Chương 911: Thu được
Chương 911: Thu được
Thấy rõ tình hình chiến đấu, Viên Minh lập tức đuổi tới.
Hắc Ma tóc đỏ cũng thấy được quá trình bại trận của Hà Tu Văn cùng với Trịnh Hành, vội biến sắc mặt, không do dự lấy ra tiểu cầm bằng Long Ngâm mộc, rót toàn bộ pháp lực vào trong đó.
Trong nháy mắt tiếp theo, trên tiểu Cầm bằng Long Ngâm mộc lập tức phun ra một cột sáng cực lớn màu trắng.
Cột sáng bao bọc bên trong là một hư ảnh cực lớn giống hệt với Tư Mã Trường Cầm, hiển hiện ngay trên đỉnh đầu mọi người. Nhìn bộ dáng kia giống hệt như một pháp tướng thông thường, tản ra khí tức khiến người ta phải kinh hãi.
Nam Thượng Phong cùng Ô Lỗ lập tức bị khí tức kia áp bách, chỉ cảm thấy toàn thân như bị vùi xuống đất, không thể nào động đậy được. Còn những hỏa thú bị điều khiển còn nằm rạp cả xuống, không dám ngóc đầu nhìn lên.
Viên Minh híp mắt lại, hiện ra vẻ hứng thú.
Nếu còn có cả Hà Tu Văn cùng Trịnh Hành ở đây có lẽ hắn còn lo lắng, nhưng hai người lúc này đã bị trấn áp, chỉ còn một mình Hắc Ma tóc đỏ. Hắn dự định nhìn xem thử Tư Mã Trường Cầm dựa vào tiểu cầm bằng Long Ngâm mộc này có thể phát huy được bao nhiêu thực lực.
Hắn bay về phía Hắc Ma tóc đỏ, trong chớp mắt đã đến trước mắt người nọ nhưng không ra tay trước.
Hắc Ma tóc đỏ thấy Viên Minh càn rỡ đến thế mà mừng thầm, vội vung tiểu cầm Long Ngâm mộc đem trong tay ra ngoài. Tiểu cầm xoay quanh trên không trung rồi rơi xuống trước người hư ảnh Tư Mã Trường Cầm.
Tiểu cầm nhanh chóng biến lớn, trong tích tắc đã hóa lớn tương đương với hư ảnh Tư Mã Trường Cầm.
Hư ảnh Tư Mã Trường Cầm đưa tay ra, đầu ngón tay sờ nhẹ lên đàn. Trong chốc lát, tiếng đàn hữu lực vang vọng trời đất khiến thân thể mọi người đều cứng đờ lại.
Mà sau một khắc, trên mặt hồ lửa đột nhiên xuất hiện một làn sóng âm vô hình, lấy hư ảnh Tư Mã Trường Cầm làm trung tâm khuếch tán ra ngoài.
Lửa đỏ trên hồ nước bị sóng âm gạt ra, xoáy lên từng cơn sóng triều ngút trời xô đi. Lòng sông bởi vậy mà cũng bị lộ ra trần trụi, bày ra một mảng bùn đỏ thẫm dưới đáy hồ.
Nam Thượng Phong cùng Ô Lỗ không có tinh lực chú ý đến biến hóa của hồ lửa. Sóng âm đảo qua, Nam Thượng Phong cùng Ô Lỗ đều kêu thảm lên một tiếng, cảm giác như đầu mình bị bổ một búa xuống.
Từ Nguyên Anh đến thần hồn của hai người đều như bị xé rách ra, pháp lực trong cơ thể càng thêm hỗn loạn khiến bọn họ không hề có lực phản kháng, bị hất tung ra ngoài.
Viên Minh cách xa hơn, lúc sóng âm đột kích có thể kịp thời điều khiển pháp tướng ngăn cản ở phía trước, nhưng dù vậy hắn vẫn kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn cảm thấy trong thức hải như dời sông lấp biển, pháp lực cùng hồn lực trong thân thể như bị người đồng loạt phá hoại, vòng xoáy pháp lực nguyên bản vận chuyển vững vàng cũng bị chấn động.
Pháp tướng xám trắng của hắn cũng lắc lư, dưới sóng âm trùng kích phải liên tục lùi về phía sau, thậm chí còn trở nên phân tán đi nhiều, không còn ngưng thực như trước nữa.
