Chương 923: Truyền thừa trận đạo
Chương 923: Truyền thừa trận đạo
Dịch: Vong Hồn
Viên Minh đắm chìm trong các loại Pháp trận do bốn cái ấn chương tạo thành, cảm giác như mình đã tiến vào một trạng thái kỳ lạ khó có thể diễn tả bằng lời.
Hắn dường như đã vượt qua xiềng xích của thời gian và không gian, đột nhiên đứng ở hiện trường mà Tứ Nhạc tán nhân luyện chế Tứ Nhạc Liên Ấn vậy.
Hắn đi theo trình tự của Tứ Nhạc Tán Nhân, nhìn ngài ấy phác họa lên trận văn tòa nọ đến tòa kia, sau đó lại liên kết chúng với nhau từng chút một, để tạo thành một pháp trận liên thành.
Giờ khắc này, hắn giống như quên đi thời gian trôi qua.
Chờ đến sau khi xem xong toàn bộ tất cả, hắn mới rốt cục hiểu rõ, Tứ Nhạc tán nhân lưu lại không chỉ là một bộ Linh Bảo, mà là tất cả kinh nghiệm cả đời về trận đạo cùng với truyền của của ngài ấy nữa.
“Quả nhiên là thiên tài cấu tứ…” Sau một hồi lâu, Viên Minh mới chậm rãi mở hai mắt ra, trong lòng còn tràn đầy cảm giác sùng kính.
Khi cặp mắt hắn mở ra, tiếng đàn của Tư Mã Trường Cầm cũng ngừng lại.
“Sao rồi?” Vu Vũ mở miệng trước nhất, hỏi.
“Bên trong Tứ Nhạc Liên Ấn này lưu lại, đích thực là cảm ngộ trận đạo của tiền bối Tứ Nhạc tán nhân, cũng là một thân kết tinh của tu vi trận pháp cả đời của ngài ấy, ta đã lý giải một chút đầu mối, nhưng mà muốn hoàn toàn lĩnh hội thông thấu thì còn phải cần thêm thời gian nữa.” Viên Minh nói.
“Ngươi thực sự lĩnh ngộ ra huyền bí của Tứ Nhạc Liên Ấn?” Đạm Đài Chân Nhân nhịn không được hỏi.
“Đương nhiên!” Viên Minh gật đầu.
Hắn cảm thấy lĩnh hội cái bí mật của Tứ Nhạc Liên Ấn này cũng chẳng có bao nhiêu khó khăn, Tư Mã Trường Cầm vừa mới nói là bốn cái ấn chương này đã từng bị nhiều vị Trận Pháp Đại Sư đạt được, trong đó hẳn là có Trận Pháp Sư Cấp Sáu, những người này vì sao lại không lĩnh hội ra?
“Cái Tứ Nhạc Liên Ấn này có gì huyền diệu vậy? Vạn đạo hữu có thể cho chúng ta mở mang tầm mắt chút được không?” Vu Vũ hỏi.
“Cái này nói ra thì có hơi phức tạp, nếu mà muốn nói kỹ thì mười ngày mười đêm có khi còn nói chưa hết, nhưng Vu Vũ đạo hữu không cần phải lo lắng, trong đó xác thực có thủ đoạn phá trận.” Viên Minh lấp lửng đáp.
Tứ Nhạc Liên Ấn là đồ vật của hắn rồi, bí mật trong đó làm sao có thể nói cho người ngoài biết được chứ.
“Mặc dù ta chưa từng tế luyện Tứ Nhạc Liên Ấn, nhưng cũng có nghe qua tình huống của ấn này từ các vị tiền bối trong sư môn, nghe nói bên trong Tứ Nhạc Liên Ấn này có ẩn chưa bốn loại trận đạo truyền thừa đắc ý nhất của Tứ Nhạc tán nhân, theo thứ tự là Sát Trận, Ngự Trận, KHốn TRận, Phá Trận, không biết có đúng như vậy không?” thanh âm của Tư Mã Trường Cầm đột nhiên truyền đến.
Viên Minh nhìn về phía Tư Mã Trường Cầm, lông mày cau lại nhưng vẫn gật đầu.
Bên trong bốn cái ấn chương có bốn chủng loại pháp trận khác biệt, ở bên trong cái ấn chương thứ nhất đều là loại khốn cấm, bên trong cái ấn chương thứ hai chính là loại công phạt, cái thứ ba là loại phòng ngự, còn cái cuối cùng thì là loại phá trận.
