Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 7 - Chương 6: Ta Rốt Cuộc Là Ai?

Chương 6: Ta rốt cuộc là ai? Chương 6: Ta rốt cuộc là ai?

Đúng lúc này, một làn gió mát từ trước mặt thổi tới giúp Viên Minh tỉnh táo lại một chút.

Hắn thuận mắt nhìn lại, liền thấy ở mé rừng sáng sủa rộng lớn phía trước, rõ ràng có một dòng sông nước xanh đen rộng chừng mười trượng.

Nước sông hơi đục, sóng nước cuồn cuộn, thế nước khá lớn.

Viên Minh tính toán khoảng cách một chút, phát hiện với lực lượng của hắn bây giờ cơ bản không thể nhảy qua, mà cúi đầu nhìn xuống lại thấy số sói đuổi theo mình đã từ hai biến thành năm.

“Nhảy có thể sẽ chết, không nhảy…chết chắc, còn có thể là chết thảm hơn.” Viên Minh tự biết, chính mình cơ bản không có lựa chọn.

Chân hắn giẫm lên cành cây cổ thụ dưới ngưới, nhấp nhả đung đưa lúc lên lúc xuống, hòng mượn độ dẻo, sức đàn hồi của cành cây mà tích súc lực lượng.

Một cái, hai cái, ba cái…

“Đi.”

Viên Minh quát khẽ một tiếng, trong tích tắc khi cành cây bật lên, hai chân trùng xuống rồi phát lực, dậm mạnh đưa cơ thể mình bắn vọt ra.

Giữa không trung, thân thể hắn kéo thẳng tắp, cánh tay trái chưa bị thương duỗi dài hết cỡ, ý đồ tóm lấy một nhánh của cây cổ thụ phía bên kia sông.

Đáng tiếc, lực lượng của hắn chung quy có hạn, dưới tình trạng bị thương nữa thì nhảy xa được bảy trượng đã là cực hạn, cơ bản không thể chạm tới cành cây cách mười trượng.

Thân thể Viên Minh rớt xuống, rơi ùm một tiếng xuống mặt sông, sau khi giãy dụa đôi cái liền bị sóng nước cuồn cuộn bao phủ, biến mất giữa dòng sông.

Sói sanh ở bờ bên này thế thế, không cam lòng tru tréo một hồi lâu mới đồng loạt xoay người rời đi.



Trong nước sông mờ đục, Viên Minh bị dòng nước ngầm cuốn xuống đáy nước, va đập liên tục vào đá ngầm mọc ngược như răng nanh, vết thương trên vai, trước ngực lần lượt vỡ, máu tươi trào ra, trôi nổi tạo thành những vệt dài như dải lụa đỏ.

Viên Minh cố nén cảm giác đau đớn cùng sự khó chịu do thiếu dưỡng khí, ra sức dùng tay nắm lấy đá ngầm dưới đáy sống, giãy dụa ngoi lên mặt nước, tham lam hít sâu một hơi dưỡng khí.

Cành khô trôi nổi lẫn sóng nước không ngừng đập vào mặt làm mắt hắn nhòe đi.

Viên Minh đưa tay lau nước sông trên mắt, thấy rõ được mình cách bờ sông chưa tới hai trượng, những giữa dòng sông lại không có đá ngầm để hắn leo lên, tùy tiện xuống nước mà nói, rất có thể sẽ bị mạch nước ngầm một lần nữa cuốn xuống đáy sông.

Ngay khi hắn đang tự hỏi nên làm thế nào để đi qua bờ bên kia, vết thương ở ngực đột nhiên lại thấy nhoi nhói.

Viên Minh không quan tâm lắm, toan trầm mình xuống nước, bám vào đá ngầm lặn và qua bờ kia.

Nhưng ngay sau đó, miệng vết thương trên vai hắn đột nhiên đau dữ dội, bắt đầu chỉ đau ở một điểm, nhoáng một cái cảm giác đau đớn này lan ra dày đặc.

Đau đớn không giới hạn ở vết thương nơi vai và ngực mà ngay cả những chỗ không bị thương cũng đều có cảm giác này, lúc này hắn mới ý thức được sự bất thường.

Viên Minh hít mạnh một hơi, trầm mình xuống, mặc kệ nước sông đập vào, mở mắt trong nước nhìn lên cơ thể mình, tức thì da đầu cảm giác tê dại một hồi.

Chỉ thấy ở miệng vết thương chỗ ngực hắn, nhung nhúc hơn trăm con cá lớn chừng bàn tay, con nào con nấy quẫy đuôi, điên cuồng hướng miệng vết thương lách tới rồi liều mình dốc sức cắn xét máu thịt của hắn.

“Hỏng bét, đây là cá Thực Ngân ngư.”

Loại cá bình thường sẽ không tấn công sinh vật sống có hình thể lớn như vậy. Thứ có thể khởi xướng công kích hung hãn với hắn như thế chỉ có loại cá ăn thịt người này.

Những chỗ khác trên người Viên Minh tuy cũng có cá cắn xé, nhưng mấy nơi này dù gì cũng không bị thương lại có da lông bao phủ nên vấn đề không lớn.

