Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 965 - Chương 963: Băng Lan Lão Tổ

Chương 963: Băng Lan lão tổ Chương 963: Băng Lan lão tổ

Dịch: Vong Hồn

Tư Mã Trường Cầm thấy vậy thì hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thiên Phong Chỉ chính là tuyệt kỹ đắc ý của gã, ẩn chứa chân ý Đại Đạo, lần này vậy mà không thể đánh chế được một tên tu sĩ Phản Hư.

Đang lúc gã chuẩn bị thi triển sát chiêu cường đại hơn, đem Ô Lỗ chém giết ở nơi này, thì đột nhiên vẻ mặt khẽ biến, quay đây nhìn về phía Viêm Tuyệt.

Chỉ thấy ở chô Viêm Tuyệt kia có dị biển nổi lên, vô số điểm sáng màu xanh từ hư không chui ra, hội tụ thành một cái vòng xoáy màu xanh, rồi nhanh chóng chui vào trong thể nội của hắn ta.

Một tiếng thở hắt ra nặng nề, sau đó thì hai con ngươi của Viêm Tuyệt đột nhiên mở ra, ánh mắt sắc bén, cánh tay hắn ta khẽ chống xuống mắt đất rồi đứng lên.

“Viêm Tuyệt?” Tư Mã Trường Cầm lên tiếng thăm dò.

“Là ngươi? Lại có thể chạy đến đây, đúng là vận khí tốt.” Viêm Tuyệt hoạt động tay chân vài cái, giống như đang làm quen với thân thể này, đồng thời nhìn liếc sang Tư Mã Trường Cầm một chút, và nói ra bằng một giọng trầm thấp.

“Ngươi là Giới Sát?” Tư Mã Trường Cầm hơi sững sờ một chút, sau đó thì nói bằng giọng gần như khẳng định.

“Mắt tinh đấy! Chỉ tiếc là bản sự hơi kém một chút, đấu không lại hai người phía ngoài kia!” Giới Sát vừa nói vừa khẽ lắc đầu, giống như có chút khinh thường với thực lực của Tư Mã Trường Cầm.

“Ngươi vừa mới tự bạo chết rồi mà, tại sao bây giờ lại phụ thể trên người Viêm Tuyệt?” Tư Mã Trường Cầm nhíu mày mở miệng hỏi, trong lòng gã đang tràn đầy nghi hoặc.

“Ngươi cũng không phải là chủ nhân của Tam Giới Tiên Thuyền, ta việc gì phải giải thích cho ngươi?”

Giới Sắc liếc nhìn sang chô hai cái khay chứa đồ vật đã trống không, nhàn nhạt mở miệng nói :”Nơi này cũng không phải là chỗ đến lượt ngươi tới, lui ra ngoài đi, những bảo vật đã bị ngươi lấy đi kia ta cũng có thể coi như chuyện cũ bỏ qua, tính cho đó là cơ duyên của ngươi vậy.”

Tư Mã Trường Cầm nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nói :”A, các hạ đấu không lại Tô Vô nên muốn đem nộ khí phát tiết lên người ta sao? Ngươi vừa mới phụ thể đến trê người Viêm Tuyệt, cho dù có thể đem thực lực của Viêm Tuyệt triển khai toàn bộ, chẳng qua cũng chỉ là Phản Hư đỉnh phong, cũng muốn khoa chân múa tay với ta?”

Giới Sát nghiêng đầu liếc Tư Mã Trường Cầm một cái, vẫn dùng giọng điệu nhàn nhạt kia nói ra :”Lời giống vậy, ta sẽ không nói lại lần thứ hai.”

Trường kiếm màu lam được Tư Mã Trường Cầm nắm trong tay phải tỏa sáng chói măt, sau đó chém ra vô số kiếm quang mang theo hàn khí từ bốn phía, ùn ùn trảm tới phương hướng của Giới Sát.

Những kiếm quang này giống như bão tuyết ở trong trời đông giá rét, mang theo lạnh lẽo thấu xương, ập về phía Giới Sát.

Giới Sát cũng chẳng thèm nhìn tới những kiếm quang đang kéo tới kia, mà chỉ khoát tay một cái, trên vách tường của mật thất liền hiện ra một mảng ánh sáng màu bạc.

