Chương 693: Ngôn xuất pháp tùy
Chương 693: Ngôn xuất pháp tùy
Nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa bùng nổ, trên mặt Viên Minh lại không hề lộ ra vẻ vui mừng nào, bởi vì nó cũng bị một kết giới vô hình chặn lại, căn bản không hề tổn thương đến bóng người màu đen kia chút nào.
Tuy nhiên, điều này cũng nằm trong dự đoán của Viên Minh.
Thông qua sự lan tỏa và hình dạng bị chặn của ánh lửa, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng cái kết giới vô hình mà bóng đen đó tạo ra kia, chỉ bao quanh người đó khoảng vài thước, phạm vi cũng không lớn lắm.
Biết rõ xảy ra chuyện gì, trong lòng Viên Minh cũng tăng thêm vài phần tự tin, cũng rất nhanh chóng làm ra quyết đoán.
Nếu thần thông pháp thuật và Diệt Hồn Kiếm khí đều không thể làm hỏng kết giới kia, thì lựa chọn duy nhất là mạnh mẽ xuyên thủng lớp phòng thủ này bằng Vạn Tượng Chi Thể.
Đã xác định kế hoạch trong lòng, lúc này năm ngón tay của Viên Minh nắm chặt Diệt Hồn Kiếm, thân thể hóa thành một cái bóng dung nhập vào mặt đất.
Sau một khắc, thân ảnh của hắn đột nhiên hiện ra từ bóng tối đến bên cạnh bóng người màu đen, Ma Tượng Trấn Ngục Công điên cuồng vận chuyển quanh thân, khí huyết trong cơ thể sôi sục, năm ngón tay đã nắm chặt thành một nắm đấm, tụ lực xong và sẵn sàng đập xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, giọng nói của Thất Dạ kia gần như đang gào thét ở trong thức hải của hắn.
“Mau tỉnh lại! Viên Minh, ngươi trúng chiêu…”
Lông mày Viên Minh nhăn lại, trong lòng hắn nhất thời khó có thể phán đoán được giọng nói này là thật hay giả, nhưng vì cẩn thận, nên một quyền đã tụ lực xong kia, cuối cùng cũng không nện xuống.
Thân thể của hắn nhanh chóng lùi lại phía sau mấy bước, cố gắng thử vận chuyển thần niệm để câu thông cùng Thất Dạ.
Nhưng mà thử một lần xong, mới phát hiện ra căn bản không ai trả lời.
Hắn vừa cẩn thận cảm thụ một chút tình huống của bản thân, nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ điểm bất thường nào.
Nhưng đột nhiên, Viên Minh giật mình, chợt tỉnh táo lại, hắn phát hiện không có gì bất thường, đây chẳng phải là bất thường lớn nhất sao?
Hắn đấu một lúc với người quái dị ở trong Ma Vân Thụ này, vậy mà không cảm giác được sự tiêu hao của lực lượng khí huyết.
Sau khi Vạn Tượng Chi Thể tiến giai, hắn đã trở nên vô cùng nhạy cảm với bộ thân thể này của mình, cũng nhờ đó mà hắn mới có thể hoàn mỹ chưởng khống được cái bộ thân thể này, cho nên sau mỗi lần ra tay, hắn đều có thể biết được rõ ràng về sự thay đổi khí huyết trong cơ thể mình.
Nhưng lúc này đây, một chút biến hóa cũng không có, khí huyết của hắn không có tiêu hao chút xíu nào.
Nguyên nhân có thể xuất hiện loại tình huống này chỉ có một, đó chính là hắn căn bản không ở hiện thực, mà đang ở trong huyễn cảnh.
Từ lúc vừa mới đối mắt với cặp mắt đen ngòm kia, hắn đã rơi vào bên trong huyễn cảnh.
Lúc trước hắn cho là tránh thoát huyễn cảnh, đó chẳng qua cũng là một phần của ảo cảnh, từ đầu đến cuối, hắn đều không thể thoát khỏi sự khống chế của huyễn cảnh.
Từ sau khi đạt tới cảnh giới nửa bước Ngôn Vu Hồn Tu, Viên Minh vẫn luôn hết sức tự tin đối với lực lượng thần hồ của mình, thế nên lần này hắn chủ quan nên bị tổn thất nặng nề.