Hắn toan đưa tay kéo một đám Thực Nhân ngư trên người mình ra, kết quả bàn tay còn chưa tới gần đã bị một đám cá bu vào cắn.

Cùng lúc đó, trong nước sông mờ đục, một bóng đen lớn đang từ hạ lưu bơi về phía bên này.

Viên Minh tự biết không thể trì hoãn, sau khi nổi lên hít một hơi, lập tức chìm xuống nước, đưa tay nắm lấy đá ngầm dưới đáy sông rồi nhích từng chút, từng chút về phía bờ.

Bóng đen phía xa phát hiện hắn đang chạy trốn, cũng không ngừng tăng tốc tiến về phía hắn.

Viên Minh chật vật lắm mới tới mép nước bờ bên kia, vừa bắt đầu bò lên, sóng nước phía sau bỗng vỡ tung, bọt nước bắn rào rào, bóng đen kia thình lình đã đuổi tới.

Hắn không dám ngừng lại dù chỉ trong tích tắc, thậm chí cả việc quay đầu liếc mắt nhìn lại cũng không dám, chỉ ra sức nhảy lên, may mắn trong khoảnh khắc bóng đen kia đuổi tới nơi, hắn đã kịp nhảy lên bờ.

Bóng đen cuối cùng chỉ chụp vào không khí, do dự mất một lúc, bóng đen lại chìm vào đáy nước, biến mất không thấy gì nữa.

Viên Minh ngửa mặt nằm trên bờ, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Hắn đưa tay lần lần bên người, phát hiện túi đựng thú huyết không bị rớt mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù biết hiện tại chưa phải lúc để nghỉ ngơi, nhưng cảm giác mệt mỏi rã rời cùng cảm giác thoát lực của việc sống sót sau kiếp nạn vẫn khiến hắn thật lâu vẫn khó có thể đứng lên.

Nghỉ ngơi được một lát, Viên Minh mới mạnh mẽ chống người đứng dậy, lúc này hắn mới phát hiện, trên người mình vẫn đang treo rất nhiều con Thực Nhân ngư vảy đen xì.

Trong đó, chỗ treo lắm cá nhất vẫn là vết thương ở ngực và vai.

Viên Minh túm lấy một con Thực Nhân ngư, nén đau dứt nó ra khỏi người rồi đưa tới trước người, quan sát chút lại phát hiện trong miệng nó mọc hai hàm răng như răng cưa lại còn đang ra sức đớp đớp, hung tính khi ở trên bờ vậy mà không kém dưới nước chút nào.

Hắn tiện tay định ném nó đi, nhưng âm thanh ọt ọt từ bụng vang lên nhắc nhớ hắn chớ có làm điều ngu xuẩn đó.

Viên Minh vui mừng giữa đau khổ, cười ha ha một tiếng: “Các ngươi cắn ta, ta ăn các ngươi, có qua có lại.”

Dứt lời, hắn cố nhịn cảm giác buồn nôn, nhét con cá vào trong miệng, cắn một cái.

Thịt cá sống trộn lẫn xương, vảy cá bị hắn từ từ nhai nát từng chút một, kéo theo một tràng những tiếng nhóp nhép, đồng thời hắn cảm nhận được hương vị ngọt pha tanh hơi ngai ngái.

Viên Minh vốn nghĩ mình sẽ thấy buồn nôn, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn với hương vị này lại không có thấy chán ngán, thậm chí còn cảm thấy khá ngon.

Một con cá bằng bàn tay hiển nhiên không thể thỏa mãn dạ dày của hắn, vì thế Viên Minh bắt thêm con nữa, bắt đầu công tác hái cá để ăn.

Chỉ chốc lát sau đó, hắn đã kéo năm, sáu mươi con cá từ trên người xuống, ăn không sót con nào, lúc này cảm giác đói khát trong bụng mới giảm đi một chút.

Viên Minh lại nhìn trên vết thương ở ngực, vai có vết máu đông lại, chợt ý thức được một chuyện.

Hai con sói xanh đuổi theo hắn khi trước, rồi mới đây có cả đàn cả lũ Thực Nhân ngư kéo tới, thậm chí còn cả bóng đen trong nước mà hắn không biết kia, tất cả bị mùi máu từ vết thương trên người mình thu hút tới.

Hắn vội vàng đứng dậy, đào một ít bùn từ bãi bùn bên sông lên, đem xoa lên chính vết thương trên người, xóa đi mùi máu, xong xuôi mới xoay người rời đi.

Trong hoàn cảnh ác liệt thế này, trước khi tìm được một chỗ trú an toàn thì việc dừng lại ở một chỗ quá lâu tuyệt đối không phải quyết định sáng suốt.

Theo ánh trời chiều ngả về Tây, cả cánh rừng tạo ra một mảng bóng râm khổng lồ, đêm tối hiển nhiên vì đó mà tới sớm hơn nơi khác.

Viên Minh cẩn thận tìm kiếm một lúc lâu trong rừng, cuối cùng tại một chỗ cách con sông chưa tới năm dặm, phát hiện một huyệt động có nửa phần chôn dưới đất.

