Chương 689: Bạo Huyết
Chương 689: Bạo Huyết
Bên trong thành Vũ Hóa, các tu sĩ còn đang thức thi nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, nhớ lại tràng cảnh Kim Ô đốt trụi Hắc Xà kia, ngọn lửa hy vọng bị dập tắt lại lần nữa được nhen nhóm.
Dưới sự chờ mong của mọi người, trên bầu trời, thân thể của bốn con Kim Ô đột nhiên nhạt dần, hóa thành những đốm lửa màu vàng kim.
Mỗi đốm lửa đều mang theo ánh sáng và nhiệt độ vô tận, chúng nó chiếu sáng cả bầu trời và mặt đất, xua tan đi hết thảy bóng đen, hàng phục tất cả sự lạnh lẽo, khiến trên thân và trong lòng mọi người, đồng thời dâng lên một sự ấm áp.
Đám lửa màu vàng xoay vòng trên bầu trời, tốc độ xoay càng lúc càng nhanh, trông như đang có dấu hiệu dung hợp lại, thậm chí nó còn tỏa ra ánh sáng ngày càng chói mắt.
Hai vòng Thương Nguyệt giống như cảm nhận được uy hiếp, vòng Thương Nguyệt màu xám lập tức hóa thành màu đen như mực, tạo thành một mảnh sóng ngầm trong thành Vũ Hóa, giống như biển gầm cuồn cuộn, cố gắng cắn nuốt toàn bộ ánh sáng đang di chuyển về phía ngọn lửa màu vàng kia.
Nhưng lúc này, ngọn lửa màu vàng đã hoàn toàn biến thành mặt trời rực rỡ. Ngọn sóng ngầm ập tới, chồm lên như sóng lớn vỗ bờ, nhưng gần tiếp xúc đến thì lập tức hóa thành sương mù, không có cách nào tới gần mặt trời được.
Không chỉ như vậy, dưới sự thiêu đốt của ánh sáng mặt trời, từng vòng ánh sáng được tạo nên từ các đốm lửa, giống như những chiếc nhẫn được tỏa ra từ mặt trời, đang gom góp trói buộc sóng ngầm kia lại, rồi dần dần tiêu diệt nó bằng cách không ngừng co vào bên trong.
Thời gian dần trôi qua, trời cuối cùng đã sáng, bóng đêm đều tan rã trước ánh sáng, hai vòng thương nguyệt cũng tiêu hao hết ánh trăng, từ từ trở nên trong suốt, cuối cùng dần dần tiêu tán vào hư vô dưới sự chiếu rọi thiêu đốt của mặt trời.
Ánh nắng chiếu xuống thành Vũ Hóa, truyền sự ấm áp lên thân thể của những tu sĩ đang ngủ say khiến làm họ thức tỉnh, một lần nữa mở mắt ra tắm trong ánh nắng, mơ màng đứng dậy từ mặt đất.
Người khổng lồ sấm sét lúc nãy cũng thoát khỏi sự ảnh hưởng của thương nguyệt, nhưng không rõ có phải đã đến lúc hay không, mà thân thể của hắn cũng đang bắt đầu từ từ sụp đổ, từng tia chớp trên người hắn tan rã chút một, nhưng vẻ mặt của người khổng lồ vẫn không biến sắc chút nào, chỉ sững sờ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời ở phía trên.
Nhưng mà ở giây phút cuối cùng, trước khi người khổng lồ tan rã hết, Tịch Ảnh thông qua mặt trời nhìn thấy bờ môi của người khổng lồ giật giật.
“Cảm ơn!” đây là lời nói cuối cùng mà người khổng lồ lưu lại trên đời, cũng là di ngôn cuối cùng của người tu sĩ tên là Thiên Âm kia, trước khi hắn hồn phi phách tán.
Tịch Ảnh không trả lời, sau khi xác nhận đã làm thức tỉnh tất cả mọi người trong thành Vũ Hóa, liền quyết đoán kết thúc thần thông.
Mặt trời đột nhiên biến mất, thành Vũ Hóa lại lần nữa rơi vào trạng thái lờ mờ, mọi người bị biến cố bất thình lình làm cho thích ứng không kịp, nhưng sau đó, bầu trời lại được thắp sáng bởi một ánh sáng bằng nước trong xanh.
