Chương 737: Hỗn Động ma chủng(*)
Chương 737: Hỗn Động ma chủng(*)
“Cút.”
Hạ Hiệt miệng quát lên một tiếng chói tay, hai tay đưa phắt ra hư không phía trước rồi nhấn mạnh xuống một cái.
Con tinh quang cự điểu kia bỗng nhiên dang rộng hai cánh, kéo theo một dải sáng lấp lánh ầm ầm đánh tới chiếc thiết quan(1) màu đen kia.
Toàn bộ hoa văn trên bề mặt quan tài đen chợt bừng sáng lên, tỏa hào quang màu tím sẫm cực kỳ yêu dị.
Một đám khói đen đặc như sắp hóa lỏng từ đó tỏa ra, nhoáng cái đã xông qua sự ngăn trở của màn sáng sao trời, tràn ra khắp bốn phía, bao phủ gần như toàn bộ quan tài vào bên trong.
Ma khí ở trước cửa đá bỗng chốc trở nên tinh thuần, nồng đậm hơn hẳn lúc trước.
Chỉ vừa liếc mắt nhìn qua, Viên Minh lập tức cảm nhận được một cảm giác đáng sợ khiến người ta khó mà thở nổi từ trên trời giáng xuống.
Hạ Hiệt lúc này đang vừa lẩm nhẩm nói, vừa nâng một tay lên chỉ thẳng về phía quan tài đen.
Theo đó, ánh sáng chói lóa màu vàng kim từ đầu tinh quang cự điểu bừng lên, ngay sau đấy, một đoàn linh quang từ đó bắn ra, trong đấy có thể lờ mờ thấy có một người tí hon màu vàng cao vài tấc.
Quanh thân người tí hon tỏa ánh vàng rực rỡ, từ xa nhìn lại thấy rất mơ hồ, không thể nhìn rõ được dung mạo. Người tí hon vừa xuất hiện liền hơi động thân mình, đoạn lập tức hóa thành một đoàn sáng, lóe lên một cái rồi chui vào trong quan tài đen, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Một tiếng “ầm” vang lên!
Khói đen đang từ trong quan tài đen ào ạt tuôn ra, sau tiếng nổ lớn kia bỗng cuộn trào một cái rồi đổi hướng quay về phía quan tài.
Chỉ sau chớp mắt, toàn bộ khói đen bao phủ xung quanh quan tài đã biến mất không còn sót lại chút nào.
Cùng lúc đó, những hoa văn cổ quái được khắc trên bề mặt quan tài sáng bừng lên rồi nhanh chóng thu lại, trở nên vô cùng ảm đạm.
Tinh quang cự điểu lúc này đã húc đầu lên quan tài đen, khi vừa chạm tới, nó đột nhiên vỡ tung ra, hóa thành một mảng tinh quang lớn sáng chói hơn cả lúc trước, trùm kín toàn bộ quan tài đen.
Quan tài đen nhìn vốn có vẻ vô cùng nặng nề sau khi bị tinh quang trùm lấy, tạo ra một vùng mà sắc trắng sắc đen lẫn lộn cho người ta cảm giác có phần lộng lẫy, lại trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, bắt đầu bay về phía vết nứt màu đen do Viên Minh dùng Thông Thiên Ma Trụ đập ra.
Sau khi chui vào vết nứt, quan tài đen bắt đầu thu nhỏ lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, hóa thành một điểm sáng nhỏ rồi biến mất không thấy gì nữa.
Những việc này kể ra rất dài dòng, nhưng thực tế lại chỉ xảy ra trong thời gian hai, ba nhịp thở.
Khi Viên Minh còn đang ngẩn người, tiếng nói có phần mệt mỏi của Hạ Hiệt chợt vang lên bên tai hắn.
“Có thể thu hồi Thông Thiên Ma Trụ được rồi.”
Nghe vậy, Viên Minh lập tức vung tay lên, thu Thông Thiên Ma Trụ lại.
Đợt sóng động lực lượng không gian trong lòng đất bên dưới cung điện cũng lập tức rút lại, đồng thời khe nứt màu đen giữa hư không kia cũng nhanh chóng co nhỏ lại cho tới hóa thành một điểm đen to bằng hạt gạo.
“Đại công cáo thành.” Hạ Hiệt tới lúc này mới thả lỏng thần sắc, thở dài một hơi nói.
“Tiền bối, hết thảy những cái này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Viên Minh tất nhiên là không thể nhẹ nhõm được như lão, vừa cố gắng ổn định tâm thần, vừa quay sang hỏi Hạ Hiệt.
“Gia hỏa bên trong quan tài đen kia là Luân Hồi ma quân của Ma giới. Y chính là kẻ năm xưa đồng quy vu tận với ta. Có điều cuối cùng cả hai chúng ta ai cũng đều trọng thương ngã gục, ai cũng vô lực đánh giết đối phương, thế là bèn chọn phương án tìm chỗ tu dưỡng. Nơi đây chính là lăng tẩm mà Luân Hồi ma quân tu kiến cho bản thân, hắn trốn ở đây, mượn nhờ Ma nhãn ở nơi này để chữa trị thương tích.” Hạ Hiệt giải thích.
“Đại trận phong ấn nơi này cũng là do ngài bày ra?” Viên Minh hỏi.
“Đúng vậy. Ta phát hiện nơi này từ nhiều năm trước, có điều Luân Hồi ma quân lại trốn trong thiết quan màu đen kia, nó có thể chống được sức éo của lực không gian. Y cứ thế trốn ở ma nhãn bên trong khe nứt không gian không ra. Ta hết cách, chỉ đành bày ra Tam Thập Lục Tinh Tú Phong Ấn đại trận, chính là để chờ có ngày có thể đẩy hẳn y về lại Ma giới.” Hạ Hiệt khẽ giật đầu, nói tiếp.
“Nếu đã bày ra đại trận từ trước, sao lại phải chờ tới hôm nay mới bắt đầu dùng?” Viên Minh vẫn thấy hơi khó hiểu.
“Một là đại trận cần thời gian để tích tụ năng lượng, hai là phải đợi thời cơ, một thời cơ có thể khiến cho Ma quân chủ động đi ra, nếu không y cứ ở lỳ bên trong vết nứt không gian thì dù đại trận có hóa thành Tinh Diên cũng không thể bắt được y, như vậy cũng đồng nghĩa với không thể đẩy y quay về Ma giới.” Hạ Hiệt có vẻ đang rất phấn chấn, gặp Viên Minh hỏi gì cũng đáp.
“Thông Thiên Ma Trụ kia hẳn là do ngài dựng sẵn ở đây?” Viên Minh hỏi.
“Thông Thiên Ma Trụ vốn là đồ của Luân Hồi ma quân, sau khi phong ấn nó, ta liền cắm dưới lòng đất bên ngoài, một là dùng để phong tỏa cửa đá, hai là để hấp thu ma khí do cửa đá tỏa ra, phòng ngừa những sinh linh đi lạc tới bị ma khí xâm nhiễm. Không ngờ lại bị tiểu tử ngươi nhổ lên.” Hạ Hiệt vừa cười vừa nói.
Nghe vậy, Viên Minh ngượng ngừng ho khan một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: “Phải rồi tiền bối, hai người đi cùng chúng ta lúc giờ đang ở đâu rồi?”
“Các nàng quá xui xẻo, chỉ e đang ở cùng chỗ với Luân Hồi ma quân, đã bị đưa tới Ma giới rồi.” Hạ Hiệt ngưng lại một chút rồi đáp.
“Cái này…” Viên Minh thoáng sững người.
Khi hắn đang định hỏi kẻ cướp thân thể thủy tinh của Thủy Linh Thánh Mẫu có phải là Luân Hồi ma quân không, Hạ Hiệt đã hết kiên nhẫn.
“Được rồi, đừng có hỏi lung tung này nọ nữa, ta còn phải bố trí một ít pháp trận ở đây, đề phòng ma nhãn khôi phục lại, ngươi không có việc gì thì đi mau đi.” Hạ Hiệt phất phất tay ra hiệu đuổi người.
“Hạ Hiệt tiền bối, không biết ngài ở nơi nào? Vãn bối ngày sau có lẽ sẽ còn tới xin chỉ giáo.” Viên Minh thoáng chần chờ một chút rồi hỏi.
“Ta sẽ còn quay lại tiểu trấn, ngươi nếu có việc có thể tới đó tìm ta.” Hạ Hiệt đáp.
Viên Minh thấy vậy không nói thêm nữa, chắp tay với Hạ Hiệt xong lập tức hóa thành một dải sáng xanh vọt ra bên ngoài, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
Hạ Hiệt khẽ nhắm đôi mắt trắng dã lại như đang cảm ứng gì đó, một lát sau, khi xác nhận Viên Minh đã đi xa mới mở hai mắt ra.
Ba chiếc vòng màu tím từ trong tay áo lão bắn ra, lơ lửng bên trong thạch thất.
Lão liên tiếp đánh mấy đạo pháp quyết, theo đó bề mặt những chiếc vòng tỏa ra ngàn vạn điểm sáng. Những điểm sáng này chẳng mấy chốc đã phủ đầy thạch thất, hình thành một tinh quang kết giới.
Hạ Hiệt đưa tay điểm về phía một cái túi treo bên hông, tức thì một thân thể từ trong đó bắn ra, nhìn kỹ chính là Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh vẫn giữ dáng vẻ như một cái xác không hồn, lẳng lặng đứng đó không nhúc nhích.
Hạ Hiệt lẩm nhẩm nói, trong bàn tay phải hiện lên một quầng sáng màu trắng, bên trong đó mơ hồ thấy có vô số sợi tơ. Những sợi tơ này bao quanh một cái kén đen ở giữa, đồng thời chậm rãi chuyển động.
Hạ Hiệt lắc bàn tay một cái, quầng sáng màu trắng bay ra ngoài, dung nhập vào trong người Lưu Thiên Minh rồi dừng lại ở đan điền.
Quầng sáng màu trắng chuyển động nhanh hơn trước mấy lần, cùng với đó ma khí bên trong thạch thất bỗng cuộn trào, tụ về phía Lưu Thiên Minh rồi dung nhập vào trong quầng sáng trắng kia.
Quầng sáng màu trắng nhanh chóng chuyển đen, tán phát ra từng đợt sóng ma khí, hơn nữa còn nhanh chóng mạnh lên.
“Hắc hắc, không hổ là Hỗn Động ma chủng, lực tương tác cùng ma khí quả nhiên kinh người.” Hạ Hiệt nhếch mép nở nụ cười hài lòng.
Theo những chú ngữ tối nghĩa từ miệng lão phát ra, một sợi hồn lực từ mi tâm bay ra, dung nhập vào thức hải Lưu Thiên Minh.
Trong đôi mắt vô hồn của Lưu Thiên Minh nổi lên một tia thần thái, y đưa tay nhấc chân lên hoạt động, tựa như đang làm quen với cơ thể này.
Hạ Hiệt tiếp tục tụng niệm chú ngữ, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết với ba vòng sáng kia.
Ầm ầm ầm!
Ba cái vòng nổ tung ra, hóa thành ba đám tinh vân lấp lánh bao phủ thân thể Lưu Thiên Minh, rồi lại một lần nữa ngưng tụ thành hư ảnh hình chim tương tự như lúc trước.
Tinh quang cự diên vỗ cánh bay lên, mang theo Lưu Thiên Minh xông vào ma nhãn bên trong vết nứt không gian.
“Lục Đạo ma quân, trận chiến giữa chúng ta chưa kết thúc đâu, nếu các ngươi đã muốn tiểu tử này, vậy ta liền lấy hắn làm cục, cùng đấu một trận thống khoái nào.” Hạ Hiệt nhìn vết nứt không gian, khẽ cười nói.
Tinh quang cự diên vừa biến mất trong vết nứt không gian, vết nứt lập tức run lên, kế đó một đợt chấn động quỷ dị tỏa ra khắp bốn phía, cả thạch thất bắt đầu rung lắc, xuất hiện rất nhiều vết rạn.
Hạ Hiệt đưa bàn tay phải bóp vào hư không một cái, tức thì vô số điểm sáng từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhanh chóng ngưng kết, chỉ qua mấy nhịp thở liền hóa thành một cây tinh quang trường thương dài hơn trượng.
Lão lắc cổ tay một cái, tinh quang trường thương bắn vọt ra, lóe lên rồi biến mất hoàn toàn trong vết nứt không gian.
Ầm ầm!
Một vầng sáng khổng lồ như ánh dương giữa trữa từ trong vết nứt không gian bộc phát ra, tràn ngập thạch thất, thậm chí là toàn bộ địa cung.
Bên trong tinh quang ẩn chứa lực lượng kinh người, thạch thất lập tức sụp đổ, địa cung cũng sập theo, bụi đất từ cửa địa cung ào ạt tuôn ra khắp Xà Vương cốc.
Đá vụn rớt xuống thân thể Hạ Hiệt nhưng thân thể lão lúc này giống như biến thành hư ảo, đá rơi tới liền xuyên qua, không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì tới lão.
Ma nhãn bên trong vết nứt không gian bắt đầu vặn vẹo, sau mấy nhịp thở liền vỡ vụn ra rồi cứ vậy tan biến.
Hạ Hiệt gật gật đầu, nhoáng người cái biến mất.
…
Trên đỉnh núi cách đó mấy chục dặm, Viên Minh đứng lặng yên nhìn về phía Xà Vương cốc.
“Hạ Hiệt này lại có thể thi triển ra loại lực lượng bậc này, hủy luôn cả vết nứt không gian, xem ra tu vi của lão vẫn chưa tàn phế ha…” Hắn lẩm bẩm tự nói.
“Lão già này không ngờ lại lợi hại như vậy, hủy diệt cả vết nứt không gian, cái này chủ nhân hẳn cũng chưa làm nổi nhỉ?” Tiếng Hoa Chi từ trong túi linh thú truyền ra.
Viên Minh yên lặng gật đầu, phá hư không gian, hắn tự thấy đúng là mình còn chưa làm được.
Hắn tiếp tục quan sát Xà Vương cốc chứ chưa định rời đi.
Hạ Hiệt tới Xà Vương cốc thực sự chỉ là để phá hủy lăng tẩm của Luân Hồi ma quân sao? Hắn luôn cảm thấy người này còn có thâm ý khác.
Nghĩ ngợi một lát, Viên Minh quyết định không tiếp tục thêm nữa.
Mặc kệ Hạ Hiệt muốn làm gì thì cũng chẳng liên quan mấy tới hắn, chỉ cần lão không có ý đồ tiếp dẫn Ma tộc phủ xuống Vân Hoang đại lục như Huyết Ma lão tổ là được.
Viên Minh quay người tính rời đi luôn nhưng bỗng nhớ tới một chuyện, thế là lại khoanh chân ngồi xuống.
Hắn trước tiên phong bế túi linh thú của Hoa Chi và Kim Cương, không để cho thần thức tràn ra ngoài, tiếp đó dùng lệnh bài màu bạc mở ra một ngân sắc kết giới.
Làm xong những việc này, Viên Minh gọi Thâu Thiên Đỉnh ra, châm hương đen thử phụ thể Lạc Chu.
Mắt hắn tối sầm lại rồi nhanh chóng sáng trở lại, lúc này hắn đã phụ thể trên thân Lạc Chu, xuất hiện trong một không gian tối đen.
Viên Minh không hành động bừa bãi mà cẩn thận nhìn xung quanh một lượt.
Chẳng mấy chốc, hắn phát hiện Lạc Chu hiện tại đang nằm bên trên quan tài của Luân Hồi ma quân, tay chân bị trói chặt bởi xiềng xích do ma khí hóa thành, tất cả đang lao vụt tới trước với tốc độ cực nhanh.
Mà hành lang xuất hiện bên trong không gian màu đen này chỗ nào cũng tỏa ra ba động không gian khiếp người, có vẻ là một thông đạo không gian không ổn định lắm.
“Quả là thế, Lạc Chu không chết mà bị Luân Hồi ma quân bắt đi.” Viên Minh mừng thầm.
Hắn từ lâu đã rất hiếu kỳ về Ma giới, có điều mỗi lần hỏi Thất Dạ thì Thất Dạ đều ấp a ấp úng không chịu nói chuyện nhiều, giờ có Lạc Chu, hắn cuối cùng đã có thể có cơ hội dòm ngó tình hình nơi đó.
Có điều Luân Hồi ma quân kia thực lực sâu không thể dò nên hắn cũng không dám có chút dị động nào, tránh để đối phương phát giác.
Vạn nhất Lạc Chu bị phát hiện có điểm lạ thường rồi trúng độc thủ, những toan tính của hắn sẽ hỏng bét hết.
Nghĩ tới đây, Viên Minh liền thu liễm ý thức, lẳng lặng chờ đợi.
_______
Chú giải:
*: Chủng: giống(trong hạt giống), loại.
1. thiết quan: Quan tài bằng kim loại.
2. Tinh Diên: Ở chương này, tinh quang là điểm sáng, ánh sao. Diên là con đại bàng. Tinh Diên là con đại bàng được tạo ra từng những điểm sáng lấp lánh như ánh sao.