Chương 697: Cuồng nhiệt
Chương 697: Cuồng nhiệt
Đối mặt đại trận hộ tông sắp sụp đổ, Kim Hi tiên tử rất nhanh từ trong ngàn vạn phù văn, tìm được một đạo cần thiết kia.
Theo mười ngón tay nàng gảy như bấm đàn, trong Thiên Phù Sách bay ra trang sách kim quang, hóa thành một mảnh kim sắc lưu quang, đồng loạt dâng tới đại trận, trực tiếp hóa thành từng đạo phù văn kim quang rạng rỡ, hài hòa dung nhập vào trong đại trận vận chuyển.
Rất nhanh, lực lượng Thương Hải Huyền Thủy Châu bị phân tán đến những phù văn mới gia nhập vào, linh quang chớp liên tiếp, đại trận cũng dần ổn định lại, bất quá linh quang trên vòng bảo hộ bao phủ toàn bộ núi, thì mơ hồ nhiều hơn một phần màu kim rực rỡ như có như không.
Một đám tu sĩ Nguyên anh thấy vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bất quá cũng có người giương mắt nhìn Thiên Phù sách một lần nữa bay trở về trong tay Kim Hi tiên tử, trong mắt chợt hiện lên thèm muốn.
"Ha ha, Kim Hi tiên tử thật sự là vận khí tốt, Thiên Phù Sách hoàn chỉnh mất tích đến mấy ngàn năm, nếu không phải năm đó tiên tử lấy uy lực nửa cuốn Thiên Phù Sách đại bại Nguyên anh Ngũ Lôi Tông, chúng ta còn không biết vật này lại có thể thấy ánh mặt trời. Ngày nay không ngờ được trọn vẹn, xem ra tiên tử quả nhiên là chủ nhân mệnh trung chú định của nó." Hắc Trúc Tẩu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm khái nói.
"Cũng may là nhờ hai vị bằng hữu của ta, nếu không có bọn hắn, chỉ sợ ta cũng tìm không được Thiên Phù Sách hoàn chỉnh." Kim Hi tiên tử cười cười, nói như thế.
Thiên Phù Sách tái hiện tại thế, cố nhiên làm cho người ta sợ hãi thán phục, nhưng ngày nay Vu Nguyệt Thần cường công đại trận, đám người cũng chỉ chú ý một lát, sau đó dời lực chú ý lên chiến trường.
Có Kim Hi tiên tử tương trợ, Thiên Cơ Tử cuối cùng trì hoãn được một hơi, tiếp tục lo liệu đại trận đau khổ chống cự Vu Nguyệt Thần tiến công, mà không lâu sau, những tu sĩ Vu Nguyệt Giáo lục tục ngo ngoe có người thoát khỏi đại trận quấy nhiễu, cũng gia nhập vây công.
Trong lúc nhất thời, Thiên Cơ Tử chịu áp lực đại tăng, mà đám Vân Hoang minh thấy thế, cũng cố xuất lực, trợ giúp duy trì trận pháp, cung cấp linh lực.
Cuối cùng, sau mấy canh giờ, khi dãy núi phương đông lộ ra một vệt hào quang, Vu Nguyệt Thần phía trên đại trận bỗng nhiên dừng tay, triệt hạ hết thảy công kích.
Giữa hắc vụ mông lung, không ai thấy rõ sắc mặt của y, chỉ thấy trên người y tán phát ra khí thế nóng nảy, lại nói cho đám người, tâm tình của y lúc này cực kì hỏng bét.
"Rút lui!"
Thanh âm của y chỉ truyền đến tai Nghê Mục, mang theo một vệt không cam lòng và phẫn hận.
Nghê Mục sững sờ, thấy Vu Nguyệt Thần biến mất giữa không trung, một lần nữa về tới cung điện màu đen, lúc này mới ý thức tới, Vu Nguyệt Thần không muốn mất mặt, không muốn trước mặt mọi người tuyên bố lui binh, mới để gã truyền lệnh.