"Quả thật lợi hại." Viên Minh âm thầm gật đầu, vận chuyển Hỗn Nguyên chân công nhanh chóng trấn áp hỗn loạn trong hạ thể.
Pháp tướng xám trắng cũng khôi phục như lúc ban đầu, thả người nhảy lên đánh về phía Hắc Ma tóc đỏ.
Hư ảnh Tư Mã Trường Cầm lại lần nữa đưa tay lên thúc giục tiếng đàn.
Lại một cỗ sóng âm vô hình bắn ra, bổ về phía pháp tướng xám trắng.
Viên Minh vận chuyển hoả nhãn kim tinh, kim quang trong mắt hiện ra, vung một quyền ra.
Pháp tướng xám trắng cũng đánh ra một quyền vào hư không, vừa vặn đụng vào dao động của sóng âm kia.
Âm thanh vang lên ầm ầm, hư không run rẩy ông ông, đạo sóng âm kia vậy mà bị một quyền đánh nát.
Hư ảnh Tư Mã Trường Cầm tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, lại lần nữa khảy đàn cầm Long Ngâm mộc, bắn ra từng đạo sóng âm chém về phía Viên Minh cùng pháp tướng xám trắng.
Viên Minh không dám khinh thường, khống chế pháp tướng xám trắng quyền nghênh chiến.
Chỉ nghe thấy tiếng phanh phanh phanh không ngừng bên tai, phía trước hai bóng người cực lớn vang lên tiếng nổ đùng đùng không ngừng, khiến hồ lửa phía dưới nhấc lên cơn sóng gió động trời, trong thoáng chốc vậy mà bất phân thắng bại.
Viên Minh hơi hơi nhíu mày. Hắn điều khiển pháp tướng chiến đấu một hồi, pháp lực tiêu hao rất lớn, không thể mãi tiếp tục thế này được, phải tìm biện pháp mau chóng chấm dứt chiến đấu.
Hắn đột nhiên nhìn về phía đàn cầm bằng gỗ Long Ngâm mộc, trong mắt chợt lóe sáng. Lúc này hắn bèn đưa tay gọi ra rễ cây Bất Tử thụ, thi triển ra lực lượng phá không.
Hư ảnh Tư Mã Trường Cầm lại một lần nữa vung tay khảy đàn, vừa định thi triển thần thông tiếng đàn. Nhưng tích tắc sau gã sững sờ, mãnh liệt cúi đầu nhìn về phía đàn cầm trước mặt.
Chỉ thấy phía dưới đàn cầm bằng Long Ngâm mộc có một nhánh rễ cây từ trong hư không chui ra, hung hăng đâm vào bên trong cây đàn, từng ngụm từng ngụm hút lấy Linh tính của cây đàn.
Tiểu Cầm này do Long Ngâm mộc chế tạo, thuộc linh mộc đẳng cấp cao, nằm trong "thực đơn" của Thế Giới Chi Thụ.
Hư ảnh Tư Mã Trường Cầm tựa hồ như lần đầu tiên gặp phải tình huống này, miệng há hốc lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng gã nhanh chóng phục hồi tinh thần lại phục hồi tinh thần lại, mãnh liệt vỗ vào cây đàn.
Một luồng sáng trắng rời tay lãi, theo thân đàn chui vào bên trong rễ cây màu xanh đen kia.
Rễ cây màu xanh đen bỗng nhiên run lên, lớp vỏ cây nhanh chóng nứt vỡ ra thành nhiều khe nứt to bằng ngón tay út, rồi đột nhiên nổ tung hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống.
Tư Mã Trường Cầm lại lần nữa đoạt lại quyền khống chế tiểu Cầm Long Ngâm mộc, nhưng linh lực chất chứa trong cầm đã không còn được một phần mười.
Hư ảnh Tư Mã Trường Cầm cũng bởi vậy mà mờ nhạt đi nhiều, uy áp tản mát ra cũng theo đó mà giảm xuống.
Viên Minh mỉm cười, nhân cơ hội này điều khiển pháp tướng tới gần, lập tức tiến đến gần, không nói nhiều mà vung một quyền ra.
Hư ảnh Tư Mã Trường Cầm lại lần nữa lay động cây đan muốn ngăn cản lại, nhưng lúc này uy lực tiếng đàn đánh ra đã yếu bớt, chỉ như gió xuân đảo qua pháp tướng xám trắng, không thể triển khai nửa điểm hiệu quả.
