Chương 929: Lại một tòa Hi Hòa điện?
Chương 929: Lại một tòa Hi Hòa điện?
"Cộng Mệnh!"
Viên Minh khẽ quát một tiếng, quyền trái lại lần nữa đánh ra, xẹt qua một đường cong trước ngực đánh thẳng lên ngực mình.
Cả người hắn như nổ tung, hóa thành một đống huyết quang hỗn loạn.
Cùng lúc đó, vết rạn trên xiềng xích phong ấn cũng bạo liệt, ầm vang lên một tiếng nổ tung, tạo thành một lỗ thủng trên Cửu Thiên Thập Địa Phong thần cấm.
Đây là năng lực mới sau khi thần thông Cộng Mệnh ngưng kết đạo ấn sinh ra, không còn giới hạn ở vật còn sống mà còn có thể thi triển trên những thứ không có sinh mạng như cấm chế, pháp bảo.
Dù sao Cửu Thiên Thập Địa Phong thần cấm cũng là cấm chế cấp bảy, không những bị tan vỡ mà còn lóe sáng linh quang, những chỗ có xiềng xích phong ấn khác lập tức xao động, ào ào vọt tiến về phía có lỗ thủng như muốn lấp kín chúng lại.
Chẳng qua động tác của Viên Minh còn nhanh hơn. Cả người hắn biến thành huyết quang tán loạn lắc lư, thừa lúc lỗ thủng chưa biến mất đã trực tiếp bay ra ngoài, thoát khỏi Cửu Thiên Thập Địa Phong thần cấm, lại lần nữa ngưng tụ thân thể, còn mặc thêm một lớp áo bào mới tinh nữa.
Viên Minh hiện nay, ngoại trừ gặp phải tu vi vượt xa mình hoặc bị triệt để phong cấm trong không gian, rồi bị dùng thủ đoạn lôi đình thủ đoạn trực tiếp giết hắn ra tro ra, sẽ rất khó có thể bị triệt để giết chết được.
Đại Nhật Lưu Ly viêm không ngờ tới sau khi Viên Minh đột phá Bất Tử Chi Thể, thần thông có thể đạt tới tình trạng như vậy, có thể lập tức giãy giụa thoát khỏi trói buộc của Cửu Thiên Thập Địa Phong thần cấm ngay được.
Nó muốn ngăn cản đã chậm một bước, sắc mặt đầy khó coi.
"Hahaha, tiếp đến ta và ngươi liên thủ với nhau đến gặp lại Đại Nhật Lưu Ly viêm nào!" Không cười lớn nói.
"Bất Tử Chi Thể chỉ chống được Đại Nhật Lưu Ly viêm đốt cháy, muốn trấn áp ngọn lửa này vẫn có khó khăn." Viên Minh truyền âm trả lời.
"A, điểm này ngươi không cần lo. Ta đã có cách!" Không cười khẽ.
Vừa dứt lời, Viên Minh đột nhiên cảm giác đan điền nóng lên, cúi đầu nhìn xuống đã thấy trong cơ thể mình có thêm một tấm phù lục màu xám nhạt. Mặt trên tấm phù có một tầng sương mù lượn lờ căn bản không thể nhìn thấy khắc phù văn gì, chỉ thấy tản mát ra một lực chấn động đại đạo quỷ dị.
"Đây là Đạo Phù cấp bảy?" Viên Minh hỏi.
Cũng như trận pháp, phù lục đạt tới cấp bảy sẽ ẩn chứa lực lượng đại đạo, nên mới được xưng là Đạo Phù.
"Phù này tên là Thâu Thiên phù, chỉ cần cấy nó vào trong hạch tâm của Đại Nhật Lưu Ly viêm là có thể có thể thu lửa này, khiến nó phải để cho ngươi sử dụng." Không giải thích.
Hai mắt Viên Minh sáng ngời, không để Không phải thúc giục đã đứng lên, phóng thẳng về hướng Đại Nhật Lưu Ly viêm.
"Tới vừa kịp lúc!"
Đại Nhật Lưu Ly viêm phẫn nộ quát một tiếng, cả người nhoáng lên trong không trung, mấy gợn sóng lửa lưu ly tròn lập tức xuất hiện đánh về phía Viên Minh.
Viên Minh không trốn không tránh mà đưa tay vỗ vào quầng lửa.
Nhưng mà quầng lửa lưu ly mãnh liệt toát ra mấy mũi hỏa nhận, không đợi Viên Minh phát lực đã xuyên thủng tay hắn, sau đó đốt cháy bàn tay thành tro bay tản trong không trung.
Viên Minh không thèm để ý, huyết quang chỗ cổ tay lóe lên, bàn tay lập tức khôi phục như ban đầu, tiếp tục nhấn một chưởng xuống.
Một tiếng nổ vang nặng nề, mấy ngọn lửa bị đánh bay, rồi nổ tung ra,
Đồng thời cả người hắn cũng bay vọt về phía trước, chỉ cách Đại Nhật Lưu Ly viêm chừng ba bốn trượng.
Đại Nhật Lưu Ly viêm đưa tay nắm vào không trung, một mặt trời màu xanh lưu ly to như cái cối xay trực tiếp đánh về phía đầu Viên Minh.
Hắn cũng không ngăn cản, tiếp tục bay về phía trước.
Một tiếng xoẹt nhỏ vang lên, đầu của hắn hóa thành tro xám, nhưng chỉ vẻn vẹn một hơi thở sau đã khôi phục lại như thường.
Cả người Viên Minh lắc lư, thoáng cái đã đến trước người Đại Nhật Lưu Ly viêm, tung một quyền đánh về phía ngực nó. Quyền phong ngưng đọng thực chất, như hóa thành đao kiếm.
Đại Nhật Lưu Ly viêm há mồm phun một cái, một luồng hỏa diễm lưu cuồn cuộn mà ra, hóa thành biển lửa lao tới.
Biển lửa lưu ly vừa cuốn tới đã hóa thành một con sóng lửa cao vài chục trượng cuốn tới Viên Minh, biến quyền phong lợi hại kia thành hư vô.
Viên Minh không đổi sắc mặt, thúc giục đạo ấn Lục Giáp Kỳ Môn trong đan điền, cả người biến mất, lúc xuất hiện lại đã ở sau lưng Đại Nhật Lưu Ly viêm.
Nắm quyền tiếp tục đánh ra, hoa lên, rồi xuyên thủng thân thể đối phương.
Ngay lúc đâm thủng thân thể Đại Nhật Lưu Ly viêm, Viên Minh lấy ra Thâu Thiên phù lưu lại trong cơ thể kia.
Từng đường vân màu xám xuất hiện, nhanh chóng lan tràn trên người Đại Nhật Lưu Ly viêm, bao trùm ra khắp toàn thân.
Những đường vân màu xám này như có khả năng giam cầm khiến Đại Nhật Lưu Ly viêm không thể nhúc nhích được.
Trong mắt Viên Minh hiện lên một tia dị sắc, đang muốn truyền âm câu thông với Không thì Đại Nhật Lưu Ly viêm trước mắt đột nhiên tan vỡ, hóa thành từng đốm lửa phiêu tán đi.
Biển lửa ngập trời trong đại điện dập tắt, nhiệt độ cao đáng sợ cũng nhanh chóng giảm xuống.
"Chạy thoát?" Viên Minh nhướng mày.
Đại Nhật Lưu Ly viêm vừa mới bị Thâu Thiên phù giam cầm rõ ràng đã là cái xác rỗng, chỉ sợ chân thân cảm ứng được Thâu Thiên phù mà chạy thoát rồi,
"A, thiên hỏa giảo hoạt, lửa này chắc chắn còn ở trong không gian linh bảo, lần sau gặp phải lại bắt tiếp." Không tiếc nuối nói.
Viên Minh gật đầu, thầm mắng mình chủ quan, rõ ràng đã ngưng kết đạo ấn Hỏa Nhãn Kim Tinh rồi mà không sử dụng,
Nếu vừa mới bắt đầu hắn thi triển ra Hỏa Nhãn Kim Tinh thì đã xác định được Đại Nhật Lưu Ly viêm chạy trốn rồi.
Hắn lách mình đi vào cửa điện. không rõ có phải vì Đại Nhật Lưu Ly viêm rời đi hay không mà cấm chế trên cửa điện đã ngừng lại, hắn đưa tay đẩy đã mở ra.
Viên Minh bay vút vào, Đại Nhật Lưu Ly viêm đã không có bóng dáng.
Mà lúc này bên ngoài Hi Hòa điện cũng đã không còn bóng dáng người khác.
Không chỉ có thế, hỏa diễm màu trắng thiêu đốt phía trên hạp cốc cũng biến mất không còn dấu vết, trong hạp cốc trống rỗng chỉ còn có Hi Hòa điện lẻ loi trơ trọi.
Viên Minh hơi nhíu mày nhìn cảnh trước mặt biến hóa, cũng khó hiểu vì bên ngoài vậy mà không có một bóng người.
Từ lúc hắn bị nhốt vào Hi Hòa điện đến bây giờ đã qua nửa canh giờ, những người khác rời đi không có gì lạ, chỉ là Vạn Yêu quốc không lưu người lại xem kết quả thế nào, không lẽ bọn họ tin tưởng vào Đại Nhật Lưu Ly viêm đến vậy?
Viên Minh bay vòng vòng trên không trung hạp cốc, phát hiện hỏa diễm khắp sơn mạch đều biến mất, nhiệt độ giảm không ít, tình cảnh lửa cháy rực trời lúc trước như thể trong mơ vậy.
"Sao lại như vậy được?" Hắn cảm thấy cổ quái, bèn điều khiển rễ cây Bất Tử thụ kiểm tra linh mạch dưới mặt đất một phen.
Linh mạch dưới lòng đất vốn dồi dào hỏa linh lực vô cùng, nay lại giảm đến chín phần, linh lực còn sót lại cũng nhanh chóng trôi về phía Tây Nam.
Viên Minh nhìn qua hướng đó, cảm thấy vẫn nên trở về, không cần tìm tòi đến tận cùng.
Lúc trước hắn truy theo dòng chảy linh mạch tìm kiếm Đại Nhật Lưu Ly viêm, rốt cuộc là muốn nhờ lửa này gia tăng cảnh giới thể tu lên. Lúc này hắn đã đột phá Bất Tử Chi Thể, cũng không cấp thiết tìm kiếm Đại Nhật Lưu Ly viêm nữa.
Huống hồ linh mạch đột nhiên thay đổi, có nghĩa là mảnh không gian này đã xảy ra biến cố lớn, hắn cũng không muốn dính dáng đến chuyện này.
Mục tiêu hàng đầu của hắn là tìm được Minh thạch thâm uyên, sau đó liên hệ với Tịch Ảnh.
Vạn Yêu quốc mưu tính gì, hay Đại Nhật Lưu Ly viêm phản bội thì đều là chuyện của Thủ Giới nhân Tư Mã Trường Cầm giải quyết, không tới phiên Viên Minh bôn ba hao tâm tổn trí.
Viên Minh nghĩ tới đây bèn bay vào Hi Hòa điện lại. Từ lúc Đại Nhật Lưu Ly viêm rời đi, nhiệt độ trong điện đã khôi phục bình thường, cấm chế khác trong đại điện đều ngừng lại, chỉ có Cửu Thiên Thập Địa Phong thần cấm vẫn vận chuyển như trước, triệt để phong ấn chỗ Viên Minh ở lúc trước lại.
Lỗ thủng trên Cửu Thiên Thập Địa Phong thần cấm bị Viên Minh đánh ra đã không còn bòng dáng. Lúc này cấm chế vận chuyển thông suốt như thể chưa từng bị phá tổn qua.
Viên Minh nhìn qua đạo cấm chế này, không khỏi tán thưởng trận pháp tinh diệu. Nếu nếu không phải đạo ấn trong cơ thể hắn đủ nhiều thì hẳn đã bị phong ấn, hoặc đã vẫn lạc rồi.