Viên Minh đã luyện hóa Tứ Nhạc Liên Ấn, ngoại trừ bốn cái pháp trận cấp bảy quá mức huyền diệu, đã vượt qua khỏi phạm vi năng lực của hắn, thì những cái pháp trận còn lại khác hắn đều có thể tùy ý triệu hoán ra để sử dụng.
Mượn nhờ bốn cái phù trận thần kỳ kia, hắn còn có thể thi triển một số bộ trận thần thông, đem hai hoặc nhiều cái pháp trận khảm thành một bộ, tạo nên các loại trận trong trận có uy năng càng thêm mạnh mẽ và phức tạp hơn nữa.
Phần truyền thừa này đối với Trận Pháp Sư mà nói, thực sự quá mức trân quý.
“Cái khác không cần nhiều lời, ngươi chỉ cần nói có thể phá trận hay không thôi?” Viêm Lang Vương hơi không kiên nhẫn hỏi.
Viên Minh cũng không trả lời mà dùng một tay giơ Phá Trận Ấn lên cao.
Trong chốc lát, Phá Trận Ấn bay lên không trung, lơ lửng trước cổng chính của Hi Hòa Điện.
Hai mắt Viên Minh tập trung, hay tay hắn vung vẩy qua lại trong hư không, giống như là không ngừng thử điều chỉnh cái gì đó, từng đạo ánh sáng màu vàng chảy xuôi ra từ trong Phá Trận Ấn.
Những tia sáng màu vàng đó không ngừng đan xen nhau ở giữa không trung, hợp thành một tòa lại một tòa pháp trận.
Mà cứ mỗi một tòa pháp trận ngưng tụ thành, cũng đại biểu cho sự lĩnh ngộ của Viên Minh đối với những trận pháp được cất chứa bên trong Phá Trận Ấn này.
Khi hai tay của hắn càng lúc càng rung động nhanh hơn, pháp trận ngưng tụ ra ở trong hư không cũng càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã đến mười tám tòa, đều có cấp bậc cấp năm hoặc cấp sáu, bày lít nha lít nhít trên không ở khắp Hi Hòa Điện.
Động tác của Viên Minh bỗng dừng lại, bằng pháp lực cũng như tu vi Trận Pháp bây giờ của hắn, cũng chỉ có thể đồng thời thôi động được chừng đó tòa pháp trận phá trận.
Từng người ở trong đám người đứng phía dưới, ngửa đầu nhìn thấy cảnh này, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những người này không vị nào không phải là tồn tại tu hành mấy trăm tới mấy ngàn năm, mặc dù đại đa số đều không nghiên cứu sâu sắc về trận đạo, nhưng tầm mắt đều tuyệt đối không kém, ai cũng có thể nhìn ra được những trận pháp này không tầm thường.
Pháp trận đang bao phủ trên không trung đều liên kết với nhau, hình thành một hình chữ thập to lớn.
Viên Minh nâng hai tay lên, rót pháp lực cuồn cuộn vào bên trong Phá TRận Ấn.
Rất nhiều đại trận trên không trung bị thúc giục toàn bộ, một cái hào quang hình chữ thập to lớn từ trên trời giáng xuống, đánh vào chỗ bên trên đinh tán ở góc dưới bên phải của cánh cửa Hi Hòa Điện.
HÌnh dáng cấm chế ở trên cánh cửa chính lại xuất hiện lần nữa, sau đó nó sôi trào lên và nhanh chóng tiêu tán.
Những người khác thấy vậy đều rất vui vẻ, lập tức lần nữa nhao nhao xuất thủ, giúp Viên Minh phá trận.
Màn sáng cấm chế nhanh chóng trở nên mỏng manh, chỉ dùng thời gian chưa tới một nữa lúc trước, đã gần như sụp đổ.
Mọi người rất là phấn khởi, lại lần nữa tăng cường thêm một đợt tấn công, chuẩn bị dùng một kích phá vỡ cấm chế.
Nhưng vào lúc này, đại trận lại đột nhiên biến đổi, từng đạo trận văn huyền diệu khác lại xuất hiện ra, màn sáng cấm chế hiện ra hoặc nổi lên từng cái trận văn hình tròn to lớn, tạo thành một đạo cấm chế hoàn toàn mới.
Viên Minh cũng không bất ngờ với điều này chút nào, tiếp tục thúc giục mười tám cái pháp trận kia, hào quang hình chữ thập to lớn lại càng thêm chói mắt, đánh xuống bên trên cái cấm chế vừa mới xuất hiện.
Những người khác cũng không có dừng tay mà tiếp tục công kích, cấm chế vừa mới sinh ra lại lần nữa tán loạn.
