Chương 890: Nghi Ngờ hành tung
Chương 890: Nghi Ngờ hành tung
Dịch : Vong Hồn
Chẳng biết qua bao lâu, huyễn tượng trước mắt Viên Minh nhanh chóng biến mất, đôi mắt cũng khôi phục lại vẻ thanh minh.
Hắn hơi cúi đầu, liền phát hiện ra bản thân biến thành Bất Tử Thụ, mà bây giờ gần một nửa thân cây đều biến thành màu sắc của Thế Giới Chi Thụ.
Toàn bộ Bất Tử Thụ có một cỗ khí tức thượng cổ thoang thoảng, giống như hóa thành nửa cây Thế Giới Chi Thụ.
Rễ cây của Bất Tử Thụ cũng biến thành vô cùng khác biệt, so với lúc trước thì càng thêm khỏe mạnh cứng cỏi.
“Quả nhiên, muốn để Thế Giới Chi Thụ trưởng thành nhanh chóng, vẫn là phải tìm tới những mảnh vỡ khác của Thể Giới Chi Thụ mới được.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.
Hắn đang tra xét biến hóa của Bất Tử Thụ, đột nhiên phát hiện ra bên trong Thế Giới Chi Thụ đã ra đời trọn vẹn mười lăm đạo lục quang vạn mộc bản nguyên, cộng với hai đạo được sinh ra trong lúc đột phá Pháp Tướng trước đó, thì vạn mộc bản nguyên lục quang trong tay hắn đã có hơn mười bảy đạo.
Viên Minh mừng rỡ không thôi, sau đó lại trầm ngâm.
Bây giờ thì vòng xoáy pháp lực của hắn đã vững chắc, không cần dùng đến những vạn mộc bản nguyên này nữa, nhưng mấy thứ này giữ lại cũng chẳng để làm gì, hay cứ dùng hết đi cũng tốt.
Nghĩ vậy, Viên Minh giải trừ hình thái Bất Tử Thụ, tiếp dẫn những vạn mộc bản nguyên lục quang này nhập vào cơ thể.
Mười bảy đạo vạn mộc bản nguyên lục quan chen chúc mà ra, dọc theo bản thể của Viên Minh cùng Bất Tử Thụ liên hệ, một tia ý thức tràn vào trong cơ thể hắn.
Trong nháy mắt, Viên Minh liền cảm thấy pháp lực và lực lượng khí huyết của mình không ngừng cô đọng co vào, dưới sự cọ rửa xuống của lực lượng vạn mộc bản nguyên.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn sử dụng vạn mộc bản nguyên, nhưng một phát dùng tới mười bảy đạo vạn mộc bản nguyên thì còn là lần đầu đầu tiên, cơ thể cũng có chút không chịu đựng nổi, phải vận công luyện hóa.
Ước chừng sau nửa canh giới, pháp lực trong người hắn và lực lượng khí huyết mới ngừng lại.
Viên Minh cảm ứng tình huống pháp lực, thấy pháp lực của mình đã tinh thuần đến một mức độ khó có thể tin, gần như đã vượt qua cả mức độ tình thuần mà Pháp Tướng Kỳ nên có, vận chuyển cũng nhanh hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Mặc dù không có thử nghiệm, nhưng hắn có thể cảm giác được, dùng pháp lực bây giờ thi triển thần thông pháp thuật, uy lực cũng có thể tăng lên rất nhiều.
Vòng xoáy pháp lực ở đan điền của hắn cũng càng thêm vững chắc, vận chuyển càng mượt mà như tơ lụa.
Không chỉ pháp lực, mà khí huyết của hắn cũng được tinh luyện đến rất nhiều, thậm chí đã vượt qua cả pháp lực, đạt tới một tình trạng cực hạn nào đó.
Viên Minh vận chuyển lực lượng khí huyết, bỗng nhiên một cảm giác đói khát thấm sâu vào trong tâm hồn, khiến hắn khó có thể duy trì được ý chí, điên cuồng đến mức mong mỏi được gột rửa tưới tắm bằng Thái Dương Chi Lực.
