Chương 775: Trùng hợp
Chương 775: Trùng hợp
Chủ hồn của Viên Minh vừa mới tiến vào Thâu Thiên Đỉnh, lập tức rơi vào trên Bạch Ngọc Liên Đài.
Một cỗ nguyện lực mạnh mẽ vô hình từ Bạch Ngọc Liên Đài tuôn ra, hòa làm một thể cùng chủ hồn.
Viên Minh chỉ cảm thấy lực lượng của chủ hồn nhanh chóng kéo lên, đạt tới Ngôn Vu Hậu Kỳ.
“Mới chỉ tăng lên một cái cảnh giới nhỏ, nguyện lực tồn trữ trong không gian Bạch Ngọc Liên Đài có hạn, theo cảnh giới Hồn Tu của ta tăng lên, hiệu quả gia trì của nguyện lực đối với hồn lực lại ngày càng nhỏ…” Viên Minh âm thầm than nhẹ một tiếng.
Nhưng mà Hồn Tu đạt tới Ngôn Vu hậu kỳ mà nói, đi đối mắt với cái pháp tướng Mao Di này, cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng.
Chủ hồn của Viên Minh lúc này vận chuyển hồn lực, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, Mao Di rời từ giữa không trung xuống, nhẹ nhàng rời vào cái hố to mà lúc trước bị Hoàng Phủ Quyết đập ra, ngay cả tro bụi cũng không có tóe lên, tựa hồ căn bản không nhận ảnh hưởng đáng sợ của trọng lực chút nào.
Hắn ta đưa tay khẽ vồ một cái, một bàn tay khổng lồ của pháp tướng màu đen ở sau lưng liền mò vào trong hầm, vớt ra thân thể của Hoàng Phủ Quyết.
Toàn thân của Hoàng Phủ Quyết lúc này đều là vết thương, máu me đầy người, thoạt nhìn thì thấy đã trọng thương ngã gục.
Mao Di bấm niệm pháp quyết điểm ra một cái, đại thủ bên trên pháp tướng bắn ra một cỗ hắc quang, rà soát thân thể của Hoàng Phủ Quyết một lượt từ đầu đến chân.
“A, làm sao lại không có… Xem ra nữ nhân Âu Dương Sắc kia lưu lại một tay , không để kẻ này mang theo Viêm Hoàng Như Ý Bổng.” Mao Di tự lẩm bẩm.
“Không tìm được à, vậy làm sao bây giờ?” một thanh âm hùng hậu vang lên.
“Không sao, bắt được Hoàng Phủ Quyết này cũng đã đủ rồi, đi thôi!” Mao Di lạnh nhạt đáp, bấm đốt ngón tay điểm ra.
Một cố hắc quang cũng chính là ma khí hỗn tạp chui vào trong cơ thể của Hoàng Phủ Quyết, sau đó xuất hiện ở trong đan điền, hóa thành một đạo phong ấn, đem Nguyên Anh phong bế lại.
Ba động pháp lực trên người Hoàng Phủ Quyết nhanh chóng yếu đi, mấy hơi thở sau thì hoàn toàn biến mất.
Mao Di chuyển hướng mặt đất, há mồm phun ra một ngụm.
Từng đạo hắc quang hạ xuống, vui vào thể nội của tu sĩ Phản Hư trên mặt đất, cũng phong ấn tại Nguyên Anh của bọn họ.
Không còn pháp lực, mọi người cũng vô pháp phản kháng, hoàn toàn tê liệt ngã ngồi trên đất, tia hy vọng cuối cùng trong mắt cũng đã tan vỡ.
Nguyên Anh của Viên Minh cũng bị phong ấn, Pháp Lực mất hết.
Nhưng mà cái phong ấn này chỉ là nhằm vào Nguyên Anh của tu sĩ, lực lượng khí huyết của hắn cũng như Ma Khí ẩn chứa trong nhục thể, cùng bên trong Bất Tử Thụ ở đan điền đều không có chịu ảnh hưởng chút nào.
Chỉ là không gian thông đạo của Thâu Thiên Đỉnh lại cần phải dùng pháp lực để chống đỡ, nên Nguyên ANh của hắn bị phong ấn một cái, thì không gian thông đạo kia cũng đóng cửa.
Viên Minh lặng lẽ thúc giục Yêu lực của Bất Tử Thụ, rót vào Thâu Thiên Đỉnh.
Hắn và Bất Tử Thụ càng liên hệ chặt chẽ, Yêu lực của Bất Tử Thụ cũng mang theo khí tức của hắn, không gian Thâu Thiên Đỉnh run rẩy mấy cái, xong lại lần nữa mở ra không gian thông đạo.
Viên Minh cảm thấy mừng thầm, lại lập tức thu hồi Yêu lực của Bất Tử Thụ, để ngừa bị phát hiện, không gian thông đạo sẽ bị đóng cửa.
Vào thời khắc này, Hắc Ma Đảo lay động càng thêm kịch liệt, mặt đất nhanh chóng rạn nứt sụp đổ, một con quái vật vô cùng to lớn từ lòng đất trồi lên, so với Hắc Ma Đảo thì không nhỏ hơn bao nhiêu.
Toàn thân con quáy vật này đen thui, trên lưng có mang một cái mai rùa to lớn, nhìn qua thì là một con Yêu thú rùa đen, nhưng đầu nó lại giống như Giao Long đứng thẳng, móng vuốt cũng có hình dạng như móng vuốt của Rồng.
“Long Quy?” lực lượng thần hồn trong Nguyên Anh của Viên Minh bị phong ấn, dựa vào Bất Tử Thụ cảm ứng được ngoại hình của cự vật phía dưới.
Cái gọi là Long Quy, là một loại Yêu thú đặc thù trong họ Rùa, nghe nói là dị chủng được tạo ra bởi Huyền Quy và Long Tộc từ thời Thượng Cổ, số lượng cực kỳ ít ỏi, đã thật lâu không có người thật sự gặp qua.
Trên người con Long Quy này có Yêu Khí mạnh mẽ dị thường, còn mạnh hơn cả vị Hoàng Phủ QUyết có tu vi Phản Hư đỉnh phong này nữa, mơ hồ có cảm giác đạt tới cấp sáu.
Mai rùa màu đen trên lưng Long Quy lấp lánh một tầng ánh sáng màu vàng đậm, chính những ánh sáng màu vàng này là nguyên nhân tạo ra trọng lực cường đại.
“Yêu thú nửa bước cấp sáu thi triển thần thông, khó trách cường đại như thế.” Viên Minh âm thầm kinh hãi.
Ánh sáng vàng trên mai rùa bỗng tỏa sáng chói chang, cả nhóm tu sĩ Phản Hư lẫn nhóm đảo chủ Đông Cực Hải đều bị trọng lực dẫn dắt kéo xuống, rơi vào bên trên mai rùa.
Tiếp xúc thần thông trọng lực trong khoảng cách gần như vậy, khiến một đám tu sĩ Phản Hư đã bị phong ấn hết pháp lực, đều lộ ra vẻ mặt nhăn nhó thống khổ.
Trong mắt của Hắc LOng Quy lóe lên một tia khinh miệt, anh sáng màu vàng trên mai rùa tiêu tán, trọng lực kinh người cũng biến mất theo, các tu sĩ Phản Hư lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
“Bắt được nhiều tu sĩ Phản Hư như vậy, thu hoạch lần này coi như không tệ, Mao Di cũng đứng trên mai rùa, đem cả thân thể Hoàng Phủ Quyết đặt lên trên này luôn.
“Không sai, tính cả người bắt lúc trước, nhiệm vụ trăm năm nay xem như hoàn thành.” Hắc Long Quy mở miệng nói tiếng người.
Qủy Mộc cùng tu sĩ còn lại của Hắc Sát Môn không bị kéo lên mai rùa, thần thông trọng lực biến mất, lúc này những người kia lơ lửng ở giữa không trung.
“Mao Di đại nhân, sau này chúng ta hành động như thế nào?” Quỷ Mộc nhìn về phía Mao Di hỏi bằng một vẻ mặt cung kính.
“Đem vết tích nơi này xóa đi hoàn toàn, sau này dựa theo kế hoạch thương định lúc trước mà làm việc.” Mí mắt của Mao Di cũng không động một cái, mặt vẫn nhìn về phía trước, chỉ lãnh đạm chỉ đạo một câu.
“Được!” Quỷ Mộc gật đầu, dẫn người bay về phía hòn đảo đã sụp đổ hơn phân nửa.
“Ngươi xác định Âu Dương Sắc sẽ trúng kế?” Hắc Long Quy chợt hỏi.
“Đó là đương nhiên, ta ẩn núp trăm năm ở Đông Cực Cung, cũng không phải lãng phí thời gian vô ích, đi thôi, trở về!” Mao Di tự tin cười một tiếng.
Hắc Long Quy cũng không tiếp tục hỏi nữa, hoạt động tứ chi, bơi về hướng biển sâu.
Hình thể của Hắc Long Quy mặc dù khổng lồ kinh người, nhưng tốc độ của nó lại cực nhanh, trong chớp mắt đã bỏ xa Hắc Ma Đảo, thậm chí còn nhìn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đám người bên trên mai rùa thấy vậy, thì mặt mũi người nào người nấy cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Đông Cực Hải bao la vô cùng, con Hắc Long Quy này trốn vào biển sâu, Đông Cực Cung có phái người tới nghĩ cách cứu viện, cũng không có khả năng tìm được.
“Các hạ đến tột cùng là ai? Có mục đích gì?” Một giọng nói khàn khàn vang lên, lại là Hoàng Phủ Quyết nói ra, chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
“Ha Ha, Hoàng Phủ hiền chất không phải lấy xưng mưu trí xuất chúng sao. Ta nhớ được ngươi có cái tên hiệu gọi là cái gì mà tính toán không bỏ sót, chút chuyện nhỏ này cũng đoán không ra sao?” ánh mắt Mao Di nhìn về phía Hoàng Phủ Quyết, cười lớn hỏi lại.
“Vừa nãy pháp tướng ngươi thi triển ẩn chứa Quy Xà chi tướng, ngươi là người của Tam Giới Giáo?” Hoàng Phủ Quyết trầm mặc một lát, lại mở miệng nói.
“Ngươi vậy mà biết rõ Tam Giới Thánh Giáo, coi như có mấy phần kiến thức.” Mao Di lóe lên một tia kinh ngạc trong mắt, từ chối cho ý kiến.
Hai người nói chuyện cùng không ngăn cách người khác, nên một đám đảo chủ trên mai rùa đều nghe được, nhưng ai cũng đều mờ mịt, hiển nhiên chưa nghe nói qua cái gì Tam Giới Giáo.
Viên Minh cũng chưa nghe nói qua cái tên này bao giơ, chẳng qua căn cứ vào đối thoại của Mao Di cùng Hoàng Phủ Quyết đến xem, thì dường như là một cái thế lực rất lợi hại.
“Tam Giới Giáo luôn luôn hoạt động ở Trung CHâu, vậy mà phái một vị Pháp Tướng Kỳ tới Đông Cực Hải cằn cỗi này, xem ra cái lời đồn lăng mộ Viên HOàng kia là thật rồi.” Hoàng Phủ Quyết nhìn thẳng Mao Di, ẩn ý nói ra.
“A, Đông Cực Cung các ngươi còn không biết rõ nội tình của lăng mộ Viêm Hoàng?” Mao Di ngẩn ra, hỏi lại.
“Cung chủ đại nhân điều tra được một chút lời đồn, bây giờ chúng ta mặc dù thất bại, lại cũng không phải không có chút thu hoạch nào, Cung Chủ đại nhân chỉ cần điều tra rõ chuyện hom nay, liền có thể biết những lời đồn kia là thực.” Hoàng Phủ QUyết nhẹ nhàng nói ra.
“Hặc Hặc, xem ra Âu Dương Sắc thu được một tên bộ hạ trung thành quá nhỉ, sắp chết đến nơi mà vẫn còn đang vạch kế hoạch vì chủ tử, nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta còn muốn bắt ngươi đi đổi lấy cây Viêm Hoàng Như Ý Bổng với Âu Dương Sắc, nên sẽ không giết ngươi đâu.” Mao Di cười ha ha nói.
“Dùng ta đổi Viêm Hoàng Như Ý Bổng của cung chủ? Ha ha, tại hạ chẳng qua chỉ là tiểu tốt đắc lực dưới tay cung chủ, các hạ quá đề cao ta rồi.” Hoàng Phủ QUyết cũng cười ha ha đáp lại.
“Đến lúc này rồi mà Hoàng Phủ tiểu hữu cũng muốn lừa dối qua ải sao? Người khác không biết chứ ta lại cực kỳ rõ ràng, ngươi là con ruột của Âu Dương Sắc, nếu không thì cần gì phải tốn công tốn sức thiết hạ cái cục ngày hôm nay làm gì chứ.” Ý cười trên mặt của Mao Di càng lúc càng sáng lạn hơn.
Vẻ mặt HOàng Phủ Quyết ngẩn ra, một lát sau mói hỏi :”Làm sao ngươi biết chuyện này?”
“Ta ẩn núp hơn trăm năm ở Đông Cực Cung, bất chứ chuyện gì cũng không qua được một đôi hỏa nhãn kim tinh này của ta đâu.” Mao Di dùng hai ngón tay chỉ vào Hoàng Phủ Quyết rồi lại hướng chính mình chỉ hai mắt, nói ra.
HOàng Phủ Quyết trầm mặc xuống.
Những người khác nghe hai người đối thoại đều lấy làm kinh hai, nhất là hai vị trưởng lão của ĐÔng Cực Cung là Tam Thất trưởng lão và Nam Thiên trưởng lão, lại càng kinh hãi đến há to miệng.
“Các hạ bố cục sâu xa, dùng Viêm Hoàng Như Ý Bổng làm mồi như, đem chúng ta đưa tới, tại hạ nhận thua.” một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Quyết mới thở dài một tiếng, nói ra.
“Biết rõ nhận thua là tốt rồi, tiếp đó ngoan ngoãn nghe lời, đối với ngươi không có chỗ xấu.” Mao Di tùy ý nói.
“Tại hạ sẽ nghe lời tiền bối nói, kiệt lực phối hợp, nhưng mà ta có một việc muốn hỏi tiền bối, kính xin tiền bối vui lòng chỉ giáo.” Hoàng Phủ Quyết nói ra.
“Nói Nghe một chút!” Mao Di cũng không có từ chối.
“Trong tay tiền bối thật sự có một cái Viêm Hoàng Như Ý Bổng sao?” HOàng Phủ Quyết cẩn thận chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Nghe những lời này, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều nhìn sang, Viên Minh cũng vậy.
Bọn họ đau khổ đấu nửa ngày này, mục đích đúng là vì cái gọi là Viêm Hoàng Như Ý Bổng, nhưng thực ra tuyệt đại bộ phận người ở đây, e là căn bản còn chưa thấy qua vật này, Viên Minh cũng là có chút hiếu kỳ.
“Chuyện cho tới bây giờ cũng không có gì phải giấu giếm cả, ngươi đã tò mò như thế, vậy để cho ngươi xem một chút mở rộng tầm mắt.” Mao Di lật tay lấy ra một cây bổng ngắn màu đen, thân gậy bao quanh một vòng hỏa diễm màu đỏ, sau cùng thiêu đốt lên một đám lửa lo lớn, giống như một cây đuốc.
Một cỗ nhiệt độ cao nóng bỏng lập tức cuộn ra, khiến nhiệt độ trong không khí đột nhiên kéo lên, tất cả mọi người cùng cảm giác mình giống như đang ở trong một cái nồi sắt, và cái nồi sắt này còn đang bị đặt trên lò rồi thiêu đốt xung quanh nữa vậy.
Nước biển xung quang đây cũng nóng bỏng tới mức bốc hơi, hình thành một mảng hơi nước màu trắng, mờ mịt lượn lờ.
“Quả nhiên là Viêm Hoàng Như Ý Bổng, không thể tưởng tượng được cây thứ hai này thực sự xuất thế.” Hoàng Phủ Quyết nhìn chằm chằm vào cây bổng ngắn màu đen, lẩm bẩm nói.
Viên Minh nhìn thấy cây gậy màu đen này, mà ngẩn hết cả người.
Ngoại hình của Viêm Hoàng Như Ý Bổng này, và cây Thiêu Hỏa Côn mà hắn lấy được ở Tam Tiên Đảo vậy mà giống nhau như đúc, bất đồng ở chỗ duy nhất là, cây Thiêu Hỏa Côn của hắn cũng không phát ra hỏa diễm cường đại như vậy.
Là trùng hợp sao?
Nghe lời nói của Hoàng Phủ Quyết và Mao Di thì bay giờ chỉ có hai cây Viêm Hoàng Như Ý Bổng xuất thế, cây trong tay hắn này chẳng lẽ lại là cây Viêm Hoàng Như Ý Bổng thứ ba?
“Tán gẫu dừng ở đây đi!” bỗng lúc này, Hắc Long Quy mở miệng nói ra.
Mao Di gật đầu một cái, cất Viêm Hoàng Như Ý Bổng đi, phất tay áo chém ra một cái.
Một cỗ hắc quang nồng dậm từ trên người Mao Di tách ra, cũng nhanh chóng lan tràn ra bốn phía xung quanh, bao phủ tất cả mọi người ở bên trên mai rùa.
Tầm mắt Viên Minh chợt biến mất, hắn lâm vào một mảnh hắc ám, nhìn không thấy tình huống xung quanh mình, cũng không nghe được nửa điểm âm thanh, thậm chí ngay cả thần thức đều bị ảnh hưởng rất lớn, giống như bị một lực lượng vô hình nào đó giam cầm lại.