Chương 858: Tự có biện pháp
Chương 858: Tự có biện pháp
Hội trường đấu giá hội tầng năm, trong một gian phòng không đáng chú ý, có hai nữ tử tuyệt sắc đang ngồi.
Trong đó một nữ tử thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, một thân quần áo xanh nhạt, tu vi chỉ Phản Hư trung kỳ, toàn thân lộ ra một cỗ khí chất linh động dị thường.
Nữ tử còn lại tuổi tác hơi lớn một chút, mặc một bộ váy dài đỏ chót, thoạt nhìn giống như một đóa Hồng Liên nở rộ, tán phát ra khí tức khổng lồ, rõ ràng là một vị Pháp Tướng kỳ.
"Hết thảy kế hoạch thuận lợi, người Bạch Đế Thành, Thiên Long Điện, Đại La Phái đã phái ra ngoài." Nữ tử váy đỏ nói.
"Rất tốt, làm phiền Mị nương tỷ tỷ chú ý kỹ hành động của bọn hắn." Nữ tử áo xanh lục gật gật đầu, nói.
"Cái này hiển nhiên không có vấn đề, chỉ là biện pháp này có hữu dụng hay không? Viên Minh kia sẽ đến tham gia Vạn Bảo Đấu giá hội à? Căn cứ suy đoán của ngươi, tu vi Viên Minh kia đã đến Phản Hư hậu kỳ đỉnh phong, Pháp Tướng đan đại khái cũng đã luyện thành, đột phá đang ở trước mắt, sao lại tốn tâm tư tham gia đấu giá hội, hẳn là tranh thủ thời gian bế quan mới đúng." Nữ tử váy đỏ hơi chần chờ, hỏi thăm.
"Nếu là những người khác, tất nhiên sẽ như thế, đáng tiếc hắn tu luyện chính là Hỗn Nguyên Chân Công, môn công pháp này tinh tiến mặc dù nhanh, đột phá bình cảnh lại hết sức khó khăn, mà tu vi càng cao, pháp lực càng không ổn định, Viên Minh lúc này hẳn là bị pháp lực hỗn loạn quấy nhiễu, chắc chắn sẽ không buông tha Vạn Bảo Đấu giá hội lần này." Nữ tử áo xanh lục cười nhạt một tiếng, tự tin nói.
"Dù vậy, có thể hắn đã luyện thành Pháp Tướng đan, khẳng định cũng sẽ không bị cạm bẫy cấp thấp bực này hấp dẫn." Nữ tử váy đỏ vẫn không quá tin tưởng.
"Ta vốn cũng không trông cậy hắn đạp trúng cạm bẫy thô bỉ bực này, chỉ cần hắn lưu ý đến chuyện này là đủ. Căn cứ tin tức ta thu thập được, Viên Minh mặc dù làm việc ổn trọng, nhưng gặp phải chuyện khó giải lại mang theo lòng hiếu kỳ, tất nhiên sẽ tìm tòi hư thực, chỉ cần hắn nhúng tay vào, bất luận ẩn núp thế nào, ta cũng có biện pháp tìm ra." Nữ tử áp xanh lục cười yếu ớt một tiếng, nói.
"Tốt, vậy hết thảy giao cho ngươi." Nữ tử váy đỏ nói, xoay chuyển ánh mắt, nhìn xuống phía dưới.
Chỗ ngồi tầng bốn phía dưới đã sớm không còn chỗ ngồi, người tham dự phần lớn trên mặt hưng phấn chờ mong, nhao nhao nhốn nháo bắt đầu nghị luận.
"Keng . . ."
Theo một thanh âm vang lên, cửa lầu Vạn Bảo Lâu tự đóng lại.
Thanh âm huyên náo trong lâu rất nhanh nhỏ xuống.
Dưới mọi người nhìn chăm chú, một bóng người chậm rãi đi lên sân khấu.
Người này mặc trường bào tử kim, khuôn mặt già nua, gương mặt gầy gò, trên mặt có ba sợi râu dài, một đôi mắt lóe lên tinh quang, lộ ra tinh thần quắc thước.
