Chương 699: Người cầm canh gõ mõ
Chương 699: Người cầm canh gõ mõ
Nghe Tịch Ảnh nói vậy, Viên Minh trở nên trầm mặc một hồi lâu.
Sau đó hắn mới mở miệng nói: "Người bên liên minh Vân Hoang đều bỏ chạy cả rồi, vậy thủ đô Đại Tấn hẳn cũng đã bị luân hãm?"
"Quốc đô Đại Tấn còn bị công phá sớm hơn cả Trường Xuân quan, chỉ có điều trước khi quốc đô Đại Tấn rơi vào cảnh luân hãm đã xảy ra một sự kiện." Tịch Ảnh do dự một chút mới nói tiếp.
"Chuyện gì?" Viên Minh nghe nàng nói chợt hiểu, chuyện này phân nửa là có liên quan tới hắn.
"Lúc trước Trường Xuân quan có hiệu triệu đệ tử bên ngoài trở về tông môn cùng ngăn địch nhưng Lưu Thiên Minh một mực không trả lời. Không ai nghĩ tới ngay trước ngày Vu Nguyệt giáo đánh vào quốc đô Đại Tấn, y lại đột nhiên xuất hiện trên đầu tường." Tịch Ảnh nói.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng lập tức trở nên nặng nề,
"Lưu Thiên Minh tuyên bố lấy thân phận quốc quân dẫn đầu tu sĩ Đại Tấn liều chết với Vu Nguyệt giáo, cho đến khi thành phá." Tịch Ảnh cúi đầu nhìn thoáng qua Quả Quả, tiếp tục nói.
"Hắn... Còn sống không?" Viên Minh hỏi.
"Tiến công quốc đô Đại Tấn vốn không phải là chủ lực Vu Nguyệt giáo, người cầm đầu chỉ là tu sĩ Nguyên Anh, kết quả bị Lưu Thiên Minh chém dưới thành. Vu Nguyệt giáo đã nổi cơn thịnh nộ phái ra một tôn giả qua..." Tịch Ảnh chưa dứt lời nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
"Sau đó thì sao?" Viên Minh trầm giọng hỏi.
"Theo tin tức truyền về thì Hoàng tộc Lưu thị cực kỳ cứng đầu, có chết cũng không chịu đầu hàng Vu Nguyệt giáo, cho nên tử thương nặng nề. Ngoại trừ một mạch thái tử đương triều đã rời đi từ sớm đến Trường Xuân quan nên bảo lưu được ngai vàng, những người còn lại đều bỏ mình cả." Tịch Ảnh nói ra.
Nói xong Tịch Ảnh đợi một lúc lâu cho Viên Minh bình phục tâm tình, nhưng một lúc vẫn không thấy hắn nói gì.
"Hắn vốn có cơ hội rút đi khỏi đó, ít nhất có thể lui về Trường Xuân quan. Chỉ nghe người trốn thoát được kể lại, hắn nói mình là vua của một nước, không có đạo lý vứt nước bỏ chạy." Tịch Ảnh suy nghĩ một chút vẫn kể rõ nhưng chi tiết này cho Viên Minh nghe.
Thật lâu, Quả Quả rủ đầu đầu, lại ngẩng đầu lên.
"Tên ngốc này, vẫn luôn nói mình không muốn làm Hoàng Đế đấy..." Viên Minh thở dài thật dài.
"Viên Minh, quan tâm sẽ bị loạn, hiện nay quốc đô Đại Tấn không chỉ đơn giản là đầm rồng hang hổ đâu. Ngươi không nên xúc động, lãng phí tính mạng." Tịch Ảnh nghe vậy khuyên.
"Yên tâm đi, ta vừa bứng đi hang ổ Vu Nguyệt thần, gã không hận ta muốn nghiền xương thành tro thì thôi, ta còn dám chui đầu vô lưới hay sao? Hơn nữa Lưu Thiên Minh sống chết thế nào còn chưa có ai tận mắt nhìn thấy mà? Đợi mấy ngày nữa ta phụ thân qua sẽ biết tung tích hắn thôi." Giọng nói của Viên Minh truyền đến, hiển nhiên tâm tình đã ổn định lại."
