Chương 811: Tìm đảo
Chương 811: Tìm đảo
"Rốt cuộc làm thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha ta?" Viên Minh kềm chế rất nhiều nghi hoặc, khống chế Vân La tiên tử, hỏi.
"A, rốt cuộc chịu mở miệng? Sư tỷ ta không phải đã nói với ngươi rất rõ ràng à, chỉ cần ngươi nói ra chỗ ẩn thân của Viên Minh kia, cũng hứa hẹn phối hợp sư tỷ ta tìm về nửa bộ Đan Vương bí điển còn lại, và Chu Thiên Linh Lung Đỉnh, sư tỷ đương nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi. Vân La sư muội cũng biết, trong rất nhiều tỷ muội ở đây, sư tỷ một mực thích nhất chính là ngươi đấy." Nữ tử váy tím thấy Vân La tiên tử mở miệng, trên mặt lập tức lộ ra nét vui mừng, ôn nhu nói.
"Ta cũng đã nói, ta và Viên Minh kia căn bản không thân quen, ngày đó sau khi cướp đoạt bảo vật tại lăng mộ Viêm Hoàng thì tách ra hành động, ta làm sao biết hắn đang ở chỗ nào. . ." Viên Minh suy nghĩ từ ngữ, để tránh rò rỉ sơ hở, chậm rãi nói.
Hắn còn chưa nói xong, một tiếng roi da thanh thúy vang lên.
Tiếp theo, hắn cảm giác trên mặt truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt như bị liệt diễm thiêu đốt, tựa hồ huyết nhục trên gương mặt bị xé mở, trên xương cốt truyền đến cảm giác bị roi da quất.
Bị phong tỏa pháp lực, nhục thân Vân La tiên tử không còn cường đại, bị roi da quật vào, căn bản khó mà chịu đựng, mà giờ khắc này những thống khổ này, đều do Viên Minh ngắn ngủi tiếp nhận thay nàng.
"Vân La sư muội, ngươi cảm thấy sư tỷ ta là trẻ con ba tuổi à, sẽ tin tưởng lời hoang đường bực này? Đan Vương Các truyền thừa trọng yếu cỡ nào, lấy phong cách xử sự của ngươi, lại đi hợp tác với người không thân quen?" Nữ tử váy tím quất xong một roi, nụ cười vẫn như cũ hỏi thăm.
Viên Minh biết nói nhiều vô ích, dứt khoát ngậm chặt miệng, không lên tiếng nữa.
Tiếp đó chính là nhận thêm hai roi không lưu tình của nữ tử váy tím, cho đến khi hắn đau đến nhe răng trợn mắt, trong miệng cũng phát ra một tiếng kêu đau.
"Tử Mị sư tỷ, Vân La này năm đó ở trong môn nổi tiếng cứng đầu, đánh như vậy chỉ sợ không có hiệu quả gì, hao phí thời gian vô ích, hay là dùng Liệt hồn phù đi." Một người sau lưng nữ tử váy tím lạnh giọng nói.
Nữ tử váy trắng nói chuyện kia dung mạo cũng rất tú lệ, mắt ngọc mày ngài, mặc dù hơi không bằng nữ tử váy tím, nhưng cũng là mỹ nhân nhất đẳng, chỉ là con ngươi nàng này có chút dị thường, nhìn kỹ sẽ thấy con ngươi hơi hẹp hơn so với người bình thường, thoạt nhìn nhiều hơn mấy phần âm lệ lãnh khốc.
Nữ tử váy trắng còn lại cũng là một mỹ nhân, khí chất nhu hòa, cho người ta một cảm giác ôn nhuận như nước, bờ môi khẽ mím, trong ánh mắt nhìn về phía Vân La tiên tử ẩn ẩn mang theo vẻ bất nhẫn.
Tử Mị nghiêng đầu nhìn nữ tử ánh mắt lạnh lùng kia một chút, phất tay ném roi qua.
Nữ tử lạnh lùng tiếp nhận roi da, khóe miệng giống như hiện lên một vệt cười lạnh, từ trong ngực lấy ra phù lục màu đen dán lên tay cầm, trên roi da hỏa hồng lập tức nổi lên một tầng hắc mang óng ánh.
Nàng này tiến lên hai bước, ánh mắt nhìn về phía Vân La tiên tử, tay vung lên, trường tiên tựa như một đầu hắc xà thoát ra, lại lần nữa quất vào thân Vân La tiên tử.
"Bốp!"
Viên Minh bỗng nhiên trừng to mắt, lần này ngoại trừ nhục thể thống khổ, thần hồn phảng phất cũng bị hung hăng đánh cho một cái, thống khổ trực tiếp thẩm thấu tiến vào chỗ sâu thần hồn, cho dù là hắn cũng khó chịu nổi.
Bất quá Viên Minh cắn chặt răng, không lên tiếng, lặng yên vận khởi thần thức.
Ba người nhìn thấy Viên Minh vẫn không rên la, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ là thần sắc trên mặt khác nhau.