Những ánh sáng này nhanh như chớp hội tụ lại thành một cái pháp trận màu bạc, trống rỗng xuất hiện trước người của “Viêm Tuyệt”, ngăn lại hết những kiếm mang kia.

Đồng thời, quang mang của pháp trận còn đem Tư Mã Trường Cầm bao phủ ở bên trong, giống như muốn đem gã vây khốn lại.

“Minh ngoan bất linh!” Giới Sát từ tốn nói, trong giọng nói cũng không thèm che giấu sự khinh thường.

Giới Sát cũng không đợi Tư Mã Trường Cầm ra tay thêm một lần nữa, mà đã phất tay lên thi triển thần thông.

Ngân mang thời gian nhấp nhay, tầm nhìn của Tư Mã Trường Cầm bỗng bị lóa bởi ánh sáng chói mắt, khi ánh sáng tiêu tán đi, gã đã thấy mình đang ở giữa những ngọn núi cao chót vót.

Nhìn xung quanh chỉ có thể thấy núi non trùng điệp bị mây mù bao phủ, giống như một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ.

Mà trên đỉnh đầu của gã, một chiếc thuyền lớn màu trắng bạc đang vụt qua như tên bắn, thình lình chính là Tam Giới Phi Thuyền.

“Đáng chết!” Tư Mã Trường Cầm thầm chửi thề trong lòng một tiếng.

Gã không ngờ đến là Giới Sát tuy đã đổi thân thể, lại vẫn có thể thôi động được pháp trận cường đại như vậy.

Gã nhanh chóng suy nghĩ thật nhanh, sau đó vội vàng bấm pháp quyết gọi ra bộ ngân bạch phi xa kia, đuổi theo sát Tam Giới phi thuyền.

Mặc dù Tư Mã Trường Cầm cũng thu hoạch được tương đối khá ở chỗ bảo khố kia, nhưng đồng dạng thì gã cũng tổn thất thảm trọng.

Hắc Ma dưới tay gã tổn thất hầu như không còn, bản mệnh Linh Bảo cũng bị cướp đi, hết thảy đó làm sao có thể khiến gã cam tâm.

Tốc độ của Tam Giới phi Thuyền hơn Ngân Sắc phi xa của Tư Mã Trường Cầm rất nhiều, mặc dù gã kiên trì đuổi theo không bỏ, nhưng phi thuyền nọ vẫn rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của gã.

Tư Mã Trường Cầm cũng vẫn đuổi theo về hướng phi thuyền vừa biến mất kia, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn hận, trong lòng thì âm thầm tính toán đối sách kế tiếp.

Đúng lúc này, trên người của gã đột nhiên có một đạo bạch quang sáng lên.

Tư Mã Trường Cầm lấy ra một viên ngọc phù từ trong ngực, ngọc phù đó đang bốc lên Hàn Khí và không ngừng lóe ra linh quang, giống như là đang bị cái gì đó xúc động.

“Băng Lan Lão Tổ!” trên mặt Tư Mã Trường Cầm lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng rót pháp lực vào bên trong ngọc phù này.

Linh quang bên trên Ngọc Phù sáng lên mấy lần rồi cứ thế lấp lóe mãi không thôi, giống như đang triệu hóa cái gì đó.

Tư Mã Trường Cầm cũng không di chuyển nữa, mà đứng lại lơ lửng ở giữa không trung.

Sau một lát, bầu trời tự nhiên tối đi, những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng bay lả tả xuống đất, chẳng mấy chốc, hết thảy xung quanh đều bị một tầng sương nhuộm trắng.

Hàn khí như vòi rồng điên cuồng quét sạch núi rừng, bông tuyết thổi đầy trời khiến người ta mở không nổi mắt.

Tư Mã Trường Cầm đứng ở giữa không trung, thân hình cũng có chút như đang phát run, giống như bị cái sự lạnh lẽo vô biên này xâm nhập vào cơ thể.

Băng sương vô tận tùy ý lan tràn ở trên mắt đất, chỗ nó lan đến, vô luận là hoa cỏ hay dã thú đều bị đông kết trong nhay mắt, hóa thành từng cái tượng băng sinh động như thật, sừng sững đứng trên đất.

Giờ khắc này, giữa thiên địa giống như chỉ còn lại băng tuyết, trên trời dưới đất cơ hồ chỉ còn một màu trắng, căn bản không phân biệt được đâu là trời, đâu là đất nữa.

