Chương 712: Ngôn Vu cảnh
Chương 712: Ngôn Vu cảnh
Trong mật thất.
Viên Minh tiêu phí gần hai canh giờ mới lại lần nữa thúc giục Thông Thiên ma trụ mở ra không gian Thâu Thiên đỉnh.
Thần hồn Tịch Ảnh lập tức bay ra bên ngoài cơ thể, theo khe hở kia chui vào trong Thâu Thiên đỉnh. Chỉ có điều nàng không ngừng bước mà nhanh chóng đi tới, chui thẳng vào trong Bạch Ngọc Liên đài.
Tịch Ảnh vừa mới tiến vào đã nhìn thấy hỏa diễm cùng nguyện lực trộn lẫn vào nhau hình thành nên một vòng xoáy, cảm nhận từng tràng chấn động từ trong đó truyền đến, nhất thời cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng mà lực lượng thần hồn khổng lồ ngưng tụ bên trong lại hoàn toàn khác với thần hồn lực thông thường.
Nếu cẩn thận phân biệt thì nhưng thể giống như nơi đó tụ tập thần hồn lực thuần túy của tất cả chúng sinh.
Ý nghĩ này mới lóe lên trong đầu Tịch Ảnh nhưng cũng đủ để nàng hiểu được. Lực lượng này tập hợp từ nguyện lực của tất cả các tín đồ, lại bị luyện hóa chiết xuất ra nên đủ cường đại đến mức khiến nàng cũng phải kiêng kị.
Tịch Ảnh chỉ do dự một chút, sau đó vẫn quyết định tin tưởng Viên Minh. Thần hồn của nàng nhắm thẳng hướng vòng xoáy lửa trắng đang bốc cháy kia mà bay đến.
Vừa đi vào, ngọn lửa trắng kia đã bọc thần hồn của nàng lại, bắt đầu luyện hóa.
Trong lúc nhất thời, từng luồng tạp niệm khó phân biệt không ngừng từ trong thần hồn Tịch Ảnh tuôn ra, không ngừng bị mài mòn đi.
Cùng lúc đó hồn lực của nàng cũng càng lúc càng được tinh lọc mà trở nên thông thấu trong suốt.
Tịch Ảnh cảm nhận được thần hồn của mình trở nên biến hóa, trong lòng vui vẻ không thôi.
Nàng nhìn vòng xoáy lửa trắng kia, trong lòng không khỏi nảy sinh ham muốn, lại không nỡ rời đi.
Nhưng nghĩ tới Viên Minh vẫn còn thúc giục Thông Thiên ma trụ, đau khổ chèo chống mở khe hở không gian này ra để giúp mình, nàng bèn tỉnh táo lại, nhanh chóng phóng thần hồn bay đi, định trở về.
Nhưng vào lúc này một tình cảnh ngoài ý liệu lại xuất hiện.
Vòng xoáy lửa trắng vốn đang xoay tròn cấp tốc lại như đã luyện hóa xong toàn bộ nguyện lực mà ngừng xoay tròn lại.
Trong nháy mắt, trung tâm vòng xoáy bắt đầu đổ sụp vào bên trong, hỏa diễm cùng nguyện lực xung quanh cũng nhanh chóng co rút lại rồi hội tụ vào nhau.
Lúc này Tịch Ảnh chợt cảm nhận được được một lực kéo vô cùng cường đại kéo thần hồn của nàng vào trong trung tâm vòng xoáy đang sụp đổ kia.
Trong lòng của nàng lập tức hoảng hốt, bèn thúc giục toàn bộ lực lượng nhằm thoát khỏi ảnh hưởng của lực lượng kia.
Nhưng mà ở bên trong mảnh không gian này, lực lượng kia lại như không cách nào có thể chống cự lại. Dù nàng giãy giụa như thế nào thì thần hồn cũng bị kéo từng chút từng chút một vào bên trong, không cách nào nghịch chuyển lại được.
