Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 923 - Chương 921: Kéo Xuống Nước

Chương 921: Kéo xuống nước Chương 921: Kéo xuống nước

Dịch: Vong Hồn

“Nếu như Vu Vũ đạo hữu cũng đi tới nơi này,chắc hẳn cũng là vì Hi Hòa Điện rồi nhỉ? Chúng ta tiếp tục đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng trước tiên nghĩ biện pháp phá vỡ cấm chế nơi này đã, được chứ?” Tư Mã Trường Cầm mở miệng nói ra.

“Đề nghị này của Cầm Ma đạo hữu không tệ, trong chuyện này, chúng ta có thể hợp tác được!” Vu Vũ khẽ vuốt cằm, nói ra.

“Hợp tác thì tạm thời không vội, Vạn Yêu Quốc các ngươi tới đây trước một bước khá lâu, đều chưa thể phá giải cấm chế, có lẽ là do các ngươi vô duyên cùng Thiên Hỏa rồi.” Đạm Đài chân nhân nhanh miệng nói.

“Đạm Đài, ngươi có ý gì? Bảo chúng ta vô năng?”” Hắc Hùng Vương nghe vậy thì không vui, đốp lại.

“Cũng không phải, ta chỉ muốn nói, nhỡ đâu chúng ta có thể phá giả được cấm chế, thì nói chuyện hợp tác là có chút không công bằng.” Đạm Đài chân nhân cười cười nói.

“Nơi này bố trí cấm chế có cả trận pháp cấp bảy, VU Vũ đại nhân còn chẳng có cách nào phá giải, các ngươi nghĩ có thể phá?” Viêm Lang Vương mỉa mai cười nói ra.

“Nếu như chúng ta còn chưa có thử phá giải qua, thì vẫn còn chưa nói trước được điều gì.” Tư Mã TRường Cầm cũng cười nhạt một tiếng, rồi nói.

“Chư vị cứ việc thử nghiệm toàn bộ, nếu là nhóm các ngươi thực sự có thể chỉ bằng lực lượng chính bản thân mà mở ra được cấm chế, vậy chúng ta nhận thua, vật ở bên trong điện này cũng đều thuộc về các ngươi.” Vu Vũ cũng khẽ cười đáp lại.

Trông nàng có vẻ rất tự tin, nhận định chỉ bằng lực lượng của đám nhân tộc này, cũng sẽ chẳng có cách nào phá giải đại trận được.

“Nếu như Vu Vũ đạo hữu đã nói như thế, chúng ta ngại gì không thử một lần?” Tư Mã Trường Cầm vẫn giữ nụ cười, nói ra.

Dứt lời, gã đi lên trước, đưa tay nhấc chiếc đàn cổ vẫn đeo ở sau lưng để xuống treo lơ lửng ở trước người mình.

Chỉ thấy gã huyền không ngồi ở sau đàn, hai tay đè lại dây đàn, bắt đầu kích thích sợi dây.

Từng sợi dây đàn run run theo tay gã, tiếng đàn tuyệt diệu cũng vang lên, rồi chợt hóa thành từng đạo sóng âm, đánh về phía Hi Hòa Điện.

Sóng âm kia cũng không mãnh liệt, mà phảng phất như gió xuân thổi qua nhành liễu, chỉ có thể kích thích được trận pháp phòng ngự phát sáng lên một chút, cũng không gây ra tổn thương gì.

“Lấy tiếng đàn để thử trận, tìm sơ hở, vị Thủ Giới Nhân này ngược lại là suy nghĩ khác người.” Viên Minh đứng một bên nhìn xem, trong lòng cũng không khỏi âm thầm tán thưởng.

KHông ít người ở chỗ này, ngay từ đâu cũng không hiểu được tác dụng của tiếng đàn, nhưng dần dần chứng kiến tầng tầng lớp lớp sóng âm ngày càng dày đặc, không ngừng chải vuốt màn sáng cấm chế của đại điện, cuối cùng hình dáng của toàn bộ pháp trận cũng liền hiện ra.

Tư Mã Trường Cầm nhìn vòng sáng cấm chế hồi lâu, ánh mắt gã chợt co lại, đầu ngón tay kích thích dây đàn đột nhiên tăng tốc độ lên nhanh, một tiếng hợp âm vang lên, mang theo lực xuyên thấu cường đại, đâm thẳng vào một chỗ trên pháp trận.

“Boong Boong” từng tiếng đàn dồn dập vang lên, bên trên pháp trận xuất hiện một vết lõm khá sâu và rõ ràng, nó vẫn tiếp tục mở rộng rồi biến thành một vòng xoáy ánh sáng khổng lồ, trông như chuẩn bị nổ tung đến nơi.

