Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 901 - Chương 899: Thất Vọng

Chương 899: Thất vọng Chương 899: Thất vọng

Dịch: Vong Hồn

“Ầm ầm ầm!”

Tiếng nổ đùng đùng vang lên một hồi, kim quang sơn nhạc to lớn và cả thân ảnh bốn người kia, cũng cùng bị ép vào trong lòng đất sa mạc.

Sa mạc chấn động, cồn cát phập phồng như sóng nước, tiếng nổ nặng nề không ngừng truyền từ lòng đất ra.

Một lúc lâu sau, tất cả chấn động ngừng lại.

Pháp tướng to lớn của Viên Minh cũng tiêu tán theo, có vài cái rễ cây Bất Tử Thụ chậm rãi từ lòng đất rút ra, rễ cây còn túm và kéo theo bốn tên tu sĩ mặc áo đen, mà quần áo đã bị rách nát hết.

Trong bốn người đó, chỉ có một tên tu sĩ có thân hình cao lớn kia thì còn có khí tức, ba người kia thì đã bị hút khô mất sinh mệnh lực trong nháy mắt, biến thành ba cỗ thi thể khô quắt.

Viên Minh cũng không nói nhảm nhiều cùng tên này, lôi gã dựng dậy, tay điểm vào mi tâm của gã, bắt đầu cưỡng ép sưu hồn.

Chỉ một lát sau, hắn đã biết rõ thân phận của đám người này.

Bọn họ tên là Hắc Hà Tứ Kiêu, chính là bốn tu sĩ Phản Hư Kỳ có hung danh cực kỳ nổi ở vùng nam bộ của Trung Châu Đại Lục, hoạt động thường ngày chính là giết người cướp của, chết cũng không oan chút nào.

Mà lần này, sở dĩ bọn họ đi tập sát Viên Minh, lại là vì tiếp nhiệm vụ của Lạc Nhật Tông.

Ngụy Lăng kia chính là người tiếp xúc trực tiếp cùng bọn họ, cho nên ý kiến tách ra làm việc trước đó, cũng là nằm bên trong kế hoạch, vì chỉ khi tách ra hành động, bọn họ mới có thể rũ sạch khả năng liên quan.

“Tiền bối, chúng ta chỉ là nhận tiền làm việc, ngài cũng đã giết ba vị huynh đệ của ta rồi, có thể giơ cao đánh khẽ tha cho ta một mạng hay không? Bốn huynh đệ chúng ta hơi có chút tài sản, chỉ cần ngài giữ lại cho ta cái mạng, ta bằng lòng dâng tặng hết cho ngài.” tu sĩ áo bào đen to cao kia đã hơi tỉnh táo một chút, hỏi dò.

Viên Minh không thèm phản ứng gã, coi như mắt điếc tai ngơ.

Trên thực tế thì căn bản hắn cũng không nghe đối phương nói gì, mà trong đầu còn đang suy nghĩ lại từ đầu tới cuối chuyện bị tập sát lần này.

Hắn và Lạc Nhật Tông trước giờ không có chút liên quan nào, càng không có thù oán, cho nên tự nhiên lại bị bọn họ tiến hành nhằm vào vây giết, nhất định vẫn còn ẩn tình phía sau.

Mà bằng cái thân phận Vạn Thiên Nhân này của hắn, thì cừu oán đã kết mà hắn có thể nghĩ tới, cũng chỉ có mỗi với cái vị Thủ Giới Nhân vừa mới có duyên gặp qua đôi lần là Tư Mã Trường Cầm nọ.

Thân phận của cái tên đó có thể nói là bất phàm, bên ngoài phong quang đường hoàng, nhưng sau lưng lại luôn dùng chút thủ đoạn âm hiểm, cái vụ bôi đen Viên Minh đủ thứ lúc trước còn chưa thấy đủ, mà lại còn muốn phải xóa bỏ hẳn hắn nữa mới thôi.

Viên Minh vốn chẳng định động tên kia nhanh như vậy, nhưng không nghĩ là đối phương lại chủ động xông tới động mình trước, đúng là hợp ý hắn.

Sắc mặt Viên Minh u ám, hắn không nói gì, đưa tay vỗ ra một chưởng.

Tu sĩ áo bào đen thất khiếu chảy máu, tất cả sinh cơ, Nguyên Anh cùng Thần Hồn đều mất đi.