Pháp tướng của Viên Minh vung một quyền lên hư ảnh kia, đơn giản xuyên thủng qua.
Tư Mã Trường Cầm nhìn Viên Minh thật lâu, hóa thành mảng lớn linh quang phiêu tán đi.
Tiểu cầm Long Ngâm mộc cũng theo đó rơi xuống, bị Viên Minh chộp vào tay, sau đó ném cho rễ cây Bất Tử thụ hấp thu.
Hắn trực tiếp thi triển thần thông Ác Mộng kéo Hắc Ma tóc đỏ chưa kịp chạy trốn vào ảo cảnh, sau đó đưa cả hai người Hà Tu Văn bắt được cùng đi vào, trấn áp trong Thâu Thiên đỉnh.
Ai biết được Tư Mã Trường Cầm có lưu lại thủ đoạn dò xét cách không nào trên người Hắc Ma tóc đỏ cùng Hắc Ma Trịnh Hành hay không, chỉ có không gian Thâu Thiên đỉnh mới có thể triệt để ngăn cách dò xét.
Hắc Ma tóc đỏ bị trấn áp, mấy con hỏa sư không bị trói buộc bèn lập tức rời đi.
Nam Thượng Phong cùng Ô Lỗ không để ý đến, bay đến bên cạnh Viên Minh.
"Vạn huynh, lần này lại may mắn mà có ngươi." Nam Thượng Phong cảm kích nói.
"Không phải ngươi cùng đi với Đạm Đài chân nhân hay sao, sao lại lạc đàn rồi?" Viên Minh hỏi.
"Sư tôn phái mấy người chúng ta ra ngoài tìm kiếm tung tích thiên hỏa, không tưởng được lại gặp phải ám sát. Xem ra vận khí của ta thật không xong, sớm biết thế này sẽ không dây vào đây làm gì." Nam Thượng Phong cười khổ.
"Việc này là Hà Tu Văn gây nên. Gã cấu kết với hai Hắc Ma muốn diệt trừ ngươi, gạt bỏ một chướng ngại lớn trong lúc tranh đoạt Chưởng môn vị mà thôi." Viên Minh nói sơ qua chân tướng sự tình.
Mới vừa rồi thấy được Hà Tu Văn, Nam Thượng Phong đã đoán được đại khái, chỉ là nghe vậy vẫn cảm thấy buồn bã.
"Ta đã sớm nói với gã, vô ý với vị trí tông chủ Đại La phái..."
"Dù ngươi có giải thích thế nào đi nữa, thì chỉ cần ở lại Đại La phái thì mấy sư huynh đệ của ngươi đều sẽ không tin." Viên Minh tùy ý nói.
Nam Thượng Phong nghe vậy mà ngẩn người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Vạn huynh nói có lý, ta đã hiểu nên làm sao rồi."
Lúc này đến phiên Viên Minh ngây người. Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, nhìn phản ứng của Nam Thượng Phong tựa hồ như đã có được quyết định trọng đại nào đó rồi.
Chẳng qua chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn.
Viên Minh lại nói sơ qua tình huống với Nam Thượng Phong, để Nam Thượng Phong cùng Ô Lỗ nghỉ ngơi ở gần đó, còn mình thì tiến vào Tu La cung. Sau đó hắn lại từ Tu La cung tiến vào trong Thâu Thiên đỉnh, đi tới cạnh ba người Hà Tu Văn.
...
Trong không gian linh bảo, trên sa mạc rộng ngàn dặm gập ghềnh, có một cái rãnh hẹp và sâu, như thể một vết sẹo xấu xí ăn sâu trên mặt đất.
Dưới đáy hạp cốc là một tòa bệ đá, Tư Mã Trường Cầm đang khoanh chân ngồi, tay nắm lấy một hạt châu tối thùi.
Chỉ thấy hai mắt gã khép hờ, trong miệng nói lẩm bẩm thấp giọng tụng niệm gì đó.
Hạt châu màu đen bắt đầu lay động khẽ, rồi tản ra từng vòng rung động nhộn nhạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Sau một lát, bên trong rung động màu đen không ngừng hiện ra hình ảnh sông núi hạp cốc, bình nguyên sa mạc, trong đó còn có nhiều hình ảnh tu sĩ khác.
