Chương 919: Hi Hòa Điện
Chương 919: Hi Hòa Điện
Hẻm núi cũng không sâu như trong dự đoán, Viên Minh nhanh chóng đi theo bước chân của nhóm Đạm Đài chân nhân, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn đột phá phong tỏa của bạch diễm, đi tới dưới đáy của hẻm núi.
Tình huống nơi này khác rất nhiều so với phía trên. Bên trên bề mặt đất màu nâu không có dấu vết bị ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống không ít nên không có cảm giác nóng rực tới khó mà chịu nổi nữa.
Chính giữa đáy cốc có một tòa cung điện to lớn hùng vĩ đang đứng vững ở nơi đó.
Toàn bộ cung điện có màu đỏ lửa, bên trên mỗi viên gạch ngói đều có một tầng hồng quang bao phủ, trên cửa chính có gắn một tấm biển, ở đó ghi ba chữ rất to “Hi Hòa Điện” nét chữ cứng cáp mang theo khí tức viễn cổ làm người ta kinh sợ, như thể đã trải qua những năm tháng dài đằng đẵng vậy.
Đoàn người Đạm Đài chân nhân đứng trước đại điện, tựa như sâu kiến đứng trước cây đại thụ, chỉ dựa vào mặt nhìn, thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ được toàn cảnh của cung điện.
Cửa chính của Hi Hòa Điện vẫn đang được đóng chặt, trên cửa còn có phù văn lấp lánh ẩn hiện, hiển nhiên là bị một loại cấm chế nào đó phong ấn lại.
“Không nghĩ tới trong hạp cốc lại như thế này, thoạt nhìn thì bên trong điện này khẳng định có cất giấu đồ tốt, dù không phải thiên hỏa thì cũng là bí bảo cực kỳ trân quý.” Cam Văn Tình nhìn Hi Hòa Điện to lớn, hưng phấn nói.
Đạm Đài chân nhân cũng nghĩ như vậy, nhưng lão không nói chuyện, nhấc tay lên thi pháp dò xét tình huống cấm chế ở bên trên cánh cửa.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một luồng khí đen vọt tới sau lưng mấy người, trong khí đen toát ra một cái hắc trảo to khoảng mấy trượng, trông giống như một cái bàn tay gấu, trên móng tay còn được phủ kín phù văn kỳ dị, đang hướng về hậu tâm của năm người hung hăng bổ xuống.
Đám người Đạm Đài chân nhân vẫn đang đánh giá Hi Hòa Điện trước mắt, không hề mảy may phát giác được nguy hiểm đang đến gần.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Viên Minh âm thầm kỳ quái.
Tốc độ móng vuốt gấu đen dù nhanh nhưng không đến mức kinh thế hãi tục, có lẽ tu vi của Đạm Đài chân nhân phải sớm phát hiện ra mới đúng. Chẳng lẽ móng vuốt gấu đen này có thần thông đặc biệt gì đó có thể hoàn toàn né tránh được linh giác của đám người Đạm Đài chân nhân?
Năm người kia sắp bị đánh nát thì Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh lơ lửng trên không trung đột nhiên tỏa sáng hào quang, rơi ầm xuống ngăn cản phía trước vuốt gấu.
Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh không người thúc giục nên không đủ uy lực, bị đánh bay ra ngoài.
Chẳng qua nhờ vậy rốt cuộc Đạm Đài chân nhân cũng phát giác được trảo sau lưng, vội biến sắc mặt, hất tay áo lên.
Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh bị đánh bay lập tức khựng lại, miệng đỉnh lại tràn ra ba cột tam sắc hỏa, ngưng tụ thành một quyền bằng lửa to bằng một gian phòng, lập tức đối đầu với trảo gấu đen kia.
Một tiếng Ầm vang thật lớn, trảo gấu đen bị đánh lui vào trong khu vực hắc khí lại, quyền lớn bằng lửa cũng bay về lại bên trong Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh.
"Chậc chậc, linh bảo Đại viên mãn thật đáng ghét!" Trong hắc khí vang lên một tiếng phàn nàn.
