Chương 772: Giết xuyên chiến trường
Chương 772: Giết xuyên chiến trường
Viên Minh không cam lòng dời mắt mà vẫn nhìn về phía Hạo Thiên thần tháp không ngừng hấp thu Thái Dương chân hỏa. Hạt châu màu vàng trên đỉnh tháp đang phát sáng không kém gì một mặt trời.
Cùng lúc đó, trên thân tháp hiện ra từng đường vân hỏa diễm màu đỏ như thể tòa tháp đã kích hoạt tầng cấm chế nào đó, bắt đầu phóng xuất ra một lượng linh áp chấn nhiếp hồn người.
Lúc này ba vị Trưởng lão Phản Hư cũng đang lẩm nhẩm, tay bấm niệm pháp quyết kết ấn đánh về phía Hạo Thiên thần tháp.
Dưới thân tháp, một cột sáng màu vàng được bao phủ một tầng hỏa diễm đánh thẳng xuống bên dưới, ầm ầm oanh kích vào Hắc Ma Họa Tâm đại trận.
Hắc Sát môn bên dưới cũng sớm có ứng đối, tất cả các trận tuyến đầu ở trên đảo đều có tu sĩ trấn thủ, từng người toàn lực thúc giục khiến hào quang trên cột sáng càng thêm chói mắt.
Nguyên bản Hắc Ma Họa Tâm đại trận nhìn qua chỉ như một tầng mây đen bỗng nhiên bắt đầu cuồn cuộn mây mù. Bên trong tầng mây ngưng tụ ra một ma ảnh cực lớn có khuôn mặt dữ tợn, đầu có hai sừng, sau lưng mọc hai cánh.
Hình thể gã lớn đến vài chục trượng, miệng lớn đỏ ngầu mở ra, gào thét không ra tiếng, phun ra một cột ánh sáng màu đen bay thẳng lên không trung, đối đầu chính diện với cột sáng màu vàng.
"Ầm, ầm ầm!"
Tiếng sấm như từng tràng âm thanh vang lên liên hồi khiến hư không bốn phía kịch liệt chấn động.
Hai cột sáng va chạm vào nhau lập tức nổ tung thành một tầng sóng khí, dùng Hắc Ma đảo làm trung tâm khuếch tán ra, nhấc lên sóng lớn cùng cuồng phong cao đến mấy trăm trượng trên biển.
Phần đông những cự thuyền được các tu sĩ điều khiển vượt biển cũng bị con sóng to lớn này vùi dập mà lắc lư không thôi.
Bộc phát trong chớp mắt, lại không thể phân ra kết quả.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hạo Thiên thần tháp cùng Hắc Ma Họa Tâm đại trận không phân thắng bại mà tạo thành xu thế giằng co.
Chẳng qua xu thế này không tiếp diễn được bao lâu thì đã xuất hiện chuyển biến lần nữa.
Các tu sĩ Hắc Sát môn trên Hắc Ma đảo tựa hồ còn có chuẩn bị khác. Sau khi thi triển xong, các cột đá cao ngút trời ở trên đảo cũng đột nhiên chuyển từ màu đen sang đỏ, cột sáng nổi lên cũng dần dần chuyển từ đen đặc sang màu đỏ tươi.
Khói đen trên bầu trời biến thành huyết vụ, mà ma ảnh đen thùi có hình thể cực lớn kia lại như được phủ thêm một tầng huyết giáp, càng trở nên cường đại hơn.
Viên Minh thấy vậy, mơ hồ đánh hơi thấy một chút chuyện không ổn.
Hắn ngưng thần quan sát một chút, lập tức lớn tiếng kêu: "Đám ma tu Hắc Sát môn đang mở ra huyết tế, đại trận phòng ngự chuyển từ thủ sang công rồi."
Tầm mắt của mọi người đều bị cảnh giằng co trên bầu trời thu hút, không ai nói chuyện nên khi giọng hắn vừa vang lên, hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy được.
Vân La tiên tử cả kinh, bề bộn đi tới mạn thuyền nhìn lại, chỉ thấy huyết khí ở trên đảo ngút trời, vẻ mặt nàng ta đột biến.
Viên Minh la lên cũng khiến Hoàng Phủ Quyết chú ý tới. Ông ta nhìn thoáng qua bên này, rồi bay vút đi tới thẳng phía trên Hạo Thiên Tháp.
Lúc này ma ảnh màu đen được phủ thêm huyết giáp, con ngươi đỏ tươi, từng luồng khí đen phun ra cũng chuyển hóa thành màu đỏ tươi, lực lượng đúng là tăng lên gấp bội.
Thế cân bằng vốn có lập tức bị đánh phá, ánh sáng vàng của Hạo Thiên thần tháp không ngừng bị nghiền nát, bị cột sáng huyết sắc ăn mòn, hào quang bị dồn ép không ngừng rút lui, mắt thấy sắp bị công phá.
"Chư vị, mượn chút pháp lực nào!" Hoàng Phủ Quyết hét to một tiếng.
Mọi người nghe tiếng bèn nhao nhao phản ứng, vội vàng ra tay. Đồng thời tung pháp lực hướng về phía Hạo Thiên Tháp.
Chỉ thấy từng đạo hào quang chui vào bên trong tháp. Ánh sáng màu vàng tản ra lập tức cường thịnh gấp đôi, xu thế suy bại ngừng lại, lần nữa lại lâm vào giằng co với Hắc Ma Họa Tâm đại trận.
Nhưng vào lúc này, phía dưới Hắc Ma đảo bỗng nhiên vang lên một tràng cười quái dị, kèm theo một giọng nói truyền đến.
"Hặc hặc, Đông Cực cung ngu xuẩn. Bản tôn chỉ chờ đến lúc này."
Giọng nói kia vang lên, hai mắt ma ảnh mặc huyết giáp bỗng nhiên bắn ra từng vầng sáng đỏ tươi như từng vòng tròn gợn sóng trên mặt hồ, tầng tầng lớp lớp, không ngừng lan rộng ra xa.
Hai mắt của đám tu sĩ đang dồn pháp lực vào Hạo Thiên Tháp là đồng thời run lên, đồng tử nổi lên từng điểm ánh sáng màu đỏ. Bọn họ đang bị ma ảnh mặc huyết giáp ảnh hưởng theo từng mức độ khác nhau, bắt đầu lâm vào trong ảo giác.
Cảnh giới Ngôn Vu của Viên Minh đã củng cố vững chắc nên chỉ cảm thấy thức hải bị một luồng ngoại lực ăn mòn, không chịu ảnh hưởng gì nữa. Hắn đang do dự xem có nên thi triển thần thông ra để trợ giúp những người khác thoát khỏi huyễn thuật hay không thì bỗng cảm giác toàn thân kinh hãi, tóc gáy dựng đứng.
Không khí bốn phía bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, tóc tai mọi người không bị khống chế dựng thẳng lên, từng tia điện nhỏ mỏng manh xì xì vang lên.
Viên Minh chợt có cảm ứng, bèn ngửa đầu nhìn lên. Hắn thấy Hoàng Phủ Quyết lăng không mà đứng, áo bào toàn thân bay phất phới, quanh thân bao phủ một tầng điện quang màu vàng, tóc dài tung bay, hai mắt cũng đầy tia điện vàng, toàn thân tản mát ra uy áp kinh người.
Giờ phút này ông ta như thể thần minh lôi đình thời viễn cổ, tràn đầy uy nghiêm cùng khí phách không thể khiêu chiến được.
"Đây là uy áp của tu sĩ Phản Hư đỉnh phong viên mãn sao? Cường đại như vậy..." tâm tình Viên Minh không khỏi chập chờn.
Lúc này chỉ thấy Hoàng Phủ Quyết giơ hai tay lên cao, nắm chặt hư không. Một thanh Khai Thiên cự phủ rực rỡ ánh vàng hiển hiện mà ra, mặt ngoài lượn lờ điện quang hòa lẫn với từng tiếng điện xì xèo, tiếng sấm ì ùng.
"Quỷ Mộc, ngươi muốn làm con rùa đen co đầu rụt cổ mãi sao, vậy ta lại càng muốn phá vỡ mai rùa của ngươi." Hoàng Phủ Quyết hét to một tiếng.
Tiếng thét vang lên, đồng thời ông ta vung hai tay xuống. Cự phủ màu vàng trong tay bộc phát ra điện quang chói mắt, bay thẳng vào chỗ sâu trong vòm trời, kéo theo một tia điện màu vàng như xé rách cả trời đất.
Cự phủ mang theo tia chớp màu vàng đánh tới, như hóa thành một lưỡi dao rạch trời cắt qua đám mây đen trên không trung Hắc Ma đảo.
Bên trong mây đen, ma ảnh mặc huyết giáp kia vung ra đại chưởng, nắm lấy tia điện màu vàng kim.
"Ầm ầm ầm!"
Cả hai lập tức chạm nhau, vang lên tiếng tiếng sấm đùng đùng (không dứt).
Tia điện quang màu vàng cắt đứt lòng bàn tay của ma ảnh mặc huyết giáp rồi nổ tung, trong nháy mắt đã cắn nát cả đầu cánh tay gã, hơn nữa không chút trì trệ cắt vào thân thể của gã.
Mây đen mù mịt cuồn cuộn kịch liệt.
Vào lúc này, rốt cuộc Hạo Thiên thần tháp mới lần nữa vượt lên, bắn ra từng tia sáng chói mắt vào trong tầng mây đen.
Hai lực lượng này kết hợp với nhau nhanh chóng đánh tan mây đen trên bầu trời, ma ảnh mặc huyết giáp chỉ chèo chống trong chốc lát vẫn không cách nào ngăn cản được, bị lôi điện màu vàng đánh vỡ nát, rồi bị ánh nắng rừng rực thiêu cháy nhanh chóng tiêu tán đi.
Tiếng rắc rắc liên tiếp vang lên trên Hắc Ma đảo, từng cây cột đá không cách nào ngăn cản nổi cỗ lực lượng này, rốt cuộc liên tiếp nổ tung ra.
Đại trận phòng ngự bao phủ cả hòn đảo lập tức vỡ ra một vết rách.
"Chư vị, công cuộc kiến công lập nghiệp đang ở trước mắt, giết cho ta!" Hoàng Phủ Quyết vung cánh tay hô lên.
Lập tức mọi người trên thuyền đều sôi trào, ai nấy nhanh chóng bay vút ra, xông tới Hắc Ma đảo.
"Viên đạo hữu, cùng đi chứ?" Vân La tiên tử thu hồi ánh mắt từ trên người Hoàng Phủ Quyết lại, nói với Viên Minh.
Chỉ là nàng chưa nói xong, vừa nghiêng đầu lại phát hiện Viên Minh bên người đã sớm không còn bóng dáng.
"Ai nha, rõ ràng đã nói cùng đi..." Nàng nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra Viên Minh bèn tức giận dậm chân, phi thân phóng thẳng hướng Hắc Ma đảo lao đi.
"Hoàng Phủ Quyết, ngươi khinh người quá đáng, dám tử chiến với ta?" Lúc này lại có một giọng nói giận dữ từ trên đảo truyền đến.
Ngay sau đó, một bóng người cuốn theo một tầng mây đậm đặc từ trong Hắc Ma đảo bay vút lên không trung.
"Tam, Thất trường lão, bên này giao cho các ngươi xử lý." Hoàng Phủ Quyết nói với ba người kia một tiếng rồi phi thân bay đi, đuổi theo bóng người màu đen kia.
Hai gã có chiến lực cao nhất ở hai bên vô cùng ăn ý lựa chọn rời xa hòn đảo, chém giết nhau ngoài biển.
Trên Hắc Ma đảo, tiếng hô chém giết nổi lên bốn phía, khắp nơi đều là ánh sáng pháp bảo thần thông va chạm vào nhau, chiến đấu đã bắt đầu tiến vào giai đoạn gay cấn.
Những chiến thuật được bố trí ban đầu đã không còn ý nghĩa với tình hình đánh giáp lá cà, chỉ có thể chém giết đơn thuần mà thôi.
Sau khi đặt chân lên đảo, Viên Minh nhanh chóng dùng khí lực Vạn Tượng chi thể mạnh mẽ, như biến thành một thanh đao bổ núi trực tiếp đâm vào trong đội ngũ tu sĩ Hắc Sát môn.
Hắn không che dấu phương diện thực lực thể tu, vừa lên đã dốc toàn lực vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công. Cả người tựa như tường đồng vách sắt, những nơi đi qua, người ngã ngựa đổ.
Khác với bên phía tu sĩ Đông Cực cung đến đây chinh chiến chủ yếu là những thành viên tinh anh, số lượng ma tu Hắc Sát môn tuy đông đúc nhưng lại tốt xấu lẫn lộn, hỗn tạp vô cùng, chênh lệch thực lực cực kỳ cách xa. Một ít ma tu thực lực hơi yếu gặp phải Viên Minh, căn bản không cần hắn ra tay công kích, chỉ bằng lực đạo cường đại, bị đụng phải đều bị chia năm xẻ bảy, chết tươi tại chỗ.
Viên Minh vốn không vì chiến đấu mà đến, chỉ muốn mau chóng giết đi ra khỏi chiến trường cho nên hoàn toàn không quan tâm. Hắn nhanh chóng giết ra một đường máu giữa hàng trăm hàng ngàn ma tu này, biến mất trong đại quân ma tu.
Một màn này đã dọa sợ cả đám tu sĩ Đông Cực cung cùng hắn xông tới.
"Vị đạo hữu kia là người phương nào? Cớ gì lại.....dũng mãnh như thế?" Một tu sĩ lão niên râu tóc bạc trắng kinh ngạc hỏi.
Thật ra ông ta muốn nói là cớ gì lại… lỗ mãng như thế?
"Xông đến nhanh quá, không thấy rõ?" Tên còn lại lắc đầu nói.
"Hẳn là tu sĩ Đông Cực cung bản đảo a, đúng là tấm gương cho chúng ta!" Lại có người tán thán nói.
Mấy người nói xong cũng không rảnh chú ý bên cạnh mình nữa, mà đâm thẳng vào trong đội ngũ ma tu.
Ngay từ đầu Vân La tiên tử còn có tâm tìm kiếm tung tích Viên Minh, chỉ là sau đó tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, nàng cũng bất chấp mọi thứ nắm lấy pháp bảo toàn lực chém giết.
Thật tình không biết, trong thời gian uống cạn chung trà ngắn ngủi, Viên Minh đã một đường giết xuyên qua chiến trường đội ngũ ma tu này.
Một gã ma tu mặt xanh đen, đầu trọc đầy dữ tợn tọa trấn phía sau nhìn Viên Minh tung hoành như thế bèn vung vẩy hai thanh kim chùy cán đen, ngăn đón trước mặt, vung chùy đập về phía hắn.
Ma tu đầu trọc này chính là một Trưởng lão Nguyên Anh đỉnh phong của Hắc Sát môn, thực lực không kém, hai thanh cự chùy nắm trong tay cũng là pháp bảo đẳng cấp cao có uy lực cường đại.
Chùy kia nện xuống, đầu chùy đột nhiên tản ra ánh sáng đen nồng đậm, mơ hồ xuất hiện hư ảnh ma thú, còn mang theo tiếng ma thú gào rú mang theo trong tiếng gió truyền đến.
Âm thanh này có lực xuyên thấu mạnh mẽ, còn mang theo lực lượng chấn nhiếp thần hồn. Nếu tu sĩ Nguyên Anh bình thường chịu một tiếng rống kia tất sẽ xuất hiện thoáng thất thần, như thế kế tiếp sẽ phải đón lấy một kích búa tạ của gã kéo tới.
Nhưng trình độ công kích thần hồn như vậy với Viên Minh mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.
Viên Minh còn không nháy mí mắt, lập tức nâng song quyền lên, đập thẳng tới hai đầu chùy kia.