Chương 755: Ma luyện ngoài hải ngoại
Chương 755: Ma luyện ngoài hải ngoại
"Đại tu sĩ cảnh giới Phản Hư thì dù là ở Xuất Vân giới hay ở địa phương nào cũng đều là tồn tại hiếm hoi như phượng mao lân giác. Tiền bối, ngài đừng nhìn Đông Cực cung quản hạt một hải vực rộng lớn, linh đảo mênh mông nhưng cũng chỉ có chừng hơn một trăm linh đảo cung cấp được cho tu sĩ Phản Hư tu luyện. Cũng chính điểm này đã hạn chế số lượng tu sĩ Phản Hư rồi." Tư Không Triển cười nói.
Chỉ có hơn một trăm hòn đảo?
Viên Minh trầm ngâm một tiếng, lại hỏi tiếp: "Vậy nếu muốn có một linh đảo, cần phải đến Đông Cực cung mua lấy sao?"
"Tiền bối muốn an thân ở Đông Cực hải này sao?" Tư Không Triển nhướng mày hỏi.
"Có tính toán này." Viên Minh khẽ gật.
"Với cảnh giới tu vi của tiền bối thì muốn gia nhập Đông Cực cung, bọn họ tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Chỉ cần ngài gia nhập Đông Cực cung thành công thì bọn họ sẽ căn cứ theo tu vi của ngài mà phân phối một tòa linh đảo tương đương. Sau đó ngài chỉ cần nghe theo điều lệnh của Đông Cực cung, hoàn thành nhiệm vụ Đông Cực cung tuyên bố đúng hạn là được." Tư Không Triển suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Phải gia nhập Đông Cực cung sao?" Viên Minh hơi nhíu mày.
"Nếu tiền bối không muốn gia nhập Đông Cực cung, chịu ước chế của người khác thì cũng có cách khác." Tư Không Triển thấy thế lập tức nói.
"Là cách gì?" Viên Minh hỏi.
"Nộp cho Đông Cực cung một trăm vạn linh thạch, đạt được một tấm lệnh bài khiêu chiến, có thể khởi xướng khiêu chiến với bất kỳ đảo chủ tòa linh đảo nào trong cảnh nội Đông Cực hải. Chỉ cần có thể thắng đối phương là có thể thay mặt họ trở thành chủ nhân mới của linh đảo đó." Tư Không Triển nói.
"Như vậy là có thể không bị Đông Cực cung quản thúc sao?"
"Khiêu chiến thành đảo chủ thành, trên danh nghĩa vẫn thuộc về Đông Cực cung quản hạt, chỉ là đa số tình huống sẽ không cần phải nghe theo điều động của họ. Nhưng tương ứng, khi gặp phải cừu địch xâm lấn, Đông Cực cung cũng sẽ không nhúng tay hỗ trợ, chỉ có thể tự mình ứng phó. Trừ chuyện này thì hàng năm còn phải nộp lên Đông Cực cung một số lượng linh thạch số lượng nhất định, coi như là một khoản phí sử dụng hòn đảo." Tư Không Triển đáp.
Viên Minh nghe vậy như có điều suy nghĩ gật đầu, cả hai cách này đều có lợi và hại, tạm thời hắn cũng không vội quyết định.
Tư Không Triển một đường hỏi gì đáp nấy, giúp Viên Minh hiểu được tình huống cơ bản ở Đông Cực hải.
Tới gần lúc chạng vạng tối, phi chu vượt biển rốt cuộc đáp xuống đất, tới được Hoa Vân đảo.
Hoa Vân đảo là một tòa đảo ở giữa cao thấp dần ra xung quanh, hình dạng như một đóa hoa mai cỡ nhỏ, quanh năm bị mây mù phủ lấp nên trên đảo có nhiều hơi nước, thảm thực vật tươi tốt, linh khí dư dả, so ra còn nhiều gấp ba lần lượng linh khí ở Trường Xuân quan.
