Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 831 - Chương 829: Một Tòa Trận Pháp, Đổi Một Lần Trợ Giúp

Chương 829: Một tòa trận pháp, đổi một lần trợ giúp Chương 829: Một tòa trận pháp, đổi một lần trợ giúp

Viên Minh còn đang xem kỹ trạng thái Diệt Hồn kiếm thì tòa Thái Hư Truyền Tấn trận bố trí trong lầu các cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tràng chấn động.

Hắn thu hồi Diệt Hồn kiếm, đi vào trong lầu các, đưa tay đánh một đạo pháp quyết vào pháp trận.

Còn chưa kịp nói chuyện thì một tràng âm thanh líu ríu liên hồi từ trong trận truyền ra.

"Viên đạo hữu, là ta. Tình hình bên ngươi thế nào rồi?" Gương mặt của Vân La tiên tử xuất hiện ngay giữa pháp trận truyền tin.

"Gần đây đang bế quan." Viên Minh không buồn không vui trả lời.

"A, có thu hoạch gì chăng?" Vân La tiên tử hỏi, giọng điệu lộ ra vẻ ân cần.

"Cũng có một chút, rốt cuộc đột phá được Phản Hư hậu kỳ." Viên Minh đáp.

"Vậy sao, vậy thì tốt quá rồi! Đúng rồi, lúc trước ngươi nói có hai linh thú tìm kiếm săn giết mục tiêu ở bên ngoài thay ngươi, tìm được sao? Là yêu thú cấp sáu hay tu sĩ pháp tướng? Bên ta tìm kiếm đã gần đủ linh tài rồi, đến lúc đó sẽ đến tìm ngươi." Vân La tiên tử nói xong, lời lẽ lại có chút biến hóa.

Viên Minh xoa xoa trán nói: "Bọn chúng vẫn còn chưa truyền tin tức gì về, ta cũng cần một khoảng thời gian chuẩn bị. Vân La đạo hữu đợi thêm đi, đến lúc đó ta sẽ liên hệ với ngươi."

Nói xong hắn cũng không chờ Vân La tiên tử đáp lời mà lập tức đón truyền tin trận lại, bên tai chợt thanh tịnh, bất giác thở khẽ một hơi.

Từ khi moi tim móc phổi nói rõ chuyện của mình, trong năm năm này Vân La tiên tử thỉnh thoảng vẫn truyền tin cho hắn.

Hơn nữa nàng này như đã hiện ra nguyên hình, không còn vẻ vũ mị cơ trí lúc trước mà biến thành nói nhiều vô cùng, líu ríu như chim sẻ nhỏ, nói không ngừng.

Chẳng qua Viên Minh cũng có thể cảm nhận được trong giọng nói của Vân La tiên tử là sự nhẹ nhõm thật tâm, như thể đã trút hết gông xiềng nặng nề khỏi người.

"Xem ra bên phía Vân La tiên tử tiến hành rất thuận lợi, như vậy ta cũng nên dốc thêm chút tâm tư tìm kiếm đối tượng săn giết." Hắn lẩm bẩm.

Chỉ là với thực lực hôm nay của Viên Minh dù có thêm đám người Lôi Vũ, Kim Cương, cộng thêm Hoa Chi phụ trợ cũng không chiếm được bao nhiêu phần thắng nếu đối phó với một gã Pháp Tướng kỳ cả, thậm chí vẫn có khả năng mạo hiểm mà vẫn lạc.

Đan dược trên người hắn cơ bản đã dùng hết, trong thời gian ngắn không cách nào tăng thực lực của mình lên được nữa. Ngoài ra, trợ giúp hắn cũng chỉ có Tịch Ảnh cùng Ô Lỗ, nhưng bọn họ đang ở nơi xa xôi, nhất thời không thể đến ngay được nên cơ bản không cần cân nhắc đến.

Viên Minh suy nghĩ một hồi lâu, phát hiện chỉ có dùng thêm thủ đoạn trận pháp may ra có thể giúp bọn họ thêm vài phần thắng.

Năm năm này, Viên Minh thường xuyên dùng hắc hương phụ thể lên Diệp Vô Nhai, tu vi trận pháp đã tăng lên tới cấp năm đỉnh phong, chỉ chênh lệch chừng nửa bước nữa là lên được tới cấp sáu.