Những người khác nhìn thấy cảnh này thì hoặc là kinh sợ, hoặc là mừng rỡ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào nơi đó, thậm chí ngay cả trong mắt Hắc HÙng Vương đều hiện lên một chút vẻ kinh nghi bất định.

Trái lại thì vẻ mặt Vu Vũ vẫn bình thản như cũ, giống như không thèm để ý chút nào.

Thời gian dần trôi qua, khi vòng xoáy ánh sáng kia tăng đến một mức độ nhất định, thì mặc kệ Tư Mã Trường Cầm trút thêm bao nhiêu tiếng đàn chồng chất lên đó chăng nữa, thì chiều sâu của vòng xoáy cũng không gia tăng thêm nửa điểm nào.

Khi gã vừa muốn tiếp tục gia tăng thêm lực lượng, thì toàn bộ đại trận đột nhiên chấn động kịch liệt, một cỗ khí thế tràn đầy lực lượng đột nhiên từ bên trong cấm chế đột nhiên lao ra dọc theo vòng xoáy đó, hóa thành một đầu Hỏa Giao, bay thẳng đến chỗ Tư Mã Trường Cầm.

Gã giơ đàn cổ lên ngăn cản trước người, ngón tay như hóa thành ảnh ảo, nhanh chóng kích thích dây đàn.

Tiếng đàn cuộn sạch mà ra giống như cơn bão, úp thẳng về phía Hỏa Giao, hai bên đụng vào nhau.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sau đó cơ thể Hỏa Giao cuồng loạn run rẩy rồi nhanh chóng biến thành bột mịn.

Tiếng đàn cuồng bạo lập tức đánh vào bên trên cấm chế của đại môn, hào quang cấm chế vẫn chỉ là lõm xuống lắc lư, cũng chẳng khác gì mấy so với lúc trước.

Tư Mã Trường Cầm dừng tay, nhìn đại môn của Hi Hòa Điện.

Đám người trong đội ngũ tầm bảo nhìn thấy thế thì không khỏi thở dài.

“Thế nào? Còn muốn thử nghiệm sao?” Vu Vũ cười hỏi.

“Không cần, không có ý nghĩa.” Tư Mã Trường Cầm lắc đầu đáp.

“Thật đáng tiếng, chỉ thiếu chút nữa.” DƯơng Phạm thở dài.

“Nếu Cầm Ma đại nhân có thể thử lại lần nữa…”Đạm Đài chân nhân cũng ngập ngừng dò hỏi Tư Mã Trường Cầm.

“Vừa rồi ta chỉ dùng một phần lực lượng đi thử nghiệm, đại trận trả lại ta đúng một phần lực lượng, không nhiều không ít, nếu như ta trực tiếp vận dụng hết sức lực, chỉ sợ đại trận cũng sẽ phản lại y như thế, tới lúc đó có thể sẽ lưỡng bại câu thương.” Tư Mã Trường Cầm nhìn Vu Vũ một cái, rồi lắc đầu nói ra.

Thử nghiệm vừa nãy cũng giúp gã hiểu được phân lượng của tòa đại trận này, rõ ràng là chỉ bằng vào lực lượng của mỗi mình gã, thì không có cách nào phá vỡ được cái đại trận này.

“Vậy bây giờ chúng ta có thể bàn tiếp đề nghị lúc trước rồi nhỉ!” Vu Vũ cười cười nói ra.

“Vu Vũ đạo hữu muốn hợp tác thế nào?” Tư Mã Trường Cầm hỏi.

“Liên thủ phá vỡ cấm chế, sau đó dựa vào bản lĩnh.” Vu Vũ dứt khoát nói luôn.

“Có thể, nhưng mà ngươi có phương pháp liên thủ phá trận sao?” Tư Mã Trường Cầm hỏi.

“Không vội, còn có một người bạn nữa cũng tới!” Vu Vũ vừa cười vừa nói.

Mọi người nghe vậy thì nhìn dáo dác xung quanh, muốn xem là ai đã tới.

Nhưng chờ một lúc cũng không thấy có cái độn quang nào bay tới nơi này, cả đám nhất thời lâm vào hoang mang.

“Vạn đạo hữu, đến giờ phút nào còn không hiện thân gặp mặt sao?” Đúng lúc này, Vu Vũ đột nhiên nhìn về một chỗ góc của HI Hòa Điện, nói ra.

“Độn Thiên Thạch Phù bị nhìn xuyên rồi?” Nghe được bản thân bị điểm dnah, trong lòng Viên Minh lập tức giật mình một cái.

