Chương 90: Không đến nỗi quá ngu
Chương 90: Không đến nỗi quá ngu
Một sáng sớm của mấy ngày sau đó.
Chưa đến giờ Mão, bên trong Hỏa phường đã có tiếng vung búa đinh đương truyền ra.
Trong một phòng rèn đúc, hơi nóng bốc lên, Viên Minh cởi trần đang cầm búa rèn nện liên tục lên phôi trên đe sắt, tia lửa đỏ thắm từ đó bắn ra tung tóe.
Viên Minh trông rất chăm chú, hai mắt tập trung vào phôi sắt, trong mắt dường như không có gì khác.
Cánh tay hắn kết nối chặt chẽ với búa rèn, trông như chỉ là cầm nắm đơn giản, kỳ thực lại đang âm thầm vẩn chuyển Khu Vật thuật, quán chú pháp lực vào trong búa, hình thành một loại cảm giác giống hệt như điều khiển cánh tay.
Viên Minh nện từng búa từng búa nối tiếp nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, không ngừng tiếp cận mục tiêu kia.
Tiếng vang dồn dập như châu rơi đĩa ngọc, cuối cùng cũng hình thành một nhịp điệu đặc biệt.
Tám trăm ba mươi bảy, tám trăm ba mươi tám…
Chín trăm bốn mươi mốt, chín trăm bốn mươi hai, chín trăm bốn mươi ba…
Viên Minh cả người mồ hôi bóng loáng, từng giọt to như hạt đậu không ngừng lăn trên trán, tí tách rơi xuống nền đất.
Chín trăm bảy mươi tám, chín trăm bảy mươi chín…
Cánh tay hắn đã cứng ngắc, động tác vung búa nện xuống bắt đầu hơi lệch đi nhưng hắn vẫn đang cố gắng khống chế, không để việc nện búa xuất hiện sai sót nào.
Nhưng sức người chung quy cũng có hạn, không phải cứ có ý chí là có thể vượt qua.
Búa thứ chín trăm tám mươi mốt vừa rơi xuống, tiếng nện búa vốn đang trong trẻo dễ nghe chợt có thêm một tia trầm đục không nên có.
Viên Minh lập tức biết mình lại thất bại.
Hắn ngưng động tác lại, không tiếp tục tiến hành nện gõ vô nghĩa, mà chỉ trơ mắt nhìn phôi sắt trên đe dần nguội đi.
Chồn lửa vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, phát giác Viên Minh thất vọng liền nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, duỗi móng vuốt ra chộp cây búa rèn, tựa như muốn giúp hắn rèn tiếp.
Viên Minh xoa xoa đầu nó, mỉm cười rồi đặt búa rèn qua một bên.
Trên thực tế, Viên Minh không phải cảm thấy thất vọng mà chỉ đang hồi tưởng lại quá trình vừa rồi. Hắn thấy lực lượng thần hồn bản thân không yếu, Khu Vật thuật của hắn cũng xem như liền mạch lưu loát, thế nhưng khoảng cách tới mức dung hội quán thông vẫn còn thiếu một chút, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn rèn phôi thất bại.
Lúc này, bóng dáng Phương Cách từ đằng xa bước tới.
“Ngươi tiến bộ còn nhanh hơn ta tưởng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có tiến bộ lớn như vậy, có thể liên tục quai búa chín trăm tám mươi mốt lần, thừa đủ để luyện chế một món kiểu yên lưng linh thú. Có thể nói, trình độ của ngươi đã vượt xa đại đa số đệ tử Hỏa Luyện đường.” Y đi tới cạnh Viên Minh, nhìn hắn một lượt rồi mở miệng nói.
“Đa tạ sư huynh khích lệ, có điều khoảng cách đến mục tiêu kia vẫn còn thiếu mười chín búa.”
“Sai một ly đi ngàn dặm, trông như chỉ thiếu có mười chín búa, kỳ thực còn cách rất xa.” Phương Cách gật gật đầu, lộ vẻ thành thật nói.
Viên Minh đang tính nói thêm mấy câu khách sáo, nghe vậy chỉ có thể nuốt ngược vào, không khỏi xấu hổ, trong lòng thầm mắng rốt cuộc ngươi đến cổ vũ ta, hay là đến cười nhạo ta?
