Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 730 - Chương 728: Sinh Tử Luân Hồi Đạo

Chương 728: Sinh tử luân hồi đạo Chương 728: Sinh tử luân hồi đạo

Trong mắt Tịch Ảnh tràn đầy vẻ lo lắng, thi thoảng lại nhìn về chiến trường dưới núi.

“Không có cách nào, cũng chỉ có thể như thế.” trong mắt nàng hiện lên vẻ kiên quyết, vung tay hướng lên không trung.

Chỉ thất một cái bình nhỏ màu đen bay lên không trung, nắp bình tự bắn ra, một đạo kim quang từ bên trong bình tuôn ra, bay vào chính giữa mi tâm của Viên Minh.

Đạo kim quang này chính là đại lượng tàn hồn được Tịch Ảnh thu nạp để nuôi dưỡng mà thành, cũng chính là vật mà Viên Minh đang cần thiết lúc này.

Chỉ tiếc là, cỗ lực lượng này đối với Viên Minh mà nói, chỉ là như muối bỏ biển, hắn yêu cầu càng nhiều Hồn Lực rót vào thêm nữa, mới có thể bù lại được sự trống rỗng của Ngôn Vu, và có thể vững chắc được cảnh giới này.

Mà mục đích Tịch Ảnh chế ra Trần Hồn Hồ, cũng không phải đơn giản chỉ là một chút hồn lực này.

Trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thất nàng đưa một ngón tay ra xa, phù văn bên trên Trấn Hồn Hồ lúc này bỗng sáng lên, than bình mơ hồ xuất hiện một đầu dị thú, nó chợt há cái miệng to dính đầy máu ra.

Trong miệng lớn dính máu sinh ra từng cỗ âm phong, tạo thành những tiếng rít gào âm lãnh.

Các tu sĩ dưới núi, lập tức có cảm giác mát lạnh phía sau sống lưng, mơ hồ cảm thấy thần hồn của mình giống như bị đồ vật gì đó quỷ dị theo dõi.

Nhưng mà loại tình huống này cũng không tiếp diễn quá lâu, chỉ một lát thì cảm giác này đã biến mất.

Tuy nhiên, toàn bộ trong ngoài Trường Xuân Quan, lại bất chợt xuất hiện từng đợt âm phong thổi xoáy lên, từng đạo âm hồn chiến tử thì hoặc sợ hãi, hoặc hung lệ, hoặc không cam lòng, hoặc phẫn nộ, nhưng tất cả đều giống như đang cùng bị một cái gì đó tác động đến, tranh nhau hướng về phía đỉnh núi Triều Thiên Phong chen lấn bay đi.

Vô số tàn ảnh âm hồn, gào thét như gió, dưới tác động lặng lẽ, tụ hợp chui vào bên trong miệng lớn của con dị thú trên thân Trần Hồn Hồ.

Trấn Hồn Hồ ở giữa không trung chấn động kịch liệt, miệng bình phun ra từng đạo hào quang vẩn đục, không ngừng phun vào trong mi tâm Viên Minh, toàn bộ chảy vào thức hải của hắn, bổ sung cho vòng xoáy như một cái động không đáy ở trong đó.

Những thứ hồn lực hỗn tạp không ngừng hòa nhập vào, khiến khuôn mặt của Viên Minh cũng từ từ trở nên vặn vẹo, khuôn mặt hắn biến đổi trạng thái hỉ nộ ái ổ bi thương hoảng sợ… trong vô thức, quá trình này cứ lặp đi lặp lại như một chiếc đèn kéo quân đang quay liên hoàn.

Cho tới cuối cùng, vẻ mặt của hắn định dạng thành nửa khóc nửa cười, nửa bên mặt tươi cười rơi lệ, còn nửa bên mặt khóc thì mắt lại cong lên, thành vẻ mặt vô cùng cổ quái.

Qua hồi lâu, bên trong lẫn ngoài Trường Xuân Quan vốn đang ngập trời tinh lực, Âm sát nặng nề, lại trở thành một mảnh thư thái, tuy bề ngoài thê thảm hoang tàn cũng không biến mất, nhưng loại cảm giác sát khí âm lệ nặng nề tràn ngập kia, đã biến mất.

Giống như hết thảy, chỉ là một giấc mộng.