"Vậy ngươi định làm gì nữa?" Tịch Ảnh dò hỏi.
"Ngươi đi theo bọn họ đến Vân Lĩnh sơn mạch đi, ta cũng sẽ đi qua đó gặp ngươi. Chỉ có điều ta còn định đi đường vòng nên sẽ tới hơi trễ." Viên Minh nói.
"Được, vậy chúng ta gặp lại ở Vân Lĩnh sơn mạch." Tịch Ảnh hẹn với hắn.
Sau khi đáp ứng xong, Viên Minh bèn kết thúc phụ thể, thần hồn trở về cơ thể mình lại.
...
Bảy ngày sau, chạng vạng tối.
Tại Khúc Giáng, bên ngoài cửa thành Bắc.
Tường thành bị tàn phá cháy đen một mảnh, dấu vết chiến hỏa đốt cháy hiện rõ mồn một, khắp nơi có thể nhìn thấy lỗ thủng do bị cự thú va đập tạo thành.
Trong ngoài thành, thây người ngang dọc, mùi thối ngút trời, khắp nơi đều là kền kền mổ xác.
Cửa thành mở rộng cùng con đường nối liền cửa thành ra bên ngoài vẫn còn rải rác dân chúng gian nan bỏ chạy, đầu tóc rối bù, cả người dơ bẩn, quần áo tả tơi.
Tuy rằng bọn họ còn sống sót qua trận tàn sát kia nhưng tinh thần đã lâm vào hoảng loạn cùng cực.
Người nào người nấy đều tiều tụy, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng như thể xác sống, lê bước chân nặng nề từ trong tòa tử thành chậm rãi bước ra bên ngoài thành.
Dưới ánh chiều tà, một thanh niên mặc áo bào xám xuất hiện ngoài cửa thành.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy thi thể mặc áo giáp bị treo cổ ngoài cổng tò vò, vẻ mặt không chút biến hóa, bước qua cánh cổng vào bên trong.
Người tới chính là Viên Minh.
Tuy rằng hắn đã đáp ứng Tịch Ảnh tuyệt đối không mạo hiểm đến Đại Tấn, nhưng sao hắn có thể không đến được?
Viên Minh đi xuyên qua cửa thành âm u, cất bước tiến vào trong thành.
Cho dù đã sớm có chuẩn bị nhưng cảnh luyện ngục trước mắt vẫn khiến lòng hắn cực kỳ chấn động.
Kinh thành phồn hoa, nhà cửa san sát nối liền khắp nơi đã không còn lưu lại chút vết tích. Giờ phút này, trước mắt hắn chỉ là đống phế tích đổ nát mà thôi.
Đường phố vốn dĩ ngay ngắn rõ ràng, ngang dọc khắp nơi, hiện đã bị thi thể cùng gạch đá ngói vụn vùi lấp. Trên đường không có bao nhiêu bóng người sống, chỉ còn đám kền kền lẩn quẩn tầng trời thấp giành giật xác thối.
Còn có thể nhìn thấy những mảnh thi hài dân chúng không hoàn chỉnh cùng với vết máu chưa kịp khô bên trong những gian nhà bị phá hỏng gần như không còn nguyên vẹn kia.
Mặt trời lặn xuống, cả thành vắng lặng, Khúc Giáng tựa như một tòa thành chết.
Viên Minh đi dọc theo đường cái tới thẳng phủ tướng quân năm xưa. Những quán xá và cửa hàng quen thuộc đều đã biến thành phế tích, hết thảy những thứ đã từng và chưa từng quen thuộc đều đã biến thành những hồi ức không cách nào lấy lại được nữa.
Từ khi cha mẹ Viên Minh rồi khỏi kinh thành, Viên phủ cũng đã bị gỡ danh hiệu phủ tướng quân xuống, nhưng phủ đệ vẫn không bị triều đình thu về. Một số người thân dòng chính và chi thứ của Viên gia vẫn còn cư ngụ ở nơi này.
