Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 717 - Chương 715: Ra Tay Thử Một Lần

Chương 715: Ra tay thử một lần Chương 715: Ra tay thử một lần

“Khiến đại nhân thất vọng rồi, tiểu nữ không thể xem bói ra được kết quả gì.” Nhan Tư Vận lắc đầu nói.

“Không chỉ như vậy, tỷ tỷ còn bị trọng thương do bói toán phản phệ.” Nhan Tịnh bổ sung thêm một câu.

“Tịnh nhi!” Nhan Tư Vận quát khẽ.

“A, Nhan đạo hữu bị thương?” Viên Minh hơi giật mình, cẩn thận quan sát thần sắc của Nhan Tư Vận.

“Một chút thương tổn nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục,

Nghe vậy, lông mày Viên Minh hơi cau lại.

Sở dĩ hắn thấy khá lạc quan với đại chiến lần này, một nguyên nhân quan trọng là vì có thuật bói toán của Nhan Tư Vận, chẳng ngờ nàng lại xem thất bại, hơn nữa còn khiến người xem bói bị thương, không biết là họa hay phúc đây?

“Minh Nguyệt thần đại nhân thứ tội, ta sẽ thử bói thêm lần nữa, dốc hết sức để cho ra kết quả.” Thấy thần sắc Viên Minh biến đổi, Nhan Tư Vận vội nói.

Viên Minh thấy vậy đang tính lên tiếng trấn an.

“Không cần thử, có bói thêm thế nào cũng chỉ phí công.” Theo thanh âm truyền tới, Tịch Thiến từ trong khoang thuyền bước ra, tay xách một hồ lô rượu, nói với giọng ngà ngà say.

Thấy cảnh này, Viên Minh bất giác thở dài.

Không ngờ Tịch Thiến lại là một con me men chính hiệu, từ lúc tỉnh dậy sau cơn say thì gần như chẳng lúc nào để chén rời miệng, một ngày hai mươi bốn tiếng thì hết mười sáu tiếng là say sưa.

“Tịch Thiến tiền bối, có thể chỉ giáo một chút không?” Nhan Tư Tịnh đầu tiên là thoáng nhìn Viên Minh một chút rồi mới hỏi.

“Trận đại chiến này quyết định sự hưng suy tồn vong của giới tu tiên Vân Hoang đại lục, nhân quả liên quan to lớn như vậy, bằng vào tu vi và trình độ trên phương diện Thiên Diễn thuật của ty tỷ ngươi thì dù có liều cả tính mạng cũng không thể bói ra kết quả.” Tịch Thiến ợ hơi men, nói.

Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người ở đây đều biến sắc.

“Tịch Thiến tiền bối, ý của ngài là thuật bói toán với nhân quả của việc muốn bói có liên quan?” Nhan Tư Vận hỏi/

“Đó là đương nhiên, đạo chiêm bốc vốn là nghĩ trăm phương ngàn kể để nhìn trộm thiên cơ, tiết lộ ra ngoài sẽ thay đổi quỹ tích vận động của thế giới, thương tổn mà người xem bói phải chịu liên quan trực tiếp với mức độ ảnh hưởng với thế giới, ảnh hưởng càng lớn thì thương tổn phải chịu càng lớn, xác suất xem bói thất bại cũng càng cao. Ngươi lúc trước xem bói thất bại đúng là may mắn, bằng không thì giờ đã thành một cái xác rồi.” Tịch Thiến uống một ngụm rượu, cười hắc hắc nói.

Nhan Tư Vận khẽ giật mình xong không nói gì thêm.

“Chuyện này là thật sao? Trước kia thực sự chưa nghe ngươi nhắc tới lần nào.” Viên Minh nhìn sang phía Tịch Ảnh.

“Ta biết rất ít về cái này, Thiên Diễn chi thuật kia thực ra là tỷ tỷ cầm từ một bí cảnh về chứ không phải là của ta, hơn nữa ta không thể tu tập thuật này nên kiến thức về nó cũng chỉ là nửa vời thôi.” Tịch Ảnh đáp.

“Thì ra là vậy.” Viên Minh gật đầu.

“Thuật bói toán còn có hạn chế như vậy, nhưng chuyện quan trọng như thế mà sao trước kia ngươi không nói? Nội dung bên trong Thiên Diễn chi thuật cũng không đề cập tới sao?” Tịch Ảnh nhìn về phía tỷ tỷ, trầm giọng hỏi.