"Là do Alaya thần trảo (1)của ngươi không luyện đến nơi đến chốn, không lừa gạt được cảm giác của khí linh." Một giọng nói khác vang lên.
"Hắc Hùng Vương, học đánh lén sau lưng người khác hồi nào vậy?" Đạm Đài chân nhân nhìn về phía hắc khí sau lưng, trầm giọng quát.
"Đạm Đài, không phải bảo ngươi không được qua đây, sao không bao giờ nghe lời khuyên của ta vậy? Hiện tại vừa hay, ta không thể không lấy mạng ngươi." Một bóng người cao lớn từ trong đám hắc khí hiện ra, một tay xoa xoa đầu, đúng là Hắc Hùng Vương.
"Ngươi tiết lộ kế hoạch của Nữ hoàng đại nhân? Sau khi trận chiến này xong xuôi, ta sẽ bẩm báo với Nữ hoàng đại nhân chuyện này." Xích quang hiện lên bên cạnh Hắc Hùng Vương, Viêm Lang Vương cũng hiện ra.
Sau lưng hai yêu còn đồng thời xuất hiện hơn mười Đại yêu thú cao lớn, đều có cấp năm, vây bọc nhóm người Đạm Đài chân nhân vào bên trong. Hiển nhiên cả bọn đã sớm mai phục gần đó.
Vẻ mặt Đạm Đài chân nhân ngưng trọng, đưa tay chụp lấy, một thanh phất trần màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đám người Dương Phạm cũng tự tế ra pháp bảo của mình, dàn trận địa nghênh địch.
"Quả nhiên Vạn Yêu quốc đã sớm có chuẩn bị, chẳng lẽ bên trong Hi Hòa điện này thật là thiên hỏa?" Viên Minh sớm trốn bên cạnh nhìn náo nhiệt.
“Vạn huynh, sư tôn bọn họ thân hãm hiểm cảnh, ngươi có thể tương trợ hay không?" Giọng nói của Nam Thượng Phong đột nhiên vang lên trong thức hải hắn.
Lúc này Viên Minh mới nhớ đã quên tán đi Viên Quang thuật bên trong Tu La cung đi, Nam Thượng Phong có thể nhìn thấy được tình huống bên ngoài.
"Thật có lỗi, ta không có năng lực này, ta cũng không muốn dây vào vũng nước đục này." Viên Minh không chút suy nghĩ, cương quyết từ chối.
Hắc Hùng Vương cùng Viêm Lang Vương đều là Đại Yêu cấp sáu thượng giai, bảo hắn ra tay không phải là tự tìm đường chết sao?
"Tại hạ nguyện ý ra linh thạch trả thù lao, giá tiền tùy ngươi định!" Nam Thượng Phong nói, trước sau như một ra giá.
Viên Minh bấm niệm pháp quyết rồi Viên Quang thuật bên trong Tu La cung, không phản ứng lại Nam Thượng Phong.
Ngay lúc Viên Minh đang nói chuyện với Nam Thượng Phong thì bên kia đã bắt đầu động thủ.
"Đạm Đài, mấy trăm năm không luận bàn với ngươi, để ta xem những năm nay tu vi của ngươi có tiến bộ gì không!" Hắc Hùng Vương cười lớn một tiếng, vung song chưởng đánh về phía Đạm Đài chân nhân.
Đạm Đài chân nhân vung cổ tay, phất trần bạc biến ảo ra ngàn vạn tơ bạc đâm về phía song chưởng của Hắc Hùng Vương.
Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh lại lần nửa bắn ra một cột lửa đánh về phía Hắc Hùng Vương.
Viêm Lang Vương cũng không thừa cơ tiến lên tấn công Đạm Đài chân nhân mà nhoáng người đánh tới bốn người Cam Văn Tình.
Gã đường đường là Đại Yêu cấp sáu, chỉ cần tản ra khí thế hung thần là đã đủ chấn nhiếp đám người Cam Văn Tình run rẩy, động tác chậm chạp hẳn. Mãi đến khi Viêm Lang Vương vọt tới trước mặt mới tế ra linh bảo hộ thể.
