Chương 831: Vạn Yêu Bạch Đế Thành
Chương 831: Vạn Yêu Bạch Đế Thành
Dịch: Vong Hồn
“Vân La đạo hữu có lòng, Viên mỗ không thích loại linh tửu này, vò rượu này đạo hữu tự mình hưởng dụng vậy, ta cũng còn nhiều chuyện cần chuẩn bị, xin đi trước.” Viên Minh tìm cớ cắt đứt lần truyền tin này, chân mày cau lại.
Cũng không biết Vân La tiên tử này có chỗ dựa lớn hay toàn thân cơ bắp thiếu não nữa, bây giờ bọn họ còn đang bị truy nã, ẩn núp còn không kịp, thế mà vẫn còn tâm tư chạy đi tham gia cái gì mà Vạn Hoa thịnh hội.
Hắn lắc đầu, cũng không để ý đến chuyện của Vân La tiên tử nữa, ngược lại quay về suy nghĩ đến chuyện yêu cầu trao đổi kia của Tô Dĩnh Tuyết.
Mặc dù hắn đã đạt được không ít tin tức về Tam Giới Giáo từ chỗ Vân La tiên tử, nhưng vẫn cứ không có cách nào phán đoán được thực hư của cái tin tức mà Tô Dĩnh Tuyết nhờ truyền đi hộ kia, hoặc là nói hàm nghĩa ẩn tàng phía sau cái tin tức này.
Nàng ta đang bị giam tại ngục giam Hư Vô, lại có phần được trọng dụng, nên ngẫu nhiên thăm dò được một chút tin tức của Ma Giới cũng là chuyện rất bình thường.
Nếu như tin tức kia chỉ đơn giản đúng như cái tầng hàm nghĩa mà nó biểu hiện ra kia, thì ý nghĩ của Tô Dĩnh Tuyết, hắn cũng có thể hiểu đại khái.
Nàng này không phải là không muốn chạy đi, chỉ là khách quan mà nói, đem cái tin tức Tam Giới Giáo tuyển ra tân giáo chủ truyền về Xuất Vân Giới hơi trọng yếu hơn.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Viên Minh không khỏi đánh giá cao Tô Dĩnh Tuyết hơn, trong lòng cũng có một chút kính nể và cảm thán.
Vì thế, hắn không chần chừ nữa, lại lần nữa thúc giục Thái Hư Truyện Tấn Trận, huyết diễm bên trong trận chập chờn, nhanh chóng hiển hiện ra khuôn mặt khác, chính là Ô Lỗ.
“Hặc Hặc, Viên huynh, ngày hôm nay sao lại có rảnh rỗi liên hệ ta? Chẳng lẽ nhớ ta rồi sao?” Vừa lộ mặt, Ô Lỗ đã vui vẻ cười nói.
Lúc trước mấy người đi tới thế giới hải ngoại, vì phòng ngừa phát sinh vấn đề bị tách ra, nên trên người Ô LỖ và Tịch Ảnh mỗi người đều có một bộ Thái Hư Truyện Tấn Trận, Viên Minh nắm bắt được Linh Viên Đảo không lâu sau, Ô Lỗ cũng đã đứng vững ở Vạn Yêu SƠn Mạch.
Vạn Yêu Sơn Mạch cách Đông Cực Hải cũng không tính là quá xa. Vẫn nằm trong phạm vi đưa tin của Thái Hư Truyện Tấn Trận, bởi vậy mà những năm qua, hai người vẫn một mực bảo trì liên hệ với nhau, và thình thoảng còn trao đổi thông tin cho nhau nữa.
Bạch Đế Thành bây giờ được Ô Lỗ coi như là cứ điểm của mình, đồng thời cũng ở Vạn yêu Sơn Mạch dốc lòng tu hành, lại dựa vào cố gắng của bản thân, cũng đã đột phá tới Phản Hư Kỳ.
“Nghe Ô Lỗ huynh nói kìa, chẳng lẽ ta không có chuyện gì thì không thể liên hệ ngươi sao?” Viên Minh vừa cười vừa đáp lại.
Hai người hàn huyên một hồi, sau khi hiểu rõ tình huống của đối phương, Viên Minh liền đi thẳng vào vấn đề.
“Ta nhớ được lúc trước đã nghe ngươi nói, sau khi ngươi đột phá Phản Hư Kỳ, thì hiệu quả ẩn thân của Độn Thiên Thạch Phù lại càng thêm tinh diệu?” Viên Minh hỏi.
“Đúng thế.” Ô Lỗ gật đầu.
“Bây giờ hiệu quả ẩn nấp của Độn Thiên Thạch Phù đã đạt đến loại trình độ nào rồi?” Viên Minh tiếp tục hỏi.
