Chương 745: Thời cơ tốt nhất
Chương 745: Thời cơ tốt nhất
“Đây đều là lời đồn nhảm… chẳng qua là bởi vì chuyện của Vu Nguyệt Giáo lúc trước, đã khiến cho lòng người Trung Nguyên hoảng sợ, một số bách tính cùng môn phái nhỏ không phân rõ quý giáo và Vu Nguyệt Giáo khác nhau, bây giờ Trường Xuân Quan đã đứng đầu Chính đạo của Trung Nguyên, cũng chỉ suy tính cho sự an ổn của Trung Nguyên kính xin Viên đạo hữu thứ lỗi.” Minh Tuyền lão tổ vội vàng trả lời.
“Dẫn theo người của ngươi rời khỏi Đông Hải, từ nay về sau, ta không hu vọng lại nhìn thấy đám người Trường Xuân Quan của các ngươi ở Đông Hải này.” Viên Minh chẳng buồn nghe lão giảo biện, lạnh giọng nói luôn.
“Ngươi nói cái gì?” Minh Tuyền lão tổ như bị sét đánh, nhất thời không thể tin vào tai của mình.
“Cút!” Viên Minh quát lớn một tiếng.
Cảm xúc phiền muộn và phẫn nộ dồn nén mấy hôm nay, tất cả đều phát tiết ra theo tiếng quát to này.
Toàn thân Minh Tuyền lão tổ chấn động, chỉ cảm thấy thần hồn của mình bị trùng kích mạnh mẽ, hai bên tai chảy ra hai dòng máu như hai con rắn màu đỏ xinh đẹp xuôi xuống dưới.
Trong lòng lão ta vừa sợ vừa giận, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ nửa phần, tất nhiên là không dám ở lại thêm chút nào nữa, lập tức dẫn theo một đám tu sĩ của Trường Xuân Quan xám xịt rời đi.
…
Vào buổi tối.
Viên Minh cùng Tịch Ảnh đi tới thành Long Vương, tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo.
Hư không phía trên tổng đàn hiện lên từng tia kim quang, giống như vô số kiếm khí, mơ hồ hình thành một tòa kiếm trận khổng lồ.
“Uy lực của Kim quang Hóa Ảnh Kiếm Trận này không tệ, thoạt nhìn thì tu vi trận pháp của ngươi đã tới cấp bốn.” Tịch Ảnh nhận xét.
“Toàn bộ nhờ Thâu Thiên Đỉnh giúp đỡ, mới miễn cưỡng đạt tới cái này.” Viên Minh nói, ánh mắt hơi lóe lên một tia phiền muộn.
Thời gian hai mươi năm này, hắn cũng không phụ thể những người khác, mà gần như tất cả thời gian phụ thể của hắn đều dành ở trên người Tô Dĩnh Tuyết.
Cùng với sự lĩnh hội ngày càng sâu đối với trận pháp của hắn, Viên Minh càng ngày càng cảm thấy được đạo Trận Pháp này thực sự rất phong phú, thậm chí mạnh như Tô Dĩnh Tuyết cũng chỉ tự nhận bản thân sở tu có hạn, còn phải tiếp tục nghiên cứu và tinh tiến.
Điều này cũng khiến cho Viên Minh càng phát giác được bản thân mình trước đây vô tri đến mức nào, đồng thời cũng khiến hắn càng thêm phấn chấn, tổn hao rất nhiều tinh lực vào việc nghiên cứu trận pháp.
Chỉ là… cho dù hắn có Thâu Thiên Đỉnh tương trợ, thì vẫn cực kỳ khó khăn trong việc tăng lên.
Khổ tu hai mươi năm, vất vả lắm mới bố trí ra được cái Kim Quang Hóa Ảnh Kiếm Trận này, đạt tới cảnh giới Trận Pháp Sư cấp bốn.
Bên trong đại điện của tổng đàn, Ô Lỗ đã sớm chờ đợ ở đây từ lâu.
Kỳ thực lúc ban ngày, Ô Lỗ đã đến thành Long Vương, chẳng qua lại che đậy thân hình, sau khi tế điện cha mẹ của Viên Minh xong, mới đi tới bên tổng đàn này, chờ Viên Minh tới.
Ba người đi vào trong mật thất, Ô Lỗ đi thẳng vào vấn đề:
“Viên huynh, Tịch Ảnh đạo hữu, ta đã tìm được thế lực Ma Tộc còn sót lại, cũng đã tiêu diệt hơn phân nửa bọn chúng, chẳng qua là bọn kia thực sự rất trơn trượt, vẫn có mấy tên trốn được.”
“Trốn đi nơi nào?” Viên Minh hỏi.
“Chạy đến chỗ sâu của hải vực, rất khó tìm.” Ô Lỗ lắc đầu nói.
Viên Minh nghe vậy thì hơi nhíu mày lại chút.
Bằng thế lực của Minh Nguyệt Giáo phân bố hôm nay, nếu là ở Nam Cương hoặc khu vực ven biển Đông Hải thì còn dễ nói, nhưng nếu trốn vào chỗ sâu trong hải vực, chỗ đó có diện tích rộng lớn, cũng ít người lui tới, ưu thế nhân số cũng không phát huy được ở đây.
“Lần này ta tới, một là vì phúng viếng bá phụ bá mẫu, hai là vì trước đó nghe Tịch Ảnh đạo hữu nói qua, ngươi có một môn truy tung thuật để tìm người, có thể vượt qua cương vực vạn dặm, gần như là bất chấp không gian cách trở, cho nên muốn tới tìm ngươi hỗ trợ một cái.” Ô Lỗ tiếp tục nói ra.
Viên Minh nghe vậy thì nghi hoặc nhìn sang phía Tịch Ảnh một cái.
“Hàng Hồn Thuật” Tịch Ảnh truyền âm nhắc nhở hắn.
“Đúng là ta có một môn pháp thuật như thế, chỉ là chẳng qua ngươi có còn nhớ kỹ được tính danh cũng như hình dáng của bọn hắn không?” Viên Minh suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Ô Lỗ, hỏi hắn.
“Cái này… đổi theo gấp gáp, người nhớ rõ khuôn mặt đều đã bị ta giết rồi, những tên không đuổi kịp kia thì căn bản không có cơ hội thấy rõ mặt mũi, càng không biết bộ dáng tròn méo thế nào.” Ô Lỗ nghe vậy thì khẽ giật mình, rồi lắc đầu nói.
“Thế thì bí thuật truy tung kia của ta, liền không có cách nào có hiệu quả.” Viên Minh thở dài nói ra.
“Nếu không diệt trừ những người này, ta luôn cảm thấy sẽ thành tai họa, nếu bọn hắn cứ vậy mà ẩn vào Vân Hoang Đại Lục, chỉ sợ sau này Ma Tộc lại lần nữa xâm lấn…” Ô Lỗ nhíu mày trịnh trọng nêu ý kiến của mình ra.
“Ô huynh cũng không cần quá mức lo lắng…người ta vẫn nói, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm? Cho dù có giết sạch đám dư nghiệt Ma Tộc này, vì Vân Hoang Đại Lục sẽ thật có thể kê cao gối mà ngủ không lo sao? Huống hồ, những tên Ma Tộc này cũng chưa hẳn là toàn bộ đều chui vào Vân Hoang Đại Lục.” Viên Minh trấn an Ô Lỗ vừa vỗ vỗ bờ vai của hắn ta.
Ô Lỗ nghe vậy nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, nhất là cực kỳ tán thành với nửa câu sau của Viên Minh, trên thực tế thì hắn ta cũng nghĩ y như vậy.
Dư nghiệt Ma Tộc bị bọn hắn phát hiện ra bây giờ còn ở bên ngoài, Vân HOang lại rộng lớn như vậy, đám lén lút kia đến tột cùng có bao nhiêu.
Thật đúng là khó mà nói.
“Rèn sắt còn cần bản thân cứng rắn, muốn ngăn chặn Ma Tộc xâm lấn, biện pháp chỉ có một thôi.” Tịch Ảnh đột nhiên mở miệng nói ra.
“Gì cơ?” Ô Lỗ vội vàng hỏi.
Viên Minh cũng đưa mắt nhìn sang phía Tịch Ảnh.
“Thống nhất toàn bộ Vân Hoang đại lục, chỉnh hợp tài nguyên tông môn sở hữu, liên hợp một thể, đem Vân Hoang đại lục tạo thành một khối bền chắc như thép, tới lúc đó thì cho dù Ma Tộc lại dám can đảm xâm lấn, chính là tới tự sát cũng không ngoa.” Tịch Ảnh chậm rãi nói ra.
Giọng nói của nàng bình thản, chỉ là lúc nàng nói những lời này, lại mơ hồ mang theo một cỗ khí khái bễ nghễ thiên hạ.
Sau khi Ô Lỗ nghe xong, không khỏi nhìn Viên Minh lại thật kỹ.
“Cũng có thể coi như là một cái biện pháp!” Viên Minh vốn sửng sốt, nhưng sau đó lại nhếch miệng nở nụ cười.
“Chuyện này nói thì dễ dàng, nhưng làm được lại quá khó khăn, bắt đầu từ Mạn Bắc bên trong, Nam Cương, ĐÔng Hải nữa, tất cả các tông môn lớn nhỏ tuy chưa tới một vạn cũng tới mấy ngàn rồi, lợi ích dây dưa trong đó quá phức tạp, làm sao có thể đồng thời liên hợp được?” Ô Lỗ lắc đầu nói ra.
“Có thể liên hợp thì liên hợp, còn không thể liên hợp thì chỉnh hợp.” Tịch Ảnh lạnh nhạt nói ra.
Liên hợp và Chỉnh hợp, chỉ khác nhau một chữ, nhưng ý tứ thì cách một trời một vực.
“Không được, Vân Hoang đại lục vừa mới trải qua hạo kiếp, vừa mới bắt đầu khôi phục lại chút, không chịu nổi một lần xung đột quy mô lớn nữa.” Ô Lỗ chau mày, lắc đầu liên tục.
Dứt lời, Ô Lỗ đưa mắt sang phía viên Minh, ra hiệu hắn khuyên nhủ Tịch Ảnh.
“Ô huynh, huynh không cảm thấy trước mắt mới là thời cơ tốt nhất sao?” Viên Minh hỏi.
Ô Lỗ nghe vậy thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn thẳng vào Viên Minh.
“Một phen loạn lạc vì Vu Nguyệt Giáo, đã khiến nhiều môn phái ở Trung NGuyên tê liệt, bây giờ là lúc họ suy yếu nhất và cũng là thời điểm tốt nhất để đoàn kết lại, trên thực tế, Trường Xuân Quan đã làm được điều này, trong thời gian hai mươi năm ngắn ngủi vừa rồi, bọn họ đã chiếm đoạt mấy trăm cái tông môn to nhỏ ở Trung Nguyên rồi, nếu không thì ngươi cho là bọn họ khôi phục nguyên khí nhanh như vậy bằng cách nào?” Viên Minh không nói gì, vẫn là Tịch Ảnh tiếp lời, tiếp tục nói.
Ô Lỗ nghe thế, nhăn mày suy nghĩ cẩn thận lại.
“Bọn họ chẳng những khôi phục nguyên khí, mà chưởng môn Thiên Cơ Tử còn đột phá Phản Hư cảnh, thực thực tổng hợp của tông môn không giảm mà còn tăng lên, làm việc cũng bắt đầu bá đạo hơn, còn chén ép cả Minh Nguyệt Giáo lẫn Tịch Nguyệt Giáo của chúng ta, dựa theo loại tình thế này phát triển tiếp, không cần Ma Tộc xâm lấn lần nữa, Vân Hoang Đại Lục cũng không thoát khỏi mầm tai vạ loạn lạc.” Viên Minh mở miệng nói ra.
“Trường Xuân Quan đã hiển hiện lòng lang dạ thú, thời gian tới nhất định không có khả năng chung sống hòa bình, vậy chúng ta sao không sớm đem trận chiến này đánh luôn, như vậy có thể giảm bớt được số người chết hơn.” Tịch Ảnh phân tích.
“Nhưng trước mắt nếu khai chiến trở lại mà nói, thế nhân nhất định sẽ không hiểu được, e là sẽ bị mất đi nhân tâm, huống hồ… chúng ta thật sự có nắm chắc sẽ chiến thắng Trường Xuân Quan sao?” Ô Lỗ vẫn có chút lo lắng, hơi chần chừ nói ra khúc mắc trong lòng.
“Bây giờ, gần như tất cả các hòn đảo ở Đông Hải đều là những người ủng hộ Minh Nguyệt Giáo, các phái ở Nam Cương cũng đều có khuynh hướng giao hảo cùng Minh Nguyệt Giáo, còn Mạc Bắc thì tỏng vài năm gần đây, Tịch Nguyệt Giáo đã phát triển nhanh chóng, cũng đã kiềm chế được các thế lực ở nơi này không sai biệt lắm, Trường Xuân Quan vội vàng thu thập lực lượng từng cái tông môn, nhìn có vẻ ổn, nhưng thật ra có chút không thực tế, bọn họ cho rằng mình có một vị Phản Hư là Thiên Cơ Tử tọa trấn ở đó, thì đã có thể hùng bá thiên hạ, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, thật sự là có chút ngây thơ.” Tịch Ảnh vừa nói vừa khẽ cười một tiếng.
Ô Lỗ nghe vậy im lặng trầm tư, tất nhiên vẫn còn chìm trong cân nhắc lợi hại của vấn đề này.
“Thực ra những năm nay, ta vì truy xét dư nghiệt của Ma Tộc, mấy lần nhờ Thiên Cơ Tử và Trường Xuân Quan giúp đỡ, nhưng Thiên Cơ Tử thì bận rộn bế quan, còn Trường Xuân Quan thì chỉ biết khôi phục lực lượng, hoàn toàn không thèm để ý đến sự uy hiếp tiềm ẩn đó, có lẽ nếu thật sự để cho bọn họ phát triển thêm vài năm nữa, thì về sau Vân Hoang Đại Lục sẽ rơi vào cảnh tượng nội đấu, tự chém giết lẫn nhau…” mãi thật lâu về sau, Ô Lỗ mới đột nhiên mở miệng nói ra như vậy.
“Vì vậy, quyết định của ngươi là?” Tịch Ảnh nhìn về phía Ô Lỗ và hỏi hắn ta.
“Thống nhất Vân HOang đại lục càng sớm càng tốt, ta có thể giúp đỡ các ngươi làm chuyện này.” Ô Lỗ nói ra quyết định của mình.
Tịch Ảnh nghe vậy thì lộ vẻ mặt vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nếu là thống nhất Vân Hoang đại lục, những cái tông môn hiện có kia, ngươi định xử lý thế nào?” Viên Minh Hỏi.
“Nếu bằng lòng gia nhập đồng mưu nghiệp lớn, thì có thể giữ lại đạo thống truyền thừa, nhưng mà danh hào ban đầu nhất định phải hủy bỏ, thống nhất đưa về dưới trướng Minh Nguyệt Giáo và Tịch Nguyệt Giáo, còn không muốn… thì hủy diệt hết thảy.” Tịch ẢNh lạnh nhạt nói ra.
Viên Minh nghe được sự sát phạt quả quyết trong lời nói của nàng, không khỏi hơi nhíu mày.
Nhưng nhớ lại hình ảnh một đường xuôi nam trước kia, hắn gặp qua quá nhiều thành trì bị đồ diệt, gặp qua quá nhiều sinh mệnh bị nghiền chết…
Ngay cả Vương Đô của Đại Tấn, bây giờ vẫn còn chìm trong không khí trầm lặng.
Vì thế hắn biết rõ, không thể cứ lòng dạ đàn bà mãi được.
Vân Hoang Đại Lục tuyệt đối không chịu nổi thêm một lần biến động như Vu Nguyệt Giáo từng gây họa kia, càng không thể chịu được một lần Ma Giới quấy nhiễu thêm nữa, vì thế Tịch Ảnh muốn dùng cách phải trả giá nhỏ nhất để đem toàn bộ Vân Hoang Đại Lục chỉnh hợp lại, thành một khối bền chắc như thép, mặc dù nghe có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng đã là phương thức tốt nhất.
Ở trong quá trình này tất nhiên sẽ có chiến tranh, có tử vong, có nước mất nhà tan, thế nhưng cũng là vì cho một ngày mai tốt hơn.
“Tịch Ảnh, cố gắng hết sức hạn chế trận chiến tranh này ở trong tu tiên giới, đừng liên lụy đế dân chúng phàm tục, không cần tạo ra giết chóc vô nghĩa.” Viên Minh khuyên nàng.
“Yên tâm đi, ta dám cam đoan, không thảm liệt như ngươi nghĩ đâu, chỉ cần ta đánh rớt Trường Xuân Quan, chém cây đại thụ này ngã xuống, vậy thì nhóm khỉ con đang bâu trên cây đó cũng sẽ trở thành đám cỏ đầu tường ngả theo chiều gió.” Tịch Ảnh cười cười nói ra.
“Ngươi không tham sự sao?” Ô Lỗ có chút kinh ngạc hỏi hắn.
“Dù sao cũng không phải chém giết cùng Ma Tộc và Vu Nguyệt Giáo, chuyện chinh phạt ta không quá mức hứng thú, nếu đến lúc cần ta xuất chiến thì các ngươi có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào cũng được.” Viên Minh lắc đầu nói ra.
“Chuyện này giao cho ta là được, ngươi cứ an tâm tu luyện đi, nhưng mà trước khi đi, có thể để lại Tu La Phệ Huyết Đồ cho ta mượn dùng chút không, ta cần dùng nó để bồi dưỡng một ít nhân thủ.” Tịch Ảnh nói.
“Cầm lấy đi này.” Viên Minh gật đầu, rồi lấy Tu La Phệ Huyết Đồ ra, đưa cho Tịch Ảnh.
Sau đó, Tịch Ảnh cùng Ô Lỗ cùng rời khỏi thành Long Vương.