Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 882 - Chương 880: Đến Vạn Yêu

Chương 880: Đến Vạn Yêu Chương 880: Đến Vạn Yêu

Viên Minh quan sát một lát, tiếp theo lại lấy ra một sợi nguyện lực hội tụ tới, chỉ thấy màu sắc phía trên hơi nhạt, nhưng vẫn như cũ là ngũ thải ban lan hỗn tạp một mạch, phân không ra chủ thứ.

Hắn thử phân hoá nguyện lực, nhưng vì tu Vấn tình quyết mức độ không đủ, ý niệm của hắn như đá ném vào biển rộng, căn bản không đạt được trả lời.

Đây vốn là chuyện trong dự đoán, Viên Minh cũng không cảm thấy thất vọng, đứng dậy rời Tu La Cung, đi vào gian phòng của mình.

Đúng lúc này, lông mày hắn khẽ động, ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhưng không thấy trong ngoài phòng có bất kỳ dị thường nào.

Đang nghi hoặc, thần thức hắn trong lúc vô tình cảm ứng được trên bàn trước mặt Nam Thượng Phong sát vách có một vật.

Chỉ thấy trên bàn có thêm một hộp gỗ đen nhánh, phía trên khắc đường vân màu đỏ sậm, cho người ta một cảm giác phi thường thần bí.

Nam Thượng Phong còn đang nhắm mắt tu luyện, tựa hồ cũng không phát giác hộp gỗ tồn tại.

Viên Minh khẽ nhíu mày, lúc này thả ra thần thức đảo qua hai gian phòng, không phát hiện dị thường, chỉ là trong cõi u minh hắn cảm giác được trong phòng ẩn giấu người.

Viên Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, mười vòng sáng màu trắng xuất hiện bốn phía, chính là Viên Quang thuật, soi rọi cả hai gian phòng.

Rất nhanh, trong góc đông nam gian phòng Nam Thượng Phong, hắn phát hiện một đạo khí tức mơ hồ gần như hoà cùng mặt đất, nếu không phải Viên Quang thuật của hắn đã viên mãn, đã bị che giấu rồi.

Viên Minh cũng không phát tác tại chỗ, thân hình thoắt một cái xuất hiện tại căn phòng cách vách, thôi động hồn lực chuẩn bị một kích bắt giữ người này.

"Ai , chờ một chút, ta là ..." Tiếp theo một cái chớp mắt, tại góc đông nam, một gã nam tu mang áo vải tím đậm hiện ra thân hình.

Gã tựa hồ đã nhận ra địch ý của Viên Minh, đáng tiếc âm thanh vừa ra, Viên Minh đã xuất thủ, Mộng Điệp huyễn thuật bao phủ xuống, kéo gã vào trong ảo cảnh.

"Người nào . . . Hạng Minh Hiên? Vạn đạo hữu, nhanh hạ thủ lưu tình, là người một nhà." Nam Thượng Phong nghe được động tĩnh mở mắt ra, nhìn thấy nam tu tử sam, vội vàng hô.

"Người một nhà?" Viên Minh nghi hoặc cẩn thận quan sát khuôn mặt nam tu, rất nhanh phát hiện, gã chính là người hai ngày trước Nam Thượng Phong dùng Linh Tấn Hương liên lạc.

"Đúng vậy, hắn chính là vị hảo hữu của ta, không phải đã nói là tới đưa đồ à . . . Ngươi xem, chính là hộp gỗ này, bên trong chính là Tiên Thiên Khổ Trúc." Nam Thượng Phong lo lắng vạn phần, ánh mắt thoáng nhìn thấy hộp gỗ trên bàn nhỏ, vội vàng nâng đến trước người Viên Minh.

Viên Minh tiếp nhận hộp gỗ, từ từ mở ra.