“Ta hiểu rõ thiếu sót của bản thân không chỉ là chuyện mười chín búa, mà trên phương diện lực lượng, kỹ xảo, thậm chí mức độ chuyên chú đều còn thiếu sót không nhỏ.” Viên Minh trầm ngâm ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Ta nhìn ra được, ngươi cũng không phải thật lòng thích luyện khí, thế nên ta thấy hơi khó hiểu, sư tôn người đã đặc biệt thông báo, ngươi có thể không làm sàng liệu, thế nhưng sao ngươi vẫn kiên trí như vậy, thậm chí còn bỏ công cố gắng nhiều hơn người khác?”
“Vì ta không thích đi đường vòng.” Viên Minh nhìn về phía vị sư huynh nghiêm túc này, đáp.
“Hửm?” Phương Cách càng thấy khó hiểu hơn.
“Gặp phải một ngọn núi, ta thích vượt qua nó chứ không phải vòng qua.” Viên Minh cười giải thích.
“Hay lắm! Nếu vậy, khoảng cách tới mục tiêu một ngàn búa của ngươi đã rất gần rồi.” Phương Cách nghe vậy liền nở nụ cười, nói động viên.
…
Trong đêm.
Một vầng trăng treo phía trời Tây. Ánh trăng trong như nước trải xuống, xuyên qua cửa sổ.
Viên Minh đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trong phòng, ôm lư hương trong ngực, trên người phủ đầy ánh sáng mờ ảo, tu luyện Minh Nguyệt quyết.
Hỏa Sàm Nhi thoải mái dựa vào bên chân hắn, hai mắt khép hờ, nửa mê nửa tỉnh.
Viên Minh dùng thần niệm tự quan sát chính mình, đã có thể thấy rõ tình hình trong thức hải của mình, xác định tai họa ngầm do việc tu luyện Phi Mao thuật đem lại đã cơ bản đã bị hắn áp chế.
Nhưng sương mù màu đỏ tràn ngập trong thức hải của hắn trước kia, lúc này đều đã ngoan ngoãn bị đẩy tới vùng rìa, không còn dám lỗ mãng.
Viên Minh hai tay kháp động pháp quyết, trong lòng thầm niệm pháp quyết Minh Nguyệt quyết, thần niệm bắt đầu tụ tập, lực lượng không ngừng tập trung.
Bỗng nhiên, một tâm niệm của hắn liên lục lặp lại, theo đó lực lượng thần thức bắt đầu xông ra khỏi thức hải, tràn đi thăm dò kinh mạch quanh thân.
Hắn muốn thử hoàn thành nội thị tất cả kinh mạch.
Thời điểm lực lượng thần thức xông ra, trước tiên tách ra thành hai cỗ lực lượng, đồng thời tiến vào Nhâm mạch và Đốc mạch.
Hai mạch này là hai mạch âm dương lớn nhất trong kinh mạch con người. Thần niệm vừa vào liền có thể thấy Nhâm mạch từ trán xuống dưới, qua mi tâm, chóp mũi, cổ họng, ngực, thẳng xuống bụng.
Mỗi một huyệt vị trong đó như một dịch trạm trên đường đi, khắp nơi thắp sáng đèn đuốc.
Thần niệm vào Đốc mạch, một đường nội quan, xuôi theo sau đại não đi xuống, dọc theo đường đi giống như Vạn Lý Trường Thành, có dựng phong hỏa đài san sát tương ứng với mỗi huyệt đạo, bốc lên lửa lớn hừng hực.
Thời khắc hai cỗ thần niệm vừa phân luồng, Viên Minh chỉ cảm thấy đau hơi nhói nhói, nhưng vẫn ở trong giới hạn chịu đựng.
Nhưng sau khi khi hai cỗ thần niệm này phân tách hẳn ra, trên mặt vẫn còn bảy đường kinh mạch Túc Dương Minh Vị kinh, Túc Thiếu Dương Đảm kinh, Túc Thái Dương Bàng Quang kinh, Thủ Dương Minh Đại Tràng kinh, Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu kinh, Thủ Thái Dương Tiểu Tràng kinh cùng Túc Quyết Âm Can kinh.
Thần niệm nếu muốn đồng thời tiến vào trong bảy kinh mạch này thì cần phải tách thành bảy luồng.
Do việc tu luyện Minh Nguyệt quyết có tiến triển, Viên Minh quyết tâm liều mạng, tỏa ý niệm ra.
Chớp mắt sau đó, hắn chia bảy luồng thần niệm đồng thời tiến vào mấy đường kinh mạch này, bắt đầu thử nội thị.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng toàn bộ huyệt đạo và kinh mạch toàn thân hiện ra rõ ràng trong đầu Viên Minh.
Đầu óc Viên Minh truyền ra một hồi cảm giác đau đớn khó mà chịu nổi, cảm giác như muốn nổ tung.
Hắn cắn chặt răng, cố gắng nén đau định mở mắt ra và từ bỏ xúc động tiếp tục xung kích, có điều thân thể cũng đã bắt đầu run rẩy một cách mất kiểm soát.
Đây là tình trạng bắp thịt cả người co rút do đau đớn dữ dội gây ra.
Hỏa Sàm Nhi đang dựa vào chân bị dị động của hắn làm bừng tỉnh, không khỏi mở hai mắt ra.
Nó nhìn Viên Minh mặt mũi tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, cả người run rẩy mà không khỏi gấp tới mức kêu loạn cả lên.
Đúng lúc này, nó chợt thấy trên cây tùng bên ngoài cửa sổ, có một cái bóng bạc đứng dậy. Hỏa Sàm Nhi lập tức thẳng lưng đứng người lên, nhe răng trợn mắt với đối phương.
Cái bóng kia lại chỉ khoan thai cất bước, dần dần đi ra khỏi tàng cây, dưới ánh trăng để lộ ra một thân phủ đầy lông mềm mượt màu trắng bạc, cả người tỏa hào quang, trông vừa cao quý lại thanh nhã.
Tiểu gia hỏa cũng không vì vẻ ngoại mỹ lệ của mèo bạc mà buông lỏng cảnh giác, trái lại còn trợn mắt nhe nanh, trong miệng nó còn lờ mờ thấy ánh lửa sáng lên.
Nhưng mèo bạc lại hoàn toàn không thèm để ý hành động đe dọa của nó, vẫn khoan thai cất bước, dọc theo nhanh cây đi tới rồi nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống chỗ bậu cửa sổ.
Ngay khi chồn lửa cảm nhận được uy hiếp, toan xông ra ngăn trở, đôi mắt nó bỗng chạm phải cặp con ngươi khác màu của mèo bạc.
Một vòng sáng mê huyễn mà yêu dị hiện lên trong cặp mắt kia, tức thì chồn nhỏ liền phát hiện cảnh vật trước mắt biến ảo, phảng phất như nhìn thấy một ngọn núi nhỏ toàn là Hỏa tinh thạch và Hỏa Phác ngọc.
Đôi mắt nó chợt mơ màng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra một nét cười, có điều đầu óc dường như lại nghĩ đến Viên Minh đang gặp nguy hiểm, cố gắng giằng co, chống cự lại sự dụ hoặc này.
Nhưng khi những Hỏa Phác ngọc và Hỏa tinh thạch kia lăn rầm rầm xuống chỗ nó, nó rốt cuộc vẫn không chống lại sự dụ hoặc, nhịn không được nhào tới.
Không phải nó không có cốt vì, mà vì Hỏa tinh thạch thực sự nhiều quá.
Mèo bạc liếc nhìn chồn nhỏ duỗi chân lăn lộn trên mặt đất, lè lưỡi liếm không khí với ánh mắt đầy vẻ xem thường.
Sau đó, tầm mắt của nó rơi lên trên người Viên Minh.
Viên Minh giờ phút này đã không chỉ là sắc mặt trắng bệch mà lông mày của hắn còn đang nhíu chặt, bộ dạng vô cùng thống khổ.
Thần trí của hắn gần như đã dốc hết toàn bộ lực lượng, muốn một lần hành động đi khắp tất cả các kinh mạch, sau đó phi thẳng xuống đan điền, nội thị hết cả ba khu nội cảnh, triệt để hoàn thành tọa chiếu tự quan.
Như mới đi một nửa, hắn bỗng cảm giác thần thức phân tán lúc đầu bắt đầu có dấu hiệu cạn hết sức lực.
“Chẳng lẽ là cường độ thần niệm không đủ?” Viên Minh thầm nghi hoặc trong lòng.
Chỉ một thoáng chần chừ do dự, lực lượng thần thức còn dư trong thức hải của hắn lại bắt đầu phân lưu ra, tuôn chảy về phía kinh mạch.
Khung cảnh mà Viên Minh thần thức nội thị thấy được đột ngột mở rộng, tất cả mười hai đầu chính kinh và kỳ kinh bát mạch đều bị nội thị thông thấu chỉ trong nháy mắt sau đó.
“Ngu xuẩn.”
Đúng lúc, thanh âm mèo bạc chợt vang lên trong thức hải của Viên Minh.
Viên Minh giật mình, chỉ cảm thấy thanh âm này không giống với trước kia, nghe như cách hắn rất xa lại có chút phiêu hốt.
Còn chưa kịp đáp lại, hắn đã cảm thấy đầu não đột nhiên trống không, ngay tiếp đó, một cỗ sát niệm hỗn độn mãnh liệt, khó có thể ngăn chặn dâng lên trong thức hải.
Trong đầu hắn, dưới tình huống không bị lực lượng thần thức áp chế, sương mù đỏ sậm vốn đã bị áp chế lại bắt đầu điên cuồng lan tràn, ăn mòn thức hải Viên Minh.
Trong lúc này, thần niệm Viên Minh lại đang phân tán ở trong kinh mạch, tựa như tướng sĩ chinh chiến bên ngoài, thấy kinh thành bị người công phá, muốn quay về cứu viện thì đã muộn mất.
Thời điểm thức hải của hắn sắp bị xâm chiếm hoàn toàn, một cột ánh trăng trong trẻo phủ xuống, đồng thời một tràng tiếng ngâm xướng không linh huyền diệu vang lên bên tai Viên Minh.
Trong thức hải đã bị ăn mòn của hắn chợt có ảnh sáng bừng lên, theo đó sương mù đỏ sậm lập tức bị bức lui.
Viên Minh thật vất vả mới có được cơ hội thở dốc, lập tức bắt đầu thu rút thần niệm về thức hải, qua một lúc lâu sau mới ổn định lại được.
Hai mắt hắn đột nhiên mở ra, đáy mắt vằn vện đầy những tia máu, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Viên Minh hơi nheo mắt lại, đầu tiên là nhìn Hỏa Sàm Nhi đang lăn lộn trên đất, sau đó lại nhìn về phía bệ cửa sổ.
Một con mèo bạc mỹ lệ mà thần bí đang ưu nhã ngồi xổm trên bệ cửa sổ, đưa đôi mắt khác màu nhìn hắn đầy khinh bỉ, giống y cái cách nó nhìn chồn nhỏ ngốc nghếch khi trước.
“Đa tạ.” Viên Minh đứng dậy, nói lời cảm tạ với mèo bạc.
Mèo bạc nhìn lư hương hắn ôm trong tay một chút nhưng không để ý lắm, do dự một lúc rồi quay người muốn rời đi.
“Dừng bước.” Viên Minh thấy thế, vội vàng gọi giật lại.
Viên Minh ngừng lại, chần chừ một lúc xong mới quay nửa đầu qua một bên, nhìn lại.
“Các hạ lúc trước đưa tặng ‘Minh Nguyệt Quyết’, là do nhìn ra ta có tật bệnh do Phi Mao thuật phản phệ nên mới cố tình làm vậy phải không?” Viên Minh mở miệng hỏi dò.
“Coi như có thể cứu. Không đến nỗi quá ngu.” Mèo bạc rốt cuộc đã đáp lại, có điều vẫn như trước, chẳng nói được lời nào tốt đẹp.
“Quả nhiên là thế, là tại hạ nợ ngươi một phần ân tình.” Viên Minh cũng không có để ý, chỉ chân thành nói.