Hắn có chút khó có thể tin ngẩng đầu lên nhìn, kết quả phát hiện ra ánh mắt của nàng đang nhìn chằm chằm vào mình, phảng phất như xuyên thấu không gian hư vô, bất chấp cả ẩn nấp của Độn Thiên Thạch Phù.

Viên Minh thấy nàng vậy mà có thể phát hiện chỗ ở của mình, nhất thời cũng có chút do dự.

Những người khác còn lại căn bản không nhìn thấy Viên MInh, thậm chí ngay cả việc hắn tồn tại trong này cũng không thể phát giác, cho nên đột nhiên bị một tiếng điểm danh của Vu Vũ khiến cả đám chấm hỏi, lại bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh xem xét.

Duy chỉ có Tư Mã Trường Cầm là nhìn theo ánh mắt của Vu Vũ, thần sắc hơi khác thường, tựa hồ như cũng đã nhận ra gì đó.

Ý niệm trong lòng Viên Minh chuyển động, hắn thu hồi Độn Thiên Thạch Phù, thân hình lúc này mới đột nhiên xuất hiện, khiến cả đám người giật nảy cả mình mà thấp giọng kinh hô.

“Vạn Thiên Nhân, chẳng phải ngươi ở lại bên ngoài sao?” Đạm Đài chân nhân chau mày lại hỏi.

Lão chẳng phát hiện ra chút xíu nào về tung tích của Viên MInh, cho nên lúc này trong lòng lão kiêng kỵ nhiều hơn là kinh ngạc.

“Đó chẳng qua chỉ là một bộ phân thân mà thôi, để mọi người chê cười rồi!” Viên Minh khẽ cười và ôm quyền nói.

“Vạn đạo hữu thâm tàng bất lộ, chỉ riêng một chiêu thần thông ẩn nấp vừa rồi, nếu không có Vu Vũ đạo hữu chỉ rõ chỗ, thì mặc dù ta có phát giác được có người ẩn nấp ở xung quanh, nhưng cũng khó để tìm ra tung tích, thực sự khiến cho người ta thán phục sợ hãi.” Tư Mã Trường Cầm khẽ cười, vỗ tay nói ra.

“Chỉ là một điểm kỹ xảo vụng về mà thôi, cái này chẳng phải vẫn không thể qua mắt được chư vị đó sao?” Viên MInh thản nhiên nói.

Hắn đối với kiểu người trước mặt nhìn đường đường chính chính, nhưng sau lưng âm hiểm giở trò như Tư Mã Trường Cầm, thực sự là không có chút cảm tình nào hết.

“Vu Vũ đạo hữu, ngươi để Vạn Thiên Nhân hiện thân là có ý gì, hẳn là hắn có thể trợ giúp phá trận?” Đạm Đài chân nhân vẫn hòai nghi đối với thực lực của Viên Minh nên trực tiếp hỏi.

“Chư vị có chỗ không biết, Vạn đạo hữu ở trên nhất đạo TRận Pháp có tạo nghệ rất sâu, cũng chính là một vị đại sư trận pháp cấp sáu hàng thật giá thật đó.” Vu Vũ mở miệng nói ra.

Lời này của nàng vừa nói ra, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Viên Minh lại biến hóa lần nữa.

Đại sư trận pháp cấp sáu, đặt ở bất kỳ địa phương nào cũng là một tồn tại đáng giá để lôi kéo.

“Ồ? đã như thế, Vạn đạo hữu không ngại nói chút kiến giải của ngươi?” trên mặt Đạm Đài chân nhân có chút xấu hổ, lão khách khí nói ra.

“Vu Vũ đạo hữu quá khen rồi, Vạn mỗ chỉ là hơi thông hiểu trận pháp mà thôi, không dám nhận danh xưng đại sư, lúc nãy ta cũng mới quan sát hồi lâu, bất đắc dĩ cũng không nghĩ ra phương pháp nào để phá cấm cả.” Viên MInh nhìn Vu Vũ một chút, lắc đầu nói.

Đánh giá tình huống vừa rồi cùng Tư Mã TRường Cầm chiến đấu, Vu Vũ trước mắt này hẳn là bản thể, cỗ phân thân kia thì chẳng biết đã chạy đi nơi nào.

Đám người vốn tưởng rằng người mà Vu Vũ chuyên môn chờ đợi sẽ có biện pháp gì đó, nghe Viên Minh nói vậy thì không khỏi thất vọng.