“Chuyện gì xảy ra? Khí huyết tinh luyện quá mức?” Viên Minh nhíu mày, lại lần nữa hóa thân thành Bất Tử Thụ.
Từng cái rễ cây màu nâu xanh lan tràn hướng về bốn phía, đâm rách hư không, tiếp dẫn Thái Dương chi lực trong hư không.
Nhưng mà từng đó Thái Dương Chi Lực quá ít, cũng không đủ để nhét kẽ răng.
Dưới cảm giác đói khát điều khiển, rễ cây Bất Tử Thụ nương theo bản năng mà điên cuồng mở rộng ra, phí tốc thâm nhập xuống mặt đất, hướng tới vị trí linh mạch chí dương lao nhanh đi.
Mấy hơi thở sau, rễ cây Bất Tử Thụ lại một lần nữa đi tới phóa trên Chí Dương linh mạch, cũng không chút nghĩ ngợi nào mà đâm tới bên trong linh mạch có chảy xuôi Thái Dương Chi Lực như mặt nước kia.
Không ngoài dự kiến, cấm chế từng xuất hiện qua lại lần nữa xuất hiện, sương mù vàng nhạt mông lung trong nháy mắt xuất hiện trước rễ cây, như muốn ngăn lại.
Nhưng mà gần phân nửa thân cây đều gần như hóa thành Thế Giới Chi Thụ, rễ cây Bất Tử Thụ xuyên thủng hư không, nhanh nhẹn hướng về phía trước.
Rễ cây Bất Tử Thụ tiếp xúc đến chí dương linh mạch, liền lập tức tham lam hấp thu thái dương chi lực mênh mông trong đó, lực lượng nắng ấm chảy vào trong bản thể Viên Minh, nhanh chóng hóa giải cảm giác đói khát, đồng thời cũng không ngừng làm cho nhục thể và khí huyết chi lực của hắn tinh luyện và biến hóa.
Thể xác và tinh thần của Viên Minh đều say mê, nhịn không được mà đắm chìm trong đó.
“Hửm?”
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng hừ nhẹ tỏ vẻ nghi ngờ, truyền ra từ bên trong vị trí trung tâm của chí dương linh mạch là Liệt Dương Trì.
Liền ngay sau đó là một đạo thần thức nóng nảy từ bên trong Liệt Dương Trì khuếch tán ra xung quanh trong nháy mắt, rất nhanh đã phát hiện ra rễ cây Bất Tử Thụ đang ăn cắp Thái Dương chi lực.
Tiếp đó, bên trong Liệt Dương Trì đột nhiên dâng lên mấy đạo linh quang màu vàng chói mắt, ở giữa không trung ngưng tụ ra một tôn pháp tướng kim quang to lớn, sau người vờn quanh mười chuôi linh quang pháp kiếm có tạo hình khác nhau, tựa như vầng sáng đang không ngừng chuyển động xoay tròn.
Một cỗ linh áp to lớn sung mãn không thể chống đỡ phát ra từ trên pháp tướng, khiến cho người ta hoảng sợ kinh hãi.
Pháp tướng nhìn về phía rễ cây Bất Tử Thụ, đưa tay vung lên một cái, ba thanh linh quang pháp kiếm sau người bay ra, hướng về phía rễ cây trảm một nhát, vào chính giữa cái rễ dài nhất.
Nhưng mà một chém này lại hoàn toàn không thể đánh tan phòng ngự của rễ cây, thậm chỉ ngay cả một cái mảnh vụn cũng không chém ra được, trái lại thì linh quang pháp kiếm bị vỡ nát, biến mất ở giữa không trung.
Bất Tử Thụ đột nhiên ăn một kích, mặc dù không bị phá phòng ngự, nhưng cũng khiến cho Viên Minh giật mình tỉnh lại giữa cơn say.
Bởi vì vừa nãy hắn đã nhận được rất nhiều Thái Dương chi lực , nên ý thức của Viên Minh lúc này cũng lập tức tỉnh táo.
