Chương 69: Khu Vật thuật
Chương 69: Khu Vật thuật
“Cái này ngươi yên tâm, Viên Minh mặc dù là người mới nhưng đã học thuộc hết Luyện Khí Cơ Yếu, chuyện phân biệt khoáng thạch không thành vấn đề.” Trần Uyển khẳng định chắc chắn.
“Nhưng ta không yên tâm được, hầy, có nhận ra hết mấy khoáng thạch này không?” Ô Nhật liếc nhìn qua phía Viên Minh, đưa cằm chỉ chỉ giá để đồ bên cạnh, trên giá có bày sẵn mười mấy loại khoáng thạch.
Viên Minh đảo mắt qua giá để đồ, kể tên lần lượt: “Ô Thiết thạch, Hỏa Phác ngọc, Vọng Nguyệt thiết, Côn Sơn sa…”
Ô Nhật ban đầu còn có vẻ xem thường Viên Minh, nhưng nghe hắn kể xong, rốt cuộc hơi đổi sắc mặt.
Thứ hôm nay y luyện chế chính là một kiện ám khí hình dáng kỳ lạ, dùng những vật liệu rất ít thấy, thế mà Viên Minh lại có thể kể liền một mạch tên những loại khoáng thạch này.
“…Về phần loại vật liệu cuối cùng này, hẳn là Âm Tủy tinh.” Viên Minh nhìn về khối tinh thạch màu đen to bằng nắm đấm ở phía cuối cùng, ngưng lại một chút rồi nói.
“Không sai, ngươi vậy mà nhận ra được vật này?” Vẻ kinh ngạc trên mặt Ô Nhật càng thêm đậm nét.
Âm Tủy tinh này là y hôm qua mới mang tới, là thiên môn linh tài cực kỳ hiếm thấy, đến bản thân y nếu không nhờ nhiệm vụ này cũng sẽ không biết được thứ này.
“Ngẫu nhiên từng thấy ghi chép trên một cuốn sách viết về linh tài.” Viên Minh đáp.
Âm Tủy tinh này, không phải hắn thấy trên Bách Thảo Tập, Luyện Khí Cơ Yếu, mà biết được từ Minh Nguyệt quyết, vật này ẩn chưa âm khí nồng đậm, là một trong những loại linh tài để tu luyện Minh Nguyệt quyết giai đoạn sau này.
“Không tệ, ta muốn người này.” Ô Nhật nở nụ cười, quay qua nhìn Trần Uyển, nói.
“Vậy liền giao người này cho ngươi.” Trần Uyển không ở lại thêm, nói xong liền xoay người rời đi.
“Ngươi tên Viên Minh? Cứ ở chỗ ta tập trung làm việc cho tốt, sẽ không bạc đãi ngươi.” Ô Nhật nhìn về phía Viên Minh, nói động viên.
“Vâng, còn xin Ô Nhật chiếu cố.” Viên Minh giữ thái độ khiêm tốn, cung kính đáp.
“Tốt lắm, bắt đầu làm việc đi, cụ thể cần làm gì thì Lệ Nạp sẽ bảo ngươi biết.” Ô Nhật tỏ ra vô cùng hài lòng với Viên Minh, chỉ chỉ nữ đệ tử sàng liệu cao gầy, xong liền tiếp tục rèn luyện khối đúc.
“Lệ Nạp sư tỷ, mời căn dặn.” Viên Minh bước tới gần nữ đệ tử cao gầy kia, lên tiếng nói.
“Người trước đi đập nát mười khối Ô Thiết thạch.” Lệ Nạp, mắt không buồn ngước lên nửa phân, lạnh nhạt nói.
Viên Minh nhíu nhíu mày, không biết mình lúc nào đắc tội nữ nhân này.
Nhưng hắn cũng không để ý, lấy từ trên kệ ra mười khối Ô Thiết thạch, cầm lấy cây búa chuyên dùng để đập khoáng thạch rồi ra sức đập mạnh lên chúng.
Một tiếng “Kenggg” lớn vang lên, cây búa bật ngược trở lại, năm ngón tay hắn khẽ run lên, trong khi khối ott lại chỉ nứt một khe nhỏ.
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trong mắt Viên Minh, vừa rồi hắn nhìn Lệ Nạp và nữ đệ tử mặt tròn lúc đập khoáng thạch chỉ cần gõ một búa là khoáng thạch lập tức vỡ ra năm, sáu mảnh, thế này chẳng lẽ nói sức hắn còn không bằng một nữ tử?