Ngay lúc Tịch Ảnh đã cảm thấy vô vọng, quá trình co cụm lại ở bên dưới vòng xoáy nguyện lực đã hoàn thành xong. Tất cả nguyện lực tinh thuần được ngọn lửa trắng luyện hóa áp súc lại thành một hạt châu nho nhỏ màu trắng.
Hạt châu trắng nhìn như một hạt trân châu thông thường, sáng óng ánh, bên trong còn có từng sợi ánh sáng trắng dài mảnh di động không ngừng.
Ánh mắt của thần hồn Tịch Ảnh vừa mới rơi vào hạt châu trắng. Hai bên như thể bị một sợi dây vô hình trói chặt nhau, hạt châu trắng như không bị khống chế mà bay nhanh về phía nàng, thoáng cái đã xông vào giữa thần hồn Tịch Ảnh.
"Ầm!"
Tịch Ảnh chỉ cảm thấy bên trong thần hồn mình như có một tia sét đánh xuống.
Một lực lượng nguyện lực hùng hồn, vô cùng tinh thuần tản mát ra, xông vào phủ đầy mỗi ngóc ngách trong thần hồn của nàng. Lực lượng cường đại đến mức khiến thần hồn của nàng không nhịn được mà phải há miệng thét vang.
Trong nháy mắt tiếp theo, từng đạo kim quang phóng ra khỏi miệng, khỏi hốc mắt, khỏi hai bên tai thần hồn Tịch Ảnh ra ngoài, nhuộm toàn bộ hồn thể nàng thành một màu vàng kim.
Viên Minh đang chờ ở bên ngoài, chỉ thấy dưới đáy Thâu Thiên đỉnh sáng lên một luồng ánh sáng vàng kim, trong lòng lập tức cả kinh.
Lúc này hắn cũng không biết trong đỉnh đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thúc giục Thông Thiên ma trụ giữ vững khe hở không gian, đồng thời lòng thầm cầu nguyện cho Tịch Ảnh.
Lúc này Tịch Ảnh chỉ cảm thấy thần hồn vô cùng nóng bỏng như thể đắm chìm trong ánh mặt trời rừng rực. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng đạo xiềng xích trói chặt cánh cửa thông tới Ngôn Vu bị đánh vỡ.
Chỉ đợi thần hồn trở về thân thể, nàng có thể trở thành một Ngôn Vu hàng thật giá thật rồi.
Sau khi hạt châu trắng bị Tịch Ảnh hấp thu, nguyện lực trong không gian Bạch Ngọc Liên đài tiêu hao không còn, thần thông nguyên bản của đài sen bắt đầu vận chuyển lại.
Không gian đài sen lại lần nữa tích góp nguyện lực, bạch sắc hỏa diễm màu trắng vốn đã biến mất cũng lại lần nữa bừng cháy lên, bắt đầu phủ kín không gian phía trên.
Tịch Ảnh thấy thế, thừa lúc không gian phía trên còn không bị phủ kín hoàn toàn bèn phi thân phóng vọt lên, bay ra khỏi không gian màu trắng này.
Đến khi thần hồn quay về thân thể, Tịch Ảnh vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Thần hồn nàng cùng Nguyên Anh đang lần nữa dung hợp với nhau trong thức hải nàng, từng luồng chấn động thần hồn vô cùng cường đại không cách nào kìm nén được từ trong cơ thể bộc phát ra ngoài.
Viên Minh đứng bên cạnh cảm nhận được biến hóa này, vẻ lo lắng trong mắt nhanh chóng được thay thế bằng mừng rỡ, miệng khẽ nhếch lên.
Qua hồi lâu, thần hồn Tịch Ảnh mới dần dần trở nên bình ổn lại, cảnh giới hồn tu cũng dần được ổn định.
Nàng mở mắt ra, nói câu đầu tiên: "Viên Minh, ta đến Ngôn Vu cảnh rồi!"