Hắn vội vàng vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, đem lực lượng thần hồn ngưng kết toàn bộ lại, thử nghiệm xông phá ảo cảnh.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, hắn đột nhiên có một loại cảm giác ngạt thở khó tả, trên cơ thể dường như cũng có một sự đau nhức kịch liệt.
Nhưng cảm giác kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là ảo giác mọi thứ an ổn mạnh khỏe.
Trong lòng Viên Minh lập tức cảnh báo điên cuồng, hắn biết lúc này mình tất nhiên đã hãm sâu vào trong nguy cơ trùng điệp, tiếp theo đó chỉ cần hơi không cẩn thận, có thể sẽ lầm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng mà cho dù hắn thúc giục lực lượng thần hồn như thế nào, thì từ đầu đến cuối vẫn không cách nào phá vỡ được ảo cảnh.
Viên Minh chợt nghĩ tới cảm giác ngạt thở lúc nãy, bấy giờ hắn không chần chừ nữa, mà bắt đầu điên cuồng thúc giục lực lượng bản nguyên của Bất Tử Thụ trong cơ thể, thân thể hắn xuất hiện mộc văn rồi phồng lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Trong nháy mắt tiếp theo, cảnh vật trước mặt Viên Minh lần nữa biến đổi.
Lúc này hắn mới phát hiện, toàn bộ cơ thể chính mình đang lơ lửng tại không trung, còn bên trên cây cổ thụ màu đen kia có dây leo tràn ra, dây leo đó cũng đang cuốn hắn thành một cái bánh chưng treo lên, một cái dây còn đang thắt cổ hắn lại, nỗ lực bóp chết hắn.
Ở ngay bên cạnh cách hắn không xa, Hoa Chi và Bàn Cơ trưởng lão cũng đang bị dây buộc lại, treo trên cây.
Nhưng thân thể của hắn nhanh chóng hóa thành bộ dáng thụ nhân, dây leo của Ma Vân Thụ không có cách nào thắt cổ hắn nữa, ngược lại là, mấy cái dây leo mầu đen đang trói hắn kia lại bị giãn ra.
Viên Minh vội vàng khống chế thân hình hạ xuống, sau khi hạ xuống thì nhanh chóng cắm rễ xuống đất, trên nhánh cây cũng rủ xuống dây leo, nhao nhao giống như Linh xà, đâm về phía ngọn Ma Vân Thụ.
Dây leo của hai cây lập tức quấn lại với nhau, kéo, xé, dứt, bổ, đánhlẫn nhau.
Cảnh tượng đó quả thực giống như hai người đàn bà chanh chua đang túm tóc cấu xé lẫn nhau, chỉ một lát sau từng đoạn dây leo đứt gãy, rồi từng đống lá rụng xuống, tán loạn bừa bộn trên mặt đất.
Viên Minh toàn lực thúc giục dây cây tìm kiếm người kia ở chỗ chỗ hốc cây, cố gắng trói buộc luyện hóa.
Người nọ ở bên trong Ma Vân Thụ dường như cũng có ý định thôn phệ Bất Tử Thụ, cũng thúc giục dây leo của mình quấn quanh Viên Minh, hai cái cây thôn phệ lẫn nhau, lâm vào cục diện giằng co.
Viên Minh thấy một lúc mà không làm gì được đối phương, lúc này mới duỗi ra một sợi dây khác, quấn lấy Diệt Hồn Kiếm, chém về hướng Ma Vân Thụ.
Không còn huyễn cảnh trói buộc, hắn tin tưởng chỉ cần tổn thương được thần hồn của đối phương, hắn liền có thể cắn nuốt sạch Ma Vân Thụ.
Phù văn nguyền rủa ở trong Diệt Hồn Kiếm chợt lóe hào quang, một vòng kiếm quang lượn ra, chém thẳng tới bóng người khô héo bên trong hốc cây Ma Vân Thụ.
Kiếm quang chém đến ngoài ba thước chỗ người khô héo kia, bờ môi người nọ lại mấp máy mấy cái.
