Chương 819: Tính toán
Chương 819: Tính toán
Giờ khắc này, trong phủ đệ đảo chủ Vô Nhai đảo.
Tử Mị đang ngồi cùng một thiếu phụ mỹ mạo váy dài nở nang thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, trên mặt bàn bên cạnh đặt hai chén linh trà màu ngà sữa, dâng lên sương trắng lượn lờ.
"Ha ha, Lâm sư muội, xem ra những năm qua ngươi sống cũng không tệ lắm nha." Tử Mị cười duyên nói.
"Đều là làm việc cho sư tôn, không quan trọng tốt hay không tốt." Thiếu phụ lắc đầu.
Khí tức nàng này khá cường đại, nghiễm nhiên là một vị tu sĩ Phản Hư trung kỳ.
"Vài ngày trước còn phải đa tạ sư muội đưa tin, nếu không ta còn không biết chỗ ẩn thân đã bị người tra ra được." Tử Mị lơ đễnh, đứng dậy vén áo thi lễ.
"Trùng hợp thôi, Viên Minh kia nếu không phải đi Thanh Câm Lâu treo thưởng nhiệm vụ, ta cũng không thể biết được." Thiếu phụ lười biếng cười một tiếng, thần sắc lại có chút lãnh đạm.
"Xem ra Lâm sư muội vẫn còn giận chuyện sư tôn an bài trước kia, bất quá ngươi thực oan uổng lão nhân gia ngài. Trung Châu đại lục mặc dù phồn hoa náo nhiệt, lại nguy cơ trùng trùng, năm đó ngươi ta cùng nhau bái nhập sư tôn, sư tỷ muội dưới trướng có chừng mười người, ngày nay bình yên còn sống chỉ còn không đến một nửa." Tử Mị thở dài.
"Cái gì! Tổn thất lớn như vậy?" Thiếu phụ biến sắc.
"Ngày nay Ma Giới không ngừng tiến sát, lại có Tam Giới Giáo khuấy gió nổi mưa, thế cuộc Trung Châu đại lục càng thêm bất ổn, các phái bằng mặt không bằng lòng, tranh đấu không ngớt, Tố Nữ phái chúng ta kẹp ở giữa, càng ngày càng khó gắn bó, sư tôn cả ngày bận rộn trong môn, thậm chí ngay cả thời gian bế quan cũng không có, tu vi tinh tiến tự nhiên bị ảnh hưởng lớn." Tử Mị chậm rãi nói.
"Sư tôn. . ." Rốt cuộc thiếu phụ động dung, ngón tay cầm chén trà rung một cái.
"Đông Cực Hải nơi này mặc dù vắng vẻ, lại an ổn tự tại, sư muội ở đây chủ trì Thanh Câm Lâu, an ổn sống qua ngày, tốt hơn rất nhiều so với tỷ muội bản môn. Huống chi Diệp Vô Nhai kia có tư chất không kém, có khả năng đột phá Pháp Tướng kỳ, sư muội ngươi bằng vào bí pháp bản môn song tu, chưa chắc không thể tiến thêm một bước, thậm chí đăng lâm Pháp Tướng cảnh." Tử Mị thấy biểu lộ của thiếu phụ, tiếp tục nói.
"Tư chất của ta bình thường, lĩnh ngộ Tố Nữ tâm kinh bản môn chỉ hai ba thành, năm đó vì tu luyện quá gấp, đả thương linh căn, có thể bảo trì tu vi không lùi đã là vạn hạnh, nào còn dám hi vọng xa vời tinh tiến." Thiếu phụ rủ xuống mi mắt, trong mắt hiện lên một sợi tự giễu.
"Sư muội làm gì nản chí như thế, ám thương của ngươi cũng không phải không có thuốc chữa, ngươi có biết sư tôn đã luyện chế thành công một lò Tố Tâm đan, nếu như ăn vào một viên, chẳng những có thể chữa trị thương tích linh căn, càng có thể mượn cơ hội đột phá Phản Hư hậu kỳ." Tử Mị cười kéo tay thiếu phụ.
