Chương 718: Ngang hàng
Chương 718: Ngang hàng
Thần thức Viên Minh quét qua, lờ mờ nhận ra vài thân phận luyện thi, là mấy tu sĩ Vân Hoang liên minh được phái đi Triệu quốc ngăn trở đại quân Vu Nguyệt giáo tiến đến.
Phần lớn luyện thi này là tu sĩ bị Vu Nguyệt giáo bắt lấy, luyện chế mà thành.
Đám người Viên Minh còn chưa kịp phản ứng thì mấy ngàn luyện thi đã đánh tới. Đại quân Vân Hoang liên minh không thể không phân một nhóm nhân thủ ra đối phó với đám luyện thi đỏ thẫm này.
Cả bọn xông vào trận chiến, một đại hán tu vi Trúc Cơ đứng đầu đã tung một kiếm toàn lực chém lên người một luyện thi đỏ thẫm.
"Phốc" Một tiếng, cánh tay phải của luyện thi bị cắt xuống.
Nhưng mà luyện thi đỏ thẫm lại không chút để ý, hai chân khuỵu xuống, vọt nhảy qua mấy trượng, tay trái dễ dàng xỏ xuyên qua lớp áo cà sa hộ thể của đại hán Trúc Cơ Kỳ, đâm vào dưới bụng hắn.
"Ngươi...." Máu tươi trong miệng đại hán điên cuồng phun ra, trên mặt đầy vẻ không tin được.
Cánh tay luyện thi đỏ thẫm vung lên trên, thân thể đại hán cơ hồ bị chém thành hai khúc, chết ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, vòng xoáy đỏ tươi trên mặt đất bắn ra từng đạo ánh sáng đỏ, dung nhập vào thân thể luyện thi khiến xương cốt bị đứt gãy nơi cánh tay phải y nhanh chóng khép lại.
Luyện thi đỏ thẫm tiếp tục đi tới, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Tình cảnh như vậy không ngừng diễn ra, nhờ ánh sáng của vòng xoáy đỏ tươi phụ trợ mà những luyện thi này dù bị đứt tay đứt chân hay có bị chém thành hai đoạn, chỉ cần không bị đánh nát thành bã vụn thì vẫn có thể nhanh chóng khôi phục lại như không có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục phát động công kích.
Tuy rằng những luyện thi này không có linh trí nhưng hung hãn không sợ chết, tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường căn bản không cách nào chống lại được. Thậm chí có mấy luyện thi cường đại còn có thể đấu ngang tay với tu sĩ Kết Đan kỳ.
Có luyện thi đỏ thẫm này tương trợ, áp lực bên tu sĩ Vu Nguyệt giáo giảm đi nhiều, nhanh chóng chặn được thế công của Vân Hoang liên minh.
Một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vân Hoang liên minh thấy cảnh này, đang định ra tay lại bị Thiên Cơ Tử truyền âm ngăn lại.
"Không được xúc động, mục tiêu của chúng ta là đối phó với Vu Nguyệt thần cùng Huyết Ma lão tổ, không thể liều lĩnh!"
Mọi người nghe vậy đành phải dừng lại.
Ánh mắt Viên Minh đảo qua vòng xoáy huyết sắc cực lớn, bèn thả thần thức chui vào trong đó, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Bên trong vòng xoáy này dồi dào lực lượng khí huyết, vả lại căn nguyên của nó tựa hồ còn thông xuống nơi cực sâu dưới lòng đất, dùng thần thức của hắn còn không thể tra xét đến tận cuối được.
"Chẳng lẽ là cấm chế truyền tống nào đó?" Trong miệng hắn thì thầm.
"Đó không phải là cấm chế, mà là một Huyết linh mạch." Tịch Ảnh nói ra.
"Huyết linh mạch? Còn có linh mạch này?" Viên Minh khẽ giật mình.
"Thiên địa linh mạch vốn cũng không chỉ có Ngũ Hành linh mạch, còn có Âm linh mạch, Thái Dương linh mạch, Huyết linh mạch, Lôi linh mạch... Chẳng qua là cực kì thưa thớt mà thôi. Huyết linh mạch này nhìn qua có quy mô không nhỏ, đã hóa thành Tụ Linh huyết hà, đúng là hiếm thấy." Tịch Ảnh nói.
"Tụ Linh huyết hà, chẳng lẽ cũng là vật tụ linh tương tự như tụ linh chi thụ?" Viên Minh hỏi.
"Đúng vậy, sau khi hóa thành Tụ Linh huyết hà thì vị trí của Huyết linh mạch có thể tự nhiên di động, sẽ không bị trói buộc một chỗ." Tịch Ảnh đáp.
