Chương 840: Đạo ấn
Chương 840: Đạo ấn
Dịch: Vong Hồn.
Không đợi Viên Minh nhìn kỹ, một màn làm cho hắn càng thêm ngạc nhiên hơn xuất hiện.
từng sợi linh quang nhè nhẹ thần bí từ trên trời giáng xuống, dung nhập vào cơ thể của Vân La tiên tử.
Vân La tiên tử giống như là bị thứ gì đó vô hình tác động tới, ngón tay bắt đầu bấm kết pháp quyết thi triển đủ loại thần thông của chính mình, pháp tướng bao phủ bên ngoài thân thể mặc dù cũng không có những động tác giống như bản thể của nàng, nhưng ba động trên thân phát ra lại cho thấy tăng trưởng rõ ràng là khá nhiều.
Uy năng của nhiều loại thuật pháp thần thông trước đó thi triển qua, cũng đều có sự tăng lên rõ rệt.
Cùng lúc đó, ba đạo pháp lực ngưng tụ thành một cụm ánh sáng đột nhiên ngưng kết ở ngoài thân thể của nàng, sau đó rơi vào trong đan điền rồi lại xông thẳng đến Nguyên Anh của nàng.
Viên Minh còn chưa kịp thấy rõ, chỉ cảm nhận được ba cỗ lực lượng quen thuộc trên đó, mà ba cái cụm ánh sáng khác nhau kia cũng đều đã rơi vào trên Nguyên Anh của Vân La tiên tử một cách nhanh chóng, và biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng ngay sau đó, Nguyên Anh trên người của Vân La tiên tử cũng có hào quang phiêu phù, rồi ngưng tụ thành ba miếng phù văn có hình thái khác nhau.
Sau khi phù văn ngưng tụ thành, lực lượng tản mát ở trên đó lập tức bộc phát ra, thần niệm của Viên Minh khẽ đảo qua theo một cái thì lập tức hiểu rõ ra, ba cái phù văn kia chính là đại biểu cho ba môn thần thông sở trường của Vân La tiên tử.
Trong đó, cái thứ nhất chính là do thần thông Huyễn Thuật biến thành, thứ hai chính là thần thông Thần Hành của nàng biến thành, còn cái thứ ba chính là thần thông Phong Ấn biến thành.
Ba cái đại thần thông này cho thấy rõ ràng, nàng tiến giai Pháp Tướng Kỳ về sau, lại có tiến bộ nhảy vọt.
Lúc này, Viên Minh cũng mượn nhờ Vân La tiên tử, đồng thời đọc cùng tìm hiểu công dụng của ba cái phù văn này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian phụ thể cuối cùng cũng đã kết thúc, Vân La vẫn tiếp tục bế quan vững chắc cảnh giới của mình, còn thần hồn của Viên Minh thì lại một lần nữa quay trở về thân thể của mình.
Ngoài căn mật thất, hai mắt của Viên Minh đột nhiên mở ra, trong mắt không giấu được vẻ vui thích và xúc động.
Hắn lập tức phất tay thu hồi Thâu Thiên Đỉnh, hai tay kết ấn trước người, tập trung tư tưởng tĩnh toạn, bắt dầu nghiên cứu cái phù văn của thần thông huyễn thuật vừa quan sát được từ chỗ Vân La tiên tử.
Dựa vào miếng phù văn kia, lúc này từng điểm một đang ngưng tụ lại thành hình hoàn chỉnh trong thức hải của hắn, lực lượng thần hồn của Viên Minh dường như còn đang nhận lấy một dạng dẫn dắt vô hình nào đó, bắt đầu tự hành vận chuyển , thi triển ta Mộng Điệp huyễn thuật.
Bên ngoài toàn thân của Viên Minh có từng cái bóng mờ xuất hiện, trong chốc lát ngưng tụ thành đình đài lầu các, có lúc lại đổ sụp thành bãi cát chảy vạn dặm, lúc sau lại biển cát lại biến thành đại dương, rồi đại dương lại biến thành biển lửa nham thạch nóng chảy…
Cảnh vật xung quanh không ngừng biến ảo, Viên Minh ngồi một mình lặng yên bất động ở trong đó, lại giống như không cảm giác được chút nào.
Thần thức của hắn đang không ngừng cảm ngộ dựa theo kinh nghiệm xem được từ chỗ Vân La tiên tử, không ngừng đào sâu tìm hiểu ra cấu tạo của cái phù văn thần thông huyễn thuật này, cảm ngộ Huyễn thuật của bản thân từ đó không ngừng tăng lên.
Thoáng một cái mà bảy ngày đã qua.
Vân La tiên tử còn chưa tỉnh lại từ trong bế quan, mà Viên Minh ở bên ngoài phòng lại đột nhiên mở hai mắt ra, bên ngoài thân hình của hắn có một mảnh ảo ảnh hoa đào bốc cháy lên hừng hực, ngọn lửa cứ cháy như vậy cho đến khi toàn bộ mảnh ảo ảnh kia hóa thành tro tàn hết.
Một giây sau khi lửa tắt, căn phòng ngoài mật thất khôi phục như cũ, mà trong đôi mắt của Viên Minh lại nổi lên hư ảnh hồ điệp cực kỳ mỹ lệ.
Trong sương mù, hắn nhìn thấy Hồ điệp ngũ sắc mỹ lệ , nó từ trong ánh mắt của hắn bay ra ngoài, đôi cánh của hồ điệp ngũ sắc vỗ nhẹ một cái, tản mát ra từng điểm sáng lấp lánh, và hướng về vị trí bụng của hắn bay tới.
Viên Minh đưa tay ra đón thì không ngờ nó lại hóa thành hư ảnh, xuyên qua bàn tay của hắn, rồi trực tiếp bay vào đan điền và biến thành một cái ấn ký hình dáng hồ điệp.
“Phù văn Mộng Điệp…” trong mắt Viên Minh hiện lên một tia xúc động.
Cái phù văn Mộng Điệp này xuất hiện, cũng có nghĩa là trình độ huyễn thuật của hắn đã đột phá lên một độ cao mới, Mộng Điệp huyễn thuật của hắn đạt tới cảnh giới viên mãn mà trước đây chưa từng có, đó là Không Tịch.
Từ nay về sau, phàm là kẻ địch có thần hồn không đủ lớn mạnh, tiến nhập vào không gian Mộng Điệp huyễn thuật mà Viên Minh làm ra, thì hắn có thể điều khiển sinh tử của họ ở trong không gian này, dễ dàng giết chết thần hồn của kẻ đó.
Viên Minh đè sự vui sướng trong lòng xuống, cẩn thận cảm thụ cái phù văn Mộng Điệp kia, sự vui sướng trong lòng hắn bỗng thay bằng một chút nghi hoặc.
Ba cái phù văn của Vân La tiên tử là dung nhập vào thể nội Nguyên Anh, còn cái viên phù văn Mộng Điệp này của hắn chỉ là tiến vào đan điền, cũng không dung nhập vào trong Nguyên Anh của hắn.
Nhưng mà Viên Minh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi là nó có quan hệ với tu vi cảnh giới của hắn còn chưa tới Pháp Tướng Kỳ.
Pháp lực ở trong cơ thể hắn vận chuyển, phù văn Mộng Điệp ở trong đan điền sáng lên, lúc này liền có một cỗ linh lực ba động như có như không khuấy động ra, khuếch tán về bốn phía mà đi.
Huyễn cảnh mới vừa rồi đã biến mất, lúc này lại lần nữa nổi lên.
Nhưng vào lúc này, Viên Minh cũng không điều động phù văn Chúng Sinh Mộng, nhưng mà nó lại vô thức sinh ra cộng minh cùng với phù văn Mộng Điệp.
Lúc này Viên Minh lấy ra Bách Quỷ Dạ Hành Đồ, còn chưa đợi hắn triển khai họa quyenr, cái phù văn Chúng Sinh Mộng liền tự hành bay vút ra, mà nó cũng đâm đầu thằng vào bên trong đan điền của hắn.
Ở bên trong đan điền của Viên Minh, hai cái phù văn giống như được cái gì đó dẫn dắt. Nhanh chóng tới gần nhau, cho tới khi khoảng cách gần tới một mức nhất định, thì trôi nổi xoay tròn lẫn nhau.
Mặc dù Viên Minh vẫn luôn lâý lực lượng của phù văn Chúng SInh Mộng ra đối địch, nhưng trên thực tế thì hắn đối với cái phù văn này cũng không hiểu quá rõ.
Hôm nay ở dưới cơ duyên, phù văn Chúng SInh Mộng được vào đan điền, khiến cho giữa hắn và nó có một loại liên hệ khác biệt hoàn toàn so với trước đó.
Viên Minh vận chuyển pháp lực hồn lực, luyện hóa phù văn Chúng SInh Mộng, nhanh chóng đem nó hoàn toàn nắm giữ, và thực sự hiểu rõ thần thông của cái phù văn này.
Cái gọi là Chúng Sinh Mộng, chính là tạo cho chúng sinh một giấc chiêm bao, một giấc mơ ban ngày, mơ tới ngàn năm luôn.
Phù văn Chúng Sinh Mộng có thể kiến tạo ra một cái thế giới huyễn cảnh cùng loại với Mộng Điệp huyễn cảnh, nói chung là trên bản chất thì hai cái không khác nhau là mấy.
Chẳng qua là, cáo huyễn thuật mộng cảnh này có thể điều khiển thời gian đạt đến cực hạn, một cái chớp mắt ở bên ngoài, trong mộng cảnh có thể đã đi tới mười năm, trăm năm.
Viên Minh âm thầm gật đầu, cái phù văn Chúng Sinh Mộng này không tầm thường chút nào, nếu có thể sử dụng đúng chỗ đúng lúc, có thể phát huy ra hiệu quả bất ngờ.
Tâm niệm của Viên Minh vừa động, hắn lấy Thâu Thiên Đỉnh ra, thần niệm kêu gọi :”Không tiền bối, ngài có ở đó hay không?”
Bên trên Thâu Thiên Đỉnh không có chút ba động nào, cũng chẳng có ai đáp lại lời kêu gọi của hắn.
Viên Minh gọi thêm mấy lần đều không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cũng đành thôi.
Rơi vào đường cùng, Viên Minh cũng chỉ có thể dò hỏi từ chỗ của Thất Dạ:”Thất Dạ đạo hữu, ngươi biết cái phù văn tồn tại ở trong đan điền kia là vật gì không?”
“Phù văn trong đan điền á? chưa từng nghe nói qua, nó sinh ra như thế nào vậy?” Thất Dạ hồi đáp cực nhanh.
Hiển nhiên nó cũng cảm thấy rất hứng thú với cái này.
Viên Minh hơi suy nghĩ một chút, sau đó liền đem cảnh tưởng Vân La tiên tử phá cảnh Pháp Tướng Kỳ, ba loại thần thông ngưng luyện thành phù văn, sau đó dung nhập trong Nguyên Anh, nói qua cho Thất Dạ nghe một lần.
Sau khi Thất Dạ nghe xong cũng chỉ lắc đầu thở dài nói :”Viên đạo hữu, khi ta còn sống chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ có cảnh giới Phản Hư Kỳ, còn chưa nhìn thấy cảnh giới Pháp Tướng, nên tình huống mà ngươi nói kia, chỉ sợ là chỉ có tu sĩ Pháp Tướng Kỳ mới biết được chuyện gì xảy ra thôi.”
Viên Minh nghe xong có chút thất vọng, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Sau đó hắn lại cảm ngộ hai cái phù văn khác của Vân La tiên tử một chút nữa, nhưng bởi vì Viên Minh cũng không tinh thông Thần Hành cùng Phong Ấn, cho nên hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, thêm nữa là vì trong đầu hắn lúc này vẫn đang luôn nghĩ tới cái chuyện phù văn ở trong đan điền kia, nên rất nhanh đã từ bỏ việc tìm hiểu hai cái phù văn này.
Thấy Vân La tiên tử có vẻ vẫn sẽ chưa thể xuất quan, nên Viên Minh lại lấy một cây hương đen ra, sau khi đốt thì phụ thể trên thân của Quả Quả.
Tịch Ảnh còn đang họp cùng đám mặc trang phục chấp sự của Thiên Bằng Thương Hội, nhìn thấy Quả Quả vừa từ bên ngoài chạy trở về đã nhảy tót lên đùi của mình, thì cúi đầu liếc nhau một cái.
Tịch Ảnh vừa liếc mắt một cái, đã kết thúc cuộc họp ngay, dưới ánh mắt nghi hoặc của đám chấp sự còn lại.
Chờ cho đám người rời đi hết xong, Tịch Ảnh mới vung tay lên, mở ra pháp trận cấm chế bên trong bên ngoài căn phòng, lúc này mới ôm lấy Quả Quả, đưa nó đặt lên mặt bàn phía trước mình.
Hai người lẫn nhau thuật lại tình hình của bản thân trong thời gian gần đây, Tịch Ảnh bây giời còn ở trong Tuyết Tĩnh quốc, nàng đã luyện chế được nhiều loại đan dược quý giá ở bên trong Đan Vương Bí Điển, thay hình đổi dạng bắt đầu buôn bán.
Bằng vào những đan dược này, chuyện làm ăn của thương hội Thiên Bằng đã nhanh chóng mở rộng ở trên Tuyết Tĩnh quốc.
Bởi vì Tịch Ảnh có công dâng lên đan phương, nên bây giờ nàng được nắm chuyện làm ăn ở trên địa bàn Tuyết Tĩnh Quốc trong tay, cũng vì thế mà mới một mực lưu lại nơi này.
Viên Minh cũng đem tình huống của bản thân bên này nói qua một lần, trọng điểm miêu tả hai cái phù văn thần thông.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tịch Ảnh lộ ra kiểu thật là ngoài ý muốn.
“Phù văn Chúng Sinh Mộng cùng phù văn Mộng Điệp đều tiến vào đan điền… loại tình huống này đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở trên người của ngươi, vì dù sao ngươi còn chưa đột phá Pháp Tướng Kỳ…” trong giọng nói của Tịch Ảnh tràn đầy sự nghi ngờ.
“Ngươi biết những phù văn này xảy ra chuyện gì sao?” Viên Minh nghe nàng nói vậy thì lập tức cũng có chút ngạc nhiên, hỏi luôn.
“Ừm, cách gọi chính xác của loại phù văn này là ‘Đạo Ấn’, bình thường mà nói thì một môn thần thông hoặc thuật pháp cao giai, cho dù là bản thân thức tỉnh lĩnh ngộ hay là sau đó tu luyện ra, thì chỉ cần có thể tu luyện đến cảnh giới viên mãn, sẽ đều có thể câu thông thiên địa đại đạo, một khi dung nhập khí tức của thiên địa đại đạo, liền có thể ngưng kết thành Đạo Ấn.” Tịch Ảnh gật nhẹ đầu, giải thích.
Viên Minh nhớ lại một chút, phù văn Mộng Điệp của bản thân đích thức là sau khi cảm ngộ phù văn thần thông huyễn thuật của Vân La tiên tử, mới đạt tới cảnh giới Viên Mãn.
“Trừ cái đó ra, thì khi thực lực của một vị tu sĩ có đột phá trọng đại, vào thời điểm đó, trao đổi đại đạo chi lực cũng có tỷ lệ nhất định ngưng luyện ra đạo ấn.” Tịch Ảnh tiếp tục nói.
“Đột phá trọng đại là nói đến điều gì?” Viên Minh liền vội vàng hỏi.
“Như là Pháp Tu đột phá Pháp Tướng Kỳ, Hồn tu đột phá Mệnh Vu cảnh, Thể tu đạt tới Bất Tử Chi Thể, đều xem như là trình độ nhất định phá vỡ gông cùm xiềng xích của thiên địa, đạt đến cấp độ có thể câu thông thiên địa đại đạo, chịu đến thiên địa đại đạo chi lực kích phát, cho dù thần thông của tu sĩ không thể tu luyện tới viên mãn, chỉ cần kém không xa, thì cũng có tỷ lệ nhất định sẽ ngưng kết ra đạo ấn.” Tich Ảnh nhìn thoáng qua con mắt của Quả Quả, cẩn thận giải thích.
Viên Minh gật đầu, Vân La tiên tử cô đọng ba cái đạo ấn chính là thuộc về tình huống này.
“Ta có thể cảm giác được, ở trong cái đạo ấn này có chứa khí tức đặc thù, uy năng thuật pháp cũng tăng lên rất nhiều so với trước kia.” hắn nói ra.
“Đó ra rõ ràng, bên trong đạo ấn ẩn chứa chính là thiên địa đại đạo, uy lực chắc chắn không thể nào giống so với trước đây.” Tịch Ảnh giải thích thêm.
“Thì ra là thế, nhưng mà Tu La Thượng Nhân nói rqa, phù văn CHúng SInh Mộng là đến từ Thâm Uyên, cũng không phải do bản thân hắn cô đọng ra, hẳn là sau khi tu sĩ vẫn lạc, thì đạo ấn có thể truyền thừa tiếp?” Viên Minh hỏi.
“Loại tình huống này rất ít gặp, sau khi tu sĩ bỏ mình, đạo ấn đều sẽ tiêu tán, nhưng mà không có gì là tuyệt đối, ở một chút nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến, đạo ấn cũng có thể tiếp tục tồn tại trên thế gian, sau khi chủ nhân vẫn lạc.” Tịch Ảnh nói.
Viên Minh nghe nói lời này, hồi tưởng lại địa phương mà Tu La Thượng Nhân đạt được phù văn CHúng SInh Mộng, là tại quỷ vụ âm khí bên trong Thâm Uyên.
Đạo ấn Chúng SInh Mộng cùng âm khí Quỷ Vụ đồng nguyên, hẳn là mượn nhờ âm lực của Quỷ Vụ, lúc này mới bảo tồn lại.
“Đạo ấn ẩn chứa thiên địa đại đạo chi lực, ngưng kết càng nhiều thì càng có lợi đối với tu sĩ, nhất là pháp tu, số lượng đạo ấn ngưng kết bên trong Pháp Tướng càng nhiều, thì chiến lực càng mạnh, bên trong Thiên Bằng thương hội có một vị cung phụng là Pháp Tướng Kỳ đến từ Thiên Thánh Thư viện, người này ngưng kết chín cái đạo ấn, mặc dù tu vi chỉ có Pháp Tướng sơ kỳ, nhưng lại có thể đối đầu với Pháp Tướng trung kỳ phổ thông.” Tịch Ảnh nghiêm mặt nói.
Viên Minh nghe vậy thì trong lòng vui mừng, còn có cả chuyện như thế nữa.
Những năm vừa qua, hắn vẫn luôn lợi dụng Thâu Thiên Đỉnh, tăng lên nắm giữ các loại thần thông, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi.
“Tác dụng của đạo ấn không chỉ là gia tăng chiến lực, theo những ngày qua ta tìm đọc tư liệu đến xem, thì ngưng kết đạo ấn càng nhiều, càng đối với chuyện tiến giai Đại Thừa Kỳ sau này có nhiều trợ giúp.” Tịch Ảnh tiếp tục nói.
Nghe nàng nói thế, Viên minh ngẩn người.
Tu sĩ Đại Thừa Kỳ chính là tồn tại đỉnh phong của Tu Tiên GIới, toàn bộ Xuất Vân Giới không cao hơn năm người, mà mỗi vị đều là cột chống trời của Xuất Vân Giới.
Tu sĩ có thể đạt tới cảnh giới này, không ai không phải là thiên chi kiêu tử, mà còn phải là người mang đại khí vận, chẳng biết bao nhiêu năm mới có thể có một vị sinh ra.
Đại Thừa Kỳ cao không thể chạm như thế, vậy mà lại có quan hệ cùng đạo ấn?
“Ngươi nói kỹ hơn một chút đi.” Viên Minh vội vàng nói.
“ Ta có thấy qua ghi chép có liên quan đến điều này ở trong điển tịch cất tại Vạn Quyển Các trong Thiên Bằng Thương Hội, muốn đột phá đến Đại Thừa Kỳ, chỉ cần cảm ngộ Thiên địa đại đạo, mà những đạo ấn này chính là thời cơ có lợi nhất cho tu sĩ cảm ngộ thiên địa đại đạo.” Tịch Ảnh suy nghĩ một lát, sau đó nói ra.
“Nói như vậy, càng nhiều đạo ấn, thì cơ hội tương lai đột phá Đại Thừa Kỳ cũng liền càng cao đúng không? Viên Minh cũng nghỉ một chút rồi nói.
“Xác thực như thế, ngươi có Thâu Thiên Đỉnh trong tay, có thể lợi dụng phương thức phụ thể người khác, nhanh chóng tăng lên cảnh giới thần thông, đây là thiên đại cơ duyên, ta hy vọng ngươi có thể cố hết sức ngưng kết ra càng nhiều đạo ấn càng tốt, tốt nhất là hoàn thành trước khi đột phá Pháp Tướng Kỳ.” Tịch Ảnh nói.
“Vì sao như thế?” Viên Minh nao nao.
“Sau khi Pháp Tướng Kỳ thì mỗi lần đột phá đều sẽ có thiên địa đại đạo chi lực đến đạo ấn của ngươi có thể hấp thu càng nhiều khí tức đại đạo, nó sẽ càng thêm mạnh mẽ, cũng có lợi cho cảm thụ lĩnh hội của ngươi.” Tịch Ảnh nói.
“Là như thế sao, ta hiểu rồi, Tịch Ảnh, thần thông của ngươi tu luyện sao rồi, có ngưng kết ra đạo ấn không?” Viên Minh nghe vậy thì hỏi nàng.