"Cẩn thận nói cho ta, làm sao đột phá?" Viên Minh vừa kinh vừa nghi hoặc hỏi.
Tịch Ảnh nghe vậy bèn mỉm cười, mới cẩn thận kể lại biến cố phát sinh trong Bạch Ngọc Liên đài cho Viên Minh nghe.
"Hóa ra nguyện lực do bạch sắc hỏa diễm ngưng luyện có thể kết thành đan." Viên Minh như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói.
"Ừ, chẳng qua lần này ta đã thu nạp nguyện lực bên trong phiến không gian kia hết sạch, chỉ sợ đợi luyện hóa nguyện lực kết tinh lại như vậy sẽ tốn không ít thời gian." Tịch Ảnh gật gật đầu, có hơi áy náy nói.
"Không sao, chỉ cần biết rằng nguyện lực tích góp đầy đủ có được chỗ tốt như vậy thì chờ một khoảng thời gian cũng không thành vấn đề, ta chờ được. Hôm nay ngươi đột phá cảnh giới Ngôn Vu, chúng ta càng thêm nắm chắc có thể đối phó được với Vu Nguyệt giáo." Viên Minh đột nhiên cười nói.
"Ta mới vào cảnh giới Ngôn Vu, nghĩ đến vẫn có chênh lệch không ít với Vu Nguyệt thần đã ở cảnh giới này bao nhiêu lâu rồi. Chẳng qua ít nhất đối mặt với lực lượng Ngôn Vu của gã đã không đến mức luống cuống bó tay nữa." Tịch Ảnh cười nói.
"Đột phá cảnh giới Ngôn Vu rồi có thức tỉnh thêm năng lực gì không?" Viên Minh cảm thấy hứng thú với chuyện này nhất, bèn hỏi vội.
"Bây giờ còn khó mà nói được, có lẽ lực lượng của ta liên quan tới mặt trời, cần có thời gian tìm hiểu thêm." Tịch Ảnh suy nghĩ một chút nói.
...
Từ khi tu sĩ Vân Hoang bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, nơi đóng quân liên minh cũng càng thêm náo nhiệt.
Mọi người tạm thời quên mất nỗi sợ hãi cùng áp lực mà Vu Nguyệt giáo mang đến. Bắt đầu có không ít tu sĩ bày quầy bán hàng ngay tại gần nơi đóng quân, bán các loại pháp bảo khí vật.
Chỉ trong mấy ngày, nguyên bản nơi này chỉ chừng rải rác hơn mười người bày quầy bán hàng đã được mở rộng thành một giao dịch hội rộng rãi với chừng mấy trăm chủ quán trú đóng, mua bán đủ loại bảo vật rực rỡ muôn màu, muôn hình muôn vẻ.
Từ sau khi gia nhập vào liên minh, Ô Lỗ vẫn một mực ru rú trong nhà, cực ít bại lộ hành tung trước người ngoài.
Một phần vì hôm nay ngoại hình của y cũng đã gần như bị ma hóa, đã định trước sẽ không được những tu sĩ nhân tộc này tiếp nhận.
Nguyên nhân khác là vì pháp lực trong cơ thể y hiện nay, bên trong không chỉ có ma khí cùng với pháp lực tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thu nạp trên Tam Tiên đảo, còn có lực lượng mảnh tinh thạch huyết sắc trên mi tâm, đủ loại lực lượng pha trộn lẫn nhau không ngừng giày vò, khiến y thống khổ không chịu nổi.
Chẳng qua bản thân Ô Lỗ cũng là kẻ có tâm tính kiên định, nếu không cũng sẽ không thi hành nhiệm vụ tông tộc, tiềm ẩn trong tông môn khác nhiều năm như thế. Cho nên y vẫn luôn một mực chịu đựng, dù ở trước mặt Viên Minh cũng không để lộ nửa phần thống khổ.
