Chương 801: Bị ép ứng chiến
Chương 801: Bị ép ứng chiến
Viên Minh động niệm, Kim Quỳ Ngự Thú thuật trong người vận chuyển, rót pháp lực vào trong cơ thể Lôi Vũ tăng độn tốc lên.
Đám người Mao Di tùy thời sẽ đi ra khỏi trong lăng mộ Viêm Hoàng, trừ phi đầu óc hắn có vấn đề thì mới giao thủ với Giang Lưu ở đây.
Nhưng mà không đợi Lôi Vũ tiếp tục vỗ cánh bay đi, trên đỉnh đầu hắn đã có một tia sét màu đen hiển hiện, rồi bổ xuống.
Viên Minh cả kinh, không chút do dự giơ chưởng đánh vào không trung phía trên.
Trong nháy mắt tiếp theo, một tia sét màu đen cực lớn từ trên trời đánh xuống, đánh thẳng vào chưởng ấn màu xanh mà Viên Minh đánh ra.
Tiếng nổ vang rợp trời, chưởng ấn ánh sáng màu xanh lập tức tan vỡ.
Lôi điện màu đen tiêu tán một nửa, phần điện quang còn lại vẫn tận lực bổ Viên Minh cùng Lôi Vũ.
Ngay lúc Viên Minh xuất chưởng ngăn cản thì Lôi Vũ đã lần nữa vận dụng thần thông lôi độn, cả người hóa thành một tia chớp mang theo Viên Minh thoát đi hơn vài dặm.
Nhưng mà hai người vừa mới hiện thân thì đã có một tia sét bổ xuống nữa.
Viên Minh vội vàng ứng đối, Lôi Vũ lần nữa bỏ chạy.
Chỉ là sau mấy lần bỏ chạy, kết quả vẫn không có gì khác. Tia sét màu đen như giòi trong xương, bám riết lấy bọn họ, căn bản không cách nào thoát đi được.
Sau khi hiện thân ra lần nữa, Viên Minh đã nắm chặt Tru Tiên kiếm trong tay, cũng không nhìn lại mà chém thẳng một kiếm về phía trước.
Kiếm quang sắc bén chém trúng tia sét, nổ tung lên, xoắn nát tia sét đen kia thành bột phấn.
Viên Minh đứng trên lưng Lôi Vũ, nhìn về phía xa xa trước mặt.
Trong hư không trước mặt có một bóng người đang đứng, là Giang Lưu. Gã thản nhiên nói: "Đại chiến ước định trước còn chưa bắt đầu, Viên đạo hữu cũng không thể rời đi."
"Thật có lỗi, chủ nhân, độn thuật của gã cao minh hơn ta...." Lôi Vũ áy náy nói.
"Gã là ma tu Phản Hư đỉnh phong, độn thuật không chỉ chứa thần thông thuộc tính Lôi mà còn có một tia chân ý thần thông không gian, không nhanh bằng gã không có gì kỳ quái cả. Ngươi về túi linh thú trước đi, chiến đấu tiếp theo ngươi không giúp được gì cả."
Viên Minh dứt lời, phất tay thu Lôi Vũ vào trong túi linh thú, rút kiếm nhìn về phía Giang Lưu.
"Vậy mới đúng, tại hạ đành bôi xấu vậy!" Mắt thấy đã vừa lòng, Giang Lưu cười nói.
Chẳng qua gã còn chưa dứt lời thì quanh người đã xuất hiện từng tia sét quấn quanh, toàn bộ người xoẹt lên một tiếng rồi đột ngột biến mất.
Trong nháy mắt tiếp theo, trước người Viên Minh chợt có thêm một bóng người, tay khép lại làm đao quét ngang qua cổ của hắn.
Trên bàn tay làm đao kia còn ì ùng tia điện không dứt, sau đó ngưng tụ lại thành một thanh kiếm bằng ánh sáng đen chém tới.
Một đao này không có gì hoa mỹ, chỉ có một điểm là nhanh, nhanh hơn lôi kích của Lôi Vũ gấp mấy lần.
Đồng tử mắt của Viên Minh đột nhiên co rụt lại, căn bản không kịp đề phòng, chỉ có thể dựa vào bản năng ngửa người ra phía sau.