“Vạn đạo hữu làm gì vội từ chối, đã đến thì không ngại đem thực lực ra giúp đỡ lẫn nhau mới phải chứ, đúng không?” Vu Vũ chớp mắt, mỉm cười dứt khoát kéo Viên Minh xuống nước theo.

“Cũng không phải là không được.” Viên Minh nhìn thấy ánh mắt mọi người ở đây, đành phải gật đầu đáp ứng.

Vu Vũ thấy thế thì thỏa mãn gật đầu, giống như đã đạt được mục đích vậy.

“Chư vị, trong chúng ta cũng không có Trận Pháp Sư cấp bảy, muốn một phát khám phá ra huyền bí của cái cấm chế đại trận này, chẳng khác như dạo đầm rồng hang hổ cả, vừa nãy Tư Mã đạo hữu thử nghiệm, hẳn là các ngươi cũng đã nhìn thấy, đơn giản nhất chính là tìm kiếm điểm yếu của pháp trận, sau đó toàn lực công kích để phá nó, cũng là biện pháp hữu hiệu và trực tiếp nhất mà trước mắt chúng ta có lúc này.” Vu Vũ mở miệng nói ra.

“Lời này của Vu Vũ đạo hữu mặc dù khá ổn, nhưng mà ta cuối cùng cũng đã bị thất bại, phương pháp này chưa chắc đã đáng tin.” Tư Mã Trường Cầm lên tiếng nhắc nhở.

“Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, tập hợp toàn thể lực lượng của mọi người, chưa chắc sẽ thất bại.” Vu Vũ nói ra.

“Vậy thì thử một chút xem.” Đạm Đài chân nhân gật đầu nói.

Những người khác cũng thi nhau biểu hiện đồng ý.

“Sau đây, ta sẽ tính toán điểm yếu của pháp trận, chờ lúc ta điểm ra, hy vọng chư vị đừng lưu lại lực lượng, mà toàn lực phá nó.” Vu Vũ lướt nhanh qua đám người một cái rồi nói ra.

Những người còn lại không ai dị nghị gì, đều đồng ý cả.

Vu Vũ cũng không nói hai lời, nàng khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một cái la bàn nhìn giống như một cái mâm tròn nâng ở trước ngực, hai mắt khép hờ, đầu ngón tay phất qua trên mặt bàn, phía trên đó bỗng sáng lên một tầng ánh sáng trắng thật mỏng.

Vu Vũ nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, mười ngón tay liên động, tàn ảnh nhìn thấy, còn nhanh hơn so với tốc độ đánh đàn của Tư Mã Trường Cầm lúc nãy.

Sau một lát, ánh sáng màu trắng phía trên la bàn giảm đi, Vu Vũ cũng đình chỉ bấm niệm pháp quyết, trên mặt hiện ra vẻ hơi mệt mỏi, nàng cất cái mâm tròn đi.

Ánh mắt của nàng vô ý thức nhìn về phía Viên Minh một chút, sau đó mới nhìn về những người khác.

Kết quả tính toán lần này này của nàng cũng giống như trước đó, mấu chốt phá tan cấm chế ở trên người của Viên Minh.

“Ta tính toán ra vị trí yếu kém ở dưới góc phải của cửa điện, gần chỗ bên trên cái đinh tán kia, chư vị đồng thời thi pháp công kích nơi đó thử một chút.” Vu Vũ chỉ vào một chỗ trên cửa đại điện, nói ra.

Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn lại, và nhẹ gật đầu, sau khi Vu Vũ ra lệnh một tiếng, thì thi nhau đưa tay kết pháp quyết, hướng về chỗ đó đánh tới.

Chỉ một thoáng, từng đạo quang mang đủ màu sắc từ đám người thi nhau đánh ra, hướng về chỗ Vu Vũ chỉ lúc nãy bắn tới.

Tư Mã Trường Cầm mặc dù không coi trọng cái phương pháp này, nhưng việc cũng đã tới nước này, gã cũng không có khoanh tay đứng nhìn.

Viên Minh điều động bảy thành pháp lực của mình, cũng đánh ra một quyền.

Chỗ quang mang ngưng tụ, cấm chế pháp trận lại nổi lên, trong nháy mắt lại bị lõm vào một vòng xoáy giống như lúc nãy bị Tư Mã Trường Cầm đánh thử, nhưng phản ứng so với khi đó thì kịch liệt hơn nhiều.

Mọi người đều coi như thấy được hy vọng phá trận, lại thi nhau gia tăng pháp lực, vận chuyển bắt đầu toàn lực tấn công.

Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, tòa pháp trận cấp bảy này liền cho đám người một câu trả lời trực tiếp nhất.
Bình Luận (0)
Comment