Viên Minh thấy thế lập tức sinh ra một chút cảm giác không ổn.
Kết quả, đạo kiếm quang của Diệt Hồn Kiếm kia bị tiêu tán trong nháy mắt.
“Nguy rồi, chẳng lẽ ta vẫn còn chưa thoát khỏi ảo cảnh?” Viên Minh căng thẳng trong lòng, vội vàng thử nghiệm liên hệ Thất Dạ.
Nhưng mà đợi một lúc, vẫn như cũ không có bất kỳ đáp lại nào.
Trong lúc Viên Minh đang cảm thấy tuyệt vọng, thì giọng nói của Thất Dạ ung dung vang lên trong thức hải của hắn,
“Viên đạo hữu, ngươi có thể tính táo lại rồi?”
Viên Minh nghe vậy có chút không xác định, nói :”Thất Dạ đạo hữu, ngươi có thể khẳng định ta đã tỉnh thật hay chưa?”
“Ngươi có ý gì?” Thất Dạ nghi ngờ hỏi.
“Cái người ở bên trong Ma Vân Thụ kia, có lực lượng thần hồn cực kỳ cao, ta không thể khẳng định mình đã thoát khỏi ảo cảnh của tên đó hay chưa nữa.” Viên Minh nói xong, tự cảm thấy có chút buồn cười.
Nếu thật hắn vẫn còn trong huyễn cảnh, thì lời này cũng chẳng khác gì đang tự làu bàu.
“Trước đó tha liều mạng hao tổn thần hồn, vận dụng Loạn Hồn Ma Âm mới làm ngươi thức tỉnh, ta tin tưởng dùng lực lượng thần hồn của ngươi, chỉ cần có đề phòng, sẽ không bị lâm vào huyễn cảnh lần nữa.” Thất Dạ nghe hắn nói thế, suy nghĩ một chút rồi trả lời như vậy.
Viên Minh nghe xong, tâm thần cũng hơi an định, lại tìm tòi điều tra tình huống của bản thân, phát hiện bất kể là lực lượng thần hồn hay khí huyết của mình đều có sự hao tổn, chỗ vết thương trên người cũng truyền đến cảm giác rõ ràng, lúc này mới thoáng an tâm.
Chỉ là nghi hoặc lớn hơn lại nảy ra, tên kia sao sao hóa giải được công kích của mình?
Viên Minh đè ép nghi hoặc trong lòng xuống, lại lấy dây leo khống chế Diệt Hồn Kiếm, chém về cái người khô héo nọ lần nữa.
Trong nháy mắt kiếm quang lướt qua đó, có vài dây leo lập tức bắn ra, quấn lấy dây leo đang trói chặt Hoa Chi và Bàn Cơ trưởng lão, cố gắng xé ra, để cứu hai người xuống dưới.
Sau đó thân hình hắn rất nhanh co trở lại, một lần nữa khôi phục hình người, thoát khỏi dây dưa cùng Ma Vân Thụ, hướng về phía sau lui lại.
Không có gì bất ngờ, công kích của Diệt Hồn Kiếm cũng không có hiệu quả, vẫn là kiếm quang chém đến cách người kia ba thước thì lặng lẽ tiêu tán mất.
Viên Minh đứng từ xa nhìn lại, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của người kia trong hốc cây nữa, mà dùng thần niệm tập trung.
Tâm niệm của hắn vừa động, thét lên một tiếng, ra lệnh cho Bàn Cơ trưởng lão tiến lên công kích cận thân.
Bàn Cơ trưởng lão đã biến thành khôi lỗi thụ nhân, tất nhiên không có cách nào phản kháng, lúc này đang nắm chặt một thanh trường kiếm đen nhánh, vọt về hướng người màu đen trong hốc Ma Vân Thụ kia.
Lão chỉ vừa tới gần một chút, trên đám dây leo trên cành cây đang rủ xuống, bỗng hướng về phía lão mà công kích.
Viên Minh đã sớm phòng bị đối với cái này, đưa tay ra sau, năm ngón tay hóa thành từng sợi dây leo, ngăn lại công kích của Ma Vân Thụ, để Bàn Cơ trưởng lão có thể vọt tới chỗ người khô héo nọ.