Thiên Cơ Tử và một đám tu sĩ Nguyên Anh trước đó còn đang lo lắng không yên, sau đó lại phát hiện rằng, ngoài điều đó ra thì cũng không có gì khác bất thường, hơn nữa, Trường Xuân Quan đã giảm bớt đi một trận la thiên đại tiếu, cho dù không quan tâm, thì nơi này cũng sẽ không biến lại thành địa phương đầy âm sát để dưỡng thi.

Trên đỉnh núi, Tịch Ảnh lẳng lặng thủ hộ ở trước người Viên Minh.

Sau một lúc lâu, Viên Minh chậm rãi mở hai mắt ra, trong con mắt kịch liệt rung động, hiện lên cảm xúc phức tạp.

Ánh mắt Tịch Ảnh hơi co rụt, trong lòng lạnh buốt.

Viên Minh nhắm mắt lại, sau khi hít một hơi thật sâu, thì quay sang Tịch Ảnh cười với nàng, nói ra:”Ngươi yên tâm, ta không sao.”

Không biết qua bao lâu.

Viên Minh thu nạp lực lượng thần hồn tản mát ra trong lúc đột phá, sau khi hoàn toàn vững chắc cảnh giới, liền mở mắt ra.

Nghênh đón hắn là Tịch Ảnh bay nhào tới.

“Ngươi không sao cả… thực sự là quá tốt.” Tịch Ảnh dùng cả hay tay mình ôm thật chặt cơ thể Viên Minh, đầu tựa vào vai hắn, giọng nói kèm theo chút nghẹn ngào.

Từ trước tới giờ đối với nàng, an nguy của Viên Minh vẫn luôn là điều quan trọng nhất.

Vì thế, thấy thương thế thần hồn của Viên Minh khỏi hẳn, có ý nghĩa với nàng hơn nhiều so với việc hắn đột phá Ngôn Vu.

Khi thật sự yêu một người, người ta cũng sẽ không quá để tâm tới chuyện hắn có được thành tựu thế nào, mà chỉ quan tâm hắn có khỏe mạnh sống tốt hay không.

Cảm nhận được tình cảm của Tịch Ảnh, Viên Minh cũng dịu dàng vuốt ve lưng của nàng, và đặt cằm của mình lên vai nàng ấy.

“Khiến ngươi lo lắng rồi.” Hắn khẽ nói.

Tình cảm nóng bỏng được lời nói đơn giản hòa tan, hai người lặng lẽ ôm nhau, hưởng thụ lấy thời gian vuốt ve an ủi chỉ dành riêng cho bọn họ.

Nhưng mà sau một lát, tâm tình của Tịch Ảnh từ từ bình phục, nàng cuối cùng cũng ý thức được chính mình vừa mới làm gì, làn sóng cảm xúc dạt dào nhanh chóng thối lui, để tlộ ra bãi cát thẹn thùng trơ trọi.

Nàng bắt lấy bả vai của Viên Minh, rồi chống thẳng tay lên, đem thân thể của mình thoát khỏi lồng ngực của Viên Minh, bởi vì sắc mặt đã đỏ bừng, nên thậm chí nàng cũng không dám ngẩng đầu lên, sợ Viên Minh nhìn thấy vẻ quẫn bách lúc này của mình.

“Đột…đột phá Ngôn Vu, cảm giác thế nào?” Tịch Ảnh vụng về cố gắng thay đổi chủ đề, giọng nói còn hơi cà lăm một chút.

Viên Minh khẽ cười một tiếng, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ manh động, định trêu đùa nàng thêm chút nữa.

Nhưng nghĩ lại thì, với tính tình của Tịch Ảnh, nếu trêu đùa quá trớn, có khi nàng lại lấy cớ giúp mình quen thuộc cảnh giới, xong tẩn mình một trận để che giấu sự xấu hổ và giận dữ của nàng.

Khó có được tình cảnh ấm áp như này, tốt nhất vẫn chớ nên làm chuyện phá hỏng bầu không khí.

Vì thế, Viên Minh cũng thuận theo lời nói của Tịch Ảnh mà nói ra :” “Không giống trước kia lắm, cảm giác giống như là bước chân vào một cái lĩnh vực hoàn toàn mới.”

“Ừa, ta cũng có cảm giác như vậy, tu luyện Ngôn Vu, hình như còn phải hấp thu một loại lực lượng đặc thù làm phụ trợ, mặc dù tạm thời chưa biết rõ đó là cái gì, nhưng riêng về phương diện này, liền cùng những cảnh giới trước của Hồn Tu có sự khác nhau.”