Cam Văn Tình là Ngôn Vu nhưng còn kiêm tu pháp tu, tu vi cũng đã đến Phản Hư kỳ, tế ra một cái dù vàng bảo vệ thân thể.
Hai lão giả áo bào màu vàng tinh thông hợp kích chi pháp liên thủ tế ra linh bảo ngọn núi màu xanh, mấy hư ảnh ngọn núi xuất hiện quanh hai người, bảo hộ cả hai vào bên trong.
"Kiến càng lay cây!" Viêm Lang Vương cười lạnh, vung tay vỗ xuống.
Hai đại chưởng to mấy trượng bằng lửa xuất hiện ở trước người Cam Văn Tình cùng hai lão giả áo bào màu vàng, hung hăng đánh lên tán dù vàng cùng hư ảnh ngọn núi.
Nhưng mà tiếng nổ mạnh động trời như trong tưởng tượng không xuất hiện, chỉ thấy hai đại chưởng bằng lửa chợt biến mất không thấy tăm hơi.
Cam Văn Tình cùng hai lão giả áo bào màu vàng chợt sửng sốt không hiểu chuyện gì xảy ra,
Nhưng vào lúc này, tán dù vàng của Cam Văn Tình đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số miếng vải rách, vô số tia lửa đỏ đột ngột xuất hiện quét sạch ra bốn phương.
Ngọn núi màu xanh mà hai lão giả áo bào màu vàng tế ra cũng tương tự, đột nhiên bên trong ngọn núi xuất hiện lửa đỏ phun ra, rồi nổ nát.
Vô luận Cam Văn Tình hay lão giả áo bào màu vàng đều bị hỏa diễm nổ tung đánh bay, bị thương không nhẹ.
Viêm Lang Vương thừa thắng xông lên, vung trảo mang theo mười mũi dao sắc nhọn màu đỏ bắn ra, như muốn xé ba người ra thành mảnh nhỏ.
Bên kia Đạm Đài chân nhân thấy được động tác của Viêm Lang Vương còn không quay đầu lại nhìn qua, chỉ tiếp tục giao thủ với Hắc Hùng Vương.
"Không đúng, cẩn thận có trá!" Hắc Hùng Vương cùng tương giao nhiều năm với Đạm Đài chân nhân, lập tức nhận ra, bèn rống to.
Nhưng mà đúng lúc này, Viêm Lang Vương chỉ nghe boong... một tiếng, rồi một đạo kiếm quang màu trắng đã xuất hiện trước người gã, nhanh như chớp chém ngang cổ họng gã.
Khoảng cách như vậy, xem như không thể nào tránh né nổi.
Trong lòng Viêm Lang Vương run lên, lập tức bỏ qua chuyện đánh chết ba người Cam Văn Tình, phần bờm đỏ trên cổ lập tức bốc cháy, đồng thời cả người hiện lên vô số linh văn đỏ thẫm. Gã mạnh mẽ lách người, cố sức đưa hai tay giao nhau chắn trước người trước khi kiếm quang kia đánh tới.
Nương theo tiếng kim loại va đập vang lên, cả người Viêm Lang Vương bị đánh bay bay ngược ra, đụng trúng Hi Hòa điện phía sau lưng mới ngừng lại được.
Hai tay Viêm Lang Vương bị chém ra một rách một đường sâu lộ cả xương trắng bên trong, nhìn qua vô cùng kinh người.
Kiếm quang màu trắng cũng bắn ngược lại nhưng lập tức ngừng lại được, hóa thành một chuôi trường kiếm trắng như tuyết tản ra hàn quang khắp xung quanh, kiếm khí tản mát ra lăng lệ ác liệt như xuyên thủng cả không trung.