Tốc độ của Bàn Cơ trưởng lão vốn cũng không chậm, né qua vài cái đã vọt tới trước Ma Vân Thụ, giơ trường kiếm trong tay lên, ô quang ngưng tụ phía trên, đâm hết sức về phía lồng ngực của người khô héo.
Vẻ mặt Viên Minh căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi khô quắt của người nọ, thần niệm cũng tập trung về hướng đó.
Ngay lúc này, bờ môi của người khô héo mấp máy.
Viên Minh thông qua khẩu hình của đôi môi, thấy được hắn lẩm bẩm, trong tai cũng bắt được bốn chữ vang lên yếu ớt như muỗi kêu :”chúng sinh bình đẳng.”
Tiếng nói phát ra, ánh mắt Viên Minh lập tức co rụt lại, hắn kinh ngạc phát hiện, mối liên hệ giữa mình và Bàn Cơ trưởng lão đã bị tách hẳn ra.
Ánh mắt trống rỗng của Bàn Cơ trưởng lão đã bị mất đi ánh sáng cuối cùng, rồi ngã xuống.
“Đây là loại thần thông gì?” Viên Minh kinh hãi.
Người khô héo kia chỉ dựa vào một câu, liền khiến cho khôi lỗi thụ nhân bị hắn khống chế mất đi hiệu lực.
Hắn nhìn chằm chằm vào Bàn Cơ trưởng lão một lúc lâu, hai đầu lông mày nhăn càng chặt.
“Chủ nhân, ta lại giúp ngươi đi thử một chút.” Hoa Chi vừa mới thoát ra từ huyễn cảnh, thấy vậy thì chủ động nói.
Viên MInh lắc đầu :”Ta còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ngươi trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ,”
Hoa Chi cũng không nghe lệnh, thực sự cũng không có vọng động.
Lòng bàn chân của nàng cắm vào mặt đất, rễ cây như dây leo kéo dài ra, đột ngột phá vỡ mặt đất phía trước Ma Vân Thụ, tập kích về phía người khô héo.
Người nọ lại lên tiếng lần nữa, giọng yếu ớt :”Nhất tuế nhất khô.”
Tiếng nói vừa dứt, dây leo của Hoa Chi lập tức dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy, ngả vàng rồi héo rũ, nhanh chóng lan tràn đi.
Vết khô kéo kia lan theo dây leo, rồi nhanh chóng lan tràn xuống cả mặt đất.
Hoa Chi bị một màn này dọa sợ tới mức thất sắc, vội vàng tự chặt đứt dễ cây của mình, nháy ra khỏi đất.
Viên MInh nhướng mày, trong mắt lập tức bắn ra một luồng ánh sáng.
Hắn thu hồi DIệt Hồn Kiếm trong tay vào, lại mang Lôi Công Chuỳ và Oanh Thần Chùy ra, giơ lên cao rồi đập xuống người khô héo đó một phát.
“Ầm ầm…” một cái quang trụ bằng tia sét màu tím to như vạc nước, bổ thẳng từ trên trời xuống chỗ người khô héo nọ.
“Thuật pháp không còn.” người khô héo khẽ quát một tiếng.
Trong nháy mắt tiếp theo, quang trụ lôi điện đã phủ đến đỉnh đầu người đó, ầm ầm tán loạn, hóa thành những tia điện rất nhỏ, phù du một hồi giữa không trung, rồi nhanh chóng tiêu tán không thấy nữa.
Ánh mắt Viên Minh tối sầm lại, không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Chủ nhân, ngài đã biết chuyện gì đang xảy ra chưa?” Hoa Chi nhìn thấy vẻ mặt của Viên Minh thay đổi, thì lập tức tiến lên hỏi.
“Ngôn Vu, ngữ đoạn sinh tử, ngôn xuất pháp tùy.” Viên Minh nặng nề nói.
Hoa Chi nghe Viên Minh trả lời, sắc mặt không khỏi biến đổi, nàng đi theo Viên Minh thời gian không ngắn, làm sao có thể không biết cái gì là Ngôn Vu?
Nàng thở dài bi quan nói :“Xong, thế thì còn đánh như thế nào nữa?”