Với cảnh giới cảnh giới trận pháp hôm nay, dù hắn chưa thể xếp đặt thiết kế trận pháp cấp sáu nhưng dựa theo bản vẽ, bố trí ra vẫn không thành vấn đề. Nếu có một trận pháp cấp sáu hỗ trợ, bọn hắn xem như ở thế bất bại. Dù cho hắn không thể đánh chết mục tiêu nhưng ít nhất vẫn có thể bình yên chạy trốn, sau đó lại lên kế hoạch sau.

Mà trong các Trận Pháp sư hắn biết, chỉ có Tô Dĩnh Tuyết đang bị nhốt trong vùng đất Hư Vô là có thể thiết kế ra trận pháp cấp sáu.

Chẳng qua mấy năm gần đây, Tô Dĩnh Tuyết lại đang đang nghiên cứu cấm chế cấm chế không gian, đã lâu không còn nghiên cứu thiết kế các loại pháp trận Truyền Tống nữa, mà chỗ ở của nàng ta cũng không có sẵn các loại pháp trận cấp sáu để lấy sử dụng được.

Xem ra nếu muốn có được pháp trận cấp sau thích hợp, cần phải tìm trực tiếp Tô Dĩnh Tuyết thương lượng mới được.

"Cũng tốt, nhiều năm như vậy, cũng nên trực tiếp tiếp xúc với nàng này một chút." Viên Minh thì thào, lấy Thâu Thiên đỉnh ra.

Biết được lai lịch của Thâu Thiên đỉnh, hắn đã không muốn sử dụng vật ấy nữa, chẳng qua để có thể đột phá đột phá Pháp Tướng kỳ thì vẫn phải mạo hiểm một phen. Tìm Tô Dĩnh Tuyết hỗ trợ cũng không đơn giản, hắn khổ tâm suy nghĩ hồi lâu cuối cùng mới nghĩ ra một cách.

...

Vùng đất Hư Vô.

Tô Dĩnh Tuyết ngồi trước bàn sách nghiên cứu trận pháp như thường ngày, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, rồi nhanh chóng lại thanh tỉnh. Nàng đã bị Viên Minh phụ thể rồi.

Hắn đứng dậy tìm tòi khắp phòng giam một lần, không thấy pháp trận cấp sáu nào dùng được, mặt hiện vẻ thất vọng. Sau đó hắn đi tới bàn sách Tô Dĩnh Tuyết vừa mới ngồi, cầm cây bút bên cạnh lên.

Sau một lát ý thức của Tô Dĩnh Tuyết khôi phục, đang muốn tiếp tục lật sách.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lại xuất hiện một tia hàn ý như thể mình đang bị thứ gì đó theo dõi, khiến nàng nảy sinh một loại dự cảm không ổn.

"... Là ảo giác sao??" Tô Dĩnh Tuyết nhìn quanh bốn phía, thấy trong ngoài phòng giam đều không có gì thay đổi, trong thời gian này cũng không có ai canh chừng ngang qua. Nàng chỉ nhủ thầm linh giác mình sai lầm, rồi vuốt vuốt mi tâm, lại lật trang sách trước mặt bàn.

Khi ánh mắt của nàng rơi xuống trang sách, cả người lập tức ngây ngẩn.

Chỉ thấy tờ cuối cùng của trang sách này chợt xuất hiện một dòng chữ nhỏ: "Thỉnh cầu đạo hữu thiết kế một tòa cấm trận khốn cấm cấp sáu có thể dùng cho Phản Hư."

Chữ viết còn chưa ráo mực, tựa hồ vừa mới viết không lâu.

"Có người đến đây?" Tô Dĩnh Tuyết đột ngột đứng dậy nhìn xung quanh, thần thức tản ra.

Cửa nhà lao không có dấu hiệu bị mở ra, cấm chế cũng không có dấu vết bị động chạm, cũng không có dấu hiệu bị xâm nhập.

"Chuyện gì xảy ra?" Tô Dĩnh Tuyết thì thào tự nói, đột nhiên chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cẩn thận nhớ lại.

Mơ hồ trong đó, trong đầu hiện ra hình ảnh chính mình đặt bút viết xuống dòng chữ này.