Mọi người lại kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, sau đó nhìn thấy từng dòng nước như nhựa cây chảy xuống rồi bao quanh tất cả, họ còn chưa kịp phản ứng thì khung cảnh xung quanh đã lập tức thay đổi, tất cả đều xuất hiện dưới chân núi Trường Xuân Quan.
Trong khi đó, ở đại điện trên đỉnh núi, Thiên Cơ Tử thở dài một cái, vừa thu hồi pháp quyết trong tay lại, vừa gật đầu với mấy tu sĩ Nguyên Anh của Trường Xuân Quan duy trì trận pháp bảo vệ tông môn, đang vận hành ở phía trước, và nhìn lại Thương Hải Huyền Thủy châu đang đặt ở giữa đại trận hộ tông, sau đó quay người rời khỏi đại điện.
Đại trận hộ tông mấy ngàn năm truyền thừa cỉa Trường Xuân Quan, không chỉ có mỗi hiệu quả phòng hộ, vừa nãy Thiên Cơ Tử dùng đến thủ đoạn dịch chuyển, cũng chẳng qua chỉ là một góc của núi băng, mà đây cũng chính là điểm tựa cho hắn có niềm tin tuyệt đối vào việc chống lại cuộc tấn công của Vu Nguyệt Giáo.
Tuy nhiên, như người ta vẫn nói, nếu phòng thủ lâu quá sẽ thua, cho dù hắn có niềm tin tuyệt đối vào trận pháp bảo vệ tông môn, thì y cũng không thể đặt hết hy vọng vào việc Vu Nguyệt Giáo công mãi không được mà chủ động lui binh.
Phái binh quấy rối cũng được, bố trí phòng tuyến cũng thế, y đã thử mọi thứ thủ đoạn nhằm suy yếu Vu Nguyệt Giáo, kéo chậm bước chân của bọn họ, chỉ vì tìm được một khả năng, một thủ đoạn chiến thắng nào đó tồn tại.
Nhưng hôm nay, mọi thứ thành không.
Thiên Cơ Tử lặng lẽ thở dài, sau đó xốc lại tinh thần, tiếp tục chủ trì bố trí các loại phòng thủ, chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng của Vu Nguyệt Giáo.
Bên kia, trong đội hình của Vu Nguyệt Giáo, đám người Nghê Mục chứng kiến tất cả những tình huống vừa xảy ra ở thành Vũ Hóa, trong lúc nhất thời đều không nói ra lời.
“Thành Vũ Hóa đã trống rỗng, không cần lưu lại nữa, tiếp tục tấn công sơn môn Trường Xuân Quan, ngoài ra, các ngươi phải mang về cả người lẫn vật trên thân của tên tu sĩ Hồn Tu vừa ra tay trong thành Vũ Hóa kia, nếu cần thiết, có thể buông bỏ tấn công Trường Xuân Quan.” giọng nói của Vu Nguyệt Thần bỗng nhiên vang lên bên tai của ba người bọn họ cùng một lúc.
Trong lòng ba người Nghê Mục cảm thấy trịnh trọng, lập tức cúi đầu nói vâng.
Tuy nhiên, không ai để ý rằng bàn tay giấu dưới ống tay áo của Tịch Chính đã đầm đìa mồ hôi.
…
Trong lòng đất Hắc Vu Sơn.
Lúc này Viên Minh đang ở trong một căn phòng bí mật, nơi này cất giữ đủ loại sách, chỉ riêng công pháp Hồn Tu cũng có tận bảy tám cuoonsm chưa kể đến công pháp Thể Tu và công pháp Pháp Tu, còn các loại bí pháp cấm thuật gì đó lại càng nhiều vô số kể, hắn cũng không có thời gian xem từng cái một, liền dứt khoát một phát lấy hết.
Sau khi lục xoát vơ vét hết bí tịch trong mật thất, Viên Minh liền quay người rời đi.
Hắn vừa mới đi tới một đại sảnh trống khác, xung quanh bỗng có tám cái bóng đột nhiên từ mặt đất nổi lên, bao vây hắn vào giữa.