Mà khi Viên Minh trở về lần nữa, toàn bộ Viên phủ đã trở thành đống đổ nát thê lương,
Hắn liếc mắt liền nhìn thấy được lão giả gác cổng, là gia hỏa đã từng chơi cùng hắn khi còn bé, đã chết cứng ngắc trên chiếc ghế nằm.
Đầu gã bị đâm thủng, hai mắt nhìn lên trời, nửa gương mặt đã bị kền kền rỉa không còn nhìn rõ hình thù.
Viện tử bị tàn phá, khắp nơi đều là thi thể đã bắt đầu mục rữa.
Kỳ thật Viên Minh đã dùng thần thức quét qua, biết rõ bên trong không có người sống nhưng vẫn không nhịn được mà đến thử xem.
Sau khi xem qua, thì mới có thể khắc ghi rõ khoản nợ này để tính toán với Vu Nguyệt giáo.
Sau đó Viên Minh phát động Khống Thi thuật khống chế hơn một trăm thi thể trong viện tử, đào hơn một trăm ngôi mộ ngay giữa trung đình ở hoa viên, chôn cất họ.
Sau đó hắn bèn một đường chạy tới Hoàng Cung.
Hoàng Cung vốn luôn được thủ vệ sâm nghiêm, nay lại không hề có chút phòng vệ gì cả.
Tình huống nơi này thậm chí còn nghiêm trọng hơn bên ngoài.
Bởi vì đại bộ phận sinh hoạt trong cung thành là cung nữ cùng thái giám không có tự do, không đến thời khắc cuối thì căn bản bọn họ vẫn không có cơ hội chạy trốn khỏi đó được.
Cho nên thi thể nơi đây còn nhiều hơn, dày đặc hơn cả bên ngoài.
Cung điện tối om như mực không có lấy một ánh đèn, tĩnh mịch như một tòa quỷ thành.
Viên Minh đứng bên ngoài Ngọ Môn, đảo thần niệm qua Hoàng Cung, không phát hiện bất kỳ người sống nào.
Hắn thở dài một tiếng, cả người hóa thành huyết ảnh tiến vào trong hoàng cung, đi qua Càn Thanh cung nơi Hoàng đế lâm triều, xem qua Dưỡng Tâm điện nơi Hoàng Đế nghỉ ngơi, vẫn không thu được tin tức gì.
Trong mớ thi thể đó, hắn vẫn không nhìn thấy Lưu Thiên Minh.
Có lẽ y còn sống?
Viên Minh ôm một tia may mắn, dừng bước trước Dưỡng Tâm điện.
Hắn đi vào trong cung điện, khoanh chân ngồi trong điện, lật tay lấy Thâu Thiên đỉnh cùng một nén hắc hương ra, hai ngón tay đốt cháy nén hương.
Sau đó cắm hương vào trong lư hương.
Ánh lửa đầu nén hương lập loè, lượn lờ một làn khói mỏng.
Chỉ là ánh lửa kia còn chưa cháy bao nhiêu, hai mắt Viên Minh đã đột nhiên mở ra, ánh mắt đầu hoang mang và lo lắng.
"Không tìm thấy...."
Hắn thì thào, ánh mắt dần dần tập trung, rồi lại có chút bối rối.
Hắn dùng hắc hương phụ thể lên Lưu Thiên Minh, đã thất bại.
Mặc kệ hắn thử hình dung hình ảnh Lưu Thiên Minh thế nào, thầm gọi tên y bao nhiêu lần đi nữa thì thần niệm hắn cũng không cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, không cách nào hoàn thành phụ thân được.
Đến mức này, ý tứ chính là, người hắn muốn phụ thể vào đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Lưu Thiên Minh, có lẽ đã chết!
Nghĩ đến đây yết hầu Viên Minh nghẹn lại, đây là cảm xúc hiếm hoi mà hắn có được từ sau khi trở thành tu hành giả.