Vừa nghĩ đến đây, gã nhịn không được lại nhìn linh quang ảm đạm đại trận Trường Xuân Quan, so với lúc trước, trận này đã suy sụp rất nhiều, ngay cả màn mưa cũng duy trì không được, có lẽ chỉ cần Vu Nguyệt Thần công thêm mấy canh giờ, là có thể triệt để bài trừ nó.
Nếu đổi lại bình thường, Vu Nguyệt Thần đã xuất thủ, tuyệt sẽ không làm loại chuyện mất mặt mũi này.
Nghê Mục lại liên tưởng tới Vu Nguyệt Thần mới hiện thân trong cung điện màu đen, trong lòng hơi kinh hãi.
Viên Minh không phải là đã chém giết nhục thân Vu Nguyệt Thần chứ?
Một bên khác, bên dưới đại trận, đám Vân Hoang minh lúc này cũng hao tổn không nhỏ, thấy Vu Nguyệt Thần đột nhiên biến mất, tu sĩ Vu Nguyệt Giáo cũng nhao nhao thối lui, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
"Kết thúc? Chúng ta chống được? Vu Nguyệt Giáo lui binh rồi?" Có người lẩm bẩm nói.
"Giống như. . . Là vậy."
"Không phải là chúng ta trúng Huyễn thuật chứ?"
"Hộ hồn phù vẫn còn, mà nếu như là huyễn thuật, bây giờ chúng ta cũng đã chết rồi."
Sau một lát trầm mặc và hoài nghi, tiếng hoan hô đột nhiên nổ tung, trên mặt tất cả mọi người mê mang và khẩn trương đều hóa thành hưng phấn, bọn họ ôm nhau chúc mừng, cũng có người vui đến phát khóc, nước mắt và tiếng cười vui cùng tuôn ra, tất cả mọi người không giữ lại chút nào phát tiết niềm vui trong lòng.
Bên ngoài đại trận, thái dương chậm rãi từ trong núi dâng lên, lại một lần nữa ánh nắng xuyên xuống đại địa, chiếu sáng thân ảnh mỗi người.
. . .
Sau nửa canh giờ, trong cung điện màu đen.
". . . Quân ta đã hạ trại ở Vũ Hóa Thành, trinh sát giám thị động tĩnh Trường Xuân Quan cũng đã an bài thỏa đáng, chỉ là sau trận chiến này nên tiến hành thế nào, kính xin Vu Nguyệt Thần đại nhân chỉ thị." Nghê Mục một mực cung kính báo cáo Vu Nguyệt Thần.
Lúc này Vu Nguyệt Thần đang hai chân chéo nhau, khoanh chân trôi nổi phía trên hắc quan, hai tay bấm một đạo pháp quyết, mà trong quan tài dưới người y không ngừng có hắc vụ bay ra, như nước chảy, còn quấn quanh thân thể y.
"Hắc Vu Sơn gặp chuyện, ngày nay ta tạm thời không thể xuất thủ cường công đại trận, ngươi hãy phân phó, trừ người giám thị bên ngoài Trường Xuân Quan, đám người còn lại đều đi lùng bắt phàm nhân, cần trong vòng mười ngày tập hợp đủ số lượng trăm vạn, đồng thời chọn lựa ra một nhóm tinh nhuệ, đến lúc đó, ta sẽ đích thân thi triển huyết tế thuật, để bọn hắn thu được lực lượng phá trận." Y trầm mặc một lát, chậm rãi phân phó.
"Tuân mệnh. Bất quá, huyết tế tổn hại nhục thân cực lớn, sợ khó có người tự nguyện tiếp nhận gia trì. Ngài xem, có cần vận dụng một chút thủ đoạn, thuyết phục giáo đồ hiến thân?" Nghê Mục do dự một chút, cắn răng hỏi.
"Nếu như Cửu Âm tại đây, sẽ không có vấn đề gì." Vu Nguyệt Thần sâu kín nhìn Nghê Mục một chút, âm thanh lạnh lùng nói.
