Chương 726: Phá trận
Chương 726: Phá trận
Điều tức sơ qua, đến khi khôi phục thể lực một chút, Viên Minh bèn trở lại sơn môn Trường Xuân quan. Chiến đấu bên này cũng đã chuẩn bị kết thúc.
Tịch Ảnh chém giết Vu Nguyệt thần xong, người bị ảnh hưởng nhiều nhất lại chính là phụ thân Tịch Chính của nàng.
Ông ta không thể nào tưởng tượng ra nữ nhi của mình lại trưởng thành đến như vậy, thậm chí đến Vu Nguyệt thần cũng không phải là đối thủ.
Cho đến giờ phút này ông ta mới nhận thức được con đường mà mình chọn cho gia tộc đã sai rồi, cho nên ông ta không tiếp tục chống cự mà chọn đầu hàng. Đám người Vạn Thiên Nhân cũng niệm tình quan hệ giữa ông ta và Tịch Ảnh nên tạm thời giam cầm lại, không xuống tay hạ sát.
Nghê Mục thì nhìn thấy Ô Lỗ chém giết Huyết Ma lão tổ mới mới phát giác được đại thế đã mất. Chẳng qua gã còn tuyệt tình hơn, không chỉ ngừng phản kháng mà còn trực tiếp đổi hướng đao, ngay lập tức phản bội, bắt đầu chém giết đệ tử Vu Nguyệt giáo.
Bởi vì gã lâm trận đào ngũ nên đại quân Vu Nguyệt giáo đang dần dần rơi vào xu hướng suy tàn lập tức hiện ra xu thế tan tác.
Tình cảnh bất ngờ xảy ra khiến cả Thiên Cơ Tử nhìn mà ngẩn người.
Sau khi Viên Minh quay về, mới cầm theo đầu Huyết Lệ trong tay quát lớn: "Huyết Lệ đã chết, bọn ngươi còn ngoan cố chống cự lại nữa sao?"
Nhiều người Vu Nguyệt giáo bị âm thanh lớn như chuông đồng kia chấn nhiếp, tất cả đều kinh hồn bạt vía.
Một mặt là nhìn thấy nhân vật thủ lĩnh cứng cựa liên tiếp chết trận, lòng sinh sợ hãi. Mặt khác còn bị trong thanh âm thần hồn chấn động xen lẫn trong tiếng quát của Viên Minh áp chế.
"Đến lúc này rồi, đầu hàng cũng chỉ còn đường chết." La Vĩnh Kỳ dữ tợn, cắn răng nói.
Là tu sĩ đầu nhập dưới trướng Vu Nguyệt giáo sớm nhất, gã biết một khi suy tàn thì các tông môn khác tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ. Thậm chí kết cục còn thê thảm hơn cả Tịch gia vốn chỉ phụ thuộc vào Vu Nguyệt giáo.
Cho nên gã không định đầu hàng.
Những gia hỏa như gã cũng không ít, liều chết đánh cược một lần đã thành hi vọng cuối cùng của bọn họ. Tất cả cũng chỉ trông mong có thể kéo dài thời gian, đợi đến lúc Phá Giới Chuyển Không đại trận tạo dựng xong thông đạo đi thông đến Ma giới, như vậy mới có thể xoay ngược tình thế lại.
Trừ bọn họ ra còn có đại quân con rối do ma khí luyện thi mà thành vẫn đang hung hãn không sợ chết nhắm thẳng vào đại quân Vân Hoang liên minh, hai bên tử thương đã vô cùng nghiêm trọng.
Toàn bộ Trường Xuân quan như thể một cái cối xay thịt khổng lồ, không ngừng có rất nhiều người xông vào, đều bị nghiền thành cặn bã. Khắp nơi đều là chân cụt tay đứt, máu chảy thành sông.
Tịch Ảnh điều tức một lát mới đi tới trước mặt cha mình.
Nam nhân kia luôn luôn cường thế, lúc này lại đột nhiên như lão hóa gấp mười lần, thân hình còng xuống, vẻ mặt phức tạp. Nhìn con gái đi tới, ông ta nhướng mắt nhìn lên, còn mang theo vẻ kinh nghi cùng áy náy.
"Ngươi nói rất đúng, ta đã chọn sai đường, đưa Tịch gia đi lạc đường, hi sinh quá nhiều tộc nhân. Ta đáng tội chết vạn lần." Tịch Chính không dám đối mặt với con gái mình, chỉ thở dài.
"Con đến đây không phải để nghe cha nói mấy điều này. Cha, tranh thủ lúc này vẫn còn kịp, nói cho con biết mắt trận của Phá Giới Chuyển Không đại trận này ở chỗ nào? Làm sao phá giải được?" Tịch Ảnh chau mày hỏi.
Mấy người Vạn Thiên Nhân bên kia cũng đều nhao nhao nhìn lại.
Ánh mắt Tịch Chính lóe lên, lòng biết đây là cơ hội cứu rỗi cuối cùng mà con gái đưa cho mình, bèn không do dự nói:
"Lần trước vì Viên Minh gây chuyện, Vu Nguyệt thần cùng Huyết Ma lão tổ đã dựa trên cơ sở pháp trận phòng hộ bên ngoài gia tăng thêm một tầng Nhiếp Hồn đại trận. Các ngươi nếu muốn phá trận cần phải có tâm chí kiên định, thần hồn cường đại, nếu không sẽ xúc động cấm chế pháp trận, sẽ bị pháp trận nhiếp thần hồn đi mất."
"Ta sẽ sẽ đích thân đi phá trận." Tịch Ảnh khẽ gật đầu nói.
"Mặt khác, ngoại trừ đại trận phòng hộ bên ngoài, Phá Giới Chuyển Không đại trận vốn là pháp trận loại hình không gian, bản thân không thể phá vỡ được, không có pháp bảo đặc thù căn bản không cách nào bài trừ được. Nếu chỉ đánh nát mấy cột đá màu đen kia căn bản không thể làm nên chuyện gì, cho tới bây giờ có lẽ lực lượng khống chế pháp trận này đã không nằm ở bên phía chúng ta rồi." Tịch Chính tiếp tục nói.
Tịch Ảnh cảnh giác, ánh mắt lóe sáng một cái, trong lòng đột nhiên cảm giác không ổn.
Nàng chợt quay người nói với Vạn Thiên Nhân: "Làm phiền trông coi ông ấy thật tốt."
"Yên tâm, có ta ở đây, ông ta sẽ không trốn được, càng không có chuyện gì cả." Vạn Thiên Nhân sao không rõ ý của nàng, bèn gật đầu cam đoan.
Tịch Ảnh nhẹ gật đầu, cả người vọt lên không trung, không trực tiếp phóng tới Triều Thiên phong mà phi thân đi tới bên cạnh Viên Minh.
Viên Minh đang muốn chém chết La Vĩnh Kỳ, tiến thêm một bước đánh tan hết tâm niệm của đám người còn sót lại này, chợt thấy Tịch Ảnh mang theo vẻ mặt đầy ngưng trọng chạy tới.
"Trước tiên mặc kệ bọn họ, chúng ta tranh thủ thời gian phá hư Phá Giới Chuyển Không đại trận đã. Dựa theo suy tính của ta thì chỉ sợ thông đạo đi thông tới Ma giới sắp mở ra rồi." Tịch Ảnh gấp giọng nói.
Viên Minh nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, lập tức quay đầu nhìn về Triều Thiên phong.
Chỉ thấy đỉnh núi chỗ đó vẫn bị một tầng ma vân bao phủ, có điều nơi chính giữa vẫn luôn cuồn cuộn ma vân màu đen kịt đã mơ hồ lộ ra ánh sáng đỏ tươi. Thậm chí hắn còn có thể cảm giác được không gian nơi đó xuất hiện chấn động.
"Được, chúng ta đi." Viên Minh nắm cổ tay Tịch Ảnh, phi độn thẳng về phía Triều Thiên phong.
Hai người thoáng cái đã tới Triều Thiên phong, liếc mắt liền thấy được pháp trận cực lớn bao phủ toàn bộ ngọn núi.
"Đợi một lát, ta phá trận đã." Viên Minh nói ra.
Hắn vung hai tay trước người, Ma Tượng Trấn Ngục công điên cuồng vận chuyển, khí huyết lực trong cơ thể lay động thình thịch, toàn thân bộc phát ra lực lượng vô cùng cường đại, một con cự tượng màu đỏ tươi thình lình hiển hiện trong hư không.
Lần thứ nhất tiến đến, hắn chỉ dám dùng Bất Tử thụ xuyên qua hư không đột nhập vào, là vì không muốn đánh rắn động cỏ, hiện tại đương nhiên không có gì cố kỵ, chỉ cần nhanh chóng đột phá mà thôi.
Tịch Ảnh muốn nói thêm gì đó, đã thấy Viên Minh nhanh chóng xông tới trước.
Cự tượng đỏ tươi bao phủ quanh người hắn cũng vung vẩy vòi voi, xông thẳng vào màn sáng cực lớn bao phủ toàn bộ Triều Thiên phong.
"Uỳnh...."
Tiếng va đụng cực lớn như tiếng trống vang lên.
Toàn bộ Triều Thiên phong chấn động kịch liệt, từ bề ngoài màn sáng cấm chế sáng lên từng đạo ánh sáng màu đen, hội tụ lại vị trí sườn núi, hình thành nên một gương mặt quỷ đen kịt cực lớn.
Khuôn mặt quỷ dữ tợn đen kịt dữ tợn, đầu có sừng, mở miệng khổng lồ hướng về phía Viên Minh mà im ắng gào thét. Ở bên trong vòm miệng khổng lồ kia hiển hiện ra một vòng xoáy màu đen thâm sâu, sinh ra một luồng hấp lực vô cùng cường đại.
Viên Minh mới nhìn thoáng qua đã thấy thần hồn chợt kích động, mơ hồ như bị cỗ lực lượng kia hút lấy, như thể sắp ly thể mà đi.
Chẳng qua thần hồn của hắn được củng cố vững chắc, nên không bị nhiếp đi.
Đúng lúc này, một luồng sáng vàng kim chói mắt xuất hiện bên cạnh Viên Minh, sau đó là một mặt trời lớn bằng cái chậu đỏ rực hiển hiện ra, bay nhanh về phía mặt quỷ dữ tợn kia.
Vòng xoáy trong miệng mặt quỷ dữ tợn kia quả thật có tác dụng nhiếp hồn, mà mặt trời màu vàng chói kia lại ẩn chứa thần hồn lực vô cùng tinh thuần, cho nên không chút trở ngại nào bay thẳng vào trong vòm miệng nó.
Miệng quỷ khổng lồ bỗng nhiên khép kín như thể nuốt mặt trời vàng chói kia vàng trong miệng.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên khắp mặt quỷ màu vàng xuất hiện vết rách sáng màu vàng kim. Ngay sau đó là có vài chục tia sáng vàng kim chói mắt đâm xuyên qua, đánh vỡ gương mặt nó.
Theo tiếng "bùm" vang lên, mặt quỷ dữ tợn nổ tung tứ tán.
Viên Minh nhoáng người, đụng vào tầng cấm chế bên ngoài Triều Thiên phong, cả màn sáng cực lớn bao phủ cả ngọn núi theo đó sụp đổ, tan rã ra.
Tầng cấm chế tan vỡ, ma khí tinh thuần ngưng tụ khắp núi lập tức tứ tán mà ra, cuồn cuộn như nước lũ tuôn về khắp các hướng ở Trường Xuân quan.
Những con rối bị ma khí luyện thi biến thành được ma khí cuồn cuộn bồi dưỡng lập tức trở nên vô cùng táo bạo, càng thêm điên cuồng mà xông về phía đại quân Vân Hoang liên minh.
Tuy rằng mọi người trong liên minh đang có ưu thế áp đảo nhưng lúc này đều đã sức cùng lực kiệt, cũng chỉ có thể kêu khổ trong lòng, liều chết ra sức tiến lên.
Viên Minh cùng Tịch Ảnh phi thân phóng lên đỉnh núi, hai người không hẹn mà cùng lúc đánh ra từng quầng lửa rừng rực xuống núi. Biển lửa lan tràn ra che hết toàn bộ Ma Vân thụ chuyển hóa linh lực thành ma khí đi.
Không bao lâu, hai người bèn đi tới đỉnh núi Triều Thiên phong, thấy được tòa đại trận kia.
Viên Minh phát hiện khác với lần đầu tiên chứng kiến, lần này trận đồ ma văn trên không trung của đại trận không còn là một quầng sáng đan xen kết hợp giữa hào quang cùng hắc khí lại với nhau, mà đã biến thành những quả cầu đỏ tươi như con mắt của cự nhân vậy.
Giữa những quả cầu đỏ tươi này còn có một kẽ nứt đen chạy dọc lên như thể đồng tử đen dựng thẳng đứng trong mắt rắn, không gian bốn phía quanh đó chấn động mãnh liệt, từ bên trong còn tản ra từng làn khói đen đậm đặc.
Phía trên vòm trời, chính giữa tầng ma vân kinh khủng kia vẫn là một lỗ thủng cực lớn, vô số ánh mặt trời rò rỉ từ bên trong ra, chiếu sáng cả ma trận khổng lồ bên dưới.
Vô số Thiên Địa nguyên khí từ trong cái phiễu ánh sáng mặt trời kia rót xuống, cuồn cuộn nhập vào trong pháp trận.
Viên Minh vừa định tiến lên thì lại cảm thấy cột Thông Thiên ma trụ trong túi trữ vật bắt đầu rục rịch như không còn áp chế nổi nữa, chuẩn bị bay ra ngoài.
Nhưng lúc này, Tịch Ảnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Nghe cha ta nói tòa đại trận này đã kết thành không gian chi lực, cũng đã có chút thành tựu, bình thường không cách nào bài trừ được, có lẽ phải dùng đến Thông Thiên ma trụ kia mới được."
"Lần trước nó đi ra ngoài, hấp thụ rất nhiều ma khí tinh thuần của đại trận, khôi phục diện mạo như trước. Lúc này đây nếu đem ra ngoài, chỉ sợ lại vẫn như thế. Chẳng qua vật này có khả năng phá vỡ hư không, một khi thả ra, hậu quả tốt hay xấu cũng khó mà liệu định được." Viên Minh có chút do dự nói.
Hắn không muốn mạo hiểm cho nên mới cưỡng ép ngăn cản Thông Thiên ma trụ không cho phép nó tự tiện thò ra ngoài.
"Ngươi băn khoăn cũng không sai, chúng ta thử xem có thủ đoạn nào khác hay không?" Tịch Ảnh nghe vậy, suy nghĩ một chút mới nói.
Dứt lời hai người bắt đầu hành động, nhao nhao phát khởi công kích đánh về phía mấy cột đá màu đen ở trên đỉnh núi.
Trong lúc nhất thời, đỉnh núi Triều Thiên phong nổi lên ánh lửa bốn phía, âm thanh nổ ầm ầm không dứt.
Chỉ thấy từng cây cột đá màu đen nổ ầm ầm, sau đó nhao nhao đứt gãy, biến thành bột mịn.
Chỉ chốc lát sau, bọn hắn đã phá hủy hoàn toàn tất cả các cột đá màu đen dựng ở nơi đây.
Nhưng mà ma văn lơ lửng ở giữa không trung của đại trận lại không cách nào biến hóa, những quả cầu đỏ tươi như con mắt người khổng lồ vẫn treo trên cao cao. Thậm chí vết rách đen dựng thẳng đứng giữa quả cầu còn có vẻ như lớn hơn một phần.
Viên Minh ngưng mắt, hít sâu một hơi, huyết khí trong cơ thể lại lần nữa sôi trào lên.
Cả người của hắn vọt phóng thẳng lên trên như một mũi tên, cự tượng đỏ tươi được ngưng tụ ra ngay giữa không trung, bay thẳng đến, tông thẳng vào những quả cầu đỏ tươi kia.
Nhưng mà cả người hắn, cả cự tượng đỏ tươi kia đã bị một tầng bình chướng vô hình ngăn cản lại bên ngoài, cách cự nhãn kia chừng mười trượng.
Trong hư không xuất hiện những đường gợn sóng lay động, không phải là gợn sóng xuất hiện do lực lượng trùng kích tác động lên, mà mà bị ngoại lực trùng kích tới mới tạo thành dao động.