Trong lòng hắn kinh hoàng, tâm niệm thúc giục, lập tức đem Bất Tử Thụ từ cây tới rễ thu hồi lại toàn bộ, không để lại chút dấu vết nào.
Cho đến lúc hắn triệt để biết mất vô tung vô ảnh, mới có một đạo thân ảnh chậm rãi bay lên từ trong Liệt Dương Trì, đi tới vị trí mà vừa nãy rễ cây Bất Tử Thụ ở đó, người đó không phải ai khác mà chính là Kim Thần, con trai của thành chủ Bạch Đế Thành.
Ánh mắt của Kim Thần đảo qua dấu vết giao thủ ở gần đỏ, trên vẻ mặt càng ngưng trọng hơn.
“Thần nhi, đã xảy ra chuyện gì?” vì sao đột nhiên xuất thủ?” đúng lúc này, Kim Mộ, thành chủ Bạch Đế Thành chợt lóe lên rồi xuất hiện, trầm giọng hỏi.
“Có người vụng trộm lẻn vào linh mạch, định thừa dịp lúc ta tu luyện, ăn cắm Thái Dương chi lực bên trong linh mạch.” Kim Thần đem chuyện vừa xảy ra lúc nãy kể sơ qua.
“Ngươi thậm chí không thể đánh cho bị thương? Là ngươi lưu thủ sao?” Kim Mộ lập tức nhíu mày hỏi.
“Dạ không, tình huống lúc đó khá là đột nhiên, con còn tưởng rằng có địch nhân tập kích, ngay cả Pháp Tướng cũng đều vận dụng.” Kim Thần khẽ lắc đầu đáp.
“Có thể kháng trụ một kích của ngươi, Yêu vật kia dĩ nhiên cũng là tồn tại Pháp Tướng Kỳ, chẳng qua là, Yêu khí lưu lại nơi này… hình như lại hoàn toàn khác biệt cùng Đại Thụ Vương.” Kim Mộ nhìn bốn phía nói ra.
“Vâng, có lẽ không phải Yêu Vương của Vạn Yêu Quốc, nhưng mặc kệ nó có lai lịch gì, nhưng nếu như đã cam nguyện mạo hiểm lăn lộn vào trong thành thì toan tính của nó tất nhiên không nhỏ.” Kim Thần khẽ gật đầu.
“Nhưng nếu vậy thì chuyện hôm nay lại có chút kỳ quặc, nó vì ăn cắp một chút Thái Dương chi lực mà cam nguyện bại lộ thân phận,…quả thực có chút không biết nói gì.” Kim Mộ khẽ nhíu mày.
“Phụ thân việc gì phải nghĩ nhiều, chớ quên chúng ta có Truy Yêu Thiên Kính, chỉ cần thu Yêu Khí, dùng bảo kính tìm được chỗ Yêu này, đem chộp nó tới tra hỏi là biết thôi.” Kim Thần tự tin mỉm cười, rồi đưa tay lật một cái, lấy ra một cái bình nhỏ bằng đồng xanh có khắc hoa văn huyền diệu.
Sau đó hắn ta hé nắp bình ra, vừa bấm pháp quyết, thì bình nhỏ đã rời khỏi tay hắn trong nháy mắt, nó bay lên giữa không trung rồi ngừng lại, từ chỗ miệng bình hiện ra một lực hút vô hình, đem yêu khí lưu lại ở gần đó đều thu nạp hết.
Sau đó, Kim Thần cất bình nhỏ và cùng Kim Mộ rời khỏi Chí Dương Linh Mạch, đi tới một gian mật thất ở trong phủ thành chủ.
Chỉ thấy ở vị trí trung tâm của mật thất có trưng bày một cái gương tròn bằng đồng xanh to như cái thớt, bên trên khung của cái gương tròn điêu khắc vô số chim quý thú lạ, sinh động giống như trong chớp mắt có thể bay nhảy ra ngoài.
Hai cha con Kim Mộ đi tới trước tấm gương, nhưng kỳ lạ là trên mặt tấm gương này lại không hề phản chiếu thân ảnh của bọn họ.