"Đại nhân thứ tội, là thuộc hạ lắm miệng." Toàn thân Nghê Mục run lên, vội vàng nói.
Vu Nguyệt Thần lạnh lùng nhắm nghiền hai mắt. Thấy thế, Nghê Mục thức thời lui ra, nhưng còn chưa đi ra cửa điện, lại nghe được thanh âm Vu Nguyệt Thần lành lạnh từ phía sau truyền đến.
"Đi tìm Tự Tại, còn lại, ngươi biết nên làm thế nào. Nếu cần thiết, ta cũng sẽ hiện thân, cổ vũ sĩ khí."
Nghe vậy, Nghê Mục quay người cung kính thi lễ, sau đó rời khỏi cửa điện.
Rời cung điện, Nghê Mục lập tức tìm tới Tự Tại Tôn Giả cùng Tịch Chính, truyền đạt ý chỉ Vu Nguyệt Thần cho bọn họ.
Một nén nhang sau, ba người triệu tập tu sĩ Vu Nguyệt Giáo, lên cao nhìn quanh, do Nghê Mục dẫn đầu phát biểu.
"Chư vị, Vu Nguyệt Giáo ngày nay đã đến lúc vạn phần nguy cấp, cần chư tín đồ đồng tâm hiệp lực, mới có thể cùng chung nan quan. . ."
Gã khẳng khái phân trần, báo chuyện Hắc Vu Sơn cho đám người, lên án mạnh mẽ Vân Hoang minh hèn nhát phái người đánh lén, sau cùng đưa ra, Vu Nguyệt Thần vì công phá đại trận hộ tông, chuẩn bị thủ đoạn lợi hại, nhưng cần tín đồ chủ động hiến thân, mới có thể thi hành.
Trong lúc đó, Tự Tại Tôn Giả âm thầm vận dụng thủ đoạn Hồn tu, tăng lên cảm xúc các tín đồ, mà sau khi Nghê Mục diễn thuyết xong, Vu Nguyệt Thần cũng từ trong cung điện màu đen bắn ra một đạo hư ảnh thần niệm.
"Các tín đồ, Vu Nguyệt Giáo hôm nay cần các ngươi, không cần e ngại, không cần sợ hãi, ghi nhớ, người tin cuối cùng sẽ thăng vào thần quốc ta, cùng ta hưởng vĩnh sinh!" Trong thanh âm Vu Nguyệt Thần tràn đầy mê hoặc.
Trong lúc nhất thời, trên mặt tu sĩ Vu Nguyệt Giáo lộ ra vẻ cuồng nhiệt, không ít người đứng dậy, nhao nhao cùng kêu lên hò hét, biểu thị bản thân muốn đánh đổi mạng sống cho Vu Nguyệt Thần.
. . .
Sau mười ngày, trong Vũ Hoá thành bị Vu Nguyệt Giáo chiếm cứ, vô số thi thể chất thành núi nhỏ, thậm chí cao hơn phòng ốc trong thành, máu tươi trải rộng trên đường, trong mỗi một khe hở gạch đá có mùi tanh hôi thật lâu không tiêu tan, thậm chí ngay cả nhóm Vu Nguyệt Giáo đồ cũng khó mà chịu đựng cỗ khí tức này.
Toà thành đã từng của tiên nhân này, ngày nay đã bị triệt để làm bẩn, biến thành luyện ngục nhân gian dơ bẩn không chịu nổi.
Mà cung điện màu đen của Vu Nguyệt Thần, lúc này đang lơ lửng trên bầu trời Vũ Hóa Thành. Y ngồi ngay ngắn trên quan tài, thần niệm đảo qua thành trì, trông thấy một màn thê thảm kia, cũng không nhịn được nhăn mày.
Cũng không phải vì thương hại, cũng không phải chán ghét, chẳng qua y cảm thấy chết quá ít người, không đạt được số lượng trăm vạn yêu cầu.