Bông tuyết đầy trời giống như một tấm màn ụp xuống, đem hết thảy sinh linh đều đắp lên kín kẽ, không mảy may lộ diện chút nào.

Mà ở trong gió tuyết này, có một đạo thân ảnh màu lam chậm rãi phóng ra.

Hắn đi chân trần, con ngươi sáng như sao băng nhìn rất ôn hòa, trên mái tóc dài tùy ý buông xõa cũng có sương trắng đọng trên đấy, còn trên người là một bộ trường sam màu xanh thẳm, nhìn hơi đơn bạc, nhưng lại sinh ra một cỗ khí thế xuất trần như tiên nhân vậy.

Tư Mã Trường Cầm không cần nhô ra thần thức, cũng vẫn biết ai là người tới.

Gã quay người lại chắp tay, cung kinh thi lễ :”Cung nghênh lão tổ!”

Trong giọng nói của gã tràn đầy kính sợ và khiêm tốn.

Tuyết buông ba vạn dặm, băng phong thập cửu châu.

Hết thảy đây cũng không phải là do trời đất thay đổi, mà chỉ là do một vị tu sĩ Đại Thừa trong lúc vô tình tản ra uy năng.

Mà ở trong Xuất Vân Giới này, người có thể mang đến kỳ cảnh như vậy, cũng chỉ có một, đó là vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ vẫn được gọi là Băng Lan lão tổ kia.

“Trường Cầm, ta đã sớm nói ngươi cũng không cần đa lễ như vậy!” Băng Lan lão tổ lên tiếng.

Giọng nói của hắn mặc dù bình thản, nhưng lại lộ ra một cỗ uy nghiêm không thể nghi ngờ.

“Lão tổ đích thân tới, Trường Cầm không dám bất kính!” Tư Mã Trường Cầm vẫn một mực cung kính trả lời xong, rồi mới dám ngẩng đầu lên.

Đứng trước mặt gã lúc này là một vị nam tử tuấn lãng, nhìn bề ngoài thì còn trẻ hơn cả gã.

“Lão tổ, không phải ngài đang bế quan tu luyện ở bên trong Thiên Thánh Tháp sao, như thế nào lại đột nhiên đến nơi đây?” Tư Mã Trường Cầm hỏi bằng giọng cung kính, nhưng cũng không kém phần hoang mang.

Băng Lan lão tổ cười nhạt một tiếng, nói ra :”Bế quan đã lâu, ta cũng sớm đã xuất quan rồi, ta ở Vô Lượng Thành gần đây bề bộn nhiều việc, xử lý chuyện của Tam Giới Giáo, nhận được ngươi đưa tin, nói là phát hiện ra tung tính của Tam Giới Tiên Thuyền, ta liền lập tức chạy đến, lúc trước ở Hỏa Nham Sa Mạc cũng không tìm được dấu vết, nên theo khí tức của ngươi tìm đến chỗ này, Tam Giới Tiên Thuyền kia bây giờ đang ở đâu? Sao ngươi lại đi tới chỗ hoang vắng như thế này?”

Băng Lan lão tổ vừa nói chuyện vừa đưa ánh mắt dò xét xung quanh, giống như đang muốn tìm kiếm đầu mối gì.

Tư Mã Trường Cầm lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu nói :”Đệ tử vô năng, để lão tổ thất vọng rồi, đệ tử vốn đã thâm nhập vào tận chỗ hạch tâm của Tam Giới Tiên Thuyền, chỉ đợi thông qua khảo nghiệm là có thể quản lý tiên thuyền, nhưng không ngờ trên đường gặp phải một tên thể tu cấp bậc Bất Tử Chi Thể, thực lực mạnh mẽ, đệ tử thua trận, sau đó lại gặp Tô Vô của Tam Giới Giáo, hắn có ý đồ cướp đoạt Tiên Thuyền, đệ tử lại thất bại lần nữa, sau cùng lại đụng phải khí linh của tiên thuyền là Giới Sát, bị hắn ta trục xuất…”

Băng Lan Lão tổ nghe vậy thì khẽ than một tiếng, sau đó trấn an gã :”Ngươi không cần quá tự trách, Thể Tu vẫn am hiểu thân thể chém giết, ngươi thua trong tay hắn cũng là chuyện bình thường, còn về phần cái tên Tô Vô kia, thân là đồ đệ của giáo chủ Tam Giới Giáo tiền nhiệm, tự nhiên có chút thủ đoạn, ngươi có thể toàn thân trở ra từ trong tay hắn, đã là không dễ.”

