Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 911 - Chương 909: Cấu Kết

Chương 909: Cấu kết Chương 909: Cấu kết

"Giúp hắn sao?" Ô Lỗ thấp giọng hỏi.

"Tạm thời chờ đã, khí tức hỏa thú này có điểm không đúng." Viên Minh khẽ lắc đầu,bấm niệm pháp quyết triệu ra một quang cầu Viên Quang thuật mở rộng phạm vi thăm dò.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra có ba tu sĩ mượn nhờ thuật pháp ẩn nấp thân hình ngay một góc chiến trường bên kia.

Viên Quang thuật của hắn đã đến đại viên mãn, năng lực dò xét rất mạnh, hiện rõ dung mạo ba người bên trong.

Một người trong đó mắt to mày rậm, làn da ngăm đen, là sư huynh Nam Thượng Phong tên là Hà Tu Văn.

Về phần hai người khác đều mặc áo giáp màu đen, một người tóc đỏ, dáng người cao gầy, tay đang cầm một miếng ngọc phù màu đỏ không ngừng lập loè linh quang. Mơ hồ trong đó lại như tương liên với khí tức hỏa thú nơi xa, như thể đang thao túng bọn chúng.

Mà tên còn lại thì có một bộ mặt hung ác, mắt xếch miệng rộng, đầu trọc, toàn thân nồng đậm Âm khí quấn quanh, nhìn đầy bất thiện.

Hai người này đều là Hắc Ma dưới trướng Tư Mã Trường Cầm, lúc trước hắn từng gặp qua.

"Là Hắc Ma! Hà Tu Văn làm so lại quấy cùng bọn chúng? Chẳng lẽ Tư Mã Trường Cầm cũng muốn lấy mạng Nam Thượng Phong?" Ô Lỗ có chút nghi hoặc.

Trong khoảng thời gian này y thường xuyên ở cùng với Nam Thượng Phong, có nghe được ân oán giữa Nam Thượng Phong và Tư Mã Trường Cầm.

"Không biết, có lẽ còn có nguyên nhân khác." Viên Minh lắc đầu nói.

"Thực lực hai tên Hắc Ma này thế nào?" Ô Lỗ hỏi.

"Tên đầu trọc kia là pháp tướng sơ kỳ, tóc đỏ là Phản Hư đỉnh phong, chẳng qua khí tức vô cùng cổ quái, có lẽ còn có át chủ bài." Viên Minh đáp.

Ngay khi hai người đang nói chuyện thì Hà Tu Văn bên trong Viên Quang thuật bỗng nhiên lên tiếng, ngữ khí mang theo bất mãn: "Trịnh Hành đạo hữu, Nam Thượng Phong này chẳng qua chỉ là Phản Hư hậu kỳ, đã lâu như vậy các ngươi vẫn còn chưa đánh chết được gã, tốc độ quá chậm. Cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ đến giữa hồ trước, lấy đi Địa Tâm tịnh hỏa vậy."

Địa Tâm tịnh hỏa!

Viên Minh nghe vậy mà giật mình mừng rỡ.

Đương nhiên hắn từng nghe nói qua đại danh loại lửa này. Địa Tâm tịnh hỏa thuộc loại địa hỏa, lại là một loại địa hỏa cực kỳ đặc thù.

Nguyên bản một loại địa hỏa ra đời sẽ mang theo hình thái và tính chất cố định như Huyền Dương địa hỏa chí dương thiện về luyện thể; hoặc như Dương Viêm tinh thuần có thể tinh thuần sự vật, thích hợp dùng để luyện đan luyện khí.

Nhưng mà Địa Tâm tịnh hỏa lại không như vậy mà có một loại liên hệ thần bí với mặt trời, mặt trời biến hóa cũng sẽ theo đó mà biến hóa.

Sáng sớm khi ánh nắng mặt trời mới xuất hiện, Địa Tâm tịnh hỏa có sinh cơ bừng bừng; Giữa trưa ánh nắng cực nóng, Địa Tâm tịnh hỏa cũng trở nên nóng cháy không chịu nổi; Chạng vạng tối mặt trời ngả về tây, Địa Tâm tịnh hỏa cũng sẽ hiện ra trạng thái nội liễm trầm thấp...

Bởi vì quá dễ biến hóa nên Địa Tâm tịnh hỏa không cách nào dùng để luyện đan, luyện khí, cùng với luyện thể.

Chẳng qua lửa này cũng có diệu dụng khác.

Bởi vì Địa Tâm tịnh hỏa bao giờ cũng ở trong trạng thái biến hóa, nên tìm hiểu về lửa này cũng sẽ có tác dụng lĩnh ngộ ra hỏa chân ý.