Chỉ là cái cấm chế mới sinh tiếp theo lại kiên cố vững chắc hơn, phá giải nói rõ ràng khó khăn hơn cái cũ nhiều, tốc độ phá giải của mọi người ngày càng chậm.
Vòng đi vòng lại như thế một lúc, khi cấm chế tan rã được một nửa thì hoàn toàn dừng lại, vô luận Viên Minh và những người khác cố gắng công kích như thế nào, đều chẳng có động tĩnh gì nữa.
“Như vậy mà vẫn chưa được à….” Thần sắc của Vu Vũ ngưng trọng.
“Vạn đạo hữu, theo ta được biết Phá Trận Ấn của Tứ Nhạc Liên Ấn không chỉ có khả năng như vậy đâu nhỉ? Năm đó Tứ Nhạc tán nhân từng dùng bảo vật này phá qua Hỗn Nguyên Trận do đại ma của Ma Giới găng lên, đó chính là pháp trận cấp bảy đỉnh phong, hơn xa cấm chế của cái đại môn này.” Tư Mã Trường Cầm nói ra.
“Bằng năng lực trước mắt của ta, tạm thời còn không có cách nào thúc giục được pháp trận cấp bảy ở bên trong Tứ Nhạc Liên Ấn, cho nên lực lượng có thể điều động chỉ có hạn như thế, uy năng phá trận có thể phát huy ra, cũng chỉ được như thế thôi.” Viên Minh nhìn gã một cái rồi nói ra.
Nghe xong lời này, Viêm Lang Vương lập tức lộ ra vẻ thất vọng, những người còn lại cũng đều thở dài một tiếng.
“Thì ra là thế, chỉ là việc này cũng không phải là không có cách nào giải quyết.” Tư Mã Trường Cầm cười to một tiếng.
Đám người đều quay đầu lại nhìn về phía Tư Mã Trường Cầm.
“Cầm Ma đạo hữu cớ gì lại nói ra lời ấy?” Vu Vũ hỏi.
“Tứ Nhạc Liên Ấn có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là Linh Bảo, nếu Vạn đạo hữu không có chút nào nắm giữ nó thì cách của ta cũng vô dụng, nhưng vì ngươi đã có thể lĩnh ngộ để trình độ như vậy thì chuyện lại dễ làm rồi.” Tư Mã Trường Cầm nói.
Viên Minh nhíu mày, hắn cũng không rõ lời này của Tư Mã Trường Cầm là có ý gì.
Tư Mã Trường Cầm lấy một viên ngọc giản ra đưa cho Viên Minh.
“Đây là một môn bí thuật tế luyện, tên là “Huyền Môn Căn Bản Khí Pháp” có thể ở tình huống chưa từng luyện hóa, vẫn có thể cưỡng ép thôi động vận chuyển phù trận bên trong linh bảo, phát ra uy năng của nó, chỉ cần có đầy đủ phá lực là có thể cưỡng ép thôi động Tứ Nhạc Liên Ấn, phá huy ra uy năng phá trận càng lớn.” Tư Mã Trường Cầm giải thích.
“Cưỡng ép thôi động Linh Bảo… phương pháp nghịch thiên như vậy, sợ là có tai họa ngầm không nhỏ chứ?” Viên Minh nhíu mày nói ra.
“Tai họa ngầm cũng chưa đến mức, nhưng thúc giục Linh Bảo bằng kiểu này thì có tiêu hao Pháp Lực sẽ cực kỳ lớn, so với tình huống bình thường thì phải cần gấp từ ba tới mười lần, mà cũng chỉ tạo thành một chút tổn thương đối với Linh Bảo phù trận mà thôi, nhưng mà vì ngươi đã đem Tứ Nhạc Liên Ấn hoàn thành tế luyện rồi, chỉ vì nguyên do không đủ tu vi mới không cách nào thúc giục được pháp trận cao cấp bên trong đó, nên chắc là sẽ không có tổn thương gì cả.” Tư Mã Trường Cầm giải thích cặn kẽ.
Gã nói như vậy, tất cả mọi người cũng đều nghe hiểu.
Chỉ cần tập hợp lực lượng của tất cả mọi người, liền có thể giúp Viên Minh, cưỡng ép thúc giục Tứ Nhạc Liên Ấn, phá vỡ cấm chế ở đại môn của Hi Hòa Điện.
“Vạn đạo hữu, ngươi xem nên làm thế nào?” Vu Vũ hỏi hắn.
