Chương 788: Chỉ có thể lấy một thứ
Chương 788: Chỉ có thể lấy một thứ
Viên Minh đang cho là mình sẽ bị vây mãi trên cầu đá này mất, thì sấm sét trên bầu trời bổ xuống bỗng bớt đi một chút, rồi dần ít đi, cuối cùng đột nhiên biến mất giống y như lúc nó xuất hiện vậy.
Viên Minh thấy thế thì lập tức chuyển đổi hình thái, nhanh chóng bước nhanh về phía một chỗ khác của cầu đá, nhưng cũng không bao lâu, lại có một vòng Lôi Hỏa hạ xuống, Viên Minh bất đắc dĩ đành phải lần nữa hóa thân Bất Tử Thụ để đón đỡ.
Lặp đi lặp lại quay vòng như thế trọn vẹn bảy lần, Viên Minh cũng phải biến hóa thành Bất Tử Thụ bảy lần, rốt cuộc mới nhìn thấy phần cuối của cầu đá.
Hắn không dám trì hoãn, vừa cất Viêm Hoàng Như Ý Bổng đi, vừa nhân dịp trước khi bị Chân Hỏa vây quanh, liền tranh thủ nhảy ra khỏi cầu đá trước, đứng ở trên bờ sông phía bên kia.
Viên Minh rời khỏi cầu, thì Chân Hỏa trên cầu cũng lặng lẽ lui về, mau chóng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi đâu nữa, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, lấy một viên đan dược trị thương ra ăn vào, cùng lúc vận chuyển yêu lực Bất Tử Thụ, chữa trị nội thương trong thể nội khôi phục toàn bộ.
Xong đâu đó, hắn mới lần nữa hướng xung quanh dò xét, đột nhiên ở bên tai vang lên một thanh âm ôn nhu.
“Rốt cuộc ngươi đã tới!”
Cơ thể Viên Minh chấn động, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy cách đó không xa, một thân ảnh yểu điệu mặc một bộ váy màu chàm đang đứng đó, bất ngờ lại là Tịch Ảnh.
“Tịch Ảnh? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.
“Không có thời gian giải thích, ngươi nghe ta nói trước đã, phía trước không xa chính là chỗ truyền thừa của Đan Vương Các, ngươi nhất định phải đem truyền thừa cầm đi trước khi tất cả mọi người tới đây, không có khả năng để nó rơi vào tay của đám người Âu Dương Tường, không thì hậu quả sẽ không chịu nổi đâu.” Tịch Ảnh bước nhanh về phía trước, tóm lấy tay của Viên Minh, muốn lôi kéo hắn đi luôn.
“Chờ một chút, ngươi nói rõ trước đã, chẳng phải ngươi đang ở Trung Châu sao, Lăng mộ Viêm Hoàng ở trong thâm uyên, ngươi sao lại tới đây?” Viên Minh khẽ nhíu mày, bàn chân như mọc rễ tại chỗ, nửa bước cũng không động.
“Ài, đến lúc nào rồi ngươi còn tính toán chút chuyện nhỏ này chứ, Đan Vương Các vốn là tông môn Trung Châu, tự nhiên lưu lại không ít bí cảnh ở Trung Châu rồi, ta đúng là từ trong một chỗ bí cảnh truyền tống tới đây, phát hiện ngươi cũng ở trong này, nên đặc biệt ở đây chờ ngươi đó.”
“Cái này lạ nha, Vân La tiên tử nói rõ cho ta biết, bí cảnh Đan Vương Các ở Trung Châu cũng đã bị tàn phá, hoàn toàn không có cách nào tiến nhập mà.” ánh mắt Viên Minh lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Vân La tiên tử kia chỉ là tu sĩ Phản Hư, mà nàng đã sớm rời khỏi Tố Nữ Phái nhiều năm, làm sao biết được tình báo của Đan Vương Các?” Tịch Ảnh cau mày nói.
“Ồ, vậy là do ta nhớ lộn rồi.” Viên Minh gật đầu một cái, giống như đã tin lời Tịch Ảnh nói, bộ dáng cũng như chuẩn bị bước theo nàng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên đưa tay ra, Diệt Hồn Kiếm lập tức xuất hiện trong tay, kiếm quang lóe lên một cái, trực tiếp phay ngang chém Tịch Ảnh thành hai đoạn.
“Viên Minh, ngươi đang làm gì đó!” Tịch Ảnh kêu đau một tiếng, vẻ mặt tràn đầy vẻ không dám tin.
“Ta đã gián đoạn liên hệ cùng Tịch Ảnh một thời gian dài rồi, cũng chưa bao giờ cùng nàng nói về chuyện Vân La tiên tử, vậy thì, ngươi lại từ đâu biết rõ về cái người gọi là Vân La tiên tử này?” Viên Minh chậm rãi hỏi “Tịch Ảnh”.
Vẻ mặt của Tịch Ảnh lập tức lộ ra sự oán độc, còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Viên Minh dứt khoát không cho “nàng” cơ hôi, trực tiếp một kiếm đem “nàng” bêu đầu.
Cơ thể “Tịch Ảnh” vỡ vụn ra, hóa thành một làn khói đen rồi biến mất.
Viên Minh thở dài, trong tay hiện lên ánh sáng trắng, trên tay có thêm một cái phù văn màu trắng , đúng là phù văn chúng sinh mộng, nó vẫn còn đang rung lên kêu “ông ông”.
Mặc dù vừa nãy hắn nói như thật, nhưng nếu không có cái phù văn Chúng Sinh Mộng này cảm ứng được khí tức của Huyễn Thuật, thì chỉ sợ hắn cũng không hạ được quyết tâm chém giết Tịch Ảnh.
Cảnh sắc bốn phía xung quanh Viên Minh nhanh chóng biến đổi, hắn rốt cuộc lại trở về bên trên cầu đá, khoảng cách đi ra khỏi cầu vẻn vẹn chỉ còn một bước ngắn, mà sau lưng hắn còn có vô số Chân Hỏa đang hướng về hắn mà vọt tới, chuẩn bị đưa hắn thôn phệ mất.
Tất cả mọi thứ vừa nãy chỉ là một hồi ảo cảnh.
Viên Minh quyết đoán tiến lên một bước đi xuống cầu đá, xuyên qua màn sương đỏ, bước lên thổ địa của bwof sông bên kia.
Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh trống rỗng, trong lòng không biết nên vui vẻ hay mất mát nữa.
Mà đúng lúc này, Cộng Mệnh Phù trên người hắn lại đột nhiên lay động, trực tiếp bay ra lơ lửng ở trước mặt hắn.
“Viên Minh, lập tức nói cho ta biết tình huống hiện tại của ngươi!”
“Trên cầu có nguy hiểm gì?”
“Ngươi đang làm cái gì? Lập tức đáp cho ta!”
Bên trong Cộng Mệnh Phù không ngừng truyền ra tiếng của Âu Dương Sắc, thanh âm còn kèm theo chút tức giận.
Viên Minh cười lạnh, đột nhiên đưa tay ra bóp chặn lấy Cộng Mệnh Phù, sau đó thì quay người đi về phía trước, không hề có ý lưu lại chút nào.
Rất nhanh, một tòa lầu gỗ màu đỏ cao ba tầng xuất hiện ở phía trước tầm mắt của Viên Minh.
Mà khi hắn tới gần mới thấy, bên ngoài lầu các có một khối bia đá dựng thẳng, ở bên trên có viết chữ :”Thí luyện giả thông qua, vào trong dùng tinh hạch Hỏa Thú đổi lấy bảo vật.”
Viên Minh ngạc nhiên, tinh hạch Hỏa Thú? Chẳng lẽ nói chính là cái tinh hạch màu đỏ lửa rơi xuống, sau khi săn giết những Hỏa Diễm Thú kia?
Hắn cúi đầu nhìn Viêm Hoàng Như Ý Bổng trong tay mình, nở nụ cười khổ.
Trên đường tới đây, tất cả tinh hạch Hỏa Thú mà Viên Minh có được, thì đều đã đem đút hết cho Viêm Hoàng Như Ý Bổng, mặc dù là cùng Vân La tiên tử đồng hành, nhưng tinh hạch hắn thu hoạch được đều được hắn lặng lẽ bỏ chung vào một chỗ với Viêm Hoàng Như Ý Bổng, để nó thôn phệ.
Bây giờ tất cả tinh hạch đều đã “vào bụng” của Viêm Hoàng Như Ý Bổng, đến một cái Viên Minh cũng không bỏ ra được, chứ nói gì đến dùng để đổi bảo vật.
Chẳng lẽ lần này lại đi một chuyến về tay không?
Viên Minh thở dài, cuối cùng vẫn bước chân đi vào lầu các.
Trang trí bên trong lầu các vô cùng mộc mạc, chỉ có vẻn vẹn mấy cái bàn nhỏ bằng gỗ màu đỏ cao chừng nửa người, cùng mấy cái giá nến màu đỏ nhạt sắp xếp gọn gàng dựa vào tường.
Mà đối diện bàn gỗ nhỏ là một bức tường cao, có hàng trăm ô vuông khảm trên đó.
Bề mặt của những hộc vuông này được bao phủ bởi một tấm màn ánh sáng trắng dày đặc, khiến chúng trông có vẻ như không thể phá hủy.
Bên trong đó cất giữ các loại bảo vật quý hiếm. Bên ngoài lại có một tấm bảng gỗ ghi lại số lượng tinh hạch Hỏa Thú cần thiết để đổi lấy, cũng như một tấm trận bàn dùng để đặt tinh hạch vào đó.
Viên Minh nhìn kỹ bảo vật bên trong ô vuông, có đan dược, linh tài, và đủ loại pháp bảo, cho dù cách một cái màn ánh sáng trắng, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được bên trong những bảo vật đó cất giấu khí tức bành trướng.
Đáng tiếc là, những bảo vật này cần một số lượng tinh hạch Hỏa Thú cực kỳ khổng lồ, coi như cần số tinh hạch Hỏa Thú không nhiều lắm, thì Viên Minh với hai bàn tay trắng cũng chỉ trơ mắt mà nhìn.
Viên Minh nhìn những bảo vật chỉ cách mình một cái màn sáng kia, lại nhìn Viêm Hoàng Như Ý Bổng đang nằm trong tay mình, bỗng dưng tức lộn ruột mà không có chỗ trút, trực tiếp thu nó lại, cất đi cho khuất mắt.
Vào trong núi bảo vật, làm sao có thể tay không mà qua được.
Hắn cất hết cả mấy cái bàn gỗ lần mấy thứ ở bên ngoài đi, sau đó lấy Tru Tiên Kiếm ra, hung hăng chém một phát vào bức tường cao trước mặt.
Một đạo kiếm khí màu xanh bổ vào trên đó, lại chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, vì bị màn ánh sáng thôn phệ, không phát huy ra chút hiệu quả nào.
Trong mắt Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, đưa tay ra đặt lên bên trên màn ánh sáng màu trắng, cẩn thận cảm ứng.
“Thì ra là thế, lại là loại cấm chế này…” trên mặt hắn nhanh chóng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Màn ánh sáng trắng bố trí bên ngoài những hộc vuông kia là một loại cấm chế không gian cực kỳ cao minh, nó có thể khiến cho bất kỳ thủ đoạn cũng như công kích nào đều không thể chạm đến hộc vuông.
Mà nếu muốn phả giải đạo cấm chế này, dùng tiêu chuẩn trận pháp bây giờ của Viên Minh đánh giá, thì cũng không biết phải tốn mất bao nhiêu thời gian nữa.
Chẳng qua là, nếu như không chạm được vào hay gỡ bỏ được cấm chế, thì chỉ cần lựa chọn vượt qua nó là được, hắn có một cách khác.
Viên Minh vẫy tay một cái, gọi ra Thông Thiên Ma Trụ.
Bằng năng lực phá không của vật này, có lẽ có thể trực tiếp đem bảo vật trong hộc vuông kia lấy đi ra.
Chỉ là không biết ở chỗ này còn có cái cấm chế thủ hộ nào khác hay không, Viên Minh cũng không đoán được, tạm thời thử một lần.
Viên Minh suy tư, thần thức du tẩu ở giữa lầu các, tìm kiếm lấy mục tiêu đáng giá xuất thủ nhất.
Đột nhiên, hắn chú ý tới, trong một hộc vuông dưới chân bức tường cao của gác mái, có một tấm Thạch Phù màu vàng, có kích thước chưa bằng nửa bàn tay đang nằm lặng lẽ, hình dáng gần như giống hệt với viên Độn Thiên Thạch Phù của Ô Lỗ đang nắm giữ kia.
Uy lực của ĐỘn Thiên Thạch Phù thì Viên Minh đã sớm thấy được, cho dù hắn tiến giai Phản Hư thì vẫn không nhìn thấu được Ô Lỗ ẩn thân, vật này tương tự như Độn Thiên Thạch Phù của Ô Lỗ, vậy không biết có phải là bảo vật có cùng loại hiệu quả không?
Vừa nghĩ đến đây, Viên Minh quả quyết là ra lựa chọn, phi tốc đi vào hộc vuông chứa Thạch Phù màu vàng trước tiên, thúc giục Thông Thiên Ma Trụ, phá vỡ màn ánh sáng trắng chắn trước nó.
Màn ánh sáng trắng này cứng cỏi dị thưởng, mặc dù so với bức tường không gian bên trong Thâu Thiên Đỉnh thì kém hơn, nhưng hắn cũng phải bỏ ra một khắc đồng hồ mới miễn cưỡng phá vỡ được.
Một vết nứt không gian to bằng cánh tay người trưởng thành xuất hiện trong nháy mắt ở trước mặt hắn, xuyên thấu qua kẽ nứt, hắn có thể thấy rõ tấm Thạch Phù màu vàng đang nằm bên trong miếng vải đỏ, giống như không có bất kỳ cái cấm chế nào khác bao phủ.
Viên Minh lập tức đưa tay, xuyên qua khe hở không gian, nắm lấy Thạch Phù đi ra.
“Thông Thiên Ma Trụ quả nhiên có thể phá vỡ cái màn ánh sáng trắng này!” hắn cực kỳ vui sướng, đang muốn phá vỡ cấm chế của một cái hộc vuông khác.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ không gian hạn chế bao phủ toàn thân, Viên Minh còn chưa kịp phản ứng gì thì ánh mắt hắn đột nhiên mơ hồ, hoa lên một cái thì thấy đi đến một nơi xa lạ khác, nơi này được bao bọc bởi những bức tường màu đỏ.
“Ta chỉ có thể lấy một bảo vật… đáng tiếc!” Viên Minh thở dài, lau mồ hôi xong, cúi đầu nhìn, thấy trong tay Thạch Phù vẫn còn thì lập tức mỉm cười.
Hắn cất Thông Thiên Ma Trụ đi, sử dụng thần thức của mình để khám phá xung quanh, phát hiện ra rằng bức tường màu đó xung quanh mình không biết được làm ra từ vật liệu gì, nó không chỉ có thể phát ra ánh sáng mờ nhạt, mà thậm chí còn có thể ngăn cách thần thức.
Chỗ hắn đứng hiện tại cũng có chút nhỏ hẹp, bức tường bốn phía cùng nóc nhà tạo thành một không gian khép kín, chỉ lộ ra bốn con đường hẹp tĩnh mịch, không biết thông hướng tới đâu.
Thần thức Viên Minh dọc theo một cái thông đạo kéo dài, phát hiện ra đối diện cũng là từng gian không gian nhỏ hẹp tương tự như vậy.
Bên trong những không gian nhỏ hẹp kia cũng có từng cái thông đạo, thông suốt đi bốn phương tám hướng, thông đạo liên tiếp nhau đều là mọi chỗ không gian chật hẹp, thoạt nhìn như một chỗ mê cung.
Viên Minh không lập tức tiến lên mà giơ Thạch Phù lên dò xét, một lát sau thì bắt đầu bấm nhiệm pháp quyết tế luyện nó.
Rất nhanh, hắn đã hiểu được tác dụng của Thạch Phù này.
Phù này tên là Hóa Hình Thạch Phù, cũng không có thần thông công kích hay phòng ngự, chỉ có duy nhất một cái Thần Thông là Hóa Hình, sau khi thúc giục có thể đem chính mình biến thành một tảng đá.
“Hóa Hình…” Viên Minh tự lẩm bẩm rồi thúc giục Thạch Phù.
Bề ngoài thân thể của Viên Minh hiện lên ánh sáng màu vàng, cơ thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, mấy hơi thở sau thì hóa thành một tảng đá màu xám, to chừng cái chậu rửa mặt.
Tất cả Pháp Lực, Hồn Lực, cùng lực lượng khí huyết của Viên Minh đều bị phong ấn, tảng đá màu xám không có bất kỳ khí tức ba động nào, hoàn toàn giống hệt một tảng đá bình thường.
“Đồ tốt, thực sự là đồ tốt…” Viên Minh không hề thất vọng mà vô cùng sung sướng.
So với Độn Thiên Thạch Phù thì phù này sử dụng càng thêm hạn chế, sau khi biến hóa cũng không cách nào di chuyển, nhưng hiệu quả ẩn nấp thì mười điểm, ngay cả pháp lực cũng tiêu hao rất ít, khiến thời gian duy trì tình trạng Hóa Hình này có thể kéo dài, mà không cần lo lắng bị hiện hình bất chợt.
Viên Minh thử mấy lần, mới hoàn toàn thỏa mãn với hiệu quả của Thạch Phù này, sau đó liền cất nó đi, rồi lựa chọn một cái thông đạo, tiếp tục đi về phía trước.