Sau đó, Viên Minh thu hồi pháp khí chứa đồ của bốn người kia lại, kiểm tra một chút, bên trong có không ít linh tài, linh dược và pháp bảo, vốn liếng của bốn tên này cộng lại thì giầu hơn rất nhiều so với tu sĩ bình thường.

Hắn thu hồi Tứ Nhạc Liên Ấn và Ngân Quang Thủy Nguyệt Kính, lại chọn ra mấy khối linh mộc cao giai và một chút linh tài cất đi, sau đó liền phi thân vọt lên, hướng về chỗ vừa nãy quay lại.

Thi thể của Ngưu Canh Điền đã lạnh ngắt, mà Ngưu Phong Thu thì đang cố gắng lay tỉnh ca ca của mình, nước mắt chảy ngang, miệng thì đang phát ra âm thanh nghẹn ngào gào khóc như con cún con.

Viên Minh thở dài, đi tới bên cạnh Ngưu Phong Thu.

Ánh mắt trống rỗng của Ngưu Phong thu đột nhiên lộ ra một tia hung ác, gã đánh ra một quyền về hướng Viên Minh.

Viên Minh chế trụ cổ tay của hắn bằng một tay, dùng sức vặn một cái, trên mặt Ngưu Phong Thu lộ ra vẻ thống khổ, nhưng tay khác của gã lại đang muốn phản kích.

Viên Minh phất tay áo lên, hai mắt Ngưu Phong Thu tối sầm lại, ngã rầm xuống đất, chìm vào giấc ngủ.

Hắn bấm tay điểm tại mi tâm của Ngưu Phong Thu, truyền một cỗ hồn lực vào trong đó, được một lát thì thu ngón tay về.

Viên Minh lại lấy ra một viên Luyện Hồn Đan thượng phẩm, nhét vào trong miệng của Ngưu Phong Thu, sau đó tiến lên đè đầu Ngưu Phong Thu lại, giúp gã luyện hóa dược lực.

Vấn đề tâm trí của Ngưu Thu Phong, cẳn bản ở chỗ Thần Hồn của gã, Viên Minh vốn định giữ gã lại để nghiên cứu trường hợp này một chút, nhưng hôm nay Ngưu Canh Điền đã bỏ mình, hắn cũng không tiện nghiên cứu đệ đệ của gã nữa, bèn thử một chút xem có thể giúp vị đệ đệ này khôi phục lại được hay không.

Thực ra thì Viên Minh cũng không hoàn toàn hiểu rõ được cái vấn đề mà thần hồn của Ngưu Thu Phong gặp phải, nên chỉ có thể dùng cái biện pháp hơi ngốc nghếch là tăng cường thần hồn chi lực của gã lên xem sao.

Hắn vận khởi Vấn Tình Quyết, điều chỉnh thất tình của Ngưu Phong Thu, đem nó đặt vào chính quy.

Cùng với hồn lực khổng lồ từ Luyện Hồn Đan rót vào, Ngưu Phong Thu điên cuồng quơ quơ hai tay, muốn tránh thoát ra, nhưng gã làm thế nào cũng không thoát khỏi được.

Dưới dược lực bàng bạc dần được hấp thu, động tác của Ngưu Phong Thu cũng dần dần trở nên chậm chạp, thẳng cho tới lúc hoàn toàn dừng lại, cả người đang an yên ngồi đó, nước mắt giàn giụa.

Nét mặt của gã đã không còn sự si ngốc, con mắt cũng khôi phục lại thần thái như người bình thường.

Viên Minh buông tay ra, xem ra vấn đề thần trí của Ngưu Phong Thu đã được chữa khỏi.

Hắn cũng hơi có chút thu hoạch, đối với thất tình chi lực càng hiểu sâu thêm nữa.

Ngưu Phong Thu bất động, trong đầu đều là hình ảnh trước đó, ca ca dũng cảm quên mình chắn trước người gã.

“Ca ca tốt…” một lúc lâu sau, gã mới run run nói ra một câu như vậy với thi thể của ca ca mình.

Viên Minh cũng không an ủi, chỉ lấy ra một cái pháp khí chứa đồ của Hắc Hà Tứ Kiêu, đặt ở bên cạnh gã.