Bảo quang hộ thể của hắn đã bị kiếm quang màu đen xé nát, chỗ cổ truyền đến cảm giác bỏng rát, rồi sau đó là chết lặng, lan dần vào trong cơ thể phá hư hết lượng pháp lực đang vận chuyển trong cơ thể hắn.
Viên Minh khẽ quát một tiếng, Ma Tượng Trấn Ngục công tự hành vận chuyển, lực lượng huyết khí cường đại lập tức thúc giục ngăn cản lôi điện màu đen ăn mòn, lập tức khôi phục lại cảm giác khống chế cơ thể.
Tru Tiên kiếm trong tay hắn đâm về phía trước người. Hơn mười đạo kiếm quang liên tiếp bắn ra như một dải sông kiếm cuốn về phía Giang Lưu, thế nhưng chỉ có thể đâm vào khoảng không.
Ngay lúc hắn vừa xuất kiếm, Giang Lưu đã thong dong lui đi.
Viên Minh một tay cầm kiếm, một tay sờ lên cổ họng mình, chạm tới một vệt cháy đen sâu vào bên trong, mày nhíu chặt không khỏi cau chặt thêm vài phần.
Cách đó hơn trăm trượng, Giang Lưu nhìn chằm chằm vào bên này, khóe miệng mang ý cười nói: "Làm một thể tu, đích xác thì tốc độ Viên đạo hữu đã không tệ, đáng tiếc với ta mà nói thì vẫn là quá chậm."
Viên Minh không để ý đến lời của gã mà lặng yên phóng thích thần hồn, chăm chú nhìn chằm chằm vào Giang Lưu.
Chỉ trong chớp mắt, điện quang trên người gã lại quấn quanh người, thân hình đột ngột biến mất.
Viên Minh không chút do dự thả ra đồng thời mười hai con hồn nha, chuẩn bị kết thành nha trận phóng thích Nha Minh ra thì lại có mấy tia sét sáng lên bổ xuống bầy quạ khiến chúng nổ bể nát ra.
Từng tia sét nhỏ dày đặc như mạng nhện bổ xuống hồn nha, lập tức đánh tan quạ còn chưa kết thành trận hoàn chỉnh.
Viên Minh chỉ cảm thấy thần hồn bị trong thương, ý thức đau nhức kịch liệt.
Hắn dựa vào nghị lực cường đại nhịn xuống, lập tức thúc giục hồn nha đã phát động ra Nha Minh. Dù không thể trận nhưng cũng muốn dùng hồn lực ngăn chặn Giang Lưu lại.
Nhưng mà đợi đến lúc sóng âm màu đen Nha Minh sáng lên thì bóng người tập kích hắn đã thối lui ra xa từ lâu, thoát khỏi phạm vi công kích của Nha Minh rồi.
"Ha ha, thủ đoạn hồn tu cũng vô ích với ta mà thôi, ngươi còn chiêu số gì thì sử dụng hết đi!" Giang Lưu cười nói.
Viên Minh thu hồi hồn nha, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, nhanh chóng suy tư về kế sách ứng đối.
Giang Lưu này có thần thông lôi độn quá nhanh, vượt xa Lôi Vũ. Xét về tốc độ đơn thuần thì gã là người có tốc độ nhanh nhất mà hắn từng gặp. Bây giờ trốn không thoát, mà đánh lại không trúng, ngay cả thần hồn công kích mà hắn tự hào bấy nay cũng không đụng được tới đối phương, quả thật có chút bị động.
Mà hắn càng kéo dài thời gian, tỷ lệ những người khác đuổi theo tới càng lớn, đến lúc đó lại càng đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát.
"Vậy là hết chiêu số rồi? Nếu như thế, tới phiên ta." Giang Lưu cười nói.
Vừa mới nói xong, trong lòng bàn tay của gã bỗng nhiên lóe lên kim quang, xuất hiện thêm một cây chùy Kim Qua (hình quả bí đỏ) nhỏ, đầu chùy chỉ lớn hơn nắm tay người một chút, cán chùy chừng ngón tay cái, dài chừng cánh tay.