Bọn họ cũng chẳng thấy đó làm lạ, cũng chẳng suy nghĩ gì, mà đem bình nhỏ bằng đồng xanh lúc nãy vừa thu thập Yêu khí đặt ở trước tấm gương, sau đó đứng một trái một phải bên cạnh nó, đồng thời bấm niệm pháp quyết, hướng về chiếc gương tròn đánh ra mấy đạo linh quang pháp trú.
Một cái chớp mắt tiếp theo, tấm giương tròn bằng đồng xanh đột nhiên bắt đầu rung động, một đạo linh quang màu trắng nhạt từ trên mặt gương tuôn ra, chiếu vào bình nhỏ thu nạp Yêu khí đặt ở phía trên.
Ngay sau đó, trên mặt giương đột nhiên bộc phát ra một cỗ sóng linh khí vô hình, phi tốc lướt quan hai người Kim Thần, rồi lan tràn hướng ra cả tòa Bạch Đế Thành.
…
Một bên khác, Viên Minh thu hóa thân Bất Tử Thụ lại, nhưng vẫn cảm giác không được an toàn, sau khi suy nghĩ tìm tòi một lát, hắn liền thả một con Hồn Nha ở bên ngoài, còn bản thân thì nhanh chóng bước vào Tu La Cung, gọi ra Thâu Thiên Đỉnh rồi chui vào trong đó.
Mà trong nháy mắt này, một cố ba động vô hình đã đảo qua Hồn Nha mà Viên Minh để lại bên ngoài.
Cỗ cảm giác khác thường này làm cho Viên Minh giật thót một cái, cũng may cỗ ba động kia cũng không dừng lại, mà nó tiếp tục dũng mãnh lao tiếp ra phía bên ngoài.
Viên Minh thấy thế thì không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng không hoàn toàn buông lỏng, mà vẫn tiếp tục ở lại bên trong Thâu Thiên Đỉnh, từ từ xem xét trạng thái của bản thân lúc này.
Sau khi một nửa thân cây chuyển hóa thành Thế Giới Chi Thụ, sinh mệnh lực cùng trình độ bền bỉ của Bất Tử Thụ cũng tăng trưởng rất nhiều, vừa mới thụ một kích của Pháp Tướng, nhưng bên trên rễ cây lúc này chỉ là có thêm một cái vệt màu trắng mờ nhạt, cũng không có gì đáng lo ngại.
Viên Minh khẽ thở ra, nhưng lập tức lại tỏ vẻ mặt bị giật mình.
Mặc dù mừa mới chỉ hấp thu Thái DƯơng Chi Lực ở bên trong Chí Dương Linh Mạch được một lúc, nhưng cảnh giới nhục thể của hắn vẫn tăng lên không ít, thình lình đã đạt tới Vạn Tượng Chi Thể hậu kỳ, hơi hơi có dấu hiệu chuyển hóa thành Bất Tử Chi Thể.
Viên Minh đoán chừng, chỉ cần có thể hấp thu đủ lượng Thái Dương Chi Lực, hắn liền có thể nếm thử đột phá, đem nhục thân triệt để tiến giai đến tiêu chuẩn Bất Tử chi thể.
Nhưng mà hắn lại vừa mới bị người ta phát hiện ở chỗ Chí DƯơng Linh Mạch, bây giờ làm sao cũng không có khả năng quay trở về ăn cắp Thái DƯơng Chi Lực được nữa, chỉ có thể an tâm tu luyện trước, để chờ cơ hội khác.
Trong lúc Viên Minh đang kiểm tra cơ thể, thì trong phủ thành chủ, hai cha con Kim Mộ thành chủ lại đang có sắc mặt có chút khó coi, vì Truy Yêu Thiên KÍNh không hiển hiện bất kỳ cảnh tượng gì.
“Xem ra Yêu này quả thật có chút thủ đoạn, có thể giấu diếm được Truy Yêu Thiên Kính, cũng khó trách có thể chui vào trong thành mà không bị phá hiện ra,” Kim Mộ khẽ thởi dài một tiếng, rồi chậm rãi mở miệng nói.