Trên một ngọn núi thấp cách xa chiến trường, một nữ tử áo xanh lục đứng trên không trung, là Tịch Thiến, còn có cả Hoa Chi đứng ở bên cạnh.
Tịch Thiến vừa mới thức tỉnh, pháp lực chưa được củng cố nên Tịch Ảnh không để nàng tham chiến.
Viên Minh còn lo rằng Vu Nguyệt giáo còn giấu giếm thủ đoạn nên để Hoa Chi ở lại bên cạnh bảo hộ Tịch Thiến.
"Tụ Linh huyết hà này cũng có chút thú vị, tiểu Hoa Chi, có muốn cùng ta đi tìm điểm cuối của nó không?" Tịch Thiến hỏi.
"Được." Hoa Chi cũng cảm thấy hứng thú với vòng xoáy huyết sắc kia.
Tịch Thiến giơ tay đè chặt bả vai Hoa Chi, bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng lục quang nồng đậm, lóe lên rồi chui xuống đất.
Viên Minh bèn nhìn thoáng qua phía Tịch Thiến cùng Hoa Chi, lại không nói gì.
Tụ Linh huyết hà này có hơi cổ quái, hai người kia xuống dưới đó tìm hiểu cũng tốt.
"Quản nó là linh mạch gì, chủ nhân, chúng ta vẫn nên mau chóng ra tay đi. Thiên Cơ Tử kia sợ đầu sợ đuôi, căn bản chỉ làm hỏng thời cơ chiến đấu thôi!" Kim Cương nói.
Viên Minh còn chưa kịp lên tiếng thì Kim Cương đã hóa thành một luồng ánh sáng vàng kim bắn ra, vọt thẳng đến hai gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ ăn mặc quần áo và trang sức Nam Cương, là hai người Tử Lôi, Xích Tiêu của Song Tiên giáo Nam Cương.
"Kim Cương, chớ vọng động." Viên Minh vội vàng quát lớn.
Nhưng mà Kim Cương đã nhanh như chớp vọt đến trước mặt hai người Song Tiên giáo, hai cánh tay vang lên một tiếng roạt... chợt biến to lên một vòng, đảo qua hư không.
"Ầm ầm" một tiếng vang lên.
Hai luồng quyền phong như hóa thành thực chất quét qua, những nơi đi qua, hư không phát ra tiếng sấm ầm ầm.
Vào thời khắc này, chợt có một thanh trường đao màu đen phá vỡ hư không hung hăng chém về phía Kim Cương.
Hắc đao dài ba thước, chuôi đao có một đầu quỷ dữ tợn, sống dao khảm nạm chín vòng đồng cực lớn, phá không chém giết đến. Đao khí cường đại hình thành nên một khí tràng kín không một kẽ hở, đơn giản cắt nát quyền phong của Kim Cương, bao phủ thân thể của y vào bên trong.
Mi tâm Viên Minh giật nảy lên. Khí tức chuôi Quỷ Đầu đao màu đen này không dưới U Hồn Bạch Cốt phiên của hắn chút nào, thậm chí bàn về lực sát phạt thì còn trên cả bạch cốt phiên. Trong đao còn ẩn chứa một luồng khí tức cổ tà ác ngút trời.
"Vật ấy chẳng lẽ là Thiên Quỷ pháp đao?" Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Theo như tin tức Tịch Ảnh cung cấp trước đây, Vu Nguyệt giáo có ba đại linh bảo trấn giáo, U Hồn Bạch Cốt phiên là một trong số đó. Trường đao màu đen này hẳn là Thiên Quỷ pháp đao, một trong ba đại linh bảo đó.
Đang cân nhắc, Viên Minh nhoáng người một cái rồi biến mất, sau đó xuất hiện ở cạnh Kim Cương, đánh một quyền ra.
Ầm một tiếng, hư không phía trước chấn động, một quyền ảnh đỏ tươi lớn bằng một tòa cung điện bắn ra đánh vào đao khí của Thiên Quỷ pháp đao, dễ dàng đánh nát khí tràng của chúng.
Quyền ảnh đỏ tươi biến đổi, hóa thành một một đại chưởng đỏ tươi nắm lấy Kim Cương kéo về phía sau.
Ánh mắt Vu Nguyệt thần trầm xuống, Thiên Quỷ pháp đao tản ra ánh sáng đen đậm, chém về phía đại chưởng đỏ tươi.
Nhưng mà động tác của Viên Minh nhanh hơn, nhanh chóng đạp xuống hư không một cước.
Ầm!
Hư ảnh bàn chân cực lớn màu đỏ tươi đột ngột hiện ra, mang theo lực lượng bài sơn đảo hải đạp xuống tám tên tu sĩ Vu Nguyệt giáo gần đó.
Bảy tám tu sĩ Nguyên Anh Vu Nguyệt giáo bên dưới hư ảnh bàn chân này đang muốn đào tẩu tứ tán lại không thể động đậy được, sắp sửa bị bàn chân này đạp nát thành thịt vụn.
"Thối ảnh hóa vô hình!" Vu Nguyệt thần không ngờ động tác của Viên Minh lại nhanh chóng như vậy, bèn bỏ qua truy kích, bấm tay điểm nhẹ qua, quát.
Hình ảnh bàn chân màu đỏ tươi đột nhiên tán loạn, hóa thành từng điểm đỏ bay tản đi.
Áp lực trên người mấy tu sĩ người Nguyên Anh biến mất, như được đại xá chạy trốn tứ tán.
Viên Minh mang theo Kim Cương lui về, nhìn huyết quang rơi lả tả rơi xuống, mới lẩm bẩm: "Thì ra là thế, nguyên lý ngôn xuất pháp tùy của Ngôn Vu là như vậy."
Hôm nay thần hồn của hắn được khôi phục, cảm ứng nhạy cảm hơn trước rất nhiều. Mới vừa rồi Vu Nguyệt thần nói ra pháp ngôn kia, thần hồn lực đã lặng yên không một tiếng động dung nhập vào trong hư ảnh bàn chân.
Hồn lực của Ngôn Vu có thể điều khiển pháp lực của người khác, thậm chí điều khiển cả thần thông của vật phẩm, có thể khiến hư ảnh bàn chân màu đỏ tự tan rã từ bên trong.
Viên Minh cùng Vu Nguyệt thần đấu pháp nhanh chóng tuyệt luân, đến lúc này đám người Thiên Cơ Tử mới mới phản ứng tới, vội vàng bay đến.
"Viên đạo hữu, không sao chứ?" Thiên Cơ Tử hỏi.
"Không sao." Viên Minh lắc đầu.
Thiên Cơ Tử thở phào, Viên Minh hiện tại mang chiến lực Phản Hư duy nhất của Vân Hoang liên minh, không thể xảy ra chuyện gì được.
"Viên đạo hữu, theo ý ngươi thì tình hình trước mắt như vậy, chúng ta nên làm sao?" Ông ta truyền âm hỏi.
Tu sĩ bình thường đại chiến bên dưới thì Vân Hoang liên minh đang chiếm thượng phong, chỉ là những người phía bên trên bọn họ lại khó mà phán định được.
Nếu bàn về tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường thì Vân Hoang liên minh chiếm đa số, thế nhưng Vu Nguyệt giáo có hai chiến lực Phản Hư là Vu Nguyệt thần cùng Huyết Ma lão tổ, Viên Minh chỉ có thể ứng phó được một người mà thôi. Nếu bọn họ không nghĩ kỹ đối sách, tùy tiện ra tay ắt sẽ ăn phải thiệt thòi lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà Thiên Cơ Tử chần chờ không tiến.
Vào thời khắc này, Tịch Ảnh từ phía sau bay tới, đáp xuống trước mặt mọi người.
"Vu Nguyệt thần giao cho ta!"
"Tịch thần sứ, ngươi..." Thiên Cơ Tử ngẩn người.
"Vậy nhờ cả vào ngươi." Viên Minh gật đầu nói.
"Viên đạo hữu, thật không có không có vấn đề sao?" Thiên Cơ Tử truyền âm hỏi.
Ông ta biết Tịch Ảnh là hồn tu có thực lực cường đại, nhưng nàng sao có thể là đối thủ của Vu Nguyệt thần?
Không chờ Viên Minh mở miệng, Tịch Ảnh đã không che dấu hồn lực của mình, hồn lực khổng lồ cảnh giới Ngôn Vu bộc phát ra.
"Ngôn Vu! Làm sao có thể! Ngươi là kẻ nào?" Vu Nguyệt thần lắp bắp kinh hãi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tịch Ảnh.
Hồn tu tại Vân Hoang đại lục có truyền thừa thưa thớt, phần lớn hồn tu đẳng cấp cao đều xuất từ Vu Nguyệt giáo. Thậm chí toàn bộ công pháp gã đưa ra bên ngoài cũng chỉ có nội dung tới cảnh giới Miên Vu, chưa bao giờ để lộ ra phương pháp đột phá lên Ngôn Vu. Làm sao Vân Hoang đại lục có thể xuất hiện Ngôn Vu thứ hai?
"Ngươi không cần phải biết!" Tịch Ảnh nhàn nhạt nói ra, mi tâm sáng ngời ánh vàng kim, biến toàn bộ phạm vi tầm hơn mười trượng quanh đây thành một mảnh biển vàng kim.
Trong mảnh biển vàng kim tràn ngập hồn lực như lửa cháy ấy, thần thức Vu Nguyệt thần đến gần cũng cảm thấy như bị đốt cháy, căn bản không thể dò xét được Tịch Ảnh đang làm gì bên trong.
Một cột sáng màu vàng kim từ trong nước bắn ra, như một mũi tên lao thẳng đến Vu Nguyệt thần.
"Chút tài mọn!" Vu Nguyệt thần hừ lạnh một tiếng, hắc khí trên người gã cuồn cuộn tuôn ra đụng thẳng vào cột sáng màu vàng.
Hồn lực kịch liệt chấn động bộc phát ra, nhưng là ngang ngửa nhau.
Nơi xa, Tịch Chính thấy cảnh này, sắc mặt bình thản nhưng trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Viên Minh là thể tu Vạn Tượng chi thể, nữ nhi của mình cũng lặng yên không một tiếng động tiến giai Ngôn Vu. Chẳng trách hai người bọn họ dám thẳng thắn nói có lòng tin chống đỡ được Vu Nguyệt giáo cùng Ma giới.
Tịch Chính nhanh chóng tỉnh táo lại. Tình huống Vu Nguyệt giáo cùng Ma giới trước mắt bắt đầu trở nên khó mà phán đoán được. Cho nên con đường bọn họ đi cũng chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Cách đó không xa, Nghê Mục không biểu hiện ra vẻ gì, ánh mắt lập lòe không thôi.
Y đã nhiều lần giao thủ với Viên Minh và Tịch Ảnh, sớm đã là đối thủ cũ. Ban đầu ở trong Tu La cung, tu vi của y vượt xa hai người Viên, Tịch. Thế nhưng thời gian vừa qua thực lực Viên Minh cùng Tịch Ảnh đã đột nhiên tăng mạnh, nhao nhao bước vào cảnh giới tuyệt đỉnh của Vân Hoang đại lục. Tuy rằng thực lực của Nghê Mục cũng có tinh tiến nhưng so với hai người Viên, Tịch vẫn còn kém xa lắc.
Ánh mắt y nheo lại, âm thầm nắm tay.
"Đại ca..." Nữ tử diễm lệ dưới trướng Nghê Mục nhìn lại, giật mình thì thầm một câu.
Không chỉ cao tầng Vu Nguyệt giáo mà cả tu sĩ đẳng cấp cao của Vân Hoang liên minh cũng chấn động.
Viên Minh có Vạn Tượng chi thể đã khiến người ta khiếp sợ, hôm nay còn xuất hiện một Ngôn Vu nữa, chẳng lẽ Tịch Ảnh mới thật sự là Minh Nguyệt thần?
"Hóa ra Tịch Ảnh kia lại là Ngôn Vu, chẳng trách có thể phát hiện lão thân tồn tại. Vậy cũng tốt, có thêm một Ngôn Vu tương trợ, chuyện kia lại càng thêm ổn thỏa." Giọng nói già nua bên trong cây trâm màu tím vang lên trong thức hải Lạc Chu.
Lạc Chu thở phào một cái, mơ hồ cảm thấy nghĩ lại mà kinh. Mình ở Nam Cương kết bạn với hai người, không nghĩ đều là tồn tại kinh khủng bậc này, cũng may nàng một mực giao hảo với hai người này, không đắc tội qua.
Thiên Cơ Tử thì thở phào một hơi. Tịch Ảnh đã là Ngôn Vu, đương nhiên có thể phân cao thấp với Vu Nguyệt thần một trận rồi.
Có Tịch Ảnh gia nhập, chiến lực cao tầng của Vân Hoang liên minh đã bắt đầu trở nên ngang hàng.
Chẳng qua trong lòng ông ta cũng có chút oán trách. Viên Minh cùng Tịch Ảnh vậy mà đều che giấu thực lực, khiến ông ta lo lắng vô ích cả một thời gian dài.
"Có Minh Nguyệt thần đại nhân cùng Tịch thần sứ tương trợ, trận chiến này chúng ta tất thắng, tiến công!" Thiên Cơ Tử nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, cất giọng quát lớn.
Các tu sĩ Nguyên Anh ở Vân Hoang liên minh đã sớm chờ đợi, nghe vậy lập tức hóa thân thành từng luồng độn quang vọt về phía trước.