“Nhiệm vụ lần này nguy hiểm viễn siêu ngươi tưởng tượng, bây giờ rời khỏi còn kịp, mang theo ca ca ngươi rời khỏi Hỏa Nham sa mạc, trở về đi!”

Ngưu Phong Thu nhìn pháp khí chứa đồ một lúc, đứng lên nói.

“Bây giờ đầu óc ta đã thanh tỉnh, ngươi bị người ta phục kích không phải ngẫu nhiên, bốn người này cũng không phải là kẻ cầm đầu hại chết ca ca của ta, có thể nói cho ta biết hung thủ thật sự là ai không?”

Vẻ cừu hận tràn đầy tầng tầng lớp lớp trong đôi mắt gã, lực lượng thần thức cường đại đang dập dờn quanh người gã.

Luyện Hồn Đan thượng phẩm chẳng những chữa khỏi vấn đề thần trí cho Ngưu Phong Thu, mà cũng làm cho hồn lực của gã đột ngột tăng lên mấy lần, không kém bao nhiêu so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Hồn lực tăng vọt, nhưng tu vi của Ngưu Phong Thu vẫn chỉ là Kết Đan Kỳ, nên gã cũng khống chế không muốn nổi.

“Thu liễm một chút hồn lực, nếu không sẽ dễ dàng làm bị thương thần hồn.” Viên Minh nhắc nhở.

Ngưu Phong Thu khẽ giật mình, gã thử thu liễm thần hồn chi lực, ba động thần thức khuấy động xung quanh cấp tốc lắng lại.

Trong mắt Viên Minh hơi kinh ngạc, Ngưu Phong Thu này có năng lực khống chế thần hồn thật mạnh, đúng là một hạt giống tốt của Hồn Tu.

“Bây giờ ta cũng không biết đối phương là ai, nhưng địa vị chắc chắn là không nhỏ, ngươi không phải là đối thủ, trở về đi.” Hắn lắc đầu nói, cũng quay người đi về phía xa.

“Ta không sợ chết, kính xin tiền bối để cho ta xuất một phần lực!” Ngưu Phong Thu vội vàng đuổi theo, gấp gáp nói.

“Thật sao?” Viên Minh lại đi về phía trước mấy bước, mới dừng lại hỏi.

“Từ nhỏ ca ca đã chiếu cố ta, nếu như không nhờ hắn ta đã sớm chết rồi, không báo thù cho hắn, ta cũng sống không an tam!” Ngưu Phong Thu kiên nghị nói ra, vẻ mặt thấy chết không sờn đáp.

“Vậy thì tốt, ngươi về Bạch Đế Thành trước, sau này nếu cần tới ngươi, ta sẽ đi tìm ngươi sau.” Viên Minh nói.

Nói xong câu này, thân hình của hắn lướt lên, bay về hướng đội ngũ của Ngụy Lăng kia.

Ngưu Phong Thu đưa mắt nhìn độn quang Viên Minh biến mất ở chân trời, một lát sau mới cất thi thể của Ngưu Canh Điền lại, rồi hướng về phía bên ngoài Hỏa Nham Sa Mạc bay đi.



Một bên khác, ba tên tu sĩ Nguyên Anh của tiểu đội Viên Minh, lúc này đều trở lại chỗ Ngụy Lăng, vị lão giả da vàng bị trọng thương cũng bị mang theo trở về, bây giờ đang rơi vào hôn mê.

Một gã đại hán Nguyên Anh Kỳ đang kinh hoàng kể lại tình cảnh biến cố vừa phát sinh lúc nãy với Ngụy Lăng.

“Vậy vị Vạn đạo hữu kia đâu? Hắn ở đâu rồi?” Ngụy lăng nhíu mày hỏi.

“Cũng đã vẫn lạc…ta nhìn thấy hắn bị đại trận áp chế, đến động còn chẳng được.” đại hán Nguyên Anh kỳ nói.

“Các ngươi không tận mắt nhìn thấy Vạn đạo hữu vẫn lạc?” Ngụy Lăng truy vấn.

“Sau khi Vạn tiền bối bị bốn người kia dùng cấm chế vây khốn, Trần đạo hữu còn muốn dọa bọn hắn chạy, kết quả là vừa biểu lộ thân phận một cái, chỉ nói được hai cầu đã bị một tên áo đen đánh cho một chiêu trọng thương luôn, chúng ta sợ quá không dám lưu lại nữa mà đều chạy hết, không nhìn thấy đến cuối.” vị tu sĩ Nguyên Anh vẫn còn đang sợ hãi trong lòng, tỉ mỉ đáp.