Nghe đồn Chúc Dung môn có một cái ao tên là Chúc Dung hỏa trì, tu luyện trong đó sẽ giúp cho thần thông thuộc tính hỏa nhanh chóng tinh tiến. Bên trong Chúc Dung hỏa trì có một loại chân hỏa quan trọng nhất, chính là Địa Tâm tịnh hỏa.

Chúc Dung tâm quyết của Viên Minh đã đạt tới bình cảnh từ lâu, vẫn đang cần Chúc Dung hỏa trì tẩy lễ, hắn vẫn một mực tìm kiếm cơ hội này.

Nhưng Chúc Dung môn là đại phái Trung Châu, nếu biết Viên Minh có được Chúc Dung tâm quyết có lẽ còn đuổi giết không kịp, làm sao còn để cho hắn mượn hỏa trì nhà mình được?

Hôm nay vậy mà có thể tìm thấy Địa Tâm tịnh hỏa ở nơi này, tất nhiên Viên Minh mừng rỡ không thôi.

Hắn vội vàng gọi ra một quả quang cầu Viên Quang thuật, nhìn về phía trong lòng hồ.

Chỉ thấy hồ nước đỏ thẫm bao vậy lấy một ngọn lửa màu trắng lớn chừng một trượng đang chậm rãi thiêu đốt, nhìn sơ qua tựa hồ không có gì khác thường nhưng cẩn thận quan sát lại sẽ phát hiện lửa này liên tục biến hóa như thể là vật còn sống.

Những tính chất đặc biệt này hoàn toàn giống như miêu tả về Địa Tâm tịnh hỏa, Viên Minh càng cảm thấy tin tưởng hơn.

Bên kia, nghe thấy Hà Tu Văn phàn nàn, sắc mặt Hắc Ma đầu trọc Trịnh Hành cũng chuyển sang lạnh lẽo.

"Hà đạo hữu định lật lọng chăng?" Gã lạnh lùng hỏi.

"Cái gì mà lật lọng, lúc trước ta ước định với các ngươi rất rõ ràng. Ngươi giúp ta giết Nam Thượng Phong, ta chủ động không tranh giành, nhường Địa Tâm tịnh hỏa cho các ngươi. Nếu đã lâu như vậy mà Nam Thượng Phong còn chưa chết, lại kéo dài thêm nữa ai biết sẽ phát sinh biến cố gì? Ta cũng không chờ thêm nữa." Hà Tu Văn chất vấn.

"Hết cách rồi, ai biết sư đệ này của ngươi có linh bảo không gian hộ thân lợi hại bậc này? Hơn nữa gã cũng không kiên trì được bao lâu nữa, Hà đạo hữu kiên nhẫn chờ thêm một lát là được." Trịnh Hành lúng túng nói.

"Ta không đợi được, hỏa thú này không có bao nhiêu thực lực, các ngươi không thể tự mình ra tay sao? Linh bảo không gian của Nam Thượng Phong có lợi hại mấy cũng không ngăn cản được hai vị." Hà Tu Văn lắc đầu.

"Ngươi cũng là pháp tướng, sao không ra tay?" Trịnh Hành lộ ra vẻ châm chọc.

Hà Tu Văn nín bặt, không nói gì.

Mấy đệ tử thân truyền của tông chủ đều có để lại hồn đăng bản mệnh ở tông môn cả. Hồn đăng bản mệnh của Đại La Phái được dùng bí pháp luyện chế, không giống với hồn đăng bình thường chỉ biểu hiện sinh tử của chủ nhân. Một khi bọn họ vẫn lạc, dù cho cách bao xa, hồn đăng bản mệnh cũng sẽ ghi chép lại hết thảy tình hình trước khi chết lại, để sau này có thể truy xét được hung thủ.

"Thủ đoạn của Đạm Đài chân nhân ngươi rõ ràng hơn hẳn chúng ta, Nam Thượng Phong chết đi nhất định sẽ bị lão truy xét tận cùng, vạn nhất để lão tra ra được chúng ta động tay thì mới phiền toái." Trịnh Hành khẽ nói.

Sắc mặt Hà Tu Văn âm trầm xuống, nhưng cũng biết Trịnh Hành nói có lý nên gã cũng không thể nào phản bác được.

"Hà đạo hữu vẫn không nên quá nôn nóng. Chúng ta là thủ hạ của Cầm Ma đại nhân, nếu xảy ra chuyện, dù không tránh được nỗi khổ da thịt nhưng đại nhân vẫn có thể bảo vệ được chúng ta, nhưng Hà đạo hữu lại khác. Loại chuyện giết sư đệ này một khi bại lộ ra, Đại La Phái sẽ không để cho ngươi sống yên ổn." Trịnh Hành thấy gã như vậy bèn nói tiếp.

Hà Tu Văn trầm mặc không nói, chậm rãi nói: "Ta chỉ có thể đợi thêm tối đa nửa canh giờ nữa."

"Hà đạo hữu vẫn rõ lí lẽ!" Trịnh Hành mỉm cười.

Hai người lập tức trầm mặc xuống, chẳng qua một lát sau Hà Tu Văn lại đột ngột mở miệng.

"Xin hỏi Trịnh Hành đạo hữu, nếu muốn bái nhập dưới trướng Cầm Ma đại nhân thì cần có iều kiện gì?" Gã nhìn Trịnh Hành hỏi.

"A? Hà đạo hữu có ý định này? Yên tâm, Cầm Ma đại nhân cực kỳ coi trọng anh tài, với thiên phú cùng thực lực của Hà đạo hữu thì chỉ cần nguyện ý, đại nhân chắc chắn vui vẻ tiếp nhận. Cân nhắc đến thân phận của Hà đạo hữu thì có lẽ cũng không cần giống chúng ta tùy thời đi theo, mà chỉ cần nghe theo mệnh lệnh lúc trọng yếu nhất là được." Trịnh Hành sửng sốt một chút, trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ vui vẻ nồng đậm.

"Như vậy không thể tốt hơn. Chẳng qua là nếu chỉ một mình ta thì mang đến quá ít trợ lực cho Cầm Ma đại nhân. Nếu là có thể loại trừ Dương Phạm, để ta an ổn ngồi trên ghế tông chủ Đại La phái thì nhất định sẽ dốc hết toàn lực tông phái báo đáp ân tình viện trợ của đại nhân." Trong mắt Hà Tu Văn lóe sáng.

Trịnh Hành nghe vậy, trong lòng nhảy dựng.

Mặc dù Tư Mã Trường Cầm là Thủ Giới nhân nhưng Thủ Giới nhân không chỉ có một vị trí, còn có đủ loại tranh đấu lẫn nhau.

Đại La phái là đại phái Trung Châu, nếu bọn họ có thể triệt để thu phục cho Tư Mã Trường Cầm sử dụng thì tuyệt đối là một đại công lao.

"Chuyện lớn thế này ta phải thông báo trước cho Cầm Ma đại nhân một tiếng, Trịnh mỗ không dám tự tiện làm chủ." Trịnh Hành không tỏ vẻ gì, nói.

"Không sao, tại hạ đành chờ tin tốt của Trịnh đạo hữu." Đáy mắt Hà Tu Văn xẹt qua vẻ thất vọng, chẳng qua nhanh chóng trở nên bình thản, tiếp tục yên lặng đứng ngoài quan sát Nam Thượng Phong bị vây công.

Viên Minh thông qua Viên Quang thuật nghe được chuyện bọn họ trao đổi, ánh mắt mang đầy suy tính.

"Viên huynh, Nam Thượng Phong có vẻ không chống đỡ nổi rồi." Mà đúng lúc này, Ô Lỗ một mực chú ý tình huống Nam Thượng Phong lên tiếng nhắc nhở một câu.

Viên Minh giương mắt nhìn lên, chỉ thấy lúc này Nam Thượng Phong đã toát mồ hôi ướt đẫm áo. Thần thông dịch chuyển của hư ảnh Không Vũ điện cũng chậm lại, thậm chí thỉnh thoảng chỉ có thể đón đỡ công kích của hỏa thú.

Bên kia ba người Hà Tu Văn cũng phát hiện tình huống của Nam Thượng Phong, đã tập trung tinh thần chuẩn bị phản công, để chắc chắn dùng hỏa thú vây giết được Nam Thượng Phong.

"Ta tiến lên, ngươi tùy thời hành sự, không cần quản Nam Thượng Phong. Có lẽ hắn còn có át chủ bài, chỉ cần chúng ta kiềm chế ba người Hà Tu Văn thì hắn có thể ứng phó được hỏa thú kia." Viên Minh nhanh chóng nói, sắp xếp xong xuôi kế hoạch.

Ô Lỗ cũng không có dị nghị, lập tức đáp ứng, sau đó thúc giục Độn Thiên Thạch phù biến mất.

Viên Minh cũng vận chuyển Hóa Hư thuật ẩn nấp thân mình, cẩn thận đi tới gần ba người Hà Tu Văn, nhanh chóng di chuyển tới bên cạnh.

Ba người vẫn chỉ chú ý tới tình hình của Nam Thượng Phong, không phát hiện có người tới gần.

Viên Minh điểm mi tâm, hồn lực trong thức hải dồn dập, toàn lực phát động thần thông Ác Mộng chớp mặt đã ập xuống ba người.