"Chư vị quý khách, hôm nay rảnh rỗi tới tham gia Vạn Bảo Đấu giá hội lần này. Lão hủ Mộ Thanh Phong, được Đông Cực Cung ủy thác, chủ trì cuộc bán đấu giá lần này, cầu chúc các vị đêm nay có thể tìm được bảo vật yêu thích, cao hứng đến, tận hứng về." Mộ Thanh Phong mở màn giới thiệu, dẫn tới đám người xì xào bàn tán.
"Chậc chậc, Mộ Thanh Phong này là khách khanh trưởng lão Vạn Hóa Tiên Hành, giám bảo đại sư, lại công chính không thiên vị, Đông Cực Cung mời người này đến chủ trì đấu giá hội, xem ra lần này sẽ không xuất hiện hàng giả." Dưới đài, một thanh niên mặc áo lam nói.
"Vạn Bảo Đấu giá hội năm trăm năm tổ chức một lần, ai dám giở trò dối trá? Đáng tiếc xuất hiện các loại kỳ trân dị bảo đều không rẻ, những người như chúng ta khó có thể mua được." Một lão giả áo xám bên cạnh thở dài.
"Có mua nổi hay không tạm thời không nói, mở mang tầm mắt cũng không tệ." Một gã đại hán râu quai nón nói.
"Đúng thế, đúng thế, cho dù không mua được, nhìn xem chuyện vui lớn, có mục tiêu, về sau tu luyện lịch luyện càng có thêm động lực." Một đồng bạn khác lập tức hưởng ứng.
Một thanh niên áo trắng ngồi phía trước, dưới hàm có nốt ruồi, quay đầu nhìn mấy người kia một chút, đáy mắt hiện lên vẻ xem thường.
Ngón tay gã vuốt ve nhẫn trữ vật trên tay, đã tính toán tốt sẽ tranh đấu một phen vật yêu thích.
Mà một số tu sĩ vị trí cao hơn gã một chút, thì lộ ra khí định thần nhàn, ngay trong bọn họ không ít người cũng không phải lần đầu tham gia Vạn Bảo Đấu giá hội, xem như đã sớm thấy cảnh tượng hoành tráng, tài đại khí thô, nên càng nhiều hơn mấy phần ổn trọng.
Bất quá, chân chính có thể liều mạng tranh đoạt tài liệu cao cấp cùng pháp bảo đều là kẻ có tiền, kỳ thật đều không ở dưới lầu, bọn họ đã sớm được an bài trong phòng trên lầu.
Mộ Thanh Phong sau một phen mở màn giới thiệu lại dương dương sái sái nói vài hạng mục cần chú ý, cùng một số hứa hẹn, cái này đương nhiên là vì chiếu cố tu sĩ lần đầu tham gia Vạn bảo đấu giá hội, đối với người cũ thì có vẻ hơi dư thừa.
"Ta nói Mộ đạo hữu, đừng thừa nước đục thả câu nữa, tranh thủ thời gian bắt đầu đi." Lúc này, cửa sổ trên lầu năm bị kéo ra, một bóng người nhô ra gần nửa, cao giọng thúc giục.
Không ít người bị thanh âm này hấp dẫn ngửa đầu nhìn lên, phát hiện người lên tiếng chính là một thanh niên mập mạp mặc cẩm bào vân văn, trên thân nạm vàng mang ngọc, phảng phất nói cho người khác biết, bản thân chính là kẻ có tiền.
"Không hổ là Lư gia đại công tử Kim Vân đảo . . ." Mọi người đều một bộ dạng quả nhiên, tựa hồ cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Kim Vân đảo ở hải vực gần Trung Châu đại lục, có ít hòn đảo không thuộc Đông Cực Cung quản hạt, sản phẩm đặc biệt trên đảo là một loại linh tài cao đẳng tên là "Kim Vân hương", dựa vào bán vật này, kiếm lời đầy bát đầy gáo, thập phần giàu có.
Nghe đồn, phía sau Lư gia Kim Vân đảo có chỗ dựa là tông môn cường đại Trung Châu đại lục nào đó, cho nên dù nhiều người ngấp nghé lợi ích đảo này, nhưng ít có ai dám đánh chủ ý với bọn họ.
"Ha ha, Lư gia Thiếu chủ kính xin an tâm chớ vội, kiện đấu giá thứ nhất lập tức đăng tràng, ngài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú." Mộ Thanh Phong cười cười, mở miệng nói.
Lão thốt ra lời này, lực chú ý của chúng nhân lại bị lôi trở lại trên sân khấu.
Mộ Thanh Phong xòe bàn tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, lập tức có một tỳ nữ tư sắc tuyệt hảo dáng vẻ thướt tha mềm mại đi lên đài, đứng bên cạnh lão.
Hai tay tỳ nữ bưng một cái mâm gỗ, phía trên đặt một đôi ngọc thạch gối đầu màu xanh đậm.
"A, đây là vật gì?" Lư công tử thấy thế, có chút thất vọng nói, trong mắt vừa mới dâng lên chờ mong lại biến mất không còn sót lại chút nào.
"Đây là chí bảo Vân Mộng Tiên Chẩm của môn phái Hồn tu Ngọc Ương Hợp Hoan Tông bị huỷ diệt đánh rơi mất ba vạn năm trước. Vật này có thể ôn dưỡng thần hồn, ban đêm đi ngủ nếu gối lên bảo vật này, có thể giúp hồn lực tăng lên, các vị không nên bỏ lỡ." Mộ Thanh Phong chậm rãi giới thiệu.
Nghe lời ấy, dưới lầu vang lên một tràng âm thanh huyên náo.
"Nghe nói bảo vật này đã tổn hại, không ngờ hôm nay còn có thể may mắn nhìn thấy." Có người kinh ngạc nói.
"Tục truyền, đạo lữ song tu dùng gối này chung giường, có thể gặp gỡ trong mộng, không chỉ có thể tăng trưởng tu vi, còn có thể tẩm bổ thần hồn, là bí bảo luyện hồn khó gặp." Lại có người bổ sung thêm cho Mộ Thanh Phong.
Lư công tử trên lầu kinh hỉ, vỗ lan can, hô: "Thứ này ai cũng đừng hòng đoạt với ta, bản công tử muốn!"
"Bảo vật môn phái hồn tu . . ." Viên Minh nhấc lên một chút hứng thú.
"Viên tiểu tử, đó là đồ tốt, không được bỏ lỡ." Thanh âm Không bỗng vang lên.
"Không tiền bối biết rõ vật này?" Viên Minh hơi kinh hãi, vội vàng hỏi
"Biết rõ một hai, cấm chế trong Vân Mộng Tiên Chẩm không đáng nhắc tới, nhưng chất liệu vật này rất bất phàm, là Nguyệt Quế Thạch gần như tuyệt tích." Không nói.
"Nguyệt Quế Thạch! Chính là Tiên thạch trong truyền thuyết đản sinh trên mặt trăng?" Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc.
"Ngươi cũng tu tiên đạo có thành tựu, sao lại tin tưởng chuyện ma quỷ bực này, nhật nguyệt tinh thần đều là tồn tại vĩ đại siêu thoát giới vực, mỗi ngày ngươi nhìn thấy ánh nắng, minh nguyệt, sao trời đều không phải là bản thể, mà là hình chiếu của chúng tại Xuất Vân Giới, đồ vật trên mặt trăng làm sao có thể xuất hiện tại Xuất Vân Giới. Nguyệt Quế Thạch này, bất quá là một loại linh tài đặc thù âm thuộc tính mà thôi." Không cười nhạo nói.
Viên Minh nghe lời này, khiếp sợ không thôi, bản thân mỗi ngày nhìn thấy nhật nguyệt tinh thần, cũng chỉ là hình chiếu!
"Chẳng biết Nguyệt Quế Thạch có diệu dụng gì?" Hắn rất nhanh dằn xuống nỗi lòng, hỏi.
"Nguyệt Quế Thạch có tác dụng tăng tốc thu nạp Nguyệt hoa lực, có thể dùng vật này luyện chế Nguyệt thần tam bảo, dù chỉ luyện chế ra một kiện, cũng có thể tăng nhanh tốc độ Hồn tu, mà không có bất kỳ di chứng gì." Không nói.
"Nguyệt thần tam bảo, không phải là Nguyệt Thần Giới, Nguyệt Thần Bội, cùng Nguyệt Thần Quan trong truyền thuyết chứ?" Ánh mắt Viên Minh khẽ động.
Từ khi được Không nhắc nhở trước đó, những năm qua hắn một mực bổ sung tri thức ở Trung châu đại lục, một số lời đồn đại truyền thuyết cũng xem qua rất nhiều, Nguyệt thần tam bảo chính là một trong số đó.
Nguyệt thần tam bảo là một đạo chí bảo Hồn tu, nghe nói là đại năng hồn tu thượng cổ nào đó luyện chế ra, lai lịch cụ thể đã không thể kiểm tra.
Hơn vạn năm trước, Trung Châu đại lục có một Hồn tu tên là Đàm Hoa đạt được Nguyệt Thần Bội là một trong tam bảo, thực lực đột nhiên tăng mạnh, trong thời gian ngắn xông ra thanh danh to lớn, thậm chí khiêu chiến bang phái lơn Hồn tu là Minh Nguyệt Cung.
Đáng tiếc người này về sau đột nhiên mai danh ẩn tích, Nguyệt Thần Bội cũng biến mất không còn tăm tích, giống như phù dung sớm nở tối tàn, ngày nay chỉ là lời đồn đại.
"Không sai." Không đáp.
"Không tiền bối biết rõ phương pháp luyện chế Nguyệt thần tam bảo?" Viên Minh vừa mừng vừa sợ.
Từ khi không còn hấp thu nguyện lực, tốc độ hồn tu của hắn chậm lại, đã bị pháp tu bỏ lại đằng sau, nếu có thể luyện thành một kiện Nguyệt thần tam bảo, tốc độ hồn tu có thể gia tăng thật lớn.
"Đó là đương nhiên." Không gật đầu.
"Đa tạ Không tiền bối, chẳng biết luyện chế Nguyệt thần tam bảo, vãn bối phải bỏ ra cái giá gì?" Viên Minh nói cám ơn.
"Lần này coi như thôi, miễn phí giúp ngươi một lần, mau chóng tăng thực lực lên, đừng vẫn lạc sớm." Không nói, thanh âm yên tĩnh lại.
"Đa tạ Không tiền bối chỉ điểm." Viên Minh đứng dậy, lại lần nữa trịnh trọng cảm tạ, sau đó truyền âm cho Nam Thượng Phong.
"Vân Mộng Tiên Chẩm giá khởi điểm năm mươi vạn linh thạch. Mỗi lần tăng giá, không thể ít hơn mười vạn linh thạch. Tốt, giới thiệu đến đây, hiện tại bắt đầu ra giá." Mộ Thanh Phong vừa cười vừa nói, đấu giá hội cũng chính thức bắt đầu.
"Đừng phí sức, ta xuất tám mươi vạn." Mộ Thanh Phong còn chưa dứt lời, Lư công tử đã la lớn.
Ánh mắt gã bễ nghễ nhìn đám người phía dướ, một bộ dạng ai cũng đừng nghĩ tranh đoạt với ta.
"Ta xuất chín mươi vạn linh thạch." Hàng thứ nhất dưới lầu, một nữ tử mặc sa y màu đỏ, khuôn mặt vũ mị tăng giá, thanh âm khá thanh lãnh.
"Ta xuất một trăm hai mươi vạn linh thạch." Lư công tử lướt nhanh qua nàng một chút, lập tức hô.
Nữ tử quyến rũ kia quay đầu liếc mắt đưa tình với gã, tiếp tục tăng giá: "Một trăm ba mươi vạn linh thạch."
"Một trăm năm mươi vạn linh thạch." Lư công tử nhíu mày lại, hô.
Gã hô lên, nữ tử quyến rũ kia lập tức hành quân lặng lẽ, cái này rõ ràng đã vượt qua giá trị Vân Mộng Tiên Chẩm rất nhiều.
"Còn có ai trả giá cao hơn một trăm năm mươi vạn linh thạch không?" Mộ Thanh Phong thấy thế, ánh mắt băn khoăn, mở miệng hỏi.