“Được rồi, ta đã biết, các ngươi đi nghỉ ngơi chữa thương đi.”sắc mặt của Ngụy Lăng âm tình bất định, phất tay nói.

Ba người cũng không nhiều lời, đi sang một bên khác để nghỉ ngơi.

Tu sĩ trong đội ngũ Ngụy Lăng thì nghị luận ầm ĩ, thảo luận xem nguyên nhân đội ngũ của Viên Minh bị phục kích là gì.

Ngụy Lăng trầm ngâm không nói gì, nhìn về phía phương xa.

Đúng lúc này, cả đám người bỗng nhiên cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung, chợt thấy một thân ánh bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi, hướng về phía bên này là là bay qua.

Nhưng khi cả nhóm nhìn thấy rõ dung mạo của Viên Minh, thì lập tức tất cả đều lộ vẻ chấn kinh.

Bọn hắn đều không nghĩ tới, một tu sĩ Phản Hư sơ kỳ, có thể bình yên trở lại, dưới sự liên thủ vây công của bốn tên tu sĩ Phản Hư khác.

Ngụy Lăng cũng đang lộ ra vẻ mặt kinh hãi như cả đám người.

Viên Minh như có cảm giác, nhìn qua gã.

Trong lòng Ngụy Lăng run lên, nhưng trên mặt cũng không lộ ra dị trạng gì, bước nhanh tới hỏi thăm :”Vạn đạo hữu, ta dã biết rõ tình huống nơi đó của ngươi, vạn hạnh là ngươi không có việc gì.”

“Không để ý bị gài bẫy, may mà mệnh ta còn chưa đến tuyệt lộ, trốn thoát được.” Viên Minh hít sâu một hơi, nói.

Nói xong, hắn lại nhịn không được khẽ ho một tiếng, vội vàng bưng kín miệng của mình.

Giữa kẽ tay của hắn bỗng chảy ra một vệt máu đỏ tươi.

“Ngươi thụ thương rồi?” Ngụy Lăng lo lắng hỏi.

“Một chút vết thương nhỏ, ta không sao.” vẻ mặt Viên Minh bình thản, cũng xóa sạch vết máu ở khóe miệng đi.

“Vậy là tốt rồi, ta nghe được tu sĩ trốn về kể lại, bốn người kia rất có thể là tà tu Hắc Hà Tứ Kiêu ẩn hiện ở Vạn Yêu Sơn Mạch trong năm gần đây, dám tập kích đội ngũ tầm bảo, chờ sau này hộp hợp cùng các đội ngũ khác, Ngụy mỗ nhất định sẽ đem việc này báo cáo cho sư tôn, giúp Vạn đạo hữu đòi lại một cái công đạo.” Ngụy Lăng lòng đầy căm phẫn nói ra.

“Vậy liền đa tạ Ngụy đạo hữu, chỉ là xảy ra chuyện như vậy, không có cách nào lại chia ra hành động nữa, kế tiếp vẫn cùng đi đi.” Viên Minh thầm cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại chẳng tỏ vẻ gì.

“Cái này đương nhiên.” Ngụy Lăng lập tức nói.

Viên Minh cảm ơn một tiếng, quay người bay tới đăng trước.

Ngụy Lăng nhìn theo bóng lưng của Viên Minh, chào hỏi những người khác một tiếng, cũng đi theo.

Những người khác trong đội ngũ của Viên Minh còn sống sót lần lượt trở về, hai cái đội ngũ sát nhập lại làm một, cứ như vậy đi từng bước đi tiếp trong sa mạc lặng lẽ, tìm kiếm tung tích của Thiên Hỏa.

Màn đêm rất nhanh buông xuống.

Đám người không đi đường nữa, tập kết lại ở một chỗ bên cạnh một rừng cây Hồ Dương chết héo nghỉ ngơi.

Viên Minh tựa lưng vào bên trên một cây khô, cách đám người xa hơn một chút, hay tay khoanh trước ngực, mắt khép hờ, như đã lâm vào ngủ say.

Kỳ thực thì dưới thân thể của hắn, rễ cây Bất Tử Thụ đã kéo dài hướng về phía dưới lòng đất hơn chục dặm, đâm vào một đầu linh mạch ở dưới đó, hấp thu linh lực để tu luyện.

Sa mạc Hỏa Nham có khí hậu khô nóng, nhưng nơi này lại tràn đầy linh khí, dưới lòng đất cũng tồn tại một chút linh mạch đứt gãy.

Viên Minh chính là đang tập chung dò xét một đầu linh mạch dưới lòng đất có quy mô không nhỏ, nên mới không để ý yêu cầu tiếp tục thăm dò của Ngụy Lăng, mà quyết định hạ trại tạm nghỉ ở đây.

Tại một chỗ khác ở Vạn Yêu Sơn Mạch, hắn còn lo nếu hấp thu linh mạch quá mức sẽ ảnh hưởng tới hoàn cảnh sinh thái nơi đó, nhưng mà ở cái nơi đất cằn sỏi đá là sa mạc Hỏa Nham này, Viên Minh cũng không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì nữa.

Rễ cây Bất Tử Thụ không ngừng rút ra linh lực dưới linh mạch trong lòng đất, dung nhập vào vòng xoáy pháp lực ở đan điền.

Đầu linh mạch ở trong lòng đất chỗ này có linh lực thuộc tính Hỏa cực kỳ dồi dào, linh lực thuộc tính hỏa trong thể nội của Viên Minh nhanh chóng tinh tiến, đồng thời thì một viên châu màu đỏ đang dần dần ngưng kết ra trên Bất Tử Thụ.

“Xem ra linh mạch khác biệt, vật tụ linh sinh ra trên Bất Tử Thụ cũng khác…” Viên Minh nhìn thấy điều này thì thầm nghĩ như vậy.

Trong lúc Viên Minh đang tập trung rút linh mạch trong lòng đất ra, thì đồng thời Ngụy Lăng cũng lấy lý dò tuần tra dò xét ban đêm, một mình rời khỏi doanh địa.

Gã đi xa đám người, đến phía sau một cái cồn cát , bố trí mấy đạo cấm chế ở xung quanh đó xong, mới lấy ra một cái trận bàn hình tròn, kích thích ấn phù bên trên đó, bắt đầu đưa tin liên hệ người khác.

Không lâu sau, phía trên trận bàn tỏa sáng rực rỡ, bên trong hào quang hiện ra một bóng người, chính là trưởng lão Vương Phục Long của Lạc Nhật Tông.

“Sư Phụ!” Ngụy Lăng nhìn thấy bóng người hiển hiện thì khẽ khom người.

“Không cần đa lễ, chuyện làm thế nào rồi?” Vương Phục Long hỏi.

“Hắc Hà Tứ Kiêu thất thủ, đoán là không phải chạy trốn cũng là bị giết, nhưng mà đã qua mấy canh giờ cũng không thấy bọn hắn liên hệ ta, có lẽ khả năng phía sau lớn hơn.” Ngụy Lăng vội vàng nói.

“Ngươi nói cái gì, tuy Hắc Hà Tứ Kiêu này mỗi tên chiến lực cũng chẳng ra sao cả, cũng chỉ là tu sĩ Phản Hư sơ kỳ bình thường mà thôi, nhưng khi bọn hắn liên thủ có thể vượt cấp chém giết được tu sĩ Phản Hư trung kỳ, lại có pháp bảo Tứ Nhạc Liên Ấn mà vị kia cấp cho phụ trợ, tập kích chiếm cứ tiên cơ nữa, cho dù là tu sĩ Phản Hư hậu kỳ cũng khó có thể sống sót, làm sao lại thất bại?” Vương Phục Long nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.

“Đệ tử cũng không biết tình hình thực tế như thế nào, nghe tu sĩ tu sĩ bên người Vạn Thiên Nhân kia kể lại thì thật sự là hắn không thể sớm phát giác, đã bị vây ở bên trong pháp trận không động đậy được, theo lý thì có Tứ Nhạc Liên Sơn đại trận áp chế, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ…nhưng kết quả thì hắn lại còn sống trở về.” Ngụy Lăng không dám suy đoán quá nhiều, mà nói sự thật ra.

Bóng người bên trong trận bàn trầm ngâm thật lâu, mãi không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment