Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 927 - Chương 925: Kiên Trì

Chương 925: Kiên trì Chương 925: Kiên trì

Đối mặt với nhiệt độ cao không ngừng gia tăng, đám tu sĩ Pháp Tướng kỳ trong điện chỉ biết thi triển thủ đoạn ngăn cản.

Đạm Đài chân nhân thúc giục uy năng của Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh đến cực điểm, thân đỉnh đỏ thẫm hào quang, không ngừng hấp thu nhiệt độ cao xung quanh, còn tản ra một màn hào quang đỏ xuống bên dưới ngăn cản nhiệt lượng đáng sợ xung quanh ở bên ngoài.

Tư Mã Trường Cầm vẫn đứng thẳng, tay đặt trước người bấm pháp quyết, đàn cổ sau lưng tản mát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt như từng cơn gió nhẹ bao phủ quanh người y.

Mà Vu Vũ thì chồng hai tay trước người, lẳng lặng đứng đó. Nhìn qua tựa hồ nàng ta không làm gì cả, trên người cũng không có bất kỳ bảo quang chiếu sáng nào, chỉ là nhiệt độ cao chung quanh như thể không có chút ảnh hưởng nào đến nàng, không chút thương tổn nàng ta.

Viên Minh vừa thúc giục Viêm Hoàng Như Ý bổng trong đan điền ngăn cản nhiệt độ cao, vừa âm thầm dùng rễ cây Bất Tử thụ hút lấy lực lượng thái dương trong đại điện.

Hắn không có cách nào ngăn cản hoàn toàn được nhiệt lực, cho nên thân thể cũng chịu bỏng nhiệt. Chỉ là nhiệt độ này với Viên Minh mà nói vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn.

Thiết Huyễn đứng sau lưng Tư Mã Trường Cầm đã lấy ra một thanh trọng kiếm bằng hắc thiết to bản, hai tay cầm kiếm chắn trước người. Thân kiếm tản ra từng vòng kiếm khí màu trắng không ngừng khuếch tán ra xung quanh, đánh lui nhiệt độ cao.

Cách gã không xa là nữ hắc ma Trầm Tú, nàng ta khép ngón tay véo ra một loại pháp quyết kỳ quái. Một đạo linh quang màu xanh nước biển thật dài từ lòng bàn tay chảy ra, quấn từng vòng từng vòng quanh thân nàng ta, tản mát ra hào quang thanh lãnh ngăn cách nhiệt độ cao.

Dương Phạm đưa hai tay trước người bấm kiếm quyết, chỗ mi tâm bỗng nhiên hiện ra một đạo phù văn hình thanh kiếm tản ra khí tức sắc bén cực kỳ kinh người, đó rõ ràng là đạo ấn kiếm văn. Chỉ thấy đạo ấn kia tản ra kiếm khí lăng lệ ác liệt, không tùy ý tán loạn mà chỉ quay ngoài thân Dương Phạm, ngưng tụ thành một hư ảnh thanh kiếm bao phủ cả người y vào bên trong.

Sóng nhiệt từ bốn phía truyền tới, chỉ tới gần đã bị kiếm khí từ thanh kiếm hư ảnh kia chém vỡ nát.

Về phần bốn yêu là Huyền Dạ, Điện Bằng Vương, Hắc Hùng Vương, Viêm Lang Vương cũng không tế linh bảo ra mà dựa vào yêu lực hoặc là thân thể ngạnh kháng.

Huyền Dạ cùng Điện Bằng Vương đều thi triển ra pháp tướng. Ngoài thân Huyền Dạ ngưng tụ hào quang màu trắng bạc thành một pháp tướng cao tương đương gã, bao bọc bản thân gã vào bên trong.

Bộ dáng pháp tướng kia chỉ giống bảy phần mười so với gã, thoạt nhìn như trên người gã khoác một tấm áo khoác màu trắng bạc, lại tản ra ánh sáng như tuyết có thể ngăn cách nhiệt lực ào đến.

Sau lưng Điện Bằng Vương cũng xuất hiện một pháp tướng lôi điện. Sau lưng pháp tướng mọc ra một đôi cánh rộng lập lòe tia điện màu xanh tím, rồi vây bọc cả người gã lại.

Hắc Hùng Vương thi triển ra chân thân thiên yêu, cả người biến cao gấp đôi bình thường, lông vũ thô cứng màu đen như cương châm, huyết khí toàn thân tăng vọt, chỉ đơn giản dùng huyết nhục kháng trụ Đại Nhật Lưu Ly viêm thiêu đốt.

Về phần Viêm Lang Vương vốn là yêu thú thuộc tính hỏa, chiếm đại tiện nghi trong hoàn cảnh này. Gã không cần thi triển pháp tướng, cũng không cần dùng chân thân thiên yêu, chỉ có một vòng yêu hỏa vờn quanh người là đã có thể dễ dạng chặn đứng nhiệt độ cao trong điện.

Ngay từ đầu mọi người còn tạm chấp nhận tình huống này, nhưng nửa canh giờ sau, nhiệt độ trong đại điện đã tăng lên gấp đôi.

Không khí trong điện cũng biến thành từng luồng khí nóng đỏ rực thấy rõ được bằng mắt thường. Tuy rằng mặt đất không nóng chảy nhưng đã đỏ rực cả lên, còn có thể nhìn thấy sóng nhiệt không ngừng di chuyển trên mặt đất.

Bị nhiệt lực xâm nhập vào, tình huống của mọi người đã bắt đầu trở nên không giống nhau.

Nhìn thảm nhất là Viên Minh. Lúc này cả người hắn đen kịt, lông tóc cháy đen, làn da nứt nẻ khắp nơi, bên trong còn lộ ra cả huyết nhục đỏ tươi chói mắt, máu tươi chậm rãi tuôn ra nhìn qua như thể huyết nhân.

Ở bên ngoài Viêm Hoàng Như Ý bổng dễ dàng đối mặt với đủ loại hỏa diễm thông thường, nhưng đối mặt với Đại Nhật Lưu Ly viêm thì còn chưa đủ tuổi!

Cũng may khí lực bản thân Viên Minh cũng cường hãn, nếu không cũng khó có thể chịu được đau đớn này. Hơn nữa trong điện tràn ngập lực lượng thái dương nồng đậm, rễ cây Bất Tử thụ không ngừng thu nạp, tu vi thân thể của hắn từng chút một gia tăng lên, tuy không tới lúc đột phá nhưng đã có thể củng cố căn cơ càng thêm vững chắc.

Cho nên nhìn Viên Minh thật rất thê thảm nhưng thực tế hắn lại đang lợi dụng hoàn cảnh đặc thù này không ngừng tu luyện. Hắn vừa thu nạp thái dương lực vừa quan sát tình huống của những người khác.

Tư Mã Trường Cầm vẫn giữ vững tư thế lưng đeo cầm, nhìn như đang nhắm mắt điều tức, vẻ mặt có vẻ nhẹ nhõm nhưng thanh quang phát ra từ cổ cầm sau lưng đã dày đặc và nồng đậm hơn trước nhiều.

Vu Vũ nhìn không có gì biến hóa, vẫn thản nhiên như trước. Ánh mắt nàng đảo qua mọi người, lúc nhìn thấy Viên Minh, trong mắt mơ hồ hiện ra chút thần thái khác thường.

Về phần những người khác đều đã dần hiện ra vẻ mệt mỏi. Thật ra tình huống ba tu sĩ Nhân tộc Trầm Tú, Thiết Huyễn, Dương Phạm lại hỏng bét nhất.

Trầm Tú đã gọi ra pháp tướng. Pháp tướng của người này hết sức kỳ lạ, có ba mươi sáu cánh tay, mỗi tay lại cầm theo một tấm phù lục cấp sáu, hình thành nên một kết giới phù lục ngăn cản nhiệt độ cực nóng lại.

Sau lưng Thiết Huyễn cùng Dương Phạm cũng đều hiển hiện ra pháp tướng. Pháp tướng của Thiết Huyễn là một người sắt ngưng đọng như thực chất, nhìn như không thể phá vỡ được.

Về phần pháp tướng của Dương Phạm thì không phải là nhân dạng, mà là một thanh cự kiếm.

Ngoại trừ dùng pháp tướng thì Thiết Huyễn cùng Dương Phạm còn tế ra vài kiện linh bảo hộ thể.

Đáng tiếc dùng dùng nhiều thủ đoạn như vậy nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng. Ba người đều là pháp tu bình thường, thân thể quá yếu ớt, lúc này mặt mày đều đỏ bừng, thân thể run rẩy hiển nhiên đã sắp không thể chống đỡ nổi.

Trầm Tú là người đạt cực hạn đầu tiên. Ba mươi sáu phù lục trên pháp tướng đứt đoạn từng khúc một, trên người nàng bốc lên ngọn lửa hừng hực như muốn đốt cháy toàn bộ cơ thể.

Nàng ta kinh hoảng, vội nhoáng người, chui thẳng ra khỏi Hi Hòa điện.

Ngay lúc Trầm Tú vừa lướt ra điện thì từng ngọn lửa trên người nàng ta đột nhiên bong tróc ra, lại lần nữa bay về đại điện, dung nhập vào trong dòng nhiệt lưu, tiêu tán không còn thấy gì nữa.

Tuy rằng ngọn lửa đã bay trở về đại điện nhưng vết bỏng cháy trên toàn thân Trầm Tú không biến mất. Nàng ta vội vàng lấy đan dược ra nuốt vào, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu chữa thương.

Không biết có phải do thiếu đi một người cùng chia sẻ lượng hỏa lực nhiệt lưu hay không mà khi Trầm Tú vừa rời khỏi, nhiệt độ trong đại điện lại nâng lên một bậc khiến mọi người đều cảm thấy hơi thở của mình như thể đã biến thành ngọn lửa.

Sau một lúc lâu, một tiếng rên thảm truyền đến.

Lần này là Thiết Huyễn không chịu nổi. Pháp tướng người sắt đã bị nung đỏ bừng, chuôi thiết kiếm to bản cũng tương tự, không cách nào ngăn cách nhiệt lực được. Hai tay cầm kiếm bị cháy đỏ như hòa thành làm một với chuôi kiếm.

Ngay khi kiếm khí trên thanh kiếm sụp đổ, trên người của gã cũng phừng lên một ngọn lửa cháy.

Thiết Huyễn rút kiếm chạy ra khỏi đại điện, lui ra ngoài.

Hầu như ngay cùng lúc đó, Dương Phạm cũng lui ra ngoài. Pháp tướng cự kiếm của gã thiếu chút nữa đã bị ngọn lửa thiêu hủy. Trước khi ngọn lửa tạo ra thương tổn thì gã đã chui ra khỏi đại điện.

"Thiết Huyễn, không sao chứ?" Trầm Tú hỏi.

"Không sao, thân thể tu sĩ Nhân tộc chúng ta không mạnh mẽ, đối mặt với khảo nghiệm bậc này quá chịu thiệt thòi." Thiết Huyễn lấy một viên đan dược ra nuốt vào, thở dài.

Cho tới bây giờ, tu sĩ Pháp Tướng kỳ rời khỏi đều là nhân tộc, lại không có Yêu tộc nào.

"Không cần lo lắng, có Cầm ma đại nhân, nhất định sẽ Đại Nhật Lưu Ly viêm sẽ bị hắn thu phục." Trầm Tú nói.

"Đương nhiên rồi." Thiết Huyễn lập tức nói.

Chẳng qua ngữ khí của gã có chút không chắc chắn, tựa hồ đáy lòng đã nảy sinh ra một tia dao động.

Thời gian tiếp tục trôi qua, qua chừng nửa canh giờ.

Nhiệt độ trong đại điện lại tăng gấp đôi, lại lần nữa có người không chống đỡ nổi. Lần này là ba gã Yêu Vương.

Pháp tướng màu bạc của Huyền Dạ gần như tan vỡ, mặt gã cũng đỏ lên.

Toàn thân Điện Bằng Vương bao phủ tia điện, không ngừng dựa vào tia điện bổ đánh, tiêu diệt hỏa lực bốn phía. Nhưng chỗ nào cũng có tia lửa ăn mòn thân thể của gã, đốt cháy từng mảng từng mảng trên người gã.

Hắc Hùng Vương đã đã hoàn toàn hóa thân thành một con gấu cao mấy trượng, bên người phủ một tầng huyết quang, nhìn qua không khác với tình hình của Viên Minh cho lắm, cũng da dẻ nứt nẻ từng đường dài, bên trong còn có huyết dịch tứa ra.

"Gắng gượng không nổi thì không cần cố sức." Vu Vũ nói.

Ba yêu Huyền Dạ đều không muốn từ bỏ, cắn răng kiên trì.

Thời gian dần trôi qua, nhanh chóng qua một khắc nữa.

Gian nan thống khổ khiến mọi người cảm giác thời gian như kéo dài thật dài, rõ ràng chỉ mới một khắc nhưng với ba yêu như thể trải qua cả năm dài đằng đẵng.

Huyền Dạ từ bỏ đầu tiên. Pháp tướng của gã gần như bị thiêu hủy, đành kịp thời lui ra ngoài.

Toàn thân lông vũ của Điện Bằng Vương đã bị đốt cháy sạch sẽ, toàn thân vẫn còn đầy lửa vội phi thân nhảy ra khỏi đại điện.

Về phần Hắc Hùng Vương nhìn qua vẫn có thể gắng gượng thêm một lúc nữa, nhưng lại không thể kiên trì hơn mà nhảy nhảy ra ngoài.

Như vậy, trong này chỉ còn lại năm người, ngoài Viên Minh còn có Tư Mã Trường Cầm, Đạm Đài chân nhân, cùng với Vu Vũ và Viêm Lang Vương.

Sắc mặt bầy yêu Vạn Yêu quốc ngoài điện đều khó coi. Nguyên bản số lượng Yêu tộc trong điện chiếm ưu thế tuyệt đối, hôm nay thoáng một phát đã tụt lại ba người, ngược lại là Nhân tộc chiếm ưu thế.

"Có thể kiên trì đến bây giờ, các ngươi xem như không tệ rồi. Nếu vậy để bản tôn gia tăng thêm độ khó vậy." Trên không trung lại có tiếng nói truyền xuống.

Tiếng nói chưa dứt thì ngọn lửa Đại Nhật Lưu Ly viêm treo trong đại điện đã mãnh liệt phừng lên. Rồi một loạt ngọn lửa nhỏ màu ngọc lưu ly xanh biếc đột nhiệt bay từ trên không xuống mặt đất.

Năm người còn lại trong điện thấy thế vội vàng lách mình tránh né.

Chỉ thấy từng ngọn lửa Lưu Ly rơi xuống. Mặt đất đang đỏ bừng chồm lên tiếp lấy biển lửa màu ngọc lưu ly xanh biếc, bao phủ tất cả vào bên trong.

Viên Minh cảm nhận được được hỏa lực bỗng gia tăng, cao gấp năm sáu lần lúc trước. Viêm Hoàng Như Ý bổng vốn không cách nào ngăn cản được Đại Nhật Lưu Ly viêm, hiện lại càng không ổn.

Từng luồng hơi nóng rực thẩm thấu vào trong thân thể hắn, bắt đầu phá hư lục phủ ngũ tạng.

Viên Minh thầm cả kinh, không dám khinh thường mà vội vàng thuyên chuyển lực lượng Bất Tử thụ yêu chữa trị thân thể, chống cự tổn thương từ Đại Nhật Lưu Ly viêm.

Hắn kinh ngạc phát hiện trạng thái này vậy mà khiến cảnh giới nhục thân cảnh của hắn bắt đầu tăng nhanh hơn.

Sau khi những hỏa diễm lưu ly này rơi xuống, thái dương chi lực trong đại điện lại nồng đậm không ít, chỉ là không đến mức tạo ảnh hưởng lớn đến vậy chứ?

Viên Minh không nghĩ ra, dứt khoát không để ý tới mà toàn lực thúc giục Viêm Hoàng Như Ý bổng che chở bản thân, đồng thời điên cuồng dùng rễ cây Bất Tử thụ thu nạp thái dương chi lực.

Cảnh giới nhục thể của hắn nhanh chóng tăng nhanh tới Vạn Tượng Chi Thể hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cách đột phá đến Bất Tử Chi Thể một bước ngắn mà thôi.

Như vậy, tuy bên ngoài nhìn vào thấy Viên Minh thê thảm vô cùng, tóc đã biến thành tro, cả người cháy đen thùi, da dẻ nứt nẻ tứa máu, lại bị lửa cháy thiêu đốt mà hóa thành từng sợi khói màu đỏ, chỉ chừa lại những vệt máu khô đỏ thẫm dữ tợn bắt mắt.
Bình Luận (0)
Comment