“Lúc trước ở trong tộc ta chưa từng nhắc tới sao? Ta nhớ là nói rồi chứ.” Bị Tịch Ảnh nghiêm giọng chất vấn, Tịch Thiến khẽ giật mình, men say dường như cũng tan đi mấy phần.

Tịch Ảnh nhớ lại cảnh Tịch Thiến từ trong bí cảnh trở về, giao Thiên Diễn chi thuật cho Tịch gia, bộ dạng nàng lúc đó đúng là vừa nốc đầy bụng rượu, có quên nói cũng là chuyện rất có khả năng.

“Uống rượu hỏng việc, sau này không cho uống nữa!” Tịch Ảnh đoạt lấy hồ lô rượu, tức giận nói.

“Trả ta hồ lô!” Tịch Thiến đưa tay toan giật lại.

Tịch Ảnh vung tay lên, cả người Tịch Thiến liền cứng đờ, tiếp đó bị Tịch Ảnh lôi trở lại gian buồng nhỏ trên tàu.

Viên Minh phất phất tay, ba người Nhan Tư Vận cũng lui ra ngoài.

“Ma Giới tuyệt sẽ không im chờ chết, chắc chắn chúng sẽ chuẩn bị kế đối phó, không được chủ quan.” Hư không bên cạnh Viên Minh nổi lên từng vòng gợn sóng, tiếp đó một bóng người như có như không hiện ra, nhìn kỹ thì chính là Ô Lỗ.

“Ừm, có điều sau này khi cùng tham gia đại chiện, ngươi không quan tâm tình hình chiến đấu, cứ lẻn thẳng vào Trường Xuân quan, phá hủy Phá Giới ma trận.” Viên Minh nghiêm giọng nói.

Ô Lỗ có thể dùng Độn Thiên Thạch phù khiến thân mình hoàn toàn tan biến, đương nhiên chính là lựa chọn tốt nhất cho việc phá hủy Phá Giới ma trận.

“Được.” Ô Lỗ đáp.

“Cơ thể ngươi còn chịu đựng được chứ?” Viên Minh chợt nghĩ tới một chuyện bèn hỏi.

“Đã đỡ nhiều rồi, Viên đạo hữu yên tâm.” Ô Lỗ cười đáp.

Vẻ kinh ngạc khẽ lóe lên trong mắt Viên Minh, khi trước khi cùng Ô Lỗ xâm nhập Trường Xuân quan, hắn tự nhiên đã phát hiện vấn đề lực lượng hỗn tạp bên trong người Ô Lỗ.

Có điều là vấn đề này tới hắn cũng bó tay, không ngờ là Ô Lỗ lại tự tìm được cách giải quyết.



Vu Nguyệt giáo từ sớm đã cài cắm rất nhiều thám tử ở bên ngoài dãy Vân Lĩnh, nên hiện tại những động tĩnh của liên minh Vân Hoang đã sớm được truyền về.

Vu Nguyệt thần, Huyết Ma lão tổ sau khi nhận được tin cũng theo đó lập ra đối sách.

Khoảng cách từ dãy Vân Lĩnh tới Trường Xuân quan tính ra cũng không quá xa nên liên minh Vân Hoang chỉ tốn nữa ngày đã tới được Trường Xuân quan, đoạn tranh thủ bày trận dày đặc phía trước Trường Xuân quan.

Lúc trước khi liên minh Vân Hoang bại lui, đại trận hộ tông đã bị Thiên Cơ Tử tự bạo phá hủy, hiện tại Vu Nguyệt giáo lại một lần nữa bày ra một tòa đại trận hộ tông, trên đó là vô số ma vân vần vũ, thỉnh thoảng còn có một đạo lôi điện màu đen chớp động kéo theo tiếng nổ đì đùng.

Cách mà Vu Nguyệt giáo dùng bây giờ cũng giống như liên minh Vân Hoang lúc trước, đều cho đệ tử rút ra sau đại trận, hiển nhiên là muốn dùng tòa Ma Lôi đại trận này thử xem liên minh Vân Hoang sâu cạn ra sao trước đã.

Ma Lôi đại trận còn mang hiệu quả ăn mòn nên cỏ cây trong phạm vị trăm dặm quanh Trường Xuân quan đều khô héo, linh khí thiên địa cũng trở nên mỏng manh hơn rất nhiều, còn đâu dáng vẻ tiên sơn giữa nhân gian như trước nữa.

Mấy tu sĩ Trường Xuân quan như Thiên Cơ Tử, Minh Tuyền lão tổ thấy mảnh đất linh mà tông môn từng dựa vào đó mà sinh tồn giờ lại biến thành dạng này, trong lòng đều vô cùng căm phẫn.