Tám tên binh sĩ mặc hắc giáp đi ra từ trong bóng tối, bọn nó đều cao hơn mười trượng, thân thể phủ đầy vảy, ngay cả mặt cũng được che chắn kín kẽ, toàn thân toát ra khí tức kinh khủng.
Viên Minh thấy vậy cũng không dám khinh thường, lập tức triệu hồi Kim Cương và Hoa Chi, cùng nhau đối địch.
“Chủ nhân, những tên này nhìn có vẻ không dễ đụng…” Hoa Chi nói vậy vì cảm giác được khí tức tỏa ra từ trên thân những tên kia.
Ánh mắt của Kim Cương lại vô cùng nóng bỏng, nó đang bày ra bộ dáng chiến ý dạt dào.
“Chủ nhân, để ta thử tay một chút trước đã.” Kim Cương mở miệng khẽ quát một tiếng, sau đó lao ra ngoài trước.
Chỉ xét về kích thước, tám binh sĩ mặc hắc giáp kia không bằng nó.
Trong nháy mắt thấy Kim Cương xông đến, lúc này có hai binh sĩ hắc giáp chạy tới nghênh chiến, cả hai đều rút ra một cái rìu chiến (Chiến Phủ) và một cây búa chiến ( Chiến Chùy) có màu đen từ phía sau ra, tấn công Kim Cương từ hai bên trái phải.
Sáu tên binh sĩ hắc giáp còn lại đứng đó không nhúc nhích, nhưng đôi mắt dưới tấm che mặt của họ nhìn thẳng vào Viên Minh và Hoa Chi, không có bất kỳ cảm xúc gì, như thể họ sẽ không can thiệp, miễn là hai người họ không ra tay.
Trong lòng Viên Minh biết Kim Cương chịu sự kích động của trận chiến trước đó giữa mình và đám gió đen bão cát, hẳn cũng muốn kiếm một trận đấu nhiệt huyết lâm ly để nâng cao lĩnh ngộ của bản thân về “Ý”, nên cũng không ra tay can thiệp.
Hoa Chi lại thấy hơi lo, nhưng thấy chủ nhân không nói gì thêm bèn lẳng lặng chờ bên cạnh cùng.
Chỉ thấy bên ngoài thân thể của Kim Cương được bao phủ bởi một tầng huyết khí, hai con ngươi của nó cũng nổi lên một vòng ánh sáng màu đỏ hung lệ, thân hình cao lớn có vẻ thô kệch kia lại cực kỳ linh hoạt, chỉ thoáng né một cái, liền nhẹ nhõm tránh được một rìu của binh sĩ hắc giáp bên trái.
Sau đó nắm tay to đùng của nó ngưng tụ ra một tầng ánh sáng đen, nghênh đón chiếc búa đang đập tới từ binh sĩ hắc giáp bên phải.
Chỉ là, một quyền này của nó được kiểm soát vô cùng tinh tế, nắm đấm chỉ thấp hơn đầu búa một chút, nhưng lại vừa vặn đập vào cán búa.
Một tiếng “Bụp” rất lớn vang lên.
Chiến Chùy của tên binh sĩ hắc giáp rung lắc dữ dội, khiến tên đó bị hất ngược về phía sau, thân hình cũng bị kéo theo đến loạng choạng.
Nhưng điều đáng kinh ngạc là hắn chỉ lùi lại một bước đã ổn định được cơ thể, thậm chí cây búa còn không bị tuột ra khỏi tay.
Một kích này của Kim Cương qua đi, nó cũng không ngừng lại mà đuổi theo binh sĩ hắc giáp cầm chiến chùy kia, vung quyền lên đập xuống ngực hắn.
Nắm đấm của nó được ngưng tụ Ma Khí bên trên, tầng ánh sáng đen kia nổ tung, tạo thành một cái lốc xoáy khí màu đen nho nhỏ rồi nổ tung, thẳng xuống trước ngực của tên binh sĩ hắc giáp cầm chiến chùy nọ, vảy áo giáp bị bay ra bốn phía, thân thể hắn đổ rầm xuống đất.
Cùng lúc đó, tên binh sĩ hắc giáp cầm Chiến Phủ cũng đã theo tới, bổ một búa lên sau lưng Kim Cương.