"Chuyện này là thật!" Thân thể thiếu phụ chấn động, trong mắt nổi lên vẻ cuồng nhiệt.
"Đương nhiên ta sẽ không lừa gạt sư muội, chỉ là lò Tố Tâm đan này thành đan ít, chỉ có ba viên, sư tôn dùng một viên, mấy năm trước Tần sư muội mượn nhờ đan này trùng kích Phản Hư đại viên mãn, ngày nay còn lại một viên." Tử Mị vỗ vỗ tay thiếu phụ, nói.
"Chỉ còn một viên! Lấy mấy năm nay ta cống hiến với sư môn, sư tôn sao chịu ban cho ta viên Tố Tâm đan cuối cùng này." Vẻ cuồng nhiệt trong mắt thiếu phụ giảm hơn phân nửa, thở dài.
"Lấy công huân sư muội cống hiến trước đây tự nhiên không đủ, bất quá trước mắt có một chuyện đại sự, nếu như có thể hoàn thành, tỷ tỷ cam đoan, sư tôn tất nhiên sẽ ban đan này cho ngươi." Tử Mị xích lại gần mấy phần, nhẹ nói.
"Tử sư tỷ nói, không phải là bắt lấy Viên Minh kia chứ?" Thần sắc thiếu phụ khẽ động, nói.
"Không sai, Đan Vương bí điển và Chu Thiên Linh Lung Đỉnh vô cùng trân quý, cho dù các cự phách như Thái Huyền Môn, Thiên Thánh Thư Viện, Minh Nguyệt Cung cũng muốn, chỉ cần chúng ta lấy hai món đồ này về, muốn một viên Tố Tâm đan còn không phải dễ như trở bàn tay sao." Tử Mị cười duyên nói.
"Nói thì như thế, nhưng chúng ta ngày nay đã đánh cỏ động rắn, Diệp Vô Nhai trước đó không lâu đưa tin cho ta, cũng không bắt được người, lấy Viên Minh cơ cảnh, chỉ sợ đã trốn đi xa, hải vực mênh mông này biết đi đâu tìm hắn?" Thiếu phụ lộ vẻ tiếc hận.
"Sư muội có chỗ không biết, ta đã thám thính từ Vân La, Viên Minh kia liên thủ với nàng đoạt bảo, là vì đan phương Pháp Tướng đan, Viên Minh lần này mạo hiểm lộ diện, cũng hẳn là vì Pháp Tướng đan, chỉ cần hắn còn muốn, chúng ta sẽ có cơ hội." Tử Mị cũng không sốt ruột, tự tin cười một tiếng.
"Thì ra là thế, sư tỷ phân tích rất có đạo lý, tỷ chuẩn bị làm thế nào? Cần ta hỗ trợ gì?" Thiếu phụ gật đầu hỏi.
"Ta chuẩn bị giả danh Vân La, âm thầm thả ra tiếng gió, lợi dụng đan phương Pháp Tướng đan làm mồi câu người này ra. Chỉ là lực lượng trong tay của ta không đủ, cho nên xin sư muội ra mặt, mượn Vô Nhai Đảo một ít nhân thủ, tốt nhất Diệp Vô Nhai kia có thể tự mình xuất thủ, cơ hội sẽ lớn hơn." Tử Mị nói.
"Nghe ngươi vừa mới nói, Viên Minh kia chính là Phản Hư trung kỳ nổi bật, muốn đối phó người này, chỉ có tu sĩ Phản Hư xuất thủ mới có tác dụng. Diệp Vô Nhai mặc dù không tệ với ta, nhưng cũng không phải nói gì nghe nấy, mấy vị đảo phụ chủ kia từng kẻ tâm cao khí ngạo, cũng không coi đạo lữ của đảo chủ vào mắt, việc này chỉ sợ có chút khó khăn." Thiếu phụ lộ vẻ khó khăn, bất đắc dĩ nói.
"Lâm sư muội cần gì nói lời này, thủ đoạn của ngươi, sư tỷ ta rõ ràng nhất, mấy vị đạo phụ chủ Vô Nhai Đảo kia chỉ sợ đã sớm dưới váy sư muội rồi." Tử Mị cười một tiếng, truyền âm nói.
Thiếu phụ hờn dỗi lườm Tử Mị một chút, nhưng trong lòng đắc ý, trầm ngâm một lát nói: "Việc này ta có thể đáp ứng, bất quá trừ Liễu Tố Tâm Đan, tiểu muội còn có một chuyện mong sư tỷ có thể đáp ứng."
"Chuyện gì?" Tử Mị thu liễm nụ cười.
"Tử sư tỷ bắt lấy Vân La kia, phần sau bản Đan Vương bí điển chắc hẳn sư tỷ đã xem qua, kính xin sư tỷ tự viết một phần, cho tiểu muội xem qua." Trong mắt thiếu chợt loé lên vẻ tham lam.
"Đan Vương bí điển liên lụy quá lớn, ta cũng không dám xem, sau khi lấy được nửa bản bí điển kia lập tức giao cho Tần sư tỷ, để nàng mang về tông môn." Tử Mị nâng chung trà lên uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói.
"A, thật sao?" Trong mắt thiếu phụ lóe lên một tia hoài nghi.
Tử Mị để ý vẻ mặt thiếu phụ, đang muốn nói gì, một viên ngọc bội óng ánh bên hông đột nhiên "Cạch" một tiếng vỡ vụn.
Thần sắc nàng đại biến, bỗng nhiên đứng lên.
"Thế nào?" Thiếu phụ vội vàng hỏi.
Tử Mị không trả lời, gỡ bên tai xuống hai bông tai bạch ngọc, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết thôi động.
Trên bông tai nổi lên một tia bạch quang, nhẹ nhàng ba động, lại không có phản ứng gì khác.
"Động phủ Khánh Xuân Viên bị người tập kích, Trần Ngọc Loan và Vương Kỳ chắc đã bị bắt, chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ai?" Tử Mị trầm giọng nói, sắc mặt tái xanh.
"Không phải là Viên Minh kia chứ?" Thiếu phụ nghĩ tới điều gì, nói.
Tử Mị nghe lời này, sắc mặt trắng bệch một mảnh, ngây ngẩn người.
Việc này rất có khả năng, chỉ là nàng vừa mới từ hoang đảo hồ nguyệt lượng chạy đến Vô Nhai Đảo, Viên Minh làm sao nhanh như vậy đã tìm tới nơi này?
Bất quá tình huống nguy cấp, Tử Mị cũng không lo nghĩ nhiều, nói với thiếu phụ: "Vân La cũng đang ở chỗ động phủ đó, mặc kệ người đến có phải là Viên Minh hay không, cũng không thể để hắn rời đi, kính xin sư muội đi mời Diệp Vô Nhai, cùng với người khác hỗ trợ, cơ hội lần này khó có được, bất luận thế nào cũng phải ngăn hắn lại!"
"Bọn Diệp Vô Nhai còn chưa hồi đảo, làm sao mới ổn đây?" Thiếu phụ có chút bối rối.
Tử Mị nghe vậy, trong lòng trầm xuống.
Nàng từ Vân La tiên tử biết được hết thảy trong lăng mộ Viêm Hoàng, biết khá rõ thực lực Viên Minh, bản thân tuyệt không phải đối thủ, tùy tiện tiến đến, không những cứu không được người, còn vô ích góp cả mình vào.
Trước mắt cảnh giới thiếu phụ không cao, chỉ am hiểu mị thuật, phái đến không có đại dụng gì.
Vào thời khắc này, một viên ngọc bội bên hông thiếu phụ đột nhiên phát sáng lên.
Nàng vội vàng nắm ngọc bội, thần thức chui vào trong đó, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
. . .
Cùng lúc đó, động phủ Khánh Xuân Viên.
Viên Minh đi vào mật thất, chỉ thấy Vân La tiên tử đang ngồi dựa vào một cái ghế đá, hai mắt nhắm nghiền, tay chân bị xiềng xích khóa lại, đầu nghiêng sang một bên, không nhúc nhích.
Viên Minh lấy ra Tru Tiên Kiếm, dùng hai kiếm chặt đứt còng tay xiềng chân.
Thân thể Vân La tiên tử mềm nhũn, từ ghế đá tuột xuống.
Viên Minh phát ra một cỗ tiềm lực, nâng Vân La tiên tử lên, đưa tay điểm mi tâm nàng, dò xét tình huống thân thể.
Trong khoảng thời gian này liên tục bị thụ hình, Vân La tiên tử chịu thương thế thể nội rất nặng, cũng may đối phương còn cần moi thông tin từ nàng, cho nên không thương tổn căn bản nàng, tính mệnh không ngại.
Viên Minh đang cân nhắc, tâm niệm thúc giục, một cỗ yêu lực Bất Tử Thụ từ ngón tay độ vào mi tâm nàng, ổn định lại thương thế, cũng muốn đánh thức nàng.
Kết quả thử một lát, thương thế nàng đã ổn định, nhưng vẫn ngủ say bất tỉnh, tựa hồ trúng một loại bí pháp hôn mê nào đó.
Viên Minh thấy vậy lông mày nhíu lại, phất tay đưa nàng vào Tu La Cung, quay người trở về bên ngoài.
"Không biết cao tính đại danh đạo hữu? Hai người chúng ta vừa rồi không biết tốt xấu, mạo phạm đạo hữu cùng vị bằng hữu yêu tộc này, kính xin rộng lòng tha thứ." Trần Ngọc Loan nhìn thấy Viên Minh đi ra, cực kì thức thời chịu thua, mở miệng xin tha thứ.
"Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đương nhiên sẽ không lấy mạng các ngươi." Viên Minh thấy vậy, chậm rãi nói.
"Ai muốn ngươi tha mạng! Thần thông chúng ta thấp, bại vào tay các ngươi, nhưng Tố Nữ phái chúng ta cũng không phải dễ trêu, ngươi hôm nay dám đụng đến một cọng tóc chúng ta, ngày khác tất dạy ngươi phải trả giá gấp trăm ngàn lần!" Vương Kỳ đột nhiên quát.
"Vương sư muội, mau im ngay! Vị đạo hữu này, sư muội ta tính tình xúc động, làm người chân chất, mong rằng đạo hữu thông cảm!" Trần Ngọc Loan quát lớn Vương Kỳ một tiếng, tạ lỗi cầu tình với Viên Minh.
Viên Minh cũng không tức giận, đột nhiên lách mình xuất hiện bên cạnh Vương Kỳ, một tay đặt lên đầu nàng.
Sắc mặt Vương Kỳ bối rối, muốn giãy dụa, nhưng thân thể chẳng biết lúc nào bị một cỗ lực vô hình giam cầm, không thể động đậy.
Viên Minh thi triển sưu hồn thuật, cuồn cuộn hắc khí tràn vào đầu nàng.
"Sưu hồn thuật!" Trần Ngọc Loan bên cạnh nhìn thấy cảnh này, lập tức khẩn trương, trong tay áo phát ra một tiếng vang nhỏ, một chùm hắc châm bắn ra, đánh về phía Viên Minh.
Nhưng thân ảnh Kim Cương mơ hồ một cái ngăn trước người Viên Minh, phất tay nhấc lên một cỗ khí lãng mắt thường có thể thấy được, chấn bay hắc châm.
Trần Ngọc Loan cũng bị khí lãng đánh bay, thân hình bay rớt ra sau, trùng điệp quẳng xuống đất, ngất đi.