Nhưng thực tế, y vô cùng cần các loại đan dược hoặc phù lục có thể áp chế lại những có thể hỗn loạn trong cơ thể mình.
Hiện nay nơi đóng quân của Vân Hoang liên minh long ngư hỗn tạp, để bảo vệ tính mạng, có không ít tu sĩ đã bắt đầu bán những bảo vật mình cất giấu ra, cho nên không ít người kiếm được của hời trong giao dịch hội là vì vậy.
Ô Lỗ cũng không muốn nhặt nhạnh chỗ tốt gì, chỉ muốn mua được linh tài cần thiết cho bản thân là đã cảm tạ trời đất rồi. Y bèn thi triển bí pháp ngụy trang bản thân, hóa thành một nam tử trung niên có chiều cao bình thường, hình dạng bình thường đi tới giao dịch hội.
Giao dịch hội tạm bợ thế này đương nhiên có quy mô kém xa phường thị tiên môn hoặc phường thị Châu Thành, chỉ là một mảnh sân ngoài trời cùng một đạo pháp trận bố trí tạm thời mà thôi.
Trong pháp trận là mấy trăm quầy hàng được xếp thẳng thành ba hàng. Có quầy đặt một cái bàn bày hàng, có quầy lại chỉ lót một tầng vải bố trên mặt đất rồi bày hàng ra. người đi ngang ghé qua chọn chọn lựa lựa, cò kè mặc cả phi thường náo nhiệt.
Ô Lỗ đi qua mười quầy hàng liên tiếp cũng không tìm được vật cần thiết, tâm tình có chút thất lạc.
Lúc này y chợt chú ý tới chỗ cuối cùng của dãy hàng đầu tiên, nơi đó có một quầy hàng nhỏ không có chút thu hút nào kẹp giữa hai quầy hàng lớn hai bên.
Sạp hàng kia chỉ trải một tấm vải bố đen, bên trên dùng mực trắng vẽ một bản tinh đồ, ngoài ra hoàn toàn trống rỗng không có vật phẩm gì khác cả.
Phía sau sạp hàng này là một lão giả tuổi chừng trên tám mươi.
Người này cúi đầu, khóe miệng trễ, mặt mang khổ tướng, mắt chỉ có tròng trắng không có tròng đen, rõ là một lão mù.
Chỉ thấy hai tay ông ta vòng trước ngực, thân thể còng xuống, bên người là một chiếc đèn lồng đã tắt đèn, cạnh bên nữa là một cây cờ cắm một mảnh phướn có một dòng chữ viết màu đen "Tiên Nhân Chỉ Lộ."
"Thầy bói?" Ô Lỗ thấy vậy chợt kinh ngạc.
Không phải y chưa từng gặp qua thầy bói, nhưng bước lên con đường tu hành này đều là những kẻ tranh mệnh với trời, nào có thật sự tin vào thiên mệnh?
Vạn nhất thiên mệnh phán định ngươi vô vọng Trúc Cơ, vậy có thể thật từ bỏ hay sao?
Cho nên hầu như không có tu sĩ nào lấy cái nghề xem tướng số này thành chủ nghiệp làm ăn hay kiếm sống cả.
Lúc này Ô Lỗ quét thần thức qua người nọ, phát hiện kẻ này không hề có chấn động linh lực, chấn động thần hồn không khác gì thường nhân nên trong lòng cũng có chút hiểu ra.
Lão giả mù này hẳn là người phàm tục, không biết làm sao đi lầm vào giao dịch hội này, còn nghĩ nơi đây là hội giao dịch bình thường nên bày quầy ra.
"Ông già, ông bày quầy hàng ở đây chắc không thu hoạch được gì hả?" Ô Lỗ cúi người, ngồi xổm trước lão già, hỏi.
"Tiểu tử đừng nói mò, thật không biết một câu thành sấm, phá hư sinh ý của lão phu!" Lão giả mù nghe vậy, bèn nổi nóng.