Minh Tuyền lão tổ tính nóng nảy dễ kích dộng, vừa thấy lập tức triển khai thần thức hòng tra xét tình hình Ma Lôi đại trận.

Kết quả thần thức y vừa chạm tới đại trận thì cả Ma Lôi đại trận như bị kích thích, chỗ bị thần thức dò xét phát ra một tiếng “xẹt” chói tai.

Một đạo lôi điện màu đen to bằng miệng bát xé gió bắn ra, chỉ chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mười mấy dặm, bổ thẳng về phía Minh Tuyền lão tổ.

Thiên Cơ Tử ở bên cạnh định ngăn cản nhưng tốc độ của lôi điện màu đen kia quá nhanh, gã thực sự cũng không ngăn nổi.

Minh Tuyền lão tổ hoảng hốt định thi pháp hộ thể nhưng có vẻ đã quá muộn, có điều đúng lúc này một tấm thuẫn màu xanh lá thình lình xuất hiện chắn trước người y.

Đây là một món bảo vật thông linh của y, vào thời khắc nguy hiểm cận kề nó có thể tự động bảo hộ chủ nhân mà không cần chủ nhân phải kích phát.

Tia sét đen bổ lên tấm thuẫn màu xanh kéo theo tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, ánh chớp đen ngòm lập tức che khuất thân hình Minh Tuyền lão tổ.

Chỉ thân thân thể Minh Tuyền lão tổ bỗng nhiên văng ra ngoài, tấm thuẫn màu xanh bất ngờ bị xuyễn thủng, linh quang trên nó vô cùng ảm đạm, nhìn qua có vẻ đã bị hỏng hoàn toàn. Ngực Minh Tuyền lão tổ bị đánh thủng một lỗ, quanh người cháy đen, đầu óc mất đi ý thức.

Đám người xung quanh giật này mình, lập tức bay tách ra bốn phía xung quanh, những người cũng đang định dò xét nhất loại thu hồi thần thức, lòng thầm hô may mắn.

Một luồng sáng trắng phóng tới, nâng thân thể Minh Tuyển lão tổ lên, thân ảnh Thiên Cơ Tử nhoáng cái xuất hiện bên cạnh, lấy ra một bình đan dược trị thương, cạy miệng Minh Tuyền lão tổ ra, đoạn mặc kệ đan dược trong bình nhiều ít ra sao, dốc hết vào miệng y.

Một tầng sáng màu lục từ trên thân Minh Tuyền lão tổ bừng lên, khí tức vốn đang suy yếu nhanh chóng dần chững lại, còn lưu lại một chút chứ chưa hoàn toàn tiêu tán.

Viên Minh nhìn Minh Tuyền lão tổ một chút rồi lại nhìn về phía Ma Lôi đại trận, trong mắt hắn lộ vẻ khá hứng thú.

“Không hổ là Ma Giới đại trận, quả nhiên bất phàm, chẳng hay các vị ở đây có ai nhìn ra được điểm huyền diệu nào của đại trận này không?” Thiên Cơ Tử ổn định thương thế của Minh Tuyền lão tổ xong, giao y cho người khác rồi hừ lạnh hỏi.

Tất cả những người quanh đó đều im lặng không nói.

Bọn họ hầu như ai cũng mới biết tới sự tồn tại của Ma Giới, làm sao có thể hiểu rõ về Ma Giới cấm chế?

“Viên đạo hữu, người từng lẻn vào Trường Xuân quan, không biết có hiểu gì về trận này không?” Thiên Cơ Tử nhìn về phía Viên Minh.

“Lần trước khi ta tới dò xét thì đại trận này còn chưa được bày ra.” Viên Minh lắc đầu, đáp.

Thiên Cơ Tử nghe vậy, trong lòng hơi trùng xuống.

“Vẫn là thiếu khuyết Phản Hư chiến lúc, nếu không cũng sẽ không bị bó chân bó tay thế này.” Gã thầm thở dài, xong liền nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.

“Các vị đạo hữu, hôm nay là lúc quyết chiến cùng Vu Nguyệt giáo, trận chiến này liên quan tới sống chết của vô số sinh linh của Vân Hoang đại lục, kính xin các vị đừng lưu thủ, hãy tung hết át chủ bài ra! Đương nhiên liên minh cũng sẽ không để các vị bỏ sức không công, người nào có thể tra ra bí mật của đại trận sẽ lập tức được tính đã lập công huân hạng nhất.” Thiên Cơ Tử cao giọng nói.

Lời này vừa ra, xung quanh lập tức có không ít người lộ vẻ kích động.

Để cổ vũ sĩ khí đánh trận đại chiến sinh tử này thật tốt, liên minh Vân Hoang đã tập hợp tài nguyên các phái, lập ra chế độ công huân ban thưởng, cụ thể được chia làm ba cấp.

Ban thưởng cho công huân hạng nhất có năm mươi vạn linh thạch, một kiện linh bảo phỏng chế, một lượng lớn đan dược, còn có thẻ vào tàng thư các của liên minh rồi tùy ý lựa chọn ba môn điển tịch, quả thực không thể nói là không lớn.

Nhưng đám người mãi vẫn cứ ta nhìn ngươi, người nhìn ta mà chẳng thấy có ai đứng ra.

“Nếu minh chủ đã nói vậy, Viên mồ liền ra tay thử một lần.” Viên Minh bước lên nói.

Với khối tài sản của hắn hiện tại thì công huân hạng nhất kia cũng chẳng phải thứ gì quá hấp dẫn, thế nhưng đại quân liên minh đã tới Trường Xuân quan, nếu không thể nhanh chóng phá vỡ Ma Lôi đại trận này thì sĩ khí quân sĩ sẽ bị ảnh hướng rất lớn.

“Mời Viên đạo hữu!” Thiên Cơ Tử nghe vậy mừng vui nói ngay.

Viên Minh không nói gì thêm, lập tức vận chuyển Minh Nguyệt quyết, tức thì một cỗ thần thức khổng lồ tỏa ra, phóng tới tra xét ma trận màu đen.

Cỗ thần thức này cực kỳ kinh người, đã đạt tới Miên Vu đỉnh phong, tiệm cận cảnh giới Ngôn Vu.

Mấy tu sĩ Đông Hải như Vạn Thiên Nhân, Cốc Huyền Dương mặt mày biến sắc, lý do là bởi sóng hồn lực này quá quen thuộc với bọn họ, đây chính là thần thức của Minh Nguyệt thần.

Nét sợ hãi thoáng lóe lên trong mắt Vạn Thiên Nhân, trong suốt quãng thời gian qua y vẫn không ngừng thăm dò, gần như chắc chắc rằng thần hồn Viên Minh đã hao tổn rất nhiều, không thể nào phát huy chiến lực thời kỳ toàn thịnh.

Thế nhưng thực tế trước mắt lại vả cho y một cú trời giáng, hồn lực của Viên Minh thực tế chẳng có vấn đề gì!

Viên Minh trước đây trợ giúp Đông Hải đánh tan cuộc xâm lấn của Vu Nguyệt giáo. Việc này khiến y vừa cảm kích vạn phần, vừa cảm thấy vô cùng biệt khuất.

Theo thời gian trôi, phần cảm kích kia dần giảm đi, trong khi đó mỗi lần nhớ tới chuyện này, cảm giác biệt khuất lại càng lúc càng tăng.

Thực tế là Đông Hải hiện tại vẫn đang có không ít người tín ngưỡng vị Minh Nguyệt thần kia, cùng với đó, địa vị không thể lay chuyển trong lòng tu sĩ Đông Hải của y năm xưa cũng chịu ảnh hưởng.

Thân là vua không ngai của Đông Hải đã nhiều năm, y thực sự không chịu nổi cảnh bị người khác áp chế.

Ngay từ khi nắm được tin thực lực Viên Minh có thể đã bị giảm mạnh, dã tâm trong lòng Vạn Thiên Minh liền bùng lên không cách nào áp chế, những ngày qua liên tục âm thầm tính kế khôi phục vị trí bá chủ Đông Hải.

Chuyện này y làm rất kín đáo, người ngoài có thể không phát giác ra được, nhưng Viên Minh thân là Minh Nguyệt thần, chắc chắn hắn sẽ biết mà còn biết rõ ràng, như vậy thì xem ra mình đã đắc tội nặng với đối phương rồi.

Đám tu sĩ Đông Hải trước đó ngưng cầu nguyện Minh Nguyệt thần như Cốc Huyền Dương giờ đây bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hối hận đan xen.

Trong lúc nhất thời, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, nói vậy là bởi đám người Kim Hóa chân nhân, Thạch Nghiễn Sư, Hắc Trúc Tẩu đang vô cùng mừng rỡ.
Bình Luận (0)
Comment