Tư Mã Trường Cầm kiểm tra từng hình ảnh tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó, đáng tiếc không thu được gì cả.
"Làm sao không dò xét được tình huống của Trịnh Hành cùng Viêm Tuyệt, hai người đã chết? Hay đã bị phong ấn?" Hồi lâu sau, Tư Mã Trường Cầm chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên một tia lo lắng nghi hoặc.
"Cầm Ma đại nhân, có cần thuộc hạ đi xem xét không?" Một kẻ cao lớn mặc giáp đen toàn thân xuất hiện ở phía sau lưng Tư Mã Trường Cầm, ồm ồm lên tiếng.
"Không cần, ngươi dựa theo kế hoạch làm việc là được." Tư Mã Trường Cầm thu hồi hạt châu màu đen, lại lấy ra hai miếng ngọc phù màu trắng.
Trên hai miếng ngọc phù này có hiện hư ảnh riêng, là Trịnh Hành cùng Hắc Ma tóc đỏ.
Tư Mã Trường Cầm vung tay, bóp nát hai miếng ngọc phù.
Ngọc phù hóa thành từng điểm bạch quang, rất nhanh tiêu tán.
"Cầm Ma đại nhân, linh bảo không gian này quả thật là phi chu trong truyền thuyết Tam Giới?" Kẻ cao lớn mặc hắc bào lẳng lặng nhìn Tư Mã Trường Cầm, mãi sau khi mấy điểm sáng kia tiêu tán đi hết mới hỏi.
"Mới đầu ta cũng không chắc chắn, chẳng qua dò xét lâu như vậy, cũng đã chắc đến tám chín phần mười." Tư Mã Trường Cầm lộ ra dáng vẻ tươi cười.
"Thuộc hạ hiểu rồi." Kẻ mặc áo đen đáp lời, hóa thành một bóng đen đi về phía xa xa.
Tư Mã Trường Cầm cũng không ở đây lâu, mà hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh phi độn đi, nhanh chóng biến mất ở nơi xa.
Một lát sau, hư không gần đó chợt nứt ra, một bóng người chui ra ngoài, là Tịch Ảnh.
"Quả nhiên, nơi này chính là Tam Giới phi chu của Tam Giới giáo..." Nàng nhìn về phía Tư Mã Trường Cầm đi xa, khóe miệng cũng nhếch lên dáng tươi cười.
"Chủ nhân, tu vi Tư Mã Trường Cầm kia quá mạnh, lần sau có thể đừng bắt ta làm mấy chuyện nguy hiểm này hay không?" Vết nứt không gian hóa thành một cái cửa lớn, rồi một bóng cây màu bạc từ trong hư không chui ra. Đúng là Ngân Không thụ yêu, nhìn qua đầy vẻ mỏi mệt.
"Yên tâm đi, ta đã che kín thiên cơ của ngươi, Tư Mã Trường Cầm sẽ không phát hiện ra được." Tịch Ảnh nhàn nhạt nói.
"Chủ nhân, một mình ngươi khó mà đối phó được với Tư Mã Trường Cầm cùng Vạn Yêu quốc, để cho Viên Minh tới giúp ngươi đi. Với thực lực của hắn, ít nhất cũng đỡ cho người bớt được chút áp lực." Ngân Không thụ yêu nhìn Tịch Ảnh, không nhịn được nói.
"Bây giờ còn không phải lúc." Tịch Ảnh lắc đầu.
...
Bên kia, trong không gian Thâu Thiên đỉnh.
Viên Minh nhìn Trịnh Hành cùng Hắc Ma tóc đỏ, lộ ra tia cười hưng phấn.
Trấn áp được hai tên Hắc Ma là cận vệ của Tư Mã Trường Cầm, chắc chắn sẽ biết được rất nhiều chuyện liên quan tới Tư Mã Trường Cầm.
Lúc này Trịnh Hành bị thương rất nặng, chỉ còn thoi thóp một hơi.
Viên Minh vung ra lực lượng Bất Tử thụ yêu dung nhập vào trong cơ thể kia, thân thể giập nát của Trịnh Hành nhanh chóng được khôi phục.
Viên Minh không để ý đến gã, mà đưa tay lên gáy Hắc Ma tóc đỏ bắt đầu cưỡng ép sưu hồn.
Sau một lát, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, lông mày cau lại.