Viên Minh suy tư một chút, cảm thấy phương pháp này cũng khả thi, liền mở miệng nói :”Chờ ta bố trí một tòa pháp trận, đem pháp lực của chư vị dung hợp một chỗ, rồi mới đi thúc giục Tứ Nhạc Liên Ấn.”
Vấn đề của mọi người chỉ là tiêu hao pháp lực mà thôi, nên ai cũng biểu hiện đồng ý.
Vì thế Viên Minh liền lấy ra từng khối trận bàn cùng trận kỳ, bố trí ở bên trên chỗ khoảng đất trống ngay bên ngoài đại điện.
Không bao lâu, một tòa DUng Linh pháp trận cải tiến đã được bố trí xong.
Viên Minh dướng dẫn mọi người vào trận, bản thân hắn ngồi ở phía trước nhất của pháp trận, phía sau là Tư Mã Trường Cầm và Vu Vũ, sau nữa thì là những người khác đứng như một cái cây phân nhánh, thứ tự xếp đặt cứ thế mà ngồi.
Sau đó, Viên Minh lần nữa đưa một tay giơ lên cao, Phá TRận Ấn liền bay lên phía trên.
Hắn tập tủng ánh mắt, bắt đầu biến hóa pháp quyết, thúc giục Tứ Nhạc Liên Ấn.
Không chậm chạp như lần trước đó, hình dáng của tòa đại trận hình chữ thập lại ngay lập tức được ngưng tụ ra, giống như một dải lụa hoa lệ, trải bên trên không của Hi Hòa Điện.
“Ngay tại lúc này, động thủ đi!” Viên Minh quát khẽ một tiếng.
Đám người đã sớm chuẩn bị xong, nhao nhao vận chuyển pháp lực.
Chỉ thấy từng đạo quang mang pháp lực được bắn ra từ mọi người, hóa thành từng tia sáng màu bạc tiến nhập theo từng đường vân của Dung LInh đại trận, rồi tụ tập về thể nội của Viên Minh.
Chỉ một thoáng, một cỗ ba động pháp lực bàng bạc như biển sinh ra từ trong Dung Linh đại trận, hư không ở gần đó cũng bị vặn vẹo, cảm giác mạnh mẽ áp đảo cả những tồn tại cỡ như Tư Mã TRường Cầm và Vu Vũ.
Khi cỗ lực lượng này tụ hợp vào thể nội Viên Minh trong chớp mắt, hai mắt của hắn đột nhiên trợ tròn con ngươi như muốn lồi cả ra, trên dưới toàn thân truyền đến một sự đau nhức kịch liệt khó mà tưởng tượng được, vì kinh mạch toàn thân của hắn bị căng ra đến mức đau đớn, giống như sắp nứt vỡ đến nơi.
“Vạn đạo hữu không nên kháng cự, cũng không được chần chừ, lực lượng chúng ta kết hợp lại có thể so với tu sĩ Đại Thừa Kỳ, đừng đem nó dẫn vào trong đan điền mà trực tiếp phóng ra ngoài, nếu không sẽ khiến bản thân bị thương.” Lúc này Tư Mã Trường Cầm mới chậm rãi lên tiếng nhắc nhở hắn.
Trong lòng Viên Minh âm thầm chửi thề một tiếng, hắn cũng không chần chừ chút nào, mà y theo lời của Tư Mã Trường Cầm, dẫn dắt cỗ lực lượng to lớn như thủy triều kia, rót vào bên trong Phá Trận Ấn, vận chuyển Huyền Môn Căn Bản Khí Pháp.
Một tiếng “oanh” vang lên.
Phá Trận ấn như nuốt hết những pháp lực này, tòa pháp trận cấp bảy kia cũng ù ù vận chuyển, bắt đầu thôi động.
Một tòa pháp trận có khí thế rộng rãi hiện lên giữa không trung, nó lơ lửng ở giữa tòa phát trận nhìn chữ thập, rồi hòa làm một thể vào đó.
Sau một khắc, một đạo kiếm khí như một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt từ giữa không trung rủ xuống, chiếu xạ lên cửa chính của Hi Hòa Điện.
Cho tới lúc này, cấm chế đại trận của Hi Hòa Điện giống như mới phát giác được nguy cơ, xung quanh có ánh lửa bập bùng sáng lên, muốn phản kháng lại.
Nhưng mà đã trễ mất, hào quang màu vàng óng kia đã đâm vào trong cấm chế đại trận, và nhanh chóng thẩm thấu đi vào.
Màn sáng cấm chế nhanh chóng bị nóng chảy, hòa tan thành nước nóng bỏng chảy xuống phía dưới, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Cấm chế của Hi Hòa Điện bị tan rã trong nháy mắt.