Tịch Ảnh thấy Viên Minh không trêu chọc mình, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, mà khuôn mặt nàng khi ngẩng lên lần nữa , theo cảm xúc trong lòng bình phục lại, đã khôi phục lại bộ dáng thường ngày.

“Không sai, mà sau khi đột phá, mấy cái thần thông trước đó của ta đều có biến hóa về chất, ví dụ như Va Hồn, bây giờ chỉ cần đụng phải thân thể địch nhân một cái, liền có thể có hiệu lực, mà không cần nhất định phải va chạm thần hồn, còn có cái này cũng thế.”

Viên Minh thấy vậy cũng có chút xíu tiếc nuối, nhưng mà cũng không biểu lộ lên mặt,trong lúc đang nói chuyện, hắn bỗng nhiên đưa tay thả ra hai con Hồn Nha, biểu diễn cho Tịch Ảnh xem thần thông Nha Minh sau khi đột phá.

Chỉ thấy hai con hồn nha được hắn thả ra kia cùng nhau há miệng, tuy không phát ra thanh âm, cũng không có sóng âm hiện lên, nhưng theo hướng Viên Minh vừa chỉ một chỉ về phía trước, hư không cách đó không xa, đột nhiên nổ ra một tiếng siêu âm cường đại.

“Bây giờ ta có thể đem nhiều con hồn nha đồng thời Nha Minh ngưng tụ lại một chỗ rồi bộc phát, uy lực còn kinh người hơn so với trước đó.” Viên Minh giải thích.

“Rất là được nha, đúng, thần thông ngươi vừa lấy được đâu, nói cho ta nghe một chút.” Tịch Ảnh gật đầu, lại hỏi tiếp.

“Sinh Tử Luân Hồi Đạo, còn về phần loại hình gì…chắc là tính vào thủ đoạn công kích đi, chỉ là nó có hơi giống cái năng lực lộn xộn trước đó của ta.” Viên Minh sờ tay lên cằm, nói qua như vậy.

“Có ý gì?” Tịch Ảnh nghe thế càng tò mò hơn.

“Nói cụ thể thì, cái thần thông mới này có thể sáng tọa ra một cái không gian riêng biệt, đem thần hồn của địch nhân phong tỏa ở bên trong, liên tiếp gặp phải các loại năng lực công kích như Nha Minh, Sưu Hồn, Động tình, ác mộng, cho tới khi thần hồn sụp đổ, chia ra thành hai bộ phận đầy đủ là hồn lực tinh thuần cùng Ký ức, mặc ta lấy dùng.” Viên Minh nói kỹ hơn.

“Thi triển cho ta xem một chút đi!” Tịch Ảnh hào hứng, lấy ra một cái hồn phách từ bên trong Trấn Hồn Hồ đưa cho Viên Minh.

“Ngoài ta ra, những người khác cũng không nhìn thấy tình huống bên trong không gian kia, không có gì đẹp mắt cả.” Ngoài miệng Viên Minh nói như thế, nhưng vẫn tiếp nhận hồn phách, rồi biểu thị với Tịch Ảnh là bắt đầu.

Chỉ thấy hắn đưa tay đem hồn phách vứt ra ngoài, hắc quang trong mắt lóe lên, một cái vòng xoáy màu đen trống rỗng xuất hiện trên đỉnh đầu của hồn phách, trực tiếp hút nó vào.

Sau đó, vì để cho Tịch Ảnh nhìn thấy rõ hồn phách kia xảy ra chuyện gì bên trong không gian, hắn cố ý vận dụng huyễn thuật, thể hiện cảnh tượng mà bản thân nhìn thấy ra ngoài.

Bên trong một không gian đen kịt như mực, hồn phách bị Viên Minh ném ra trơ trọi đứng đó, còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, liền có vô số sóng âm đánh tới từ bốn phương tám hướng, ập vào trên người nó.

Một hồi sóng âm điên cuồng oanh tạc qua đi, một cái bàn tay tối tăm mờ mịt đột nhiên xuất hiện bên trên hồn phách, cưỡng ép rút lấy ký ức của nó ra, cũng đem một bộ phận ký ức của nó cấu trúc lần nữa thành huyễn cảnh, rồi quăng hồn phách vào trong đó.

Hồn phách bị ép ôn lại một lượt những chuyện kinh tâm động phách, khắc cốt ghi tâm mà mình đã trả qua, khiến tâm tình của nó trở nên dao động kịch liệt, rồi từ đó dần dần sụp đổ tan rã.