Nhưng thời gian lưu cho y không đủ, rơi vào đường cùng, y chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực, vẻn vẹn lấy mấy chục vạn sinh mệnh, phát động huyết tế đại pháp.
Theo y bấm pháp quyết, trong phút chốc, bên trong Vũ Hóa Thành chảy xuôi máu đen như sống lại, chúng phi tốc chảy xuôi tụ tập, cuối cùng tạo thành một đạo huyết sắc ma trận dị thường khổng lồ.
Trong ma trận, từng bộ thi thể tan rã thành huyết tương, cùng lúc đó, những Vu Nguyệt giáo đồ được chọn lựa ra cũng từng kẻ đi vào ma trận, bên hông chúng mang theo một cái túi màu nâu, trong túi tràn đầy mấy chục vạn sinh hồn.
Vào trận, bọn chúng mở túi, thả sinh hồn vào trong ma trận, nhìn những sinh hồn tràn ngập không cam lòng, oán hận cùng sợ hãi, từng kẻ bị ma trận thôn phệ, cho dù bọn chúng giết người như ngóe cũng cảm thấy phía sau lưng phát lạnh.
Nhưng Vu Nguyệt Thần cảm thấy quá ít, mà khi tất cả sinh hồn đều bị đại trận nuốt hết, y mới mang theo vẻ bất mãn biến hóa pháp quyết, dẫn động đại trận, câu liên sâu trong lòng đất.
Trong phút chốc, một cỗ ma khí nồng nặc từ dưới đất toát ra, dung nhập vào đại trận, làm cho đại trận dâng cao huyết quang, lại nhiều ra một tia tà quỷ màu đen.
Ngay sau đó, Vu Nguyệt Thần vung tay phải lên, chẳng biết từ chỗ nào hút tới vô số tinh thể màu máu to bằng móng tay, bỏ hết vào ma trận, bay đến trước mỗi một tu sĩ tự nguyện tiếp nhận huyết tế gia trì.
Trong ma trận, từng đạo sương mù đỏ thẫm chui ra, tụ hợp vào Huyết Tinh.
Huyết Tinh lập tức run rẩy lên, tiếp theo "Vèo" một tiếng khảm vào trán các tu sĩ trong trận, tựa như cho bọn họ thêm một con mắt mới. Cùng lúc đó, từng đạo tơ máu như xúc tu phi tốc lan tràn trên mặt bọn họ, chỉ chốc lát bò đầy toàn thân.
Những tu sĩ này kêu thảm, phảng phất chịu đựng cực kỳ thống khổ, nhưng rất nhanh, theo tơ máu phủ kín toàn thân, bọn chúng đột nhiên đứng thẳng lên, cơ bắp vốn bình thường, lúc này lại bành trướng mấy lần, màu da thịt cũng thay đổi thành màu đỏ thẫm, nhìn tựa như phủ lên một tầng giáp trụ.
"Các tín đồ của ta, đi thôi, đi đánh hạ Trường Xuân Quan!" Vu Nguyệt Thần chậm rãi mở miệng, thanh âm vang vọng đất trời.
Trong ma trận, các tu sĩ cùng gào thét, lúc này bọn chúng tựa hồ đã mất đi năng lực nói chuyện, trong mắt cũng không nhìn thấy bất luận hào quang lý tính nào, chỉ có dục vọng giết chóc đang không ngừng lan tràn tăng vọt.
Bọn chúng đồng thời cất bước, chạy về phía Trường Xuân Quan, tuy chạy trên mặt đất, tốc độ lại nhanh hơn phi độn.
Nhóm Vu Nguyệt Giáo đồ trấn giữ bên ngoài Vũ Hoá thành thấy vậy, cũng đi theo, dưới sự chỉ huy của Nghê Mục, phối hợp tu sĩ huyết tế, phát khởi một vòng tiến công mới lên đại trận Trường Xuân quan.