“Phụ thân, theo ý kiến của ngài, tiếp xuống chúng ta nên làm như thế nào? Con lo lắng chính là, kẻ này chui vào đây còn có mưu đồ khác nữa.” sắc mặt của Kim Thần ngưng trọng hỏi.
“Trước cứ âm thầm tăng cường đề phòng đi đã, Yêu này vừa mới gặp khó, chỉ sợ trong lúc nhất thời cũng sẽ không lại có động tác gì, bất kể nói thế nào, chỉ cần hắn dám mạo hiểm thì tất nhiên sẽ không có khả năng lại giấu kín hành tung được.” Kim Mộ trầm giọng nói.
Kim Thần nghe cha nói vậy cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa, quay người rời đi, sau đó an bài tương ứng sự dặn dò của Kim Mộ để đề phòng.
Trải qua lần phong ba này, Bạch Đế Thành đối với việc giám sát Chí DƯơng Linh Mạch ở dưới mặt đất cũng trở nên càng thêm chặt chẽ.
Viên MInh cũng không có nếm thử lại đi mạo hiểm hấp thụ Thái Dương Chi Lực ở Chí Dương Linh Mạch, cũng không hề rời khỏi động phủ của Ô Lỗ ra ngoài, mà vẫn yên tĩnh tu luyện đâu ra đấy ở trong động phủ.
Mà trong lúc hắn bình bình ổn ổn tu luyện, thì thời gian này ở Bạch Đế Thành lại ngày càng náo nhiệt.
Bởi vì nguyên nhân Thiên Hỏa hiện thế, nên càng ngày càng có nhiều tu sĩ từ bốn phương tám hướng chạy tới Bạch Đế Thành, áp lực phòng thành cũng đột nhiên tăng lên mấy lần, từ cổng thành ra vào hay truyền tống trận trong thành, thì việc kiểm tra đối chiếu thân phận đối với người đi lại cũng nghiêm khắc hơn mấy lần so với bình thường.
Cũng trong lúc này, quả thực đã có chuyện tra ra mấy tên Yêu tu có ý đồ trà trộn vào trong thành, nhưng mà đều không gây nên rối loạn quá lớn, rất nhanh đã bị âm thầm trấn áp xuống.
Ngoài thành cũng có rung chuyển tương tự, các tu sĩ ở bên ngoài liệp yêu cũng xảy ra xung đột, song phương ra tay đánh nhau tạo thành tử thương, còn nhiều hơn so với tu sĩ tử thương do bị Yêu thú phản sát.
So với sự hỗn loạn lở bên ngoài thành thì ở trong nội thành ổn định hơn nhiều, khách sạn ở trong thành cùng các động phủ tạm thời tất cả đều kín chỗ, các Đại Thương Hội cũng đều thi nhau xây dựng đấu giá hội, muốn kiếm một món tiền thật to ở bên trong trận cuồng hoan này.
Giữa các tu sĩ tự trao đổi với nhau cũng biến thành chuyện càng thêm thường xuyên, một chút giao lưu hội bí ẩn cũng được tổ chức ở khắp các nơi bên trong thành, các loại pháp bảo, tiên dược, linh tài, dị vật… thi nhau hiện thế.
Nam Thượng Phong từ sau khi đi vào Bạch Đế Thành, dần dần giống như đổi thành một người khác, không còn lưu luyến gái gú trên gường ngủ nữa, cũng ít đi nhiều hành vi hoàn khố, điều duy nhất không thay đổi chính là, vẫn vung tiền như rác, ra tay xa xỉ như cũ.
Gã thường xuyên ra vào ở các loại đấu giá hội cũng như giao lưu hội, ngoại trừ mua sắm một chút tài liệu trân quý ra, thì phần lớn thời gian cũng là vì mua một chút cao giai linh mộc, tranh với người khác tới mức đầu rơi máu chảy.
Mà dưới tài lực khổng lồ duy trì, thì gã cũng đã thu hoạch được kha khá.