Bạch quang trên trường kiếm xuất hiện, Dương Phạm cũng hiện ra, khí tức chấn động cực lớn, hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
"Dương Phạm này vậy mà đã đạt tới Pháp Tướng kỳ, lại là kiếm tu có lực lượng là công kích kinh người, khó trách Đạm Đài chân nhân không có lo lắng gì." Viên Minh âm thầm gật đầu.
"Kiếm tốt, người cũng không tệ, đã lâu rồi chưa gặp được kiếm tu Nhân Kiếm Hợp Nhất, hôm nay được giết thoải mái rồi!" Viêm Lang Vương giận quá thành cười tán thưởng một câu, tiếp theo nâng hai tay lên liếm miệng vết thương.
Da thịt trên cánh tay gã nhanh chóng khép lại, rất nhanh đã khôi phục được như ban đầu.
Dương Phạm im lặng bay ra, nhấc tay vung kiếm, mũi kiếm chỉ xéo qua Viêm Lang Vương.
Nháy mắt tiếp theo, hai người đồng thời vọt bay ra, hóa thành hai luồng sáng một đỏ một trắng va đập vào nhau.
Bên kia Cam Văn Tình cùng hai lão giả áo bào màu vàng mới ổn định được thân hình, còn chưa kịp thở dốc thì mấy tên yêu thú cấp năm còn lại đã xông tới, mãnh liệt công kích ba người bọn họ.
Dương Phạm chỉ mới vào Pháp Tướng kỳ, còn lâu mới là đối thủ của Viêm Lang Vương, nhưng bản thân y là kiếm tu lại thi triển được thần thông Nhân Kiếm Hợp Nhất, thân thể linh hoạt, trong khoảng thời gian ngắn Viêm Lang Vương cũng không thể làm gì được.
Về phần ba người Cam Văn Tình bên kia, Cam Văn Tình thi triển thần thông hồn tu ra. Hồn tu hóa hình của nàng ta là con sò, bên trong trống không, há miệng phun ra một tầng sương mù trắng mờ.
Sương mù này có hiệu quả gây mê huyễn rất mạnh, mười tên Yêu tộc cấp năm không dám tới gần. Ba người Cam Văn Tình được sương mù màu trắng yểm hộ có thể vừa đánh vừa tránh quanh Hi Hòa điện, coi như có thể miễn cưỡng chèo chống được.
Nhưng mà tất cả mọi người không phát hiện ra trong lúc bọn họ giằng co chiến đấu, đã có một bóng người trong suốt lặng yên lách qua mọi người, chậm rãi tới trước Hi Hòa điện.
Viên Minh nắm chặt Độn Thiên Thạch phù, vươn người đứng đó, tỉ mỉ đánh giá đại môn trước mắt.
Đại môn Hi Hòa điện có màu tương tự như gạch ngói, tính chất cũng tương tự, đều được đúc từ cự thạch, vô cùng chắc chắn. Dù là dư ba của pháp tướng giao thủ cách đó không xa đánh trúng cũng không để lại dấu vết gì cả.
Hai bên trái phải đại môn khảm nạm mấy cây đinh bằng đồng thau, đóng từ trên xuống dưới tổng cộng chừng hai mươi cây, mỗi cây lớn hơn đầu người, liên tục lập lòe phù văn. Viên Minh thử ghi nhớ một lát, nhanh chóng phát hiện đã biến hóa tới mấy trăm loại phù văn, căn bản không tìm ra được quy luật nào cả.
Hắn thử gọi ra rễ Bất Tử thụ, định bụng dùng thần thông đâm thủng hư không chui vào trong điện. Chỉ là cấm chế trên cửa chính đã khóa chặt hết toàn bộ không gian chung quanh, Viên Minh có thử nghiệm một lượt qua, căn bản không mở ra được vết nứt không gian nào.
Tính đường tắt không thành, Viên Minh chỉ có thể thành thật thử phá giải cấm chế trên cửa.
Với chút ít thời gian, Viên Minh không thể tìm ra đầu mối, chỉ mơ hồ cảm giác cấm chế trên cửa vượt xa cấp sáu, hẳn phải là trận pháp cấp bảy.