Ánh sáng màu xanh chợt lóe trên người của Kim Cương, trên ngực và lưng xuất hiện một bộ áo giáp bằng đồng, có tác dụng bảo vệ các bộ phận quan trọng của nó, nhưng nó vẫn bị lưỡi rìu bổ trúng, thân thể lăn lộn một cái, rơi ra ngoài.
Cách nó lấy mạng đổi mạng, lấy thương đổi thương khiên Hoa Chi cau mày, ánh mắt của Nguyên Minh cũng không khỏi có chút co rụt.
Kim Cương lật người đứng dậy, tấm áo giáp đồng trên người nó vỡ ra, rồi loảng xoảng rơi xuống đất.
Sống lưng của nó cũng xuất hiện một vết máy, nhưng cũng may là thương thế không nghiêm trọng lắm.
Chỉ là lúc ánh mắt của nó nhìn về tên binh sĩ hắc giáp cầm chiến chùy kia, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Trước đó, tên kia đã bị nó đấm nổ lồng ngực, còn tưởng ít nhất có thể khiến hắn trọng thương, nhưng bây giờ hắn lại đứng lên lần nữa, chỗ bị thương ở ngực đã được khôi phục như lúc ban đầu, nhìn hoàn hảo như chưa từng bị thương vậy.
“Thể chất của hai tên này cũng không hề yếu, hắc giáp trên người cũng cổ quái, có lực hồi phục rất mạnh, ngươi nhất định phải dùng hết sức lực đối phó bọn hắn.” Đúng lúc này, tiếng Viên Minh vang lên bên tai Kim Cương.
Kim Cương khẽ giật mình, nhẹ vuốt cằm.
Nó thình lình đứng thẳng người, duỗi thẳng hai tay, xiết chặt các cơ ở lưng lại để nhanh chóng chữa lành vết thương trên lưng.
Sau đó, huyết quang trong mắt nó đột nhiên sáng lên, nó giơ hai tay ra trước làm động tác ôm, lao về phía hai tên binh sĩ.
Vừa mới bước ra hai bước thì hắc quang đột nhiên chợt lóe trong ngực hắn, một cái cột đá màu đen kịt xuất hiện.
Đáng ngạc nhiên, đó chính là thứ mà Viên Minh mang ra từ cung điện dưới lòng đất ở Xà Vương Cốc.
Kim Cương ôm lấy cột đá màu đen, lao tới trước mặt hai tên binh sĩ hắc giáp, dùng một đòn quét ra ngoài, một cỗ năng lượng quỷ dị màu đen nồng đậm được phun ra từ cột đá, giống như một luồng sát khí thực chất, bao trùm lấy hai tên binh sĩ hắc giáp.
Chuyển động của bọn chúng bị trì hoãn trong giây lát, khi kịp phản ứng và muốn né tránh thì đã muộn.
Nhưng mà hai tên này cũng không hoảng loạn chút nào, cùng lùi về phía sau một bước, đứng vững thân hình, vảy giáp màu đen sáng lên một tầng ánh sáng mờ ảo, đồng thời huy động binh khí trong tay, hướng về phía cột đá màu đen đập tới.
“Oành”! một tiếng vang thật lớn.
Đại sảnh dưới lòng đất bị chấn động kịch liệt, đôi chân của hai tên binh sĩ hắc giáp như lưỡi cày, cùng cày sâu xuống mặt đất, mới chặn lại được một kích gần như toàn lực này của Kim Cương.
Trong lúc hai tên binh sĩ hắc giáp chuẩn bị phản công, thì trước mắt đột nhiên có một tia sáng lóe lên, Kim Cương và cột đá màu đen đồng thời biến mất khỏi tầm mắt họ.
Vừa rồi, khi cột đá đen đang chặn tầm nhìn của họ, Kim Cương ôm ngang cột đá màu đen bằng hai tay, huyết quang trong đôi mắt đậm đặc gần như phun ra, máu toàn thân sôi sục như sắp bốc cháy.
Nó đã phát động Ý cảnh “Bạo Huyết”, đây cũng không phải là trạng thái khi chiến đấu với Viên Minh, mà là lần phát động hoàn chỉnh đầu tiên.