Lực lượng thần hồn của ba người Hà Tu Văn cũng không bằng Viên Minh nên hai mắt bọn họ đều trở nên thất thần, rơi vào trong Ác Mộng.

Nhưng vào lúc này, trên người cả ba đột nhiên toát ra ba luồng sáng trắng, đồng thời trong hư không cũng vang lên một tiếng đàn thánh thót.

Ba người theo đó mà tỉnh táo lại, đều trở nên kinh hãi dị thường.

Viên Minh ẩn núp bên cạnh thấy vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, thi triển hoả nhãn kim tinh nhìn về phía ba luồng sáng kia.

"Là thứ này...."

Dưới hoả nhãn kim tinh, thứ xuất hiện trong luồng sáng kia trở nên rõ ràng hẳn, là tiểu Cầm bằng Long Ngâm mộc mà lúc trước Tư Mã Trường Cầm đưa cho mọi người. Lúc ấy Tư Mã Trường Cầm cũng không đề cập đến chuyện tiểu cầm này có công hiệu che chở thần hồn, bài trừ huyễn thuật. Xem ra khó nói là lão quên không nhắc đến, chỉ có thể nói là dùng để tính kế gì đó mà thôi.

Vào lúc này mấy người Hà Tu Văn cũng men theo tung tích thần thông Ác Mộng phát hiện ra Viên Minh trốn ở gần đó.

"Là ngươi!" Hà Tu Văn nhận ra Viên Minh, sắc mặt lạnh như băng.

"Các hạ là kẻ nào? Vì sao lại nhúng tay vào việc này?" Trịnh Hành dò xét Viên Minh, hỏi.

Gã và Hắc Ma tóc đỏ không đi cùng Tư Mã Trường Cầm đến Bạch Đế thành. Trước lúc Tư Mã Trường Cầm đến Bạch Đế thành thì cả hai đã âm thầm đi vào Hỏa Nham sa mạc tìm tòi tung tích thiên hỏa, lúc ở Hỏa Tiêm sơn dù gặp qua phân thân của Viên Minh nhưng cũng không hoàn toàn hiểu biết nhiều về Viên Minh.

"Tên này là Vạn Thiên Nhân, là bằng hữu của Nam Thượng Phong! Là một tán tu không có bối cảnh gì, có chút ân oán với Cầm Ma đại nhân, không được để gã chạy thoát!" Hà Tu Văn gấp gáp nói.

"Có ân oán với Cầm Ma đại nhân!" Trong mắt Trịnh Hành cùng Hắc Ma tóc đỏ đều nổi lên sát ý.

Hai người chỉ nói chuyện trong chớp mắt, tiếp đó đồng loạt đánh tới Viên Minh. Chỉ còn Hắc Ma tóc đỏ tiếp tục thúc giục ngọc bài điều khiển hỏa thú vây công Nam Thượng Phong.

Viên Minh không đổi sắc mặt, đưa tay bấm niệm pháp quyết.

Hư không hai bên trái phải của Hà Tu Văn cùng Trịnh Hành chấn động, chợt chui ra thêm hai Viên Minh, đúng là phân thân do Tát Đậu Thành Binh ngưng tụ thành.

Hai Viên Minh đều cầm Diệt Hồn kiếm trong tay, đằng đằng sát khí. Phù văn trên Diệt Hồn kiếm đồng loạt sáng lên, tản ra từng đợt khí tức biến hoá kỳ lạ khiến người ta cảm thấy bất an rồi chém ngang ra.

Hai luồng kiếm quang màu đen hùng vĩ kéo tới bổ về phía Hà Tu Văn cùng Trịnh Hành.

Hai người cảm ứng được kiếm quang màu đen quỷ dị nên không đón đỡ mà lách mình tránh đi.

"Thần thông phân thân? Đến linh bảo cũng có thể diễn hóa ra, không tầm thường." Trịnh Hành có kiến thức sâu rộng, liếc mắt nhìn ra Tát Đậu Thành Binh lợi hại.

"Phân thân chỉ là phân thân, là xác không hồn mà thôi." Hà Tu Văn tuy lo lăng, nhưng vẫn tung một quyền đánh về phía phân thân Viên Minh.

Phía sau gã đột nhiên hiện lên một nắm tay pháp tướng vàng rực đánh lên bộ phân thân.

Một tiếng Ầm trầm đục vang lên, một man lực không thuộc về con người từ đầu quyền kéo tới khiến cả hư không cũng phải ông ông run rẩy.

Viên Minh véo pháp quyết, trên người lập tức hiện lên một mảng linh quang xám trắng giao nhau, quấn lấy thiên địa linh khí bốn phía. Trong chớp mắt hắn ngưng tụ ra một bóng người cao lớn, cũng là pháp tướng, cùng tung song quyền đón đánh.
Bình Luận (0)
Comment