Phi chu chậm rãi đáp xuống ở thời điểm các nơi trên đảo đã bắt đầu thắp đèn, khắp nơi lượn lờ khói bếp. Khói sương hòa cùng mây tà tạo thành cảnh tượng như tranh vẽ vậy.
Ánh mắt Viên Minh tùy ý quét qua xung quanh, nhìn thấy rìa ngoài đảo nhỏ có rất nhiều bến cảnh với từng hàng từng hàng thuyền cá xếp chỉnh tề. Trên bến tàu, người người lục tục sửa sang xếp đặt cá tôm, bọn trẻ nô đùa ồn ã không ngớt, vô cùng náo nhiệt.
"Trên đảo thật náo nhiệt, còn có nhiều phàm nhân như vậy nữa à." Viên Minh cười hỏi.
"Ha ha, không chỉ ở Hoa Vân đảo mà hầu như các đảo khác đều có rất nhiều phàm nhân và tu sĩ cấp thấp. Trở thành người đứng đầu đảo, còn phải chịu trách nhiệm che chở cho những người phàm cùng tu sĩ cấp thấp nơi đây." Tư Không Triển cười cười đáp.
Theo yêu cầu cảu Viên Minh, mọi người đáp xuống bến tàu bên bờ biển, đi dọc con đường trên đảo về.
Tư Không Triển dẫn Viên Minh đi phía trước, Tư Không Trác được dưỡng thương trên đường đi đã không còn đáng ngại nữa, còn được Tư Không Lâm đỡ đi đằng sau.
Diệp Tâm Dao cũng tò mò về Viên Minh nên đã ném hai huynh đệ Tư Không Trác ở phía sau, ghé vào cạnh Tư Không Triển nghe hai người bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng chen vài đôi câu.
Tư Không Triển thấy Viên Minh không nói gì, cũng ngầm mặc kệ nàng.
Một đường đi trên đảo, ngẫu nhiên cũng có phàm nhân chào hỏi đám người Tư Không Triển, giữa hai bên không tính là thân thiết mà như thể cố nông chào hỏi gia chủ, mang theo vài phần cung kính nhưng cũng không có vẻ e ngại gì.
Thoạt nhìn bọn họ có vẻ khá quen thuộc với những người tu hành.
Càng đi vào sâu trong đảo, kiến trúc ở trên đảo lại càng dày đặc, kiểu dáng không giống với ở Vân Hoang đại lục. Đa số nhà cửa nơi đây đều được dựng bằng cây trúc chèo chống, hiển nhiên là để chống ẩm chống côn trùng.
Tới gần phủ đảo chủ, đường phố còn có cảnh mua bán phồn hoa, tửu quán cửa hàng san sát, phàm nhân cùng tu sĩ hòa lẫn vào nhau, không hề có phân chia khác biệt gì.
Viên Minh đi theo mọi người tới phủ đảo chủ, vốn cũng muốn bái kiến một phen nhưng Tư Không Triển báo đảo chủ đang bế quan, mọi việc trên đảo đều do y tạm xử lý. Cho nên y cũng đã giúp hắn thu xếp một tòa biệt viện làm nơi tạm nghỉ chân.
Trong đêm, Viên Minh đứng bên cửa sổ phòng mình, nhìn cây cối xanh um tươi tốt ở bên ngoài, lật tay lấy hai tấm Thanh Linh Truyền Tấn phù, nói nhỏ vài câu rồi bóp nát.
Rồi sau đó hắn đóng cửa sổ lại, bố trí một tòa pháp trận trong phòng, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu điều tức.
Sau nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện không thu được hồi âm của Thanh Linh Truyền Tấn phù, dù là Tịch Ảnh hay vẫn là Ô Lỗ thì có vẻ như đã cách xa hắn ngoài vạn dặm rồi.
Suy nghĩ một chút, Viên Minh lấy Thâu Thiên đỉnh ra, cắm một nén hắc hương lên.
Tay hắn đốt cháy đầu hương, do dự một chút vẫn nghĩ kỹ lấy gương mặt Tịch Ảnh trong đầu.
Không bao lâu, ý thức của hắn trở nên mờ mịt, hai mắt dần khôi phục ánh sáng. Tình cảnh trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.
Hắn đã phụ thể trên người Tịch Ảnh.
Hôm nay bọn hắn đều là Ngôn Vu, thần hồn lực chênh lệch không lớn. Chẳng qua Viên Minh vẫn chọn loại hắc hương điều chế có tác dụng phụ thể trên người Tịch Ảnh, lại không thể khống chế hành động của nàng được.
Mượn nhờ ánh mắt Tịch Ảnh, hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện lúc này Tịch Ảnh đang đứng trên bong một phi chu vượt biển cực lớn.
Phi chu có một màng sáng hình thoi bao bọc bên ngoài phản xạ ra hào quang ngũ thải, đang vững vàng chạy trong hư không.
Lúc này có một gã thanh niên tóc xanh dáng cao ngất, khí vũ hiên ngang đi tới bên người Tịch Ảnh, rất lễ phép tự giới thiệu một phen, muốn kết giao với Tịch Ảnh.
Chẳng qua tâm tình Tịch Ảnh hiển nhiên là không vui vẻ, bèn không phản ứng mà quay người trở về gian phòng mình trong khoang thuyền.
Viên Minh thấy nàng không có trở ngại gì mới yên tâm.
Thần hồn quay về rồi, hắn mới dùng Thái Hư Truyền Tấn trận liên hệ với Ô Lỗ, kết quả không có chút phản ứng nào.
Rơi vào đường cùng hắn đành mặc kệ, rồi lấy Thông Thiên ma trụ ra thúc giục, vất vả mở không gian Thâu Thiên đỉnh ra, tiến vào bên trong.
Trong không gian Thâu Thiên đỉnh, Hoa Chi cùng Kim Cương đều khôi phục bộ dáng vốn có, chỉ đang nằm một trái một phải dưới mặt đất. Trên thân hai người chồng chất vết thương, trọng thương hôn mê, thần hồn cũng lộ ra vẻ dị thường suy yếu.
Viên Minh thấy thế, trong mắt đầy vẻ áy náy, bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian trước đó.
Bọn hắn thông qua Truyền Tống Trận ở Chân Hải điện đi tới một hoang đảo không người ở vùng biển thứ nhất. Sau khi ra khỏi đại điện bị tàn phá ngoài đảo kia, cả bọn bắt đầu khống chế phi chu vượt biển vượt vùng biển đầu tiên.
Vừa mới đi được hai ngày, bọn họ không ngoài ý gặp phải Kình Họa. Hàng trăm hàng ngàn cự kình cao to như núi bơi qua hải vực, mỗi lần vẫy đuôi đều có thể nhấc lên sóng lớn cao đến trăm trượng.
Mỗi lần lỗ thoát khí của nó phụt lên là tạo thành một cột nước cao tới mấy trăm trượng, ẩn chứa lực lượng cường đại có thể trực tiếp phá huỷ phi chu vượt biển cấp bậc pháp bảo.
Mà lúc chúng nó ăn uống lại càng thêm kinh khủng.
Cái miệng khổng lồ như nuốt cả trời mỗi lúc há ra ngậm lại có thể nuốt cả vạn khối nước biển, hình thành nên cả một vòng xoáy nước với hấp lực khổng lồ. Lực hút đó đến cả tu sĩ Nguyên Anh mà sơ sẩy cũng sẽ bị cuốn vào bên trong.
Đây chỉ là cảnh tượng một con cự kình lạc đàn ăn uống. Nếu là cả bầy cự kình, lại bị chúng nhận định là kẻ xâm nhập hoặc là con mồi thì dù là tu sĩ Phản Hư Kỳ cũng khó mà chạy thoát nổi.
Mấy người Viên Minh có thể an ổn vượt qua đều là nhờ huyết mạch Bích Hải Lam Kình Vương của Khung Vân.
Dựa vào đặc tính huyết mạch này, bọn hắn không bị bầy cá kình vây công, hơn nữa còn nhờ có bí thuật mà Khung Vân thi triển, cả bọn còn dứt khoát trốn vào trong bụng một con cá kình, hữu kinh vô hiểm xuyên qua vùng biển thứ nhất.
Mà ở giao giới giữa vùng biển thứ nhất và thứ hai, có Hậu Nghệ Xạ Nhật cung cùng Đại Hoang Tinh Hà châu biến thành thiếu nữ mặc áo bạc liên thủ cùng Viên Minh lẻn xuống đáy biển, tìm được một ít Tam Quang thần thủy dưới khe biển bí ẩn xong bèn mang theo Khung Vân quay trở về.
Ba người Viên Minh lại điều khiển phi chu vượt biển mà Hậu Nghệ Xạ Nhật cung tặng lại tiếp tục tiến vào trong vùng biển thứ hải.
Sau khi vào vùng biển thứ hai, lúc đầu vẫn còn gió êm sóng lặng khiến mọi người thoáng an tâm, chuẩn bị điều chỉnh sơ qua.
Nhưng năm ngày sau, trên mặt biển đột nhiên nổi lên bão tố. Từ xa đã có thể nhìn thấy một tầng mây đen dày đặc che kín cả vòm trời, bên dưới là vô số vòi rồng cực lớn uốn éo càn quét nối liền với trời đất.
Để phòng ngừa vạn nhất, Viên Minh mở ra không gian Thâu Thiên đỉnh đưa Ô Lỗ, Tịch Ảnh, Hoa Chi cùng Kim Cương thu vào bên trong. Hắn định dùng Vạn Tượng chi thể cùng tu vi Phản Hư một mình xông vào trong gió mưa.
Chẳng qua trước đó Tịch Ảnh đã dùng huyễn thuật khiến ba người lâm vào ngủ say, giúp Viên Minh che đậy bí mật Thâu Thiên đỉnh.
Sau đó Viên Minh một mình thúc giục Định Phong Châu xâm nhập vào màn bão tố.
Phong bạo trên biển khủng bố hơn cả trong tưởng tượng của hắn nhiều, sức gió mạnh mẽ đến mức có thể xé rách không gian. Dù có Định Phong Châu che chở nhưng Viên Minh vẫn cảm giác da dẻ trên người sắp bị vòi rồng thổi rách toạc.
Hắn tin chắc nếu mình không có Vạn Tượng chi thể, dù có Định Phong Châu thì cả người cũng bị gió lốc này xé tan thành từng mảnh.
Viên Minh thúc giục Định Phong Châu một đường khó nhọc tiến về phía trước, đến lúc thật sự không gắng gượng được nữa mới mở không gian Thâu Thiên đỉnh ra trốn vào bên trong tu dưỡng khôi phục thoáng chút. Đến khi hắn khôi phục lực lượng lại bắt đầu đón gió chạy đi.
Cứ vừa đi vừa ngừng, khó khăn tiến về phía trước, trong đó có vài lần vô ý kiệt lực bị cuồng phong cuốn đi làm mất phương hướng. Đến lúc hắn vất vả đi ra khỏi khu vực biển kia thì đã trải qua chục năm.
Mười năm khó khăn ma luyện quả thực còn vất vả hơn cả lúc Viên Minh tu hành, đến đoạn đường cuối cùng, Định Phong Châu cũng không thể nào chịu nổi mà hoàn toàn tổn hại.
Viên Minh sửng sốt, bèn dựa vào khí lực mạnh mẽ giày vò tu luyện trong mười năm cùng với nghị lực lớn lao, lại thêm chút may mắn mới thoát khỏi vùng gió biển kia được.