Trong phút chốc, hết thảy tạp niệm nội tâm hắn gần như tiêu tán, một cảm giác an tâm trước nay chưa từng có tự nhiên sinh ra, trong đầu của hắn là một mảnh không minh, ngay cả tư duy vận chuyển cũng nhanh hơn bình thường mấy lần.

Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong hộp gỗ nằm một lá trúc xanh biếc dài bốn tấc, rộng một tấc, tựa như lưu ly sáng long lanh, không nhiễm bụi bặm.

"Đã là hảo hữu của ngươi, vì sao còn giấu đầu lộ đuôi, cố ý chui vào?" Viên Minh hỏi.

"Ai, Hạng Minh Hiên có tính cách như vậy, hắn tự xưng độn pháp và nặc pháp song tuyệt, ngày bình thường muốn làm hiệp đạo, thích chui vào các cấm địa môn phái, trộm lấy bảo vật trong đó thưởng ngoạn, vì thế không ít lần bị người truy nã. Lần này tới, chắc là muốn vui đùa với ta một chút." Nam Thượng Phong cười khổ nói.

"Hảo hữu ngươi đúng là thú vị." Viên Minh nghe xong cười một tiếng, đưa tay thu hồi huyễn thuật.

"Ồ . . . Nam Thượng Phong, ngươi từ chỗ nào tìm ra kẻ hung hãn như thế, thần thức cường hoành không nói, ra tay còn quả quyết như vậy." Hạng Minh Hiên khôi phục lại, sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Viên Minh tràn đầy sợ hãi.

"Ta không phải đã nói với ngươi là, vị Vạn đạo hữu này thực lực cao cường, nếu không cũng không có khả năng cứu ta khỏi tay Hắc Liên." Nam Thượng Phong cười hắc hắc nói, tựa hồ có chút tự hào.

"Chuyện của ta, ngươi đã nói với hắn?" Viên Minh âm thầm nhíu mày, truyền âm hỏi Nam Thượng Phong.

"Vạn đạo hữu yên tâm, chuyện không nên nói ta không nói một chữ nào!" Nam Thượng Phong khẽ run rẩy, vội vàng cười bồi.

"Vị đạo hữu này, ta và Nam Thượng Phong đã lâu không gặp, còn có không ít chuyện muốn nói, ngươi xem . . ." Hạng Minh Hiên tựa hồ từ thái độ Nam Thượng Phong nhìn ra cái gì, do dự nói.

Viên Minh gật gật đầu, lúc này quay người rời phòng, để không gian cho cả hai trò chuyện.

Đồ vật đã tới tay, giao kèo giữa hắn và Nam Thượng Phong coi như kết thúc, nếu không phải hắn khá hiếu kỳ thủ đoạn Vu Vũ khu trừ nguyền rủa, muốn đi theo xem một chút, hiện tại có thể tự mình rời đi.

"Vạn đạo hữu, vừa rồi gặp phiền toái gì à?" Viên Minh vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy Huyền Dạ đang bước nhanh tới.

Viên Minh suy nghĩ tìm tòi một cái chớp mắt, rất nhanh nhận ra, chỉ sợ vừa rồi hắn vận dụng hồn lực thi triển huyễn thuật, bị Vu Vũ nhận ra, nên mới phái Huyền Dạ tới hỏi thăm.

"Không sao, chỉ là một vị hảo hữu đồng bạn ta tới, gây ra chút hiểu lầm, đã giải quyết xong." Hắn cười giải thích.

"Không có việc gì là tốt, chúng ta chuẩn bị sắp xong, sáng sớm ngày kia là có thể lên đường." Huyền Dạ gật đầu nói.

Viên Minh đáp ứng, sau đó nhìn Huyền Dạ quay lại trúc hiên phục mệnh.

. . .

Hai ngày sau.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, cửa phòng Viên Minh bị người gõ vang.

"Vạn đạo hữu, xuất phát thôi." Thanh âm Huyền Dạ từ phía ngoài truyền tới.

Viên Minh chờ đã lâu đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Vu Vũ và Huyền Dạ đang đứng ngoài phòng, một bộ dạng đã chuẩn bị xong.

Quần áo trên người cả hai đã đổi sang kiểu dễ dàng hoạt động ở dã ngoại, Vu Vũ lúc trước với một bộ váy dài, lúc này mặc cẩm y quần dài, một đầu tóc dài như thác nước buộc lên cao, khí chất già dặn hơn.

"Vị bằng hữu mới tới kia không đi cùng chúng ta sao?" Huyền Dạ nhìn thấy chỉ có Viên Minh và Nam Thượng Phong, lập tức hỏi.

"Hắn có việc riêng phải xử lý, chỉ tới đưa đồ vật, cũng không đồng hành với chúng ta." Nam Thượng Phong mở miệng giải thích.

Huyền Dạ khẽ vuốt cằm, quay đầu nhìn Vu Vũ một chút.

"Đã vậy, lập tức khởi hành đi." Vu Vũ tựa hồ đã sớm có chủ ý, nhẹ nói.

Một đoàn người lập tức đi ra từ cửa sau dinh thự, bước ra ngoài thành.

Vì phòng ngừa bị người mộ danh đến vây quanh, Vu Vũ sau khi ra cửa đã dùng huyễn thuật che thân hình, cũng không muốn bị người trông thấy.

Viên Minh chú ý tới điểm này, chợt cảm thấy nổi danh có khi cũng không phải là chuyện tốt.

"Chuyến này đi không xa, nhưng trong Vạn Yêu Sơn mạch yêu thú rất nhiều, ta còn cần dự trữ lực lượng để giúp Nam đạo hữu giải chú, trên đường nếu gặp phải tập kích, chỉ sợ cần làm phiền Vạn đạo hữu và Huyền Dạ cùng nhau giải quyết." Ra khỏi thành, Vu Vũ tựa hồ thoải mái hơn nhiều, nói.

"Cái này đương nhiên." Viên Minh đáp ứng.

"Bất quá, có một chuyện kính xin đạo hữu chú ý, đã đồng hành với ta, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không không được tùy ý sát sinh, gặp phải yêu thú tập kích quấy rối, chỉ cần chế phục chúng là đủ." Vu Vũ dừng một chút, dặn dò.

"Vì sao?" Viên Minh không hiểu hỏi.

"Thượng thiên có đức hiếu sinh, huống chi vạn vật thế gian đều bình đẳng, người cũng tốt, yêu cũng được, thậm chí Ma tộc cũng chỉ là một sinh linh tồn tại giữa thiên địa, cũng không khác biệt quá lớn, giữa tất cả nên chung sống hoà bình, đình chiến, như thế mới là đạo cân bằng." Vu Vũ nhẹ nhàng nói, ánh mắt như nước, thanh tịnh mà chân thành.

"Vu đạo hữu đã nói như vậy, ta tự nhiên tuân theo, nếu gặp địch, chỉ dùng huyễn thuật chế phục." Viên Minh nghe vậy, cảm thấy nàng này có cái nhìn quá mức lý tưởng hóa, nhưng hắn có việc cầu người, không tiện phản bác, nên đáp ứng.

Vu Vũ khẽ vuốt cằm, khóe miệng mỉm cười thản nhiên.

Sau đó một đoàn người dựng lên độn quang, bay vào chỗ sâu Vạn Yêu Sơn mạch.

Một hai ngày đầu, ngoại trừ một số yêu thú cấp hai ba ngẫu nhiên toát ra, cũng không có dị thường khác, tốc độ mấy người đi tới có phần nhanh hơn.

Mà qua ngày thứ ba, sơn phong phía trước đột nhiên bắt đầu thưa thớt, thay vào đó là một mảnh rừng rậm rạp cao lớn, tùy tiện một gốc cây cối cũng cao trăm trượng, thiên địa linh khí nồng đậm lên.

"Cẩn thận, phía trước chính là phạm vi thế lực Mộc Tiêu Tộc của Vạn Yêu quốc." Huyền Dạ nói.

"Không phải nói Vạn Yêu quốc ở chỗ sâu Vạn Yêu Sơn mạch sao?" Viên Minh hơi nghi hoặc, hỏi thăm.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã bổ sung các tin tức liên quan tới Vạn Yêu quốc.

Các quốc gia Vạn Yêu quốc trải rộng toàn bộ chỗ sâu Vạn Yêu Sơn mạch, thực lực phi thường cường đại.

Khác với yêu tộc ở cực đông, yêu tộc trong Vạn Yêu Sơn mạch quy tụ rất mạnh, lấy hình thức bộ tộc phân bố tại chỗ sâu sơn mạch, lãnh tụ Vạn Yêu quốc là Vạn Yêu Nữ Hoàng, thực lực nghe nói đã đạt tới Pháp Tướng đỉnh phong, cách Đại Thừa kỳ chỉ nửa bước.

Dưới trướng Vạn Yêu Nữ Hoàng có ngũ đại Yêu Vương, mỗi kẻ đều là đại yêu thực lực ngập trời, phía dưới chính là ba mươi sáu bộ tộc, vô số yêu binh yêu tướng.

Tu sĩ nhân tộc lấy mười chín tòa thành trì Bạch Đế thành làm phòng tuyến, mới khó khăn lắm ngăn cản được Vạn Yêu quốc, không khiến cho chúng xâm nhập đến những thành trì Trung Châu đại lục, Mộc Tiêu Tộc chính là một trong ba mươi sáu bộ tộc.

"Đúng vậy, nơi này chỉ là thế lực bên ngoài bộ lạc Mộc Tiêu, đại khái sẽ không đụng phải Mộc Tiêu tộc, bất quá để an toàn, vẫn nên cẩn thận một chút." Huyền Dạ nói xong, tụng niệm chú ngữ.

Trên da gã nổi lên từng tia từng tia màu xanh, tựa như kinh mạch thực vật, khí tức quanh người nhanh chóng thu liễm, rất nhanh triệt để thu lại.

Cùng lúc đó, Vu Vũ cũng thúc giục một loại bí pháp nào đó che giấu khí tức, khí tức toàn thân cũng biến mất.

Viên Minh thấy vậy, vận chuyển Hóa Hư thuật, cả người biến thành trạng thái trong suốt.

Nam Thượng Phong trúng Trớ Chú, tiến vào Vạn Yêu Sơn mạch không lâu thì chống đỡ không nổi, Viên Minh đã sớm kéo y vào huyễn thuật, thu nhập vào Tu La Cung.

Ba người tiếp tục đi tới, không phi độn, mà xuyên thẳng qua trong rừng.

Đi đường ở chỗ sâu Vạn Yêu Sơn mạch, trừ phi có thực lực mang tính áp đảo, không ai dám ngự không phi hành, như thế sẽ là bia sống cho yêu tộc ẩn núp trong rừng.

Viên Minh bảo trì trạng thái hư hoá, tiến thẳng trong rừng rậm, gặp phải cây cối cũng không né tránh, trực tiếp xuyên thấu qua, không phát ra nửa điểm thanh âm.

So với Viên Minh tiêu sái, Vu Vũ và Huyền Dạ hơi có vẻ vướng víu, đi qua nơi cây cối rậm rạp, khó tránh khỏi khiến lá cây vang vọng.

Do đó, dẫn tới một số yêu thú tập kích, nhưng bị hai người khống chế.

Ba người không ngừng đi sâu vào Vạn Yêu Sơn mạch, đụng phải yêu thú càng ngày càng lợi hại, thậm chí còn gặp mấy lính tuần tra Mộc Tiêu Tộc.

Cũng may ba người cơ cảnh, kịp thời ẩn núp đi, cũng không phát sinh xung đột với người Mộc Tiêu Tộc.
Bình Luận (0)
Comment