Hồn phách mà Tịch Ảnh tùy ý rút ra kia có cấp bậc không cao, vì thế vẫn chưa kịp trải qua toàn bộ thủ đoạn bên trong thần thông của Viên Minh, đã hoàn toàn bị tiêu tán bên trong không gian màu đen, hóa thành Hồn Lực thuần khiết nhất, sát nhập vào thức hải của Viên Minh.

Cùng lúc đó, trong tay Viên Minh đột nhiên có thêm một viên giống như thủy tinh, nhỏ bằng cỡ ngón út, trong đó ghi chép ký ức cả đời của cái hồn phách kia.

“Lúc thi triển năng lực này, nó sẽ tiêu tốn thêm hồn lực và chiếm giữ Hồn Nha theo mục tiêu, một khi hồn lực cạn kiệt, năng lực sẽ tự động được giải trừ, bằng vào số lượng dự trữ hồn lực của ta trước mắt, nếu như đối đầu với Vu Nguyệt Thần, có lẽ không thể đánh giết gã được luôn trong một lần, nếu bàn về lực sát thương, thực ra nó không bằng thần thông của ngươi.” Viên Minh lắc đầu, giống như có chút bất mãn.

“Thỏa mãn đi, thần thông Ngôn Vu của ta sở trường chính vốn là công phạt, mà nó có khắc chế với hồn thể tà ma, với lại, ngươi cũng vừa mới đột phá, sau này quen thuộc với năng lực, có thể phát huy tác dụng và phạm vi ứng dụng, so với thần thông của ta muốn lớn hơn.” Tịch Ảnh lườm hắn một cái.

Viên Minh mỉm cười, cũng không có phủ nhận lời nàng.

“Phải rồi, nhẫn trữ vật của Vu Nguyệt Thần, ta lo gã lưu lại hậu thủ gì ở bên trong, còn chưa có xem xét, đúng lúc ngươi bây giờ cũng đột phá, chúng ta liên thủ, sẽ không sợ gã lại lật ra cái gì sóng gió nữa, muốn xem bây giờ luôn không?” Tịch Ảnh vừa nói vừa dùng hồn lực bao khỏa nhẫn trữ vật cùng tượng đá không mặt ra.

Viên Minh tự nhiên không có ý kiến.

Lúc này hai người thả ra thần hồn hóa hình, phong tỏa ngăn cả không gian bốn phía, bảo đảm sẽ không để cho bất luận một cái tia lực lượng gì đào thoát được ra ngoài, rồi mới giải khai hồn lực phong ấn bên ngoài nhẫn trữ vật ra.

Nhưng mà lo lắng của bọn họ có vẻ là dư thừa, Vu Nguyệt Thần dường như căn bản không dự liệu trường hợp bản thân mình chiến bại, cũng không bố trí hậu thủ gì bên trong nhẫn trữ vật cả.

Hay nói cách khác, bên trong nhẫn trữ vật mà Tịch Ảnh thu được, căn bản cũng không có bao nhiêu thứ.

Mấy viên linh thạch cực phẩm, một đống loại linh tài có hình dáng như bùn lắng, cùng sau môn công pháp Hồn Tu. Đó chính là toàn bộ.

“VU Nguyệt Thần chỉ có mấy thứ này?” Viên Minh cũng có chút bất ngờ.

“Gã muốn có loại tài nguyên gì, tự có Vu Nguyệt Giáo hỗ trợ thu thập, cần gì phải mang theo trên người.” Tịch Ảnh lại thấy dễ hiểu.

“Nói cách khác, đồ có thể được gã mang trên người, chắc chắn là đồ vật cực kỳ quan trọng, linh thạch và công pháp không nói, cái linh tài này lại là cái gì?” Viên Minh tò mò hỏi.

Đống linh tài có hình đáng như nước bùn kia, có mầu đỏ đậm, nó cực kì kết dính, mặc cho hai người Viên Minh có kéo như thế nào cũng không đứt ra.

Vẻ ngoài của linh tài này nhìn khá là mộc mạc, cũng không có hào quang bao phủ, nhưng chỉ cần chạm vào nó, liền có thể lập tức cảm nhận được trong đó có cất giữ linh lực bành chướng, hiển nhiên có phẩm giai không thấp.

Nhưng hai người Viên Minh nghiên cứu một lúc lâu, cũng không hiểu rõ được thứ đồ vật này, cũng không biết rõ lai lịch cụ thể của nó, chỉ có thể tạm thời cất đi, để đó sau này tính tiếp.
Bình Luận (0)
Comment