Trong lúc suy ngẫm, khí tức hắn trầm xuống, lại vung búa lên đập thêm lần nữa, lần này hắn dùng sức nhiều hơn trước nhưng hiệu quả vẫn không tốt.
“Vận khởi pháp lực rót vào búa.” Một thanh âm mềm dịu truyền đến, nhìn lại thì là thiếu nữ mặt tròn kia nhỏ giọng nhắc nhở.
Viên Minh chớp mắt một cái, vận khởi pháp lực rót vào búa, tức thì thấy chỗ đầu búa tỏa ánh sáng mờ mờ, đồng thời một đồ án kỳ dị màu vàng kim nhạt hiện ra, giống như hai vết rạn giao nhau vậy.
“Đây là cái gì?” Hắn thầm kinh ngạc, đoạn huy động búa đập lên ott.
Một tiếng “Rắc” lớn vang lên, khối đá mới đây còn cứng rắn dị thường đột nhiên trở nên yếu ớt, theo âm thanh vỡ vụn thành mấy mảnh.
“Đa tạ sư tỷ nhắc nhở.” Viên Minh mừng rỡ, nhìn sang thiếu nữ mặt tròn, lên tiếng cảm tạ.
Bích La Động lấy thời gian nhập môn để sắp xếp bối phận, vậy nên dù thiếu nữ mặt tròn này trông nhỏ tuổi hơn hắn nhưng vẫn phải gọi là sư tỷ.
Thiếu nữ mặt tròn đỏ mặt, không có đáp lời, vùi đầu làm việc.
Viên Minh mỉm cười, đoạn tiếp tục đưa mắt nhìn lên chỗ Ô Thiết thạch trước mặt.
Nắm được yếu lĩnh, tốc độ đập đá của hắn tăng lên nhiều, liên tục vung búa gõ ầm ầm.
Hắn dù không thể liên tục quai búa rèn ngàn lần, nhưng vung cái búa đập đá cỡ nhỏ vẫn dư sức, thoáng cái đã xử lý xong một giỏ vật liệu, liền mang chỗ khoáng thạch đã đập vụn giao cho thiếu nữ mặt tròn.
“Tiếp theo là Vọng Nguyệt thiết.” Lệ Nạp đưa một giỏ Vọng Nguyệt thiết tới.
Viên Minh vung búa lên tiếp tục làm việc.
Có Viên Minh gia nhập, công việc sàng liệu trở nên có trật tự hơn, tốc độ đúc của Ô Nhật cũng tăng theo, chưa đến giờ Ngọ ba khắc đã làm xong công việc hôm nay.
“Rất tốt, về sau nếu có thể tiếp tục giữ vững tốc độ này thì thù lao cuối tháng của các ngươi sẽ tăng thêm ba thành.” Ô Nhật rất hài lòng với tiến độ làm việc hôm nay.
Lúc trên đường tới đây, Trần Uyển đã đề cập rằng chuyện làm việc ở Hỏa phường cũng không phải là lao động mang tính nghĩa vụ, Bích La Động sẽ đưa ra một mức thù lao nhất định.
Chỉ là phần thù lao này được phát trực tiếp tới tay các đệ tử rèn đúc như Ô Nhật, sau đó đệ tử rèn đúc phân phát lại cho đệ tử sàng liệu, nhóm lửa dung luyện, đây cũng là nguyên nhân dẫn tới việc đệ tử rèn đúc tự cho mình là cao hơn người khác một bậc.
“Đa tạ Ô Nhật sư huynh!” Thanh niên đầu trọc là người đầu tiên lên tiếng cám ơn, hai nữ đệ tử sàng lọc phụ họa nói theo.
Viên Minh cũng lên tiếng cám ơn một câu.
Ô Nhật lại nói thêm đôi lời động việc, xong mới quay người rời khỏi phòng rèn đúc.
Viên Minh đập khoáng thạch cả buổi sáng, cánh tay đau nhức, đang định làm cho xong phần việc cuối cùng rồi quay về chỗ ở nghỉ ngời, thì sau lưng ddoogj nhiên có tiếng thanh niên đầu trọc truyền đến.
“Này, ngươi lại đây một lát.”
“A Cổ Lạp sư huynh, còn có việc gì sao?” Viên Minh xoay người lại hỏi.
Làm tại phòng rèn đúc một buổi sáng, hắn đã biết tên của mấy người này, thanh niên đầu trọc tên là A Cổ Lạp, còn thiếu nữ mặt tròn kia tên là Kỳ Kỳ Cách.