“Đoạn thời gian trước ta đi ra ngoài săn thú thử qua, Yêu thú cấp sáu cũng vô pháp nhìn thấu.” Ô Lỗ có vài phần đắc ý khoe khoang.
“Thế là tốt rồi, thực không dám giấu giếm, ta chỗ này có chuyện muốn làm phiền Ô Lỗ huynh ra tay giúp đỡ.” Vẻ mặt Viên Minh nghiêm túc lên.
….
Vạn yêu Sơn Mạch.
Bạch Đế Thành.
Vạn yêu Sơn Mạch là vùng đất nằm ở khu vực giao tiếp giữa Đông Cực Hải và Trung Châu Đại Lục, diện tích cực kỳ bao la, gần như không kém gì so với Đông Cực Hải, ở bên trong sơn mạch có vô số Yêu Thú sinh sống từ xa xưa tới giờ, cho nên mới có danh xưng là “Vạn Yêu”.
Bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch không chỉ riêng có nhiều Yêu thú, mà linh khí nơi đây cũng dư dả, các loại linh thảo, khoáng mạch cũng cực kì phong phú, hàng năm đều có vô số kể tu sĩ tới nơi này tầm bảo, đem rất nhiều Yêu đan, tài liệu Yêu Thú, Linh tài, khoáng thạch, các loại tư nguyên liên tục không ngừng được đưa vào Trung Châu Đại Lục.
Để cho tiện khai thác tài nguyên ở Vạn Yêu Sơn Mạch, họ đã xây dựng nên rất nhiều thành trì dành cho tu sĩ ở phụ cận Vạn Yêu Sơn Mạch, Bạch Đế Thành chính là một cái thành nổi danh nhất trong số đó .
Bạch Đế Thành năm ở khu vực hạch tâm của Vạn Yêu Sơn Mạch, dãy núi trung tâm này có rất nhiều yêu thú, thực lực cũng mạnh, thậm chí có cả Yêu thú cấp năm, hay đại yêu cấp sáu cũng có luôn.
Dựa theo lẽ thường, tại địa phương vô cùng nguy hiểm bực này, không thể lại xuất hiện một tòa thành trì, nhưng mà Bạch Đế Thành lại như một đầu cự thú Hồng Hoang, nấn ná trụ ở đây, vài vạn năm rồi vẫn sừng sững không đổ.
Bạch Đế Thành chiếm diện tích rất lớn, bao quát cả mấy ngọn núi ở bên trong, bên ngoài thành có dãy núi vờn quanh, mà bên trong thành địa thế cũng nhấp nhô chứ không bằng phẳng, trong thành xanh mướt một màu, có rất ít khu vực bằng phẳng và thoáng đãng, chỉ có những mái hiên cao nằm rải rác đâu đó, có những con đường nhỏ bằng gỗ đan chéo nhau, cây cối xanh tươi xen kẽ giữa những tòa nhà, và những con đường bằng ván trải dọc theo hình dáng của dãy núi.
Mà ở chỗ trung tâm thành trì, có một ngọn núi cao hơn nhiều ngọn núi khác, hình dáng của nó thì giống như một thanh kiếm dài cắm ngược xuống đất vậy.
Ngọn núi hình kiếm có nửa phần dưới sớm đã bị đào rỗng đất đá, chạm khắc ra từng căn đại sảnh rộng lớn, có kiến trúc đầy khí thế, các con đường bằng ván cũng bắt đầu từ đây, chúng nằm lơ lửng trên không, và nối liền với các đỉnh núi khác gần đó.
Về nửa phần trên của chủ phong hình kiếm kia, thì phần tựa như chuôi kiếm cầm nắm kia thì bị nhân công chế tạo thành một lâm viên nhân tạo khổng lồ bao phủ hoàn toàn.
Trong lâm viên thì trừ hoa, cỏ, núi, và suối nước ra, thì tất cả kiến trúc ở đây đều dùng một loại gạch đá có màu trắng không chút pha tạp nào xây dựng nên, số lượng lầu các nhiều không đếm xuể, cung điện cũng khoảng trăm ngàn tòa.
Nơi này chính là hạch tâm của Bạch Đế Thành, là chỗ phủ thành chủ.
Trong phủ thành chủ, thứ làm cho người khác chú ý nhất đó là cái bảo tháp chín tầng nằm ở chính giữa lâm viên.
Bảo tháp nguy nga, từ tầng ba trở lên có mây mù vờn quanh, mà ở trên ngọn tháp lại có một cột ánh sáng chiếu thẳng lên trời cao, giống như mặt trời, ngày đêm không ngừng chiếu sáng, khiến cho cả tòa thành thị luôn sáng ngời, xua đi sự lạnh lẽo và ẩm ướt.
Cả tòa phủ thành chủ nhìn như không có chút phòng bị nào, nhưng trên thực tế thì nó lại bị một cái đại trận trong suốt bao phủ hoàn toàn, muốn tiến vào đây, ngoại trừ thông qua lối vào bên ngoài có trọng binh canh giữ tứ phía, thì không còn cách nào khác cả.
Một gã bạch diện thư sinh từ đằng xa bay tới, đáp xuống chỗ cửa vào của phủ thành chủ.
“Dừng lại, Hứa đạo hữu hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?” một thị vệ có tu vi Nguyên Anh phụ trách trông coi chỗ này ngăn bạch diện thư sinh lại.
“Nhóm linh tài này Chưởng Đan Ti cần gấp, nên tiểu nhân không dám la cà ở bên ngoài, chỉ có thể mau chóng tới đây trước.” Bạch diện thư sinh cười khổ đáp.
“Thì ra là thế, nhưng mà quy củ ngươi cũng hiểu, trở lại sớm thì cần phải điều tra nghiêm khắc hơn môt chút.” vị thủ vệ gật đầu một cái, vung tay lên, tiếp đó có ba người xông tới vây quanh vị bạch diện thư sinh lại.
Bạch diện thư sinh đem túi trữ vật bên hông gỡ xuống từng cái, giao cho bọn họ kiểm tra một phen.
“Được rồi, vào đi thôi!” sau khi xác nhận không sai, thủ vệ nhường đường cho bạch diện thư sinh.
Gã nhanh chóng đi lên, một cái hành lang xuất hiện ở phía trước, mặt đất và hai bên thạch bích của hành lang đều khắc đầy trận văn, hình thành một tòa đại trận, tản mát ra ánh sáng trắng lờ mờ.
Đạo trận pháp này tên là “Cụ HÌnh Hiển Ảnh trận”, nó có thể khiến cho tất cả thủ đoạn ẩn nấp đều mất đi hiệu quả, nếu bạch diện thư sinh dùng phương pháp đặc thù nào đó giấu người ở trên thân, cũng sẽ bị tìm ra một cách đơn giản, uy lực của nó thậm chí còn trải qua thành chủ của Bạch Đế Thành tự mình kiểm tra, cho dù là tồn tại Pháp Tướng Kỳ cũng không tránh né được.
Bạch Diện thư sinh đi vào, trận pháp cũng tự động khởi động, mấy đạo linh quang lướt nhanh qua người vị bạch diện thư sinh này từ trên xuống dưới mấy lần liền, phảng phất như đang dò xét cái gì đó.
Bạch diện thư sinh tiếp tục hướng về phía trước mà đi, rất nhanh đã đi hết hành lang và tiến vào trong lâm viên từ một đầu khác, gã cũng không lề mề mà trực tiếp bay vào trong chỗ sâu của lâm viên.
Nơi đây trước giờ nối tiếng là phòng thủ nghiêm ngặt, cho dù là ai thì muốn đi vào đều phải tuân thủ một đống nguyên tắc như vậy, qua nhiều năm như thế cho tới bây giờ, không có bất kỳ người nào có thể lừa qua được một loạt thủ đoạn hoặc sáng hoặc tối này, để xâm nhập vào trong đó cả.
Nhưng hôm nay, lại có một thứ ngoài ý muốn.
Ngay lúc bạch diện thư sinh rời đi, ở sau gã mấy bước, có một bóng người tàng hình đi ra, chính là Ô Lỗ đang cầm Độn Thiên Thạch Phù để duy trì ẩn hình.
Hắn quay đầu nhìn về phía trận pháp mà mình vừa mới đi ra, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Vừa nãy Ô Lỗ vẫn đi theo bạch diện thư sinh tiến vào phủ thành chủ, lúc đầu khi cùng tiến vào Cụ Hình Hiển Ảnh Trận, mặc dù không bị trận pháp phát hiện ra, nhưng lúc bị linh quang đảo qua đảo lại đó, trong lòng cũng sinh ra một nỗi bất an.
Nếu không phải gã đã tiến giai Phản Hư Kỳ, có thể phát huy ra uy lực của ĐỘn Thiên Thạch Phù thêm một bước nữa, chỉ sợ vừa mới tiến tới đã bị trận pháp làm hiện hình, bị bắt tại trận.
Nhưng trải qua một lần này, Ô Lỗ càng thêm vững tin Độn Thiên Thạch Phù này lợi hại, cũng có thêm lòng tin đối với việc mà gã chuẩn bị làm sau đó.
Bạch diện thư sinh hướng về một phương hướng khác của phủ thành chủ mà đi, nên tiếp theo gã chỉ đành tự mình tìm đường.
Diện tích trong phủ thành chủ này lớn hơn rất nhiều so với Ô Lỗ dự đoán, hắn bỏ công sức ra trọn vẹn nửa ngày, rốt cục mới thăm dò ra địa điểm, tìm được chỗ ở của thành chủ, cũng chính là trên tầng cao nhất của ngọn bảo tháp chín tầng kia.
Trong tháp cũng sắp đặt cấm chế, cũng may bằng Độn Thiên Thạch Phù diệu dụng, nên trên đường đều thông qua một cách hữu kinh vô hiểm.
Tầng cao nhất của một bảo tháp có một gian thư phòng, nơi đây chính là chỗ mà thành chủ Bạch Đế Thành xử lý sự vụ trong thành, cũng không phải là nơi ở lại hoặc chỗ tu luyện, nên lúc Ô Lỗ tới đây thì thành chủ cũng không ở nơi này.
Điều này làm cho Ô Lỗ nhịn không được mà thở ra một hơi dài, mặc dù gã cực kỳ tin tưởng vào uy lực của Độn Thiên Thạch Phù, nhưng đối mặt với một tồn tại là Pháp Tướng đỉnh phong, vẫn khiến trong lòng gã khẩn trương, không dám có chút chủ quan nào.
Gã không chần chừ, lập tức lật tay lấy ra một khối ngọc giản, đưa nó đến bên trên bàn của thành chủ, sau đó quay người liền muốn rời khỏi nơi đây, nhưng không ngờ đúng lúc này, có một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Một đạo khí tức cường hoành đập vào mặt, khiến cho thần sắc của Ô Lỗ đang ẩn nấp thân hình cũng trì trệ lại.
Nhưng rất nhanh, gã ý thức được cỗ khí tức này chẳng qua chỉ là uy lực dư ba còn lại trong lúc vô tình tản ra, chứ không phải nhằm về phía mình, nên gã vội vàng lùi lại mấy bước, trốn đến ẩn núp ở một nơi hẻo lánh trong thư phòng.
Mấy hơi thở sau, một vị nam tử mày kiếm mắt sáng đi đến, vị này mặc một thân áo trắng, mái tóc đen suôn dài xõa xuống vai như thác nước, chân không đi giày nhưng cũng không dính bụi,…quanh thân vị này có một cỗ khí thế sắc bén bao quanh.
Ô Lỗ chỉ nhìn thoáng qua mà cảm thấy mắt hơi nhói, gã phải nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, dùng hết sức lực để kích hoạt Độn Thiên Thần Thạch đến mức tận cùng để ẩn nấp bản thân.
Người đến không phải ai khác, chính là Kim Mộ, thành chủ của Bạch Đế Thành, tu vi của hắn ta đã đạt đến Pháp Tướng đỉnh phong, vượt qua cả đám ngươi Âu Dương Sắc của Đông Cực Cung.
Kim Mộ chậm rãi đi tới bên cạnh bàn làm việc, muốn láy thứ gì đó, nhưng vừa cúi đầu xuống thì lại nhìn thấy miếng ngọc giản mà Ô Lỗ vừa để xuống, khiến Kim Mộ cau đôi mày kiếm lại, phủi tay một cái.
“Thành chủ!” Một bóng người màu đen từ bên ngoài bay vút vào đây, quỳ một chân xuống chờ lệnh, đó là một thanh niên mặc áo bào đen.
Tu vi của người thanh niên ngày cũng đạt tới Phản Hư Kỳ, khí tức thì lại như có như không, phảng phất như lúc nào cũng có thể biến mất.
“Vừa nãy có người khác tới qua? Là Thần nhi sao?” Kim Mộ hỏi.
“Không có, Thần thiếu gia hôm qua đã dẫn người ra khỏi thành,d di tìm kiếm tung tích của Thiên Hỏa.” Thanh niên áo bào đen khẽ ngẩng đầu lên đáp.
Kim Mộ cau mày, phất tay ra hiệu người thanh niên lui ra, rồi cầm lấy ngọc giản trên bàn, vận khởi thần thức chui vào trong đó.
Một cái chớp mắt tiếp theo, trên mặt vị này đột nhiên biến sắc, một cỗ thần thức kinh khủng giống như là biển gầm bộc phát ra, bao phủ cả căn phòng.
Dưới cỗ thần thức này áp bách, khiến cho Ô Lỗ đang trốn ở một bên thậm chí cảm nhận được mình đang ngạt thở, Độn Thiên Thạch Phù trong tay cũng run nhè nhẹ, nhưng vẫn may là còn miễn cưỡng duy trì được trạng thái ẩn thân.