Chương 844: Lại hiện thế lần nữa
Chương 844: Lại hiện thế lần nữa
Dịch: Vong Hồn
Tô Dĩnh Tuyết suy nghĩ trong đầu, nàng sắp xếp mấy quyển sách trên bàn, rồi mới rút cuốn sổ bìa lam ra.
Khi nàng lật đến chỗ Viên Minh lưu tin tức lại, vừa nhìn qua một cái, bên trong đôi mắt lập tức sáng lên một tia dị sắc, nội dung ghi chép bên trong còn tinh tế tỉ mỉ hơn nhiều so với nàng phỏng đoán.
Đặc biệt là tấm sơ đồ trận pháp mà Viên Minh vẽ kia, mặc dù trong đó hơi có sơ hở, nhưng tổng quát thì không khác là bao, ở một số chi tiết còn có cả đánh dấu cẩn thận, nói chung là khá hoàn mỹ.
Tô Dĩnh Tuyết tham chiếu vào nội dung mà Viên Minh lưu lại, một lần nữa hồi phục lại toàn bộ truyền tống trận, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Sau đó, nàng lại nhìn thấy những bản nháp phù văn trận pháp mà Viên Minh lưu lại, đầu tiên là hơi ngẩn ra một chút, nhưng tiếp theo thì trong mắt toát ra một một chút hiểu rõ.
Nàng đã nhìn ra đây thực ra là một cái thủ đoạn tinh vi của người kia, nhằm truyền đạt lại cho nàng một số thông tin về Địa Ngục Ma Quân, ngoài ra còn nhắc nhở nàng phải càng thêm cẩn thận.
Chỉ sợ là chuyện của Lê Tranh đã đưa tới chú ý của một số người, cũng hoài nghi tới trên người của nàng rồi.
Nhưng mà nàng cũng có tự tin, những hành động của bản thân bây giờ đều đang cực kỳ “Bình thường”.
Chỉ là, những điều này đều không quan trọng nữa.
Tô Dĩnh Tuyết chỉ động não một chút thì đã làm rõ không ít manh mối, khóe miệng lại khẽ lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Nàng giống như có chút mệt mỏi, đưa tay lên nhéo nhéo mi tâm của mình, sau đó nhắm hai mắt lại điều tức một lát.
Tuy nhiên, khi Tô Dĩnh Tuyết mở mắt ra lần nữa, trong mắt nàng hiện lên một tia sáng, sau đó nàng đột nhiên giơ tay lên và có nhiều tia sáng đủ màu sắc bắn ra ngoài, trong nháy mắt chui vào bốn góc của phòng giam rồi biến mất tăm.
Một cỗ sương mù bay ra từ trong những bức tường đá xung quanh, và nó nhanh chóng bao trùm toàn bộ phòng giam, ngăn cách mọi khả năng nhìn trộm.
Hai tay nàng bấm niệm pháp quyết liên tục và liên tiếp đánh ra ngoài, sau đó có âm thanh ù ù khe khẽ vang lên, rồi một màn ánh sáng màu bạc xuất hiện ở ngay phía trên sát tầng sương mù màu trắng đó.
Bên trên màn ánh sáng màu bạc thì lại có từng tia sáng màu vàng nhấp nháy, những tia sáng này trải rộng ra và gần như bao phủ toàn bộ màn ánh sáng màu bạc.
Những trận pháp cấm chế này rõ ràng là do nàng đã sớm lưu ở đó, trước khi được kích phát ra, người ngoài căn bản không phát hiện được ra chút nào.
Gần như cùng lúc nàng kích hoạt đồng thời hai tầng trận pháp, một loạt âm thanh trầm đục vang lên như tiếng gõ trống truyenf đến, mặt ngoài của màn sáng màu bạc cũng theo đó mà rung rung kịch liệt, giống như gặp phải công kích mạnh mẽ nào đó.
Nhưng phía ngoài màn sáng màu bạc lập tức có không ít những tia sáng màu vàng thi nhau sáng lên, sau đó lại hóa thành một làn sóng ánh sáng khuếch tán ra, khiến cho màn ánh sáng màu bạc được củng cổ vững chắc.
Tô Dĩnh Tuyết coi như không nghe thấy tất cả những điều đó, thần sắc trên mặt nàng cũng không thay đổi chút nào.
Chỉ thấy những ngón tay của nàng khép lại, đầu ngón tay có ánh sáng màu vàng sáng lên, nàng đột nhiên dùng đầu ngón tay điểm tới các khiếu huyệt khắp nơi trên người mình.
“Phanh, phanh”
Mỗi lần nàng điểm huyệt nào, vị trí đó đều vang lên tiếng va chạm, đồng thời cũng nhộn nhạo lên một mảnh gợn sóng màu vàng.
Dưới sự va chạm của các lớp gợn sóng, một chiếc áo trong suốt che phủ cơ thể nàng dần dần hiện ra, và những đường trận văn màu đỏ sậm bắt đầu xuất hiện trên chiếc áo choàng đó.
Đây là cấm chế được ngục giam hư vô gieo trên người Tô Dĩnh Tuyết, sau chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở chỗ trận pháp truyền tống , cấm chế này càng thêm lợi hại so với cái trước đó.
Trong mắt Tô Dĩnh Tuyết không khỏi hiện lên vẻ khinh thường, đây là một chiếc áo choàng được tạo thành từ trận pháp cấm chế, công năng của nó chính là trấn áp thể phách của nàng, ngăn chặn nàng hấp thu linh khí thiên địa, cũng như hạn chế khả năng hấp thu pháp lực của nàng, để nó duy trì ở một mức độ cực thấp.
Đầu ngón tay của nàng điểm càng lúc càng nhanh, từng điếm ánh sáng dừng lại ở trên mặt ngoài của áo khoác cấm chế, chúng cứ ngưng tụ không tan, và phối hợp lẫn nhau, và cũng kết thành một tòa trận pháp.
Lấy trận phá trận, đây là thủ pháp phá cấm mà các Trận Pháp Sư thường dùng.
Sau khi Tô Dĩnh Tuyết điểm đến vị trí cuối cùng là chỗ lồng ngực của bản thân, toàn pháp trận màu vàng kia cũng thành hình, trận pháp lúc này sáng lên ánh vàng, hướng về bốn phía khuếch tán ra, lan tràn ra khắp các góc của chiếc áo khoác cấm chế.
Kim quang lướt qua tới đâu, trận văn màu đỏ sậm tan rã đến đó, mấy hơi thở sau đã hoàn toàn tiêu tán.
“Tô Dĩnh Tuyết, ngươi đang làm cái gì?” bên ngoài nhà giam truyền tới tiếng quát chói tai của cô gái áo đỏ, mấy đạo ánh sáng màu đỏ như những con rắn phóng thẳng tới chỗ Tô Dĩnh Tuyết, nhưng lại bị màn ánh sáng màu bạc cản lại.
Tô Dĩnh Tuyết lần nữa khôi phục tự do, cổ tay nàng lật xuống dưới, dưới chân liền hiện ra một cái vòng tròn trận pháp màu xanh.
Đây cũng không phải là cái trận pháp có đẳng cấp cao gì đó, mà chỉ đơn giản là một tòa Tụ Linh Trận mà thôi.
Trận pháp vận chuyển một cái, thiên địa linh khí từ bốn phía vọt tới giống như thủy triều, tạo thành một cái vòng xoáy linh khí ở chính giữa, còn Tô Dĩnh Tuyết thì được vòng xoáy bao trọn bên trong.
Tiếng va đập từ phía bên ngoài tới màn sáng màu bạc vẫn đang tiếp tục, màn sáng càng lúc càng rung lắc dữ dội hơn, kim quang trải rộng phía trên cũng không ngừng tiêu giảm, chỉ còn lại non nửa.
Hai tay áo của Tô Dĩnh Tuyết lắc nhẹ một cái, trong tay áo bỗng sinh ra hai cái lốc xoáy, trên mỗi cánh tay của nàng xuất hiện một cái đạo ấn, linh khí thiên địa xung quanh cuồn cuộn tràn vào tay áo nàng như rồng hút nước.
Tô Dĩnh Tuyết hấp thu linh khí thiên địa bằng một tốc độ kinh người, rất nhanh, đan điền khô cạn thiếu thốn đã bắt đầu tràn đầy pháp lực.
Khi sợi kim quang cuối cùng trên màn sáng màu bạc tiêu tán, toàn bộ màn sáng bạc cũng bắt đầu rung động kịch liệt hơn nữa, trở nên lung lay sắp đổ.
Bức tường bằng sương mù trắng ngăn cách thần thức ở bên trong cùng, bị sụp đổ đầu tiên.
“Ngươi muốn trốn chạy sao? dừng ngay hành động ngu xuẩn của ngươi lại, nếu không ngươi cũng biết rõ hơn ai hết là điều gì đang chờ đợi ngươi!” cô gái áo đỏ sắc mặt đại biến, lạnh lùng nói ra.
“Bây giờ còn nói nhảm cùng nàng làm cái gì, xuất thủ toàn lực trấn áp nàng ta lại trước đã!” bỗng trong nhà tù có ánh sáng vàng lóe lên, một bóng người cao lớn khác từ trong không trung hiện ra, chính là Tiêu Sơn.
Giọng nói còn chưa dứt, một viên đại ấn màu vàng đã bay ra từ trên người của Tiêu Sơn, hung hăng nện vào bên trên màn sáng màu bạc.
Màn sáng lại càng run rẩy mạnh hơn, mặt ngoài đã bắt đầu có từng vết nứt hiện ra, nhưng vẫn kiên cường trụ lại ở đó.
Tô Dĩnh Tuyết nhíu mày, khẽ cười một tiếng, nàng còn đang thoải mái duỗi lưng một cái, ngay cả đôi mắt đẹp cũng đang híp lại.
Sau đó, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng đưa tay vung lên, lấy nàng làm trung tâm, từng tia sáng màu vàng lẫn bạc xen kẽ thành hình xoắn ốc, bao phủ quanh người nàng lại, và nhanh chóng ngưng tụ thành một tòa trận pháp màu vàng hơi mờ mờ.
“Sau này còn gặp lại!” Tô Dĩnh Tuyết khẽ nói một tiếng.
Nàng nói xong thì tòa trận pháp màu vàng kia lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, lóe lên một cái rồi nhanh chóng dập tắt.
Chờ đến khi ánh sáng biến mất, Tô Dĩnh Tuyết đã không thấy bóng dáng trong phòng giam nữa, cả những quyển sách mà nàng cất giữ trên bàn cũng theo cùng, biến mất không thấy.
Gần như là một giây tiếp sau đó, một âm thanh nứt vỡ vang giòn truyền đến, màn ánh sáng màu bạc rốt cục chống đỡ không nổi, đã vỡ nát ra.
Hai thân ảnh gần như đồng thời cùng lóe vào bên trong, là Tiêu Sơn cùng cô gái áo đỏ.
Hai người nhìn phòng giam rỗng tuếch thì cực kỳ kinh hãi, ngay lập tức lấy phù lục truyền âm ra, đang định truyền tin.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, trong ngục giam hư vô truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, một đạo ba động năng lượng quét ngang qua, làm cho cả Tiêu Sơn và cô gái áo đỏ chấn động đến mất thăng bằng, lảo đảo thân mình.
Sắc mặt Tiêu Sơn bỗng nhiên biến đổi, cảm nhận được phương hướng mà đạo ba động kia truyền đến, thất thanh kêu lên :”KHông tốt, bên chỗ Truyền tống đại trận xảy ra vấn đề…”
Gã vừa nói xong thì cùng cô gái áo đỏ lập tức xông về phía đó.
Nhưng chờ khi gã chạy tới nơi, chỉ thấy chỗ đại sảnh rộng rãi trước kia đã là một mảnh bừa bộn, tòa truyền tống đại trận đã bị phá hủy.
“Hai người các ngươi ngay cả người cũng trông không xong, để Trận Pháp Sư kia chạy trốn!”giọng nói lạnh lẽo của Địa Ngục Ma QUân vang lên bên cạnh.
“Ngươi cũng không ngăn được nàng ta ?” Tiêu Sơn không có ý chất vấn, mà chỉ là có chút khó có thể tin.
“Trận Pháp Sư cấp bậc cỡ nàng ta, quá khó giết.” Ma Quân lạnh lùng nói.
…
Cùng lúc đó, ở trong chỗ sâu của Ma Phong Động.
Bên cạnh tấm bia đá ghi lại công pháp Ma Khí, bỗng có một tòa trận pháp màu vàng trống rỗng hiện ra, Tô Dĩnh Tuyết xuất hiện tại đó.
Ma phong tố thể từ bốn phía gào thét mà đến, phong nhận như đao, tiếng gió như quỷ khóc sói gào ập lên người nàng, nhưng lại giống như gió xuân mưa phùn, không cách nào tổn thương tới nàng mảy may nửa điểm.
Trên đỉnh đầu của Tô Dĩnh Tuyết, một quả cầu ánh sáng trắng như một mặt trời nhỏ treo ở trên đó, ở bên trong quả cầu ánh sáng thình lình lơ lửng một viên đạo ấn có phù văn phức tạp.
Chính là do viên đạo ấn này thả ra lực lượng che chở lấy nàng, để tất cả ma phong kinh khủng kia đều lách qua người.
Tô Dĩnh Tuyết bước nhanh đi về chỗ sâu hơn của Ma Phong Động, đi thẳng tới chỗ sâu nhất, tới trước một mặt thạch bích mới ngừng lại, hướng về phía bên trong, xoay người thi lễ một cái, lập tức khom người quỳ xuống lạy.
Ở chỗ chân bức tường có một đạo nhân đang khoanh chân ngồi.
Toàn thân gã bao bọc trong hắc khí nồng nặc, không nhìn rõ được dung mạo.
Lúc này, gã giống như đang tu luyện môn tà công gì đó, thân thể lúc thì phồng lên rất nhanh như quả bóng, xong lại co vào cũng rất mau chóng, thành một đứa bé nhỏ xíu.
Mà mỗi khi gã căng ra rồi co lại, biến hóa lúc lớn lúc nhỏ, thì ma khí cùng ma phong khắp nơi trong động lại bị hắn xoay quanh, thu vào trong thể nội rồi thôn phệ toàn bộ.
“Giáo chủ, thuộc hạ đã đem chuyện người tiếp nhận Giáo Chủ Tam Giới Giáo ra ngoài rồi ạ!” Tô Dĩnh Tuyết cúi đầu, giọng nói cung kính.
Thân hình của người cổ quái kia sau khi phồng lên, lại bắt đầu chậm rãi co lại.
Chỉ là lần này, gã trực tiếp khôi phục thành bộ dáng người trưởng hành, chứ không co rút lại thành đứa trẻ nữa, khuôn mặt kia cũng khôi phục lại rõ ràng, không còn mơ hồ nữa, mà lộ ra một khuôn mặt thanh niên trông rất ôn hòa, nhìn qua như một vị thư sinh vô hại.
“Ngươi làm không tệ!” Người thanh niên cười cười nói ra.
“Ta đem tin tức thả cho Kim Mộ, Băng Lan lão tổ sẽ phải áp dụng hành động.” Lúc này Tô Dĩnh Tuyết mới dám hơi ngẩng đầu lên một chút, nói ra.
“Băng Lan, đi gặp hắn trước cũng tốt, chỉ là ngươi đem tin tức thả ra bằng cách nào? Địa Ngục Ma Quân chắc chắn là không hỗ trợ rồi.” người thanh niên gật đầu một cái, hắc khí trên người nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một kiện áo bào dài màu đen.
“Quãng thời gian trước, ở trong ngục giam hư vô có một vị cao nhân thần bí tiềm nhập vào, vị đó hình như là Hồn Tu dưới trướng Hư Nguyệt Ma Đế, Hư Nguyệt Ma Đế có quan hệ cùng giáo chủ cũng tạm được, ta vốn cũng chỉ ôm tâm tư may mắn, nhờ hắn đưa tin, không nghĩ tới người kia lại thực sự làm được…” Tô Dĩnh Tuyết đem đầu đuôi mọi chuyện cẩn thận kể lại một lần.
“A, vậy mà có thể khống chế thân thể của ngươi, mà ngươi cũng vô pháp phát giác ra mánh khóe, người này cũng lợi hại đó, không phải là Thiên Diện Ma Quân dưới trướng Hư Nguyệt Ma Đế chứ? Hay là…” thanh niên nói đến đây thì thân thể đột nhiên chấn động, giống như nhớ ra cái gì đó.
“Người kia phụ thể điều khiển ngươi mấy lần, khoảng cách mỗi lần có thời gian bao lâu?” người thanh niên bỗng nhiên quay sang nhìn Tô Dĩnh Tuyết và hỏi.
“Bốn năm lần đi, khoảng cách thời gian mỗi lần không giống nhau, có khi là bảy tám ngày, cũng có khi là mười mấy ngày.” Tô Dĩnh Tuyết bị biến hóa của thanh niên làm cho giật nảy mình, cẩn thận nhớ lại rồi mới đáp.
“bảy tám ngày, mười mấy ngày… ha ha ha, ta hiểu được!” Thanh niên vừa cười ha hả vừa nói, nhìn có vẻ cực kỳ vui sướng.
“Giáo chủ, ngài đoán được đối phương là ai?” Tô Dĩnh Tuyết hỏi.
“Đoán không được, nhưng thủ đoạn của hắn thì ta đã biết được, nghĩ không ra Thâu Thiên Đỉnh lại lần nữa hiện thế.” Người thanh niên nói.