Huyệt động này kỳ thực vốn là một cái hố đất, bên trên có hai khối đá lớn lăn từ trên núi xuống, đụng xong thì dựa vào nhau, trông như là phần nóc của cái hố vậy.

Viên Minh cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện không gian bên trong chỉ có phạm vi chừng hai trượng, không thể nói là rộng rãi với cơ thể hiện tại của hắn những cũng miễn cưỡng đủ để dung thân.

“Nóc nhà” từ hai khối đá kia có hai bên trái, phái kín đáo nhưng trước sau đều có khe hở.

Khe hở phía trước tất nhiên không cần nói, khe hở phía sau cũng rộng tới hai thước, đủ cho một dã thú hình thể trung bình chui vào.

Viên Minh lại tìm kiếm một lúc lâu trong rừng, mới tìm một số tảng nham kích cỡ phù hợp. Hắn ôm một tảng trong số này về dùng để bịt kín khe hở sau huyệt động.

Tiếp đó hắn lại tìm thêm một hồi lâu nữa nhưng thủy chung không tìm được tảng nào thích hợp để che cửa trước động.

Cuối cùng, hắn đành bê một gốc cây cổ thụ bị sét đánh gãy tới, dùng nó làm cửa tạm thời cho huyệt động.

Để phòng vạn nhất, Viên Minh lấy một cái dây leo buộc chặt một đầu dây vào gốc cây kia, một đầu khác buộc vào cổ tay mình, một khi gốc cây kia bị lay động nhất định sẽ động cả hắn để hắn kịp phát hiện.

Sau khi làm xong hết thảy, Viên Minh mới chậm rãi nằm trên mặt đất, dù cảm giác buồn ngủ không ngừng kéo đến nhưng hắn vẫn cố nén không để mình ngủ ngay.

Hắn một bên cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, một bên dùng tay vẽ lên nền đất của huyệt động tối om, một lần nữa khôi phục lại con đường chạy trốn của hắn từ đó tới giờ, đồng thời nhớ lại đầy đủ những chi tiết về quá trình chiến đấu của hắn với sói xanh và gấu đen.

Duyệt lại một lượt trong đầu những chi tiết này xong, hắn lại bắt đầu dốc sức nhớ lại đoạn hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn ngày hôm nay, cũng chính là hình ảnh đứt đoạn về cảnh hắn diễn võ ở quảng trường.

“Ta rốt cuộc là ai?”

Mang theo nghi vấn này, Viên Minh từ từ chìm vào mộng tưởng.

Trong mộng, Viên Minh lại xuất hiện trên diễn võ trường, tay cầm trường thương không ngừng huy động, diễn luyện một bộ thương pháp lợi hại.

Ở rìa diễn võ trường, mơ hồ xuất hiện một cái bóng mờ ảo. Bóng người này thân hình cao lớn uy vũ nhưng ngũ quan không rõ ràng, đứng chắp tay, im lặng không nói.

Viên Minh dừng diễn luyện, định tiến tới nhìn rõ bộ dạng người này lại nghe một tiếng quát giận dữ: “Không được dừng lại!”

Viên Minh lập tức choàng tỉnh lại.

Hắn thấy qua khe hở trước cửa huyệt động, có ánh nắng chiếu vào, soi lên mặt hắn, thì ra trời đã sáng rồi.

Viên Minh lại cảm giác như mình mới ngủ được nửa canh giờ, cảm giác buồn ngủ vẫn còn chưa tan hết.

Dù vậy, hắn vẫn chống người đứng dậy, theo bản năng đưa hai tay dụi dụi mắt.

Đợi khi khôi phục tinh thân lại một chút, hắn cởi dây leo trên cổ tay, lúc này mới kinh ngạc phát hiện vết thương trên ngực và vai mình đã khép miệng, mọc vảy.

Hắn vốn nghĩ phải mất tối thiểu ba, bốn ngày mới khôi phục được như bây giờ, không ngờ chỉ ngủ một đêm là đã như vậy.

“Xem ra khi biến thân thành dạng Phi Mao, không chỉ tốc độ, sức mạnh gia tăng thêm nhiều mà cả năng lực hồi phục sau khi bị thương cũng được tăng cường.” Viên Minh càng cảm thấy hài lòng với thân thể này.

Đồng thời, hắn với Huyết Khí pháp trong miệng Hô Hỏa trưởng lão kia, cũng sinh ra cảm giác vô cùng hứng thú.

“Ọt ọt…”

“Không ngờ tự lành nhanh, bụng đói cũng nhanh.” Viên Minh đứng lên đẩy gốc cây khỏi cửa động, đi ra ngoài.

Ánh nắng sớm chiếu lên mảng rừng rậm, soi rõ từng phiến lá xanh biếc, gió núi xào xạc thổi, những giọt sương sớm đang dần tiêu tán, bốn phía chỉ nghe tiếng chim hót líu lo. Tất cả hợp lại cho người ta cảm giác vừa đẹp đẽ vừa yên tĩnh.

Nhưng Viên Minh lại biết rõ, có không biết bao nhiêu nguy cơ đang tiềm ẩn dưới chính sự yên tĩnh này.
Bình Luận (0)
Comment