Tư Mã Trường Cầm nghe vậy thì an lòng một chút, sắc mặt cũng hoàn hoãn dễ nhìn hơn nhiều.

Băng Lan lão tổ cũng không nói nhiều thêm về vấn đề này, mà lại hỏi :”Ngươi có biết Tam Giới Tiên Thuyền lúc này ở phương hướng nào hay không?”

Tư Mã Trường Cầm ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía phương xa, nói :”Giống như là phương hướng đi Bạch Đế Thành.”

Băng Lan lão tổ nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, nói :”Bạch Đế Thành… không tốt, chúng ta phải mau chóng tới đó!”

Lời vừa nói xong thì thân hình hắn khẽ động, đứng dậy định đi.

Tư Mã Trường Cầm thấy thế thì vội vàng hỏi :”Lão tổ, Tam Giới Tiên Thuyền tiến về Bạch Đế Thành thì có gì không ổn sao?”

Băng Lan lão tổ trầm giọng nói :”Không kịp giải thích nữa, chúng ta nhất định phải đến Bạch Đế Thành kịp, trước khi bọn họ tới Bạch Đế Thành, việc này không nên chậm trễ, đi theo ta.”

Nói xong, hắn phất tay áo vung lên, một cỗ lực lượng nhu hòa cuốn Tư Mã Trường Cầm lên, thân hình hai người lóe lên một cái, rồi biến mất tại chỗ.

Lần nữa xuất hiện, thân ảnh hai người đã ở ngoài vạn dặm.

Băng Lan lão tổ cũng không ngừng lại mà tiếp tục bấm niệm pháp quyết niệm chú, thân hình lại lần nữa lóe lên, lại là đi được vạn dặm nữa.

Trong lòng của hắn vô cùng lo lắng, chỉ muốn mau chóng đuổi tới Bạch Đế Thành, ngăn trở được tai họa mà Tam Giới Tiên Thuyền có khả năng mang tới.



Một bên khác, Tư Mã Trường Cầm rời đi, trong mật thất lại yên tĩnh như cũ.

Giới Sát cũng không tán đi pháp trận màu bạc mà lão vừa gọi ra, mà đưa mắt nhìn về một cái góc khác ở bên trong mật thất.

“Đừng có trốn nữa, hiện thân đi!” lão lạnh nhạt nói, trong giọng nói vẫn giữ vài phần uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Hai hơi thở qua đi, trong mật thất vẫn yên ắng, phảng phất như đúng là không có ai thật.

“Bộ ngươi muốn theo gót Tư Mã Trường Cầm sao?” Giới Sát nói tiếp, giọng nói đã lộ ra mấy phần không vui.

Lần này lão vừa nói xong thì có một thân hình quả nhiên hiển lộ ra, Ô Lỗ bất đắc dĩ giải trừ trạng thái ẩn thân của mình.

Gã hướng về phía Giới Sát chắp tay, vè mặt vừa cung kính vừa sợ hãi.

Vừa nãy gã mới lại thi triển thuật ẩn thân một lần nữa, định nhẹ nhàng rời khỏi mật thất, mà ánh mắt của Giới Sát từ đầu đến cuối sáng như đuốc, tập trung trên người gã sít sao, khiến gã không thể không bỏ đi ý niệm cầu may.

“Vạn độc tam bảo của Vạn Độc lão tổ bây giờ đang ở trong tay ngươi?” Giới Sát cũng không thèm để ý tới thái độ của Ô Lỗ, mà trực tiếp hỏi luôn.

Tuy là hỏi thăm, nhưng trong giọng nói của hắn đã mang theo ý khẳng định không thể nghi ngờ.

“Tiền bối nói là thứ này sao?” Ô Lỗ nói xong, cẩn thận từng li từng tí, lấy ra một chiếc hộp ngọc màu tím vừa nãy mới lấy được.

Giới Sát điểm một cái vào hư không, hộp ngọc tự động mở ra, để lộ ra một cái đỉnh nhỏ màu tím có hoa văn hình rồng, cùng một lá cờ nhỏ màu tím, được đặt ngay ngắn ở bên trong.

“Đây là…” khuôn mặt Ