Chương 795: Cường đoạt truyền thừa giả, chết!
Chương 795: Cường đoạt truyền thừa giả, chết!
"Không tốt, nàng ta định đoạt bảo!" Bạch Uyên hô to một tiếng, không hề lưu thủ, pháp tướng Phật Đà liên tục đánh song chưởng ra.
Vô số chưởng ảnh vỗ vào Mao Di cùng pháp tướng màu đen như thể Phật Đà pháp tướng mọc ra cả ngàn cánh tay.
Tuy rằng Mao Di kiệt lực ngăn cản nhưng vẫn bị đánh trúng, bay rớt ra ngoài.
Bạch Uyên tung một chiêu bức đi Mao Di, rồi quay người định nhảy vào đại điện ngăn cản Âu Dương Sắc lại.
Trong mắt Mao Di hiện ra vẻ dị sắc, hai mắt pháp tướng màu đen bắn ra từng đạo lôi điện màu đen, rồi lập tức lan tràn khắp mọi nơi trên thân thể pháp tướng cùng với trên người gã. Mao Di cùng pháp tướng màu đen chợt biến mất, tích tắc sau đã xuất hiện trước người Bạch Uyên, lại lần nữa cuốn lấy đối phương không cho Bạch Uyên cơ hội thoát thân nào.
"Mao Di, ngươi điên rồi, thật cho là Âu Dương Sắc lấy được truyền thừa Đan Vương rồi sẽ cùng ngươi đồng hưởng sao?" Bạch Uyên lập tức tức giận kêu lên.
Mao Di hặc hặc cười cười, cũng không đáp lời. Pháp tướng màu đen sau lưng lại lần nữa bộc phát ra luồng sáng đen kịt, song chưởng của Mao Di lại đột nhiên sáng lên bạch quang cực kỳ chói mắt.
Hào quang đen trắng đan vào nhau ngưng tụ thành một đồ án Thái Cực âm dương cực lớn, chậm rãi xoay tròn.
Một lực lượng bài sơn đảo hải từ trên Thái Cực âm dương bộc phát ra, cứng rắn ngăn cản Bạch Uyên cùng Chúc Ngu ngay tại ngoài cửa đại điện.
Lúc ba vị tu sĩ pháp tướng đại chiến ở ngoài điện, Âu Dương Sắc đã đi tới trước bàn dài đặt Đan Vương bí điển, trên mặt hiện ra một tia hưng phấn.
"Người đến là ai?" Thi thể Viêm Hoàng lão nhân ngồi trước ghế bành lại lần nữa đặt câu hỏi.
Âu Dương Sắc hoàn toàn không để ý đến đối phương, ba người giao chiến bên ngoài tùy thời sẽ xông vô nên thời gian của nàng ta không còn nhiều, bèn không do dự đưa tay chộp tới Đan Vương bí điển.
Một luồng uy áp đáng sợ trước đó chưa từng có trên người Viêm Hoàng lão nhân tuôn ra, xác người khô kiệt kia phồng lên, nhìn như thể lại lần nữa khôi phục sinh cơ.
"Cuồng đồ lớn mật! Dám đoạt truyền thừa Đan Vương các ta!" Giọng nói của Viêm Hoàng lão nhân vang vọng toàn bộ đại điện.
Vào lúc này Âu Dương Sắc chỉ cách Đan Vương bí điển chỉ chừng một đốt tay, thế nhưng cả người lại đột nhiên khựng lại không cách nào tiến lên nửa tấc.
Mọi người bên ngoài đại điện cũng nghe thấy giọng của Viêm Hoàng lão nhân, Bạch Uyên cùng Chúc Ngu cũng giật cả mình.
Bạch Uyên quýnh lên, rống lớn: "Mao Di, ngươi còn ngăn cản ta, truyền thừa Đan Vương các sẽ bị..."
Hắn còn chưa dứt câu thì đã nghe một tiếng nổ vang, đại môn cung điện cách đó không xa ầm ầm mở ra, Âu Dương Sắc như thể một cái bao tải rách bị ném bay ngược ra, phải liên tiếp lùi ra ngoài điện vài chục bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, ánh mắt đầy vẻ không dám tin.
Ba người Mao Di, Bạch Uyên, Chúc Ngu đang kịch chiến thấy vậy cũng không hẹn mà cùng ngừng tay.
"Xem ra bọn ngươi cũng không phải đến kế thừa truyền thừa Đan Vương các, mà là đến gây sự!" Viêm Hoàng lão nhân đi ra đại điện, khí tức trên người lại lần nữa tăng vọt như cơn lốc quét sạch toàn bộ mê cung, khí thế áp đảo cả bốn người Bạch Uyên.
Vẻ mặt của đám người Bạch Uyên, Chúc Ngu đại biến. Nhưng mà bọn họ còn chưa làm gì thì mặt đất bên ngoài cung điện đột nhiên nhao nhao vỡ ra, vô số nham thạch nóng chảy ào ào cuồn cuộn như thể núi lửa phun trào, xông thẳng lên trời. Khí tức cực nóng cùng bụi mù hòa cùng tiếng nổ ầm ĩ đồng loạt xuất hiện, hợp lại với cột dung nham ngút trời ngưng tụ thành một pháp tướng dung nham đội trời đạp đất, lớn hơn gấp bội so với pháp tướng đám người Mao Di, Bạch Uyên.
"Đây là... Pháp tướng của Viêm Hoàng lão nhân? Làm sao có thể, không phải lão đã chết sao?" Bạch Uyên mở to hai mắt nhìn.
Mao Di ở cạnh hắn không xa cũng lộ ra vẻ mưu kế đã được thực hiện, pháp quyết trong tay biến đổi, thân thể bị một luồng khói đen bao phủ, trực tiếp biến mất trước mặt mọi người.
"Cưỡng đoạt truyền thừa giả, chết!" Mọi người còn chưa kịp phát hiện ra động tác của Mao Di thì pháp tướng dung nham của Viêm Hoàng lão nhân bỗng nhiên mở miệng, phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Trong nháy mắt tiếp theo, pháp tướng dung nham khẽ vẫy tay. Trong tay ông ta lập tức có thêm một thanh thạch bổng cực lớn hai đầu bao phủ hỏa diễm. Tiếp đó, ông ta nắm chặt thạch bổng đánh ngược một vòng, côn ảnh đầy trời rậm rạp chằng chịt hạ xuống, mang theo dung nham cùng lửa cháy lao thẳng tới Âu Dương Sắc.
Âu Dương Sắc lộ vẻ kinh hãi, vội vàng tụng pháp quyết ngưng tụ ra pháp tướng lôi đình, giương cung cài tên bắn ra một mũi tên lôi điện cực lớn nghênh đón côn ảnh đầy trời.
Lôi điện cùng côn ảnh dung nham va chạm vào nhau tạo thành tiếng nổ ầm ầm như trời sấp, bạo phát ra hào quang chói mắt như mặt trời nuốt trọn toàn bộ pháp tướng lôi đình cùng pháp tướng dung nham. Thậm chí đám người Bạch Uyên nhất thời còn không nhìn thấy rõ được tình huống.
Đến khi hào quang tản cả đi, bọn hắn mới kinh ngạc phát hiện phần bụng pháp tướng lôi đình của Âu Dương Sắc đã bị thạch bổng xỏ xuyên qua, bản thể Âu Dương Sắc cũng toàn thân đẫm máu ngã vào trong hố to, sinh tử không rõ.
"Chẳng qua là một cái xác khô, làm sao có thực lực như thế được?" Chúc Ngu kinh ngạc không hiểu, liên tiếp lui về phía sau.
"Viêm Hoàng lão nhân không hổ là Pháp Tướng kỳ đỉnh phong, mặc dù chỉ là một cái xác nhưng đơn đả độc đấu, chúng ta tuyệt không phải là đối thủ. Nếu liên thủ đối địch... Mao Di đâu?" Bạch Uyên nói qua, bỗng nhiên sững sờ, nhìn quanh đã không thấy bóng dáng Mao Di.
Trong lòng của hắn lập tức có dự cảm không ổn, lúc này hai mắt chợt chuyển, lập tức trong mắt bộc phát ra một mảng kim quang theo ánh mắt hắn lướt qua bốn phía.
Hết thảy xung quanh đều hiện lên một tầng màu vàng nhàn nhạt, hư không cũng không ngoại lệ.
Trong hư không bên trái đại điện chợt hiện ra một bóng người màu đen mơ hồ đang nhanh chóng đang nhanh chóng di chuyển vào bên trong.
"Lão tặc đừng mơ chạy!" Bạch Uyên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay toàn lực.
Pháp tướng Phật Đà ngồi xếp bằng trên đài sen vàng sau lưng chợt đứng dậy, đồng thời hai mắt đóng chặt cũng mở ra. Từng đạo kim quang bắn ra, đồng loạt đánh đến đạo thân ảnh mơ hồ kia.
Đối mặt với thế công như vậy, bóng người mơ hồ kia không dám phớt lờ mà dừng lại, hất tay áo lên. Hắc quang toàn thân cũng không che hết cả người gã. Là Mao Di, phía sau gã cũng ngưng tụ lại pháp tướng màu đen cực lớn lần nữa.
Pháp tướng giơ lên song quyền, đụng thẳng vào kim quang kéo tới.
Mao Di vội vàng ra tay, căn bản không ngăn cản nổi công kích của pháp tướng Bạch Uyên, cả người và pháp tướng đều bị đánh bay.
Ánh mắt Viêm Hoàng lão nhân đầy ánh mắt phẫn nộ quét về phía hai người, song chưởng của pháp tướng dung nham cực lớn rơi xuống, chia ra chụp về phía hai người Bạch Uyên cùng Mao Di.
Hai người nào dám đón đỡ, vội vàng trốn tránh.
Vào lúc này, trên người Chúc Ngu hiện lên một tầng thủy quang màu lam lớn, pháp tướng cự thú trên đỉnh đầu đồng thời ngửa đầu, rồi đột nhiên gào thét phun ra một cột nước cực lớn.
Toàn bộ đại điện lập tức bị lũ lụt bao phủ, Viêm Hoàng lão nhân cùng pháp tướng dung nham đội trời đạp đất cũng không thoát.
Thủy hỏa bất dung, tiếng xùy xùy vang lớn, vô số sương trắng toát ra che phủ hết thảy ánh mắt của tất cả mọi người.
Sương trắng này lại không phải là hơi nước tầm thường, thần thức mọi người đều bị ảnh hưởng không cách nào cảm giác được rõ ràng tình huống chung quanh.
Chúc Ngu bèn thừa cơ hóa thành một hư ảnh vô hình lẫn vào trong nước, nhắm thẳng hướng đại điện truyền thừa mà đi. Hiển nhiên gã đánh chủ ý tương tự như Âu Dương Sắc, đều muốn thừa cơ nhảy vào bên trong cướp đi Đan Vương bí điển.
Đúng lúc này, hai mắt pháp tướng dung nham sáng lên hai ngọn hỏa diễm, nhìn về phía Chúc Ngu trong nước.
"Trộm truyền thừa giả Đan Vương các ta, chết!" Trong chốc lát, tiếng của Viêm Hoàng lão nhân lại vang vọng bốn phương.
"Lão phát hiện ra ta? Huyền Minh thủy độn của ta có thể biến hóa thân hình cùng khí vị, lại thu liễm hết thảy chấn động khí tức, còn có hơi nước Tán Hồn ảnh hưởng, làm sao có thể!" Chúc Ngu hoảng hốt, lập tức quay người bỏ chạy ra ngoài đại điện.
Pháp tướng dung nham cũng không truy kích, chỉ đưa tay lên trước ngực kết ấn.
Trước mắt Chúc Ngu, Bạch Uyên, Mao Di đột nhiên đỏ ngầu, bốn phía tràn đầy ánh lửa đỏ thẫm, hư không chung quanh đại điện biến mất. Cả ba đột nhiên xuất hiện ở trong một biển lửa, trên đầu dưới chân trống rỗng, khắp nơi đều là đều là lửa cháy hừng hực.
Âu Dương Sắc trọng thương cũng xuất hiện ở nơi đây, vẫn đang ở vào trạng thái hôn mê.
Trong biển lửa, có một bóng người nguy nga đứng vững, là pháp tướng dung nham Viêm Hoàng lão nhân.
"Đây là huyễn thuật?" Bạch Uyên tỉnh táo nhất, kích khởi hồn lực nhằm phá giải huyễn thuật.
Nhưng mà từng luồng khí tức cực nóng quét tới, ba người Chúc Ngu dù là tu sĩ Pháp Tướng kỳ nhưng vẫn thấy toàn thân đau đớn, ngũ tạng như bị thiêu đốt, pháp lực hộ thể không có tác dụng gì.
Pháp tướng sau lưng Ba người đột nhiên mất khống chế, nhanh chóng tiêu tán, mấy hơi thở sau đã triệt để tan vỡ, mặc cho bọn hắn thi pháp như thế nào cũng không cách nào ngưng tụ được.
Không chỉ pháp tướng, thần trí cùng pháp lực của bọn hắn cũng bị hạn chế chỉ trong phạm vị một xích bên ngoài cơ thể. Vô luận bọn hắn cố gắng như thế nào cũng không thể đột phá hạn chế này được.
"Đây không phải huyễn thuật, mà là... Linh Vực!" Bạch Uyên lại hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói.
"Làm sao có thể, Linh Vực là thần thông mà tu sĩ Đại Thừa mới có thể thi triển được. Viêm Hoàng lão nhân khi còn sống tuyệt không có khả năng đặt chân vào cảnh giới kia!" Mao Di không quản chuyện vừa rồi còn tử chiến với Bạch Uyên, nghẹn ngào nói.
"Không đúng, đây không phải là Linh Vực nguyên vẹn, nếu không chúng ta bây giờ căn bản không có khả năng sử dụng pháp lực. Căn cứ vào điển tịch mà tiền bối tộc ta lưu lại thì đây chỉ là ngụy Linh Vực!" Chúc Ngu tức thì nhìn ra manh mối.
Nhưng mà sắc mặt Bạch Uyên cùng Mao Di không có nửa điểm nhẹ nhõm, Linh Vực chân chính hay là ngụy Linh Vực thì cũng không phải là thứ bọn họ ngăn cản được.
Ngay khi bọn họ nói chuyện thì trên người pháp tướng dung nham đột ngột nứt ra hàng trăm miệng núi lửa, dày đặc nham thạch nóng chảy đặc sệt theo đó phun ra ngoài.
Nương theo nham thạch nóng chảy là từng sợi xích sắt đỏ thẫm được ngọn lửa đỏ bao bọc như thể những con rắn chui ra, vọt tới đám người Mao Di.
Thấy vậy, ba người Mao Di lập tức bứt ra tránh né, thi pháp phòng ngự.
Mà Âu Dương Sắc trọng thương trên mặt đất không có bất kỳ phản kháng nào, bị xích sắt trói nghiến lại.
Tình huống của bọn Mao Di cũng không tốt hơn nàng ta, Linh Vực mà Viêm Hoàng lão nhân phóng xuất ra dù không hoàn chỉnh nhưng cũng khiến pháp lực của bọn hắn vận chuyển cực kỳ trắc trở, tốc độ di chuyển cũng bị thu hẹp, thần thông thi triển ra không đạt được một phần mười so với bình thường.
Trong nháy mắt, ba người bọn họ cũng bị xích sắt trói chặt, pháp lực toàn thân vận chuyển càng thêm ngưng trệ chậm chạp.
Ba người giãy giụa không ngừng, lại không có bao nhiêu hiệu quả, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Vào thời khắc này, hỏa diễm trên xiềng xích màu đỏ đột nhiên tắt đi hơn một nửa, ánh lửa bốn phía trong Linh Vực cũng mờ ảo đi nhiều.
"Viêm Hoàng lão nhân này chẳng qua chỉ là thi thể, pháp lực căn bản không đủ để thi triển ngụy Linh Vực!" Mao Di mừng rỡ hô lên.
Trong lúc đó, trên sợi xích đỏ thẫm đang trói chặt gã có một cái bóng đen lặng yên lan tràn, không ngừng ăn mòn lấy xiềng xích, xuất hiện từng điểm điểm rỉ sét.