Viên Minh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tràn thần thức ra, đồng thời thi triển Hỏa Nhãn Kim Tinh tìm tòi trong điện một vòng.
Hi Hòa điện này có cấm chế cấp bảy, tất nhiên không phải là nơi tầm thường, nói không chừng bên trong còn có bảo vật.
Đáng tiếc hắn tìm một vòng cũng không phát hiện được vật gì.
Viên Minh có chút băn khoăn. Cung điện lớn như thế không thể nào vắng vẻ như vậy.
Chẳng qua Đại Nhật Lưu Ly viêm đã sớm thông đồng với Vu Vũ, cũng nói rõ người của Vạn Yêu quốc hẳn đã sớm ghé qua Hi Hòa điện, có lẽ những thứ kia đã bị bọn họ lấy đi từ trước rồi. Đại điện trống rỗng này hẳn chỉ là cạm bẫy mà thôi.
Viên Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm tòi đại điện một vòng.
Lần này hắn không chỉ tìm bảo vật bị ẩn giấu mà còn dò xét cấm chế của đại điện.
Lúc trước Đại Nhật Lưu Ly viêm nói điện này là phần thưởng, hẳn có lẽ Hi Hòa điện này cũng có thể là linh bảo mang đi được.
Nhưng mà tìm một vòng, Viên Minh vẫn không thu hoạch được gì. Hi Hòa điện không có dấu hiệu là linh bảo, xem ra lúc trước Đại Nhật Lưu Ly viêm chỉ nói xàm mà thôi.
Hắn thở dài một tiếng, cuối cùng nhìn qua Hi Hòa điện, đang chuẩn bị rời đi thì chợt khựng người lại.
Ánh mắt hắn lóe sáng kim quang, bay thẳng đến trước tấm bảng hiệu Hi Hòa điện, bắt đầu nhìn kỹ.
Lúc trước trên tấm biển chỉ có ba chữ to Hi Hòa điện, lúc này ngoài ba chữ to còn có thêm một vòng tròn màu vàng nhạt, không vận dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh tuyệt đối không nhìn ra được.
Hắn nhìn sát gần, phát hiện vòng tròn này thực chất lại là từng cái phù văn thật nhỏ tạo thành.
Viên Minh suy nghĩ một chút, đưa tay ấn lên tấm biển, rót pháp lực của bản thân vào bên trong.
Trong thoáng chốc, phù văn thật nhỏ trên tấm biển lần lượt sáng lên. Kim quang lập loè một hồi, Viên Minh cũng cảm giác được có một luồng lực Truyền Tống hàng lâm xuống thân thể hắn, mắt hoa lên, rồi thấy bản thân xuất hiện trong một tòa đại điện.
"Nơi này, tựa hồ cũng là một tòa Hi Hòa điện?" hắn nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng nhận ra.
Chỉ có điều Hi Hòa điện này không hề trống rỗng, hai bên đại điện là một hàng chén đèn nhỏ màu bạc, tản mát ra ánh lửa nhu hòa, ôn hòa mà sáng ngời.
Chén nhỏ màu bạc chớp động linh quang, là được người luyện chế thành pháp bảo, nhìn qua còn có phẩm cấp không thấp.
Mà ở trong đại điện còn có một bức tượng kỳ lân tản sáng vàng đang đứng ngửa đầu, đôi mắt vàng không giận mà uy, như không nhìn chỗ nào, lại như nhìn chằm chằm vào người đến khiến họ không nhịn được mà phải thần phục quỳ bái.
Phía trước tượng Kỳ Lân là một cái bàn được làm bằng Kim Ti Linh mộc, tản ra linh quang màu vàng nhạt, cũng là pháp bảo.
Trên bàn là một tấm bia đá màu đỏ cao hơn một xích, bảo quang nhàn nhạt, thoạt nhìn là một kiện dị bảo.
Trên tấm bia đá có khắc hạt gạo chữ nhỏ màu vàng to chừng hạt gạo, không phải ngôn ngữ Nhân tộc mà là Yêu văn chỉ có Vạn Yêu quốc mới sử dụng.