Viên Minh cảm ứng được linh lực chấn động trên chùy nhỏ vô cùng kinh người bèn vung tay lên.
Hai đạo ánh sáng một đỏ một trắng hiện ra, Tu La Phệ Huyết đồ cùng U Hồn Bạch Cốt phiên bắt đầu trải dài phía sau hắn. Vô số hài cốt trùng trùng điệp điệp từ trong Tu La Phệ Huyết đồ bay ra, phủ đầy phạm vi hơn mười dặm quanh đây, không còn thừa cả không gian chen chân.
Những hài cốt này được Viên Minh dùng U Hồn Bạch Cốt phiên thu thập từ dưới từ đáy biển, tồn trữ trong Tu La Phệ Huyết đồ bấy lâu nay.
Hắn bấm niệm pháp quyết thúc giục U Hồn Bạch Cốt phiên. Mặt lá cờ chớp động linh quang, tất cả hài cốt cùng đồng loạt phóng tới Giang Lưu.
"Muốn dựa vào số lượng chồng chất này bắt lấy ta? Buồn cười!" Giang Lưu cười nhạt một tiếng, Một tia sét màu đen bắt đầu quấn quanh người gã.
Bóng dáng Giang Lưu lập tức biến mất không thấy gì nữa, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt, cách Viên Minh chừng mấy trượng.
Từng đạo lôi điện màu đen trên người gã bắn ra, xé rách toàn bộ hài cốt trong phạm vi vài chục trượng quanh đó, dọn sạch một mảng không gian lớn.
Chùy nhỏ Kim Qua trong tay Giang Lưu bắn ra, đầu búa nện xuống Viên Minh.
Chẳng qua là khi đầu chùy rơi xuống, trước người Viên Minh đã có hơn bộ xương khô bộ xương khô ngăn cản, lại có thêm nhiều hài cốt từ nơi khác vọt đến.
Hắn không cần đuổi kịp tốc độ của Giang Lưu, chỉ chờ Giang Lưu phát động công kích là lập tức triệu hoán hài cốt phụ cận bảo vệ mình, dùng tầng tầng phòng hộ ứng phó với đòn tập kích của Giang Lưu.
Ầm một tiếng.
Trên chùy Kim Qua kia bộc phát ra kim quang chói mắt, hơn mười huyết nô dưới đầu chùy đã bị kim quang đánh nát bấy hóa thành bột mịn, tốc độ rơi xuống chùy nhỏ màu vàng lại không hề chậm lại. Vô số hài cốt phụ cận như không có tác dụng gì cả.
Đỉnh đầu Viên Minh hiện ra ánh sáng màu vàng, Hậu Thổ phong hiển hiện ra, rủ xuống vạn đạo ánh sáng màu vàng hình thành nên một quả cầu ánh sáng mài vàng bảo vệ hắn vào bên trong.
Chùy nhỏ màu vàng đánh vào Hậu Thổ phong, phát ra một tiếng nổ vang.
Hậu Thổ phong hơi lõm xuống, màn sáng màu vàng cũng run rẩy kịch liệt, lại bị phá nứt ra.
Giang Lưu lộ ra vẻ kinh ngạc, bấm niệm pháp quyết. Ngoại hình của chùy nhỏ màu vàng biến đổi trở nên bén nhọn.
Nhưng vào lúc này, vô số hài cốt chung quanh đột nhiên nổ tung, hóa thành xương bụi đầy trời, như một vùng khói đặc màu xám vùi lấp toàn bộ không gian quanh phạm vi hơn mười dặm.
Giang Lưu cũng bị bụi xương này bao phủ, cả người trầm xuống như sa vào vũng bùn, mọi cử động đều bị hạn chế, trong lòng chợt kinh ngạc vô cùng.
Cách đó không xa, Viên Minh đặt một tay lên U Hồn Bạch Cốt phiên, cuồn cuộn rót pháp lực vào bên trong.
Bụi xương chung quanh Giang Lưu cũng bắt đầu nổi lên, cấp tốc xoay tròn vây quanh thân thể của gã, hình thành nên một vòng xoáy xám trắng cực đại.
Hôm nay tu vi của Viên Minh đã đạt đến Phản Hư trung kỳ, rốt cuộc có thể triệt để thúc giục uy lực của linh bảo U Hồn Bạch Cốt phiên này.
Hắn bấm niệm pháp quyết điểm ra, bên trong Tu La Phệ Huyết đồ bắn ra một cột sáng màu đỏ tươi, chui vào trong vòng xoáy.
Hai kiện linh bảo đồng thời bày ra uy năng khiến cho thiên địa linh khí phạm vi gần trăm dặm quanh đó bị quấy đảo dị thường.
Lúc này Giang Lưu đã bị hạn chế cực lớn, sắc mặt đầy ngưng trọng, lôi quang lập loè bên ngoài thân cố gắng thi triển lôi độn rời đi.
Nhưng mà vòng xoáy xám trắng đã xoắn lấy thiên địa linh khí rối tinh rối mù. Bất luận độn pháp gì đều phải cần thiên địa linh khí phụ cận thi triển, do đó gã độn hai lần đều thất bại cả hai, chỉ có thể dùng phương thức độn quang bình thường bay ra bên ngoài.
Viên Minh hao hết tâm tư mới dẫn Giang Lưu vào cạm bẫy của mình, há lại để cho gã chạy thoát. Hắn lập tức thúc giục ba đại phù văn Nguyền Rủa, Diệt Thức, Cuồng Huyết trên Diệt Hồn kiếm.
Trước mắt Giang Lưu tối sầm, lục thức bị triệt để cắt đứt. Huyết dịch, pháp lực cùng với hồn lực lưu động trong thể nội của gã trở nên hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn kịch liệt, chóng mắt choáng đầu.
Viên Minh không ngừng nghỉ đưa tay gõ vào U Hồn Bạch Cốt phiên, thúc giục thần thông khống chế xương.
Xương cốt trong cơ thể Giang Lưu đột nhiên không bị khống chế mà bắt đầu run lên, từng đốt xương như muốn chia lìa ra, lại có cảm giác như muốn chui ra khỏi da thịt ra ngoài cơ thể, pháp lực toàn thân cũng không khỏi chấn động theo.
Viên Minh không để cho gã có cơ hội phản kháng, ánh sáng màu xanh trong tay lóe lên, Tru Tiên kiếm hiện thân. Thân kiếm bắn ra từng đạo kiếm khí cuồng bạo, đúng là lực lượng của vết kiếm trong vực sâu không gian Thâu Thiên đỉnh.
Vẻ tàn khốc trong mắt hắn lóe lên, miệng phun ra một chữ "Đi!"
Tru Tiên kiếm ầm ầm vang lên, bắn ra một đạo kiếm khí cuồng bạo vắt ngang trời đất, như chọc thủng một lỗ trên bầu trời, đâm thẳng về phía Giang Lưu.
Sắc mặt Giang Lưu rốt cuộc biến đổi, tay bấm niệm bấm niệm pháp quyết điểm ra.
Một bóng đen từ trên người gã bắn ra, như hóa thành một tấm áo choàng bao trùm thân thể gã.
Kiếm khí cuồng bạo nhanh như chớp tới che phủ hết thảy, bóng dáng Giang Lưu cũng biến mất không thấy gì nữa, tựa hồ bị như bị kiếm khí cắt nát, biến thành hư vô.
Trên mặt Viên Minh lại không có chút vui mừng nào mà chỉ ngẩng đầu nhìn về không trung phía xa xa.
Hư không cách đó hơn mấy chục dặm hiện ra một cái bóng đen, Giang Lưu bước ra bên ngoài, quần áo không chút hư tổn, hiển nhiên là vừa rồi đã hoàn toàn tránh thoát được đạo kiếm khí công kích của Tru Tiên kiếm.
Giang Lưu nhìn về phía Viên Minh, trong ánh mắt đã không còn vẻ vui đùa nữa.
Mãi đến lúc này, gã mới ý thức được, người kia không hề đơn giản, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp đủ loại, nếu không cẩn thận ứng phó thì chính mình chắc chắn sẽ chuốc phải thiệt thòi lớn.