“Ngươi tên Viên Minh đúng không? Từ giờ trở đi, sau khi hoàn thành công việc mỗi ngày, ngươi ở lại quét dọn phòng đúc xong rồi hãy về.” A Cổ Lạp chỉ trỏ các nơi trong phòng rèn đúc, vênh mặt hất hàm nói như ra lệnh.
Viên Minh nhìn A Cổ Lạp, song không nói gì.
Hắn đến Hỏa phường cũng được một đoạn thời gian, đối với hoàn cảnh nơi này cũng không phải hoàn toàn không biết gì, các phòng rèn đúc khác, ngoại trừ đệ tử rèn đúc ra, thì công việc quét dọn mỗi ngày đều do mọi người cùng làm, A Cổ Lạp lại bảo một mình hắn đi làm, rõ ràng là cố tình gây khó dễ.
“Sao thế, ngươi có ý kiến gì?” A Cổ Lạp đứng dậy, hai bàn tay bóp vào nhau tạo ra những tiếng xương khớp kêu lốp bốp.
Viên Minh mím môi, cầm cây chổi ở góc phòng lên rồi bắt đầu quét dọn.
“Xem như ngươi biết điều.” A Cổ Lạp cười hắc hắc, duỗi lưng một cái rồi quay người bước ra ngoài.
Lệ Nạp bước theo sau, còn Kỳ Kỳ Cách do dự một chút xong cũng rời khỏi phòng rèn đúc.
Viên Minh tốn gần nửa canh giờ mới dọn dẹp sạch sẽ phòng rèn đúc.
Hắn đập khoáng thạch cả sáng đã tiêu tốn rất nhiều sức, vừa rồi lại cực khổ quét dọn phòng rèn đúc khiến cái lưng cũng nhức mỏi theo.
Hắn tự thấy nếu thực sự phải đánh nhau với tên trọc kia thì đối phương cũng chưa chắc đã chiếm được cái gì tốt, nhưng mình mới tới, lại không muốn gây ra rắc rối nên cứ khiêm tốn một chút thì hơn.
Lúc này trong phòng không người, Viên Minh đóng cửa chính lại, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết.
Cửu Nguyên quyết có tác dụng khôi phục thể lực nhanh chóng, những mệt nhọc tích tụ từ việc vung búa tan biến rất mau, cơ thể hắn lại lần nữa tràn đầy lực lượng.
“Cửu Nguyên quyết này đúng là huyền diệu, không biết là thuộc tính gì? Năng lực khôi phục mạnh như vậy, chẳng lẽ là thuộc tính Mộc hoặc thuộc tính Thủy.” Viên Minh vận động cơ thể một chút rồi đứng lên.
Linh căn của tu sĩ có phân chia thuộc tính, công pháp cũng vậy, trên Cửu Nguyên quyết không ghi chú rõ là thuộc tính nào, mà hắn tu vi còn thấp, không cách nào dựa vào tự thân thể nghiệm rồi đưa ra kết luận.
Có điều thuộc tính ngũ hành đều có đặc điểm, Kim thiện về tấn công, Thổ thiện phòng thủ, Mộc Thủy thiện về khôi phục, dựa theo hiệu quả của Cửu Nguyên quyết mà phỏng đoán thì có tới tám thành là thuộc về hai thuộc tính Thủy Mộc.
Viên Minh lắc lắc đầu, không tiếp tục ngẫm nghĩ về vấn đề này nữa, cất bước đi ra phía ngoài.
Mới đi được hai bước, Viên Minh chợt khựng người, trong mắt nổi lên từng tia máu vằn vện, đồng thời một cỗ khí tức hung lệ quỷ quyệt từ trên người hắn nổi lên, sương mù máu máu cũng ào ạt phun trào trong thức hải, tất cả đều là biểu hiện của việc sát khí Phi Mao thuật lần nữa phát tác.
Viên Minh vội vàng khoanh chân ngồi xuống, lấy lư hương thần bí ra ôm vào trong ngực, đồng thời yên lặng vận chuyển Minh Nguyệt quyết.
Sức nóng từ lư hương liên tục truyền vào, công thêm công hiệu của Minh Nguyệt quyết cũng vẫn mất một lúc lâu mới đè được sát khí phản phệ xuống.
Mồ hôi túa ra ướt đẫm quần áo trên người, mặt lộ vẻ mệt mỏi, lông mày hắn càng nhíu chặt.
Kịch độc trong cơ thể hắn đã được giải hết, gần đây cũng không tái sử dụng Phi Mao thuật, tấm da vượn kia bình thường cũng đặt xa người, thế nhưng sát khí vẫn liên tục cắn trả, đây là lần thứ ba xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, hơn nữa còn không kém mấy so với lúc bị Hô Hỏa trưởng lão bỏ thuốc trước đây.
“Hẳn là trong người mình còn Linh Tê hương lưu lại?” Viên Minh mặt mũi khó coi, lẩm bẩm tự nói.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, nghe thanh âm là đang không ngừng tiến gần tới nơi này.
Viên Minh vội vàng thu hồi lư hương, vịn bệ đỡ đe sắt đứng người dậy.
Một tiếng “loảng xoảng” lớn vang lên!
Trong lúc vội vàng, hắn làm rơi cây búa trên đe xuống đất.
“Ai!” Cửa phòng đúc đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người lướt nhanh vào, không ngờ lại là Trần Uyển.
“Trần sư tỷ, ngươi tới đây làm gì?” Viên Minh đã bình tĩnh lại, cầm cây búa trên đất lên, hỏi.
“Hôm nay Phương Cách có việc, ta thay hắn kiểm tra Hỏa phường, trông thấy phòng rèn đúc này đóng kín cửa nhưng không khóa nên tới kiểm tra một chút. Mà Hỏa phường đã hết giờ làm từ lâu, sao ngươi còn chưa về đi?” Trần Uyển kỳ quái hỏi.
“Ta ở lại quét dọn một chút, thuận tiện tu luyện một lát.” Vm nửa thật nửa giả đáp.
Ánh mắt Trần Uyển rơi vào cây búa trong tay Viên Minh, lại thấy quần áo hắn ướt đẫm, trong mắt lóe lên nét giật mình: “Ngươi còn chưa từ bỏ, vẫn đang luyện tập quai búa?”
Viên Minh hơi đơ mặt, nhưng cũng không lên tiếng giải thích.
“Người Trung Nguyên thể chất trời sinh yếu ớt, học cách luyện khí của Nam Cương đúng là bất lợi, nếu ngươi thực sự cảm thấy hứng thú với luyện khí, ta ngược lại còn có một biện pháp.” Trần Uyển tựa hồ bị sự chăm chỉ quyết tâm của Viên Minh đả động, sau khi suy nghĩ một chút lại nói.
Viên Minh có chút dở khóc dở cười, vốn chỉ muốn lợi dụng hoàn cảnh qua mặt Trần Uyển cho xong chuyện, tránh để việc mình bị Phi Mao thuật phản phệ dây dính đến lư hương thần bí, nhưng chuyện đã đến nước này, đành phải tiếp lời Trần Uyển: “Mời Trần sư tỷ chỉ điểm.”
“Ngươi đến Quy Tàng các đổi lấy ‘Khu Vật Thuật’, có lẽ sẽ có chuyển biến.” Trần Uyển nói.
“Khu Vật thuật? Là một loại pháp thuật ngũ hành sao?” Viên Minh nhíu mày hỏi lại.
“Khu Vật thuật không phải pháp thuật ngũ hành, mà là một loại pháp thuật dùng dùng pháp lực để điều khiển vật thể, cũng là cơ sở để điều khiển pháp khí, nếu ngươi có thể luyện thành thì có thể dùng thuật này hỗ trợ việc quai búa, giảm bớt gánh nặng cho cơ thể.” Trần Uyển giải thích.
Viên Minh nghe vậy chậm rãi gật đầu.
Hắn có thể mường tượng ra hiệu quả của Khu Vật thuật, đúng là có thể hỗ trợ hắn quai búa, nhưng hắn hiện tại chỉ muốn tăng cao tu vi, tinh tiến Minh Nguyệt quyết để chống lại sát khí trong người, còn với thuật luyện khí, kỳ thực hắn cũng không hứng thú lắm, vốn chỉ coi đây là chỗ tạm để dần thích nghi rồi đứng vững gót chân sau khi vào tông môn mà thôi.
Nhưng nếu có cơ hội, hắn thực sự cũng muốn học Khu Vật thuật.
Thuật này có thể điều khiển pháp khí, mà Thanh Ngư kiếm của hắn là một kiện nửa pháp khí, không biết Khu Vật thuật có thể kích phát uy lực lớn hơn không?