Trong đầu hắn không ngừng hiện ra bộ dạng của Lưu Thiên Minh nói với hắn: "Minh ca, về sau hai ta thân cưỡi ngựa trắng, eo đeo bảo đao, cùng nhau bước vào giang hồ đi, cái chức Hoàng Đế phiền phức này ai muốn làm thì đi mà làm..."
Giọng nói tán đi, trong cung điện trống rỗng, không có chút dấu vết tồn tại của y.
Tâm tình Viên Minh khó mà bình ổn được, một luồng sát ý không nhịn được mà bốc lên.
"Tùng tùng, trời hanh vật khô, cẩn thận dễ cháy." Đúng lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu vang.
Viên Minh nhướng mày, lập tức lách mình ra.
Chợt hắn thấy trên quảng trường nơi xa xuất hiện một chiếc đèn lồng lẻ loi trơ trọi treo cao năm thước.
Đèn lồng màu vỏ quýt chiếu rọi, soi rõ một bóng người lưng gù đang kéo theo một chiếc xe gỗ, khó nhọc đi trên con đường lát đá.
Mỗi khi đi được vài bước, người kia sẽ dừng lại, tay cầm mõ trúc gõ vào một cái chiêng, sau đó tiếp tục đi.
Giọng nói của ông ta không lớn nhưng xuyên thấu qua cung đình trống trải tịch liêu này, truyền đi xa xa, rất xa.
Viên Minh khẽ động thần niệm quét qua người kia, kết quả phát hiện trên người ông ta không hề có chấn động linh lực nào, thậm chí chấn động thần hồn cũng không khác gì với thường nhân. Rõ ràng ông ta chỉ là người bình thường.
Thế nhưng là người bình thường này sao lại xuất hiện ở đây.
Hắn không nóng vội tiến lên, chỉ đứng xa xa nhìn. Kết quả là nhìn thấy người nọ kéo theo xe gỗ đi thẳng vào một tòa cung điện.
Đến lúc đi ra, trên xe đã có thêm năm thi thể được xếp chồng lên nhau chỉnh tề, y phục cũng được sửa sang lại sạch sẽ, hiển nhiên là đã được chỉnh sửa qua.
Viên Minh không nhịn được nghi hoặc, phi thân tới trước người kia.
"Ai? Ai ở bên kia?" Viên Minh đột nhiên xuất hiện lại khiến người nọ càng thêm hoảng sợ,.
Viên Minh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"
Nghe thấy có tiếng người, người nọ không còn sợ hãi như lúc nãy nữa, mà nhích ngọn đèn lồng về phía Viên Minh. Ngọn đèn chiếu rọi, xuất hiện một gương mặt già nua, ngăm đen và khô héo.
Ông ta thoạt nhìn đã trên trên tám mươi tuổi, khóe miệng trễ xuống, mặt mang khổ tướng, mắt chỉ toàn tròng trắng không có tròng đen, rõ là một lão giả đui mù.
"Ta là người cầm canh gõ mõ trong nội cung này." Lão giả mù thành thật trả lời.
"Người trong nội cung đã chết sạch rồi, ông còn ở đây làm gì?" Viên Minh nhíu mày hỏi.
"Cầm canh gõ mõ." Lão giả mù vội đáp.
"Ông không nghe thấy ta nói sao? Người trong nội cung đều chết sạch, không có người sống." Viên Minh kinh ngạc nói.
"Ta biết không còn người sống, mấy ngày nay ta một mực nhặt xác trong nội cung này, đừng nói người sống mà quỷ sống cũng chưa từng gặp đây." Lão giả mù trả lời.
"Vậy sao ông còn không đi?" Viên Minh nghi ngờ hỏi.
"Ta ở nơi này cả đời rồi, đi ... cũng biết đi đâu?" Lão giả mù thở dài, bình thản nói.
Viên Minh nghe vậy mà ngẩn người, suy nghĩ một chút bèn không nói thêm nữa.