"Là ta tự ghi hay sao? Làm sao lại như vậy được, không thể a!" Trong ánh mắt của nàng mang đầy vẻ hoang mang, lại nhanh chóng kiên định lắc đầu.

Tô Dĩnh Tuyết thân là Trận Pháp sư, ngẫu nhiên xuất hiện ý tưởng , quả thật có thói quen tiện tay ghi chép lại. Thế nhưng không có chuyện nàng viết một câu không đầu không đuôi thế này lại không có ấn tượng được.

“Chẳng lẽ vừa rồi ta bị ai đó khống chế?" Tô Dĩnh Tuyết nghĩ đến khả năng khác. Quả thật lời này trên sách như thể là người khác nhắn lại cho nàng.

Lấy tu vi của nàng cùng với thần hồn cường đại do quanh năm nghiên cứu trận pháp rèn luyện được thì không thể có chuyện mình bị khống chế mà không phát hiện ra.

Tô Dĩnh Tuyết trầm tư thật lâu, vẫn không hề lần ra dấu vết gì bèn đứng dậy bố trí lại cấm chế chung quanh nhà giam một lần nữa, gia tăng uy lực tới cực hạn.

Làm xong hết, nàng tiện tay xóa hàng chữ trên trang sách này đi, tiếp tục bắt đầu nghiên cứu như thường. Đồng thời nàng vẫn phân nửa tâm thần lưu ý động tĩnh chung quanh.

Nếu quả thật có người khống chế nàng, hơn nữa đối phương còn đưa ra yêu cầu thì nhất định sẽ xuất hiện thêm lần thứ hai.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, nhanh chóng qua đến bảy ngày.

Tô Dĩnh Tuyết vẫn một mực ngồi trước bàn sách chưa từng rời đi bên ngoài không có người trông coi, phòng giam cũng không phát sinh gì bất thường.

"Chẳng lẽ ta đoán sai rồi..." Nàng thầm nghĩ trong lòng.

Tô Dĩnh Tuyết lắc đầu, cầm một quyển sách khác lên xem, lúc chuẩn bị thả quyển sách về chỗ cũ mới vươn dài tay, lộ ra một đoạn cánh tay dưới lớp tay áo dính đầy mực.

Tô Dĩnh Tuyết ngẩn người, vội vàng vén lên ống tay áo lên mới thấy trên hay tay rậm rạp chằng chịt những dòng chữ nhỏ, với chỉ một câu nói."Thỉnh cầu đạo hữu thiết kế một tòa cấm pháp khốn cấm cấp sáu có thể dùng cho Phản Hư."

Vẫn là kiểu chữ như lần trước, nàng cũng mơ hồ nhớ lại dường như mình có viết lên cánh tay mình, nhưng nàng chắc chắn đây tuyệt đối không phải là chuyện mình sẽ làm.

Tô Dĩnh Tuyết nhìn cánh tay đầy chữ, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, tóc gáy dựng ngược.

Bảy ngày vừa rồi nàng không có lúc nào thư giãn, thế nhưng lại không cách nào nhận ra được.

Nàng cũng không bối rối mà bấm niệm pháp quyết chỉ vào các vách tường. Trên vách tường hiện ra một tầng ánh sáng màu lam, rồi thấp thoáng những bức hình xuất hiện.

Lúc trước nàng bố trí lại cấm chế nhà tù, tiện thể tăng thêm cấm chế lưu anh, ghi chép hết thảy tình huống xảy ra trong phòng giam này trong bảy ngày vừa qua.

Tô Dĩnh Tuyết nhìn chằm chằm vào tầng ánh sáng màu lam, không buông tha bất kỳ chi tiết nào. Trước đó không có chút dị thường, nhưng mà tới đoạn cuối ngày thứ bảy mới có dị động phát sinh.

Nàng đang đọc sách đột nhiên buông sách, đứng dậy đi quanh trong phòng giam một vòng như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng mới ngồi xuống bàn đọc sách lại, cầm bút viết những dòng chữ kia lên cánh tay.

Làm xong hết, nàng lại tiếp tục đọc sách, mãi đến lúc phát hiện chữ viết trên cánh tay mới bối rối đứng dậy.

Tô Dĩnh Tuyết khẽ trợn mắt. Nhìn tình hình vừa rồi thì quả thật bản thân đã bị người nào đó dùng thủ đoạn khống chế mà không hề phát hiện ra, thậm chí nếu không có cấm chế lưu ảnh thì còn không biết bị người khống chế làm chuyện gì nữa.

Nàng ra sức xóa hết thảy chữ viết trên cánh tay đi, sau đó kiểm tra thức hải mình nhiều lần, vẫn không phát hiện bất cứ dị thường nào.

"Rốt cuộc đối phương dùng thủ đoạn gì? Thần thông hồn tu? Vô ảnh vô hình như vậy, chỉ sợ đối phương là Mệnh Vu." Tô Dĩnh Tuyết âm thầm phỏng đoán, trong lòng không nhịn được mà sợ hãi.

Mệnh Vu không phải là cấp độ mà nàng đối phó được đấy. Đến nay đối phương không biểu lộ địch ý, chỉ nhờ mình làm cho mình thiết kế một bộ pháp trận cấp sáu, nếu không ngoan ngoãn làm theo lời đối phương...

Nhưng mà Tô Dĩnh Tuyết tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt khôi phục lại kiên định, đứng dậy lại bố trí cấm chế trong phòng giam lần nữa. Thậm chí nàng còn lấy ra một bộ cấm chế cấp sáu ngăn cách thần thức bố trí bốn phía chung quanh phòng giam.

Làm xong hết, nàng lại lần nửa trở lại bàn đọc sách, tiếp tục xem tiếp tục đọc sách, đồng thời khuếch tán thần thức khắp toàn thân, từng giây từng phút chú ý bất kỳ mọi biến nhỏ trên người mình, không buông tha bất luận một chi tiết gì.

Tô Dĩnh Tuyết cứ như vậy nghiêm túc chịu đựng qua bảy ngày, không có giây phút lơi lỏng.

Nhưng mà trong một khoảnh khắc nào đó trong ngày thứ bảy, Tô Dĩnh Tuyết đột nhiên phát hiện trong tay mình lại có thêm một miếng ngọc giản.

Trong phòng giam của nàng có rất nhiều ngọc giản trống dùng để ghi chép trận pháp, nhưng Tô Dĩnh Tuyết thề vừa rồi chắc chắn mình không cầm tới ngọc giản.

Tô Dĩnh Tuyết nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ, trong đầu nổi lên chút trí nhớ mơ hồ. Đúng là nàng có nắm tới một tấm ngọc giản, dùng thần thức nhắn lại trong đó. Kí ức này đột nhiên xuất hiện nhưng Tô Dĩnh Tuyết nghĩ tới, trí nhớ này vô cùng rõ ràng. Thậm chí cả chính nàng còn cho rằng đây chính là suy nghĩ, hành vi của mình.

Nàng bấm niệm pháp quyết bấm niệm pháp quyết cấm chế lưu ảnh trong phòng giam, bên trong hiện ra tình hình bảy ngày qua. Nàng nhanh chóng thấy được hình ảnh mình lại lần nữa bị phụ thể, cầm tấm ngọc giản trong tay lên.

"Cấm chế cấm thần cấp sau cũng không cách nào ngăn cản được sao?" Tô Dĩnh Tuyết nhẹ giọng tự nói, sau đó nhìn về ngọc giản trong tay, do dự một lúc lâu mới đưa thần thức thăm dò vào bên trong.

Bên trong ngọc giản là một dòng chữ nhỏ, nội dung đã thay đổi: "Một tòa trận pháp, đổi một lần trợ giúp."

Tô Dĩnh Tuyết sửng sốt, nhưng nhanh chóng thả lỏng, thở phào một hơi.

Mặc kệ người đang khống chế thân thể nàng là ai, rốt cục là tồn tại thế nào, ít nhất lần này nhắn lại chứng minh đối phương không tức giận, còn có thể trao đổi, hơn nữa coi như cũng là người biết điều.

Nàng đã hai lần không hồi đáp, nếu lần này tiếp tục coi nhẹ yêu cầu của đối phương e là sẽ khiến người này phật ý.

Hơn nữa người này đưa ra yêu cầu trao đổi cũng khiến nàng rất động tâm.

Tô Dĩnh Tuyết suy tư một chút, mắt chớp động, một lát sau đã lặng yên để lại một dòng chữ phía sau tấm ngọc giản này.
Bình Luận (0)
Comment