Các nàng biết rõ hiệu quả công kích của Liệt hồn phù, thống khổ trực kích thần hồn, căn bản không phải chỉ dựa vào chịu đựng là có thể tiếp nhận.
"Tiện nhân, đừng tưởng rằng ngươi có thể chịu được thống khổ, có thể gượng chống qua. Nói cho ngươi biết, tông môn đã phái một gã Hồn tu đến đây, đến lúc đó cấm chế trong thức hải của ngươi bị phá, chúng ta sưu hồn một phen, sẽ có được thứ mình muốn. Đến lúc đó, không chỉ là ngươi, những người trong gia tộc của ngươi, đừng mơ có ai sống sót." Nữ tử lạnh lùng và Tử Mị nhìn thoáng qua nhau, lạnh giọng nói.
Dứt lời, nàng tiếp tục vung roi cho hả giận, điên cuồng quật các nơi trên thân Vân La tiên tử.
Viên Minh cố nén đau đớn, thôi động thần thức lan tràn ra bốn phía.
Những người này phong cấm pháp lực Vân La tiên tử, cũng khốn trụ thần hồn của nàng, nhưng thần hồn Viên Minh lại không bị ước thúc, thần niệm rất nhanh khuếch tán ra, dò xét tình huống chung quanh.
Chỉ bất quá phía ngoài động quật này cũng được cho thêm trận pháp che giấu, Viên Minh dù sao không phải chân chính thần hồn ở đây, mà hàng hồn tới, lực lượng thần thức giảm đi nhiều, dưới nỗ lực thôi động cũng chỉ thấy được đại khái.
Hắn chỉ thấy rõ vị trí động quật này, chính là một tòa hoang đảo trong hải vực, ở trên đảo duy nhất vật có thể nhìn thấy để nhận ra, chính là một hồ nước hình trăng lưỡi liềm.
Người phụ thể bị công kích, dẫn đến thời gian phụ thể rút ngắn.
Không đợi Viên Minh nhìn kỹ hơn, ý thức của hắn đã trở về bản thể.
Hắn mở mắt ra, đầu tiên là cảm thấy quanh thân và thần hồn đau đớn cuốn tới, vội vàng vận chuyển pháp quyết ôn dưỡng thần hồn, Liệt hồn phù kia mặc dù trùng kích thần hồn khá lớn, nhưng lấy năng lực khôi phục thần hồn hắn ngày nay, cũng không cần quá lo lắng.
Chỉ là chẳng biết Vân La tiên tử dưới loại tình huống này, rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu.
Bất quá đối phương đã nói, muốn chờ tông môn phái Hồn tu kia tới, trước đó nhiều nhất chỉ chịu nỗi khổ da thịt và thần hồn, hẳn là sẽ không thương tới tính mệnh nàng.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong lòng Viên Minh, hắn ổn định lại tâm thần, bắt đầu suy nghĩ đủ loại lúc trước, cảm thấy Vân La tiên tử tao ngộ, chỉ sợ vẫn còn nhiều nội tình.
Viên Minh quen biết sơ nàng này, mà tâm tư nàng quá thâm trầm, hắn cũng nhìn không ra, nếu không phải đan phương Pháp Tướng đan, hắn tất nhiên mặc cho nàng tự sinh tự diệt, không muốn lẫn vào trong đó.
Nhưng đan phương Pháp Tướng đan còn tại chỗ Vân La tiên tử, còn có tàn hồn Viêm Hoàng lão nhân nhắc nhở . . .
Viên Minh rất nhanh bài trừ tạp niệm, Vân La tiên tử hắn phải đi cứu.
Bất quá muốn cứu người, phải tìm được chỗ trước đã, nhưng lúc trước nhìn thấy hoang đảo và hồ Nguyệt nha kia thực sự quá mơ hồ, chỉ bằng vào điểm này muốn tìm ra, không khác gì mò kim đáy biển.
Viên Minh đang cân nhắc, trên đỉnh đầu bỗng có một đạo bóng râm to lớn lướt qua, chính là Lôi Vũ.
Hoa Chi từ trên lưng Lôi Vũ nhảy xuống, đáp ở phụ cận.
"Chủ nhân, chúng ta đã ở chỗ này chờ đợi vài ngày, thật sự là buồn bực muốn chết, có thể để cho ta ra ngoài đùa giỡn một chút không? Trong Tu La Cung không có thứ gì chơi cả." Hoa Chi đi đến trước Viên Minh, có chút buồn bực phàn nàn.
Viên Minh vừa định quở trách nó vài câu, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lúc này nói: "Ngươi đã nhàn rỗi phát chán, vậy cho ngươi một chuyện đi làm này."
"Chuyện gì?" Hoa Chi nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo.
"Không phải ngươi có thể khu động yêu thú à, giúp ta tìm một chỗ." Viên Minh nói.
"Chỗ nào?" Hoa Chi hỏi.
"Một hoang đảo hình tròn, phía trên có một hồ nước hình trăng lưỡi liềm, diện tích hồ không lớn, chỉ chiếm một phần năm hòn đảo." Viên Minh kể lại hòn đảo giam giữ Vân La tiên tử.
"Ở hướng nào?" Hoa Chi hỏi.
"Không rõ." Viên Minh lắc đầu.
"Ngoại trừ những thứ kia, còn có đặc thù nào không?" Hoa Chi tiếp tục hỏi.
"Không có." Viên Minh nói.
"Đông Cực Hải vô biên vô hạn, hòn đảo không biết có bao nhiêu cái, chỉ có ngần ấy tin tức, để cho ta đi nơi nào tìm kiếm đây . . ." Hoa Chi nhíu mày lại, có vẻ rầu rĩ.
"Chính vì khó tìm, mới giao nhiệm vụ này cho ngươi, nếu ngươi không làm được, ta để Kim Cương đi thử một chút." Viên Minh chuyển giọng, nhìn về phía Linh Thú Đại bên hông.
"Chờ một chút, tìm được, khẳng định tìm được! Chút chuyện này cứ để ta, bất quá ta chạy không nhanh, lần này cần Lôi Vũ giúp đỡ." Hoa Chi lập tức nói.
"Được." Viên Minh gật đầu.
Hoa Chi nghe vậy giơ tay lên, đưa lên miệng một cái còi vang dội.
Lôi Vũ bay múa trên bầu trời giương cánh bay vút xuống, đến phụ cận, Hoa Chi nhẹ nhàng lăng không vọt lên, nhảy lên lưng Lôi Vũ.
Viên Minh thấy vậy, nhếch miệng cười, phất tay đưa Hoa Chi và Lôi Vũ ra Tu La Cung.
"Ngươi đó, nếu ở bên trong buồn bực, cũng có thể đi ra ngoài một chuyến?" Hắn lập tức vỗ vỗ Linh Thú Đại bên hông, hỏi thăm Kim Cương.
"Chủ nhân, để cho ta đánh nhau thì không vấn đề, nhưng ta không am hiểu tìm người." Kim Cương dứt khoát trả lời.
Viên Minh nghe vậy, từ chối cho ý kiến cười cười, chợt lách người, đi ra bên ngoài.
Hắn thu hồi Tu La Cung, Tiều Ngoan cõng đá ngầm kia cũng được thu vào, sau đó hóa thành một đạo thanh quang, bay về nơi xa.
. . .
Mấy tháng sau, tại tây bắc Đông Cực Hải, Vô Nhai Đảo.
Vô Nhai Đảo là đảo lớn số một số hai trong rất nhiều hòn đảo phụ thuộc ở Đông Cực Hải, tu vi đảo chủ Diệp Vô Nhai đã sớm đạt đến Phản Hư đỉnh phong, dưới trướng có nhiều phó đảo chủ Phản Hư, mặc dù trên danh nghĩa thần phục Đông Cực Cung, nhưng thực tế lại là liệt thổ phong cương, cơ bản không tuân theo lệnh Đông Cực Cung.
Đông Cực Cung mặc dù bất mãn, nhưng kiêng kị thực lực Vô Nhai Đảo, chỉ cần y ở bên ngoài không giơ lên phản kỳ, uy hiếp Đông Cực Cung thống trị, cũng buông xuôi bỏ mặc, không muốn chủ động trêu chọc nơi này.
Nhờ đó, Vô Nhai Đảo phồn vinh vượt xa chư đảo Đông Cực Hải, thế lực khắp nơi đều kinh doanh tại đây, hiện tại thiết lập cửa hàng cũng không ít.
Thanh Câm Lâu, là một trong số đó.
Địa vị lâu này cũng không nhỏ, nghe đồn có liên quan không rõ với thế lực Đông Cực Cung, Bích Long Đàm, Lạc Già Sơn, độc quyền bán hàng sinh ý tình báo, năng lượng phi thường kinh người, có lời đồn đại chỉ cần chịu tốn linh thạch, bất cứ tin tức gì cũng có thể thăm dò được.
Chỉ bất quá Thanh Câm Lâu quá mạnh vì gạo, bạo vì tiền, làm cho cung chủ Đông Cực Cung Âu Dương Sắc phi thường không thích, cho nên không cho mở tại Đông Cực đảo.
Thanh Câm Lâu ở phần cuối phường thị, là một tòa cao lầu năm tầng, ngay cửa đặt hai pho tượng bạch ngọc Kỳ Lân, mái nhà sơn kiều sừng thức, chạm khắc long phượng, rất có phong vận cổ điển, từng mùi thơm và tiếng sáo trúc tung bay trong lâu, thoạt nhìn phảng phất câu lan thế giới phàm tục.
Hôm nay khách nhân trong lâu không nhiều, đứng ở ngoài cửa đón khách là một thiếu niên gầy gò Trúc Cơ kỳ, gã đang buồn bực ngán ngẩm ngẩn người, đột nhiên nghe thấy một thanh âm truyền đến.
"Nơi này chính là Thanh Câm Lâu?"
Thiếu niên vội vàng xoay người, chỉ thấy một đại hán mặc áo xanh chẳng biết lúc nào xuất hiện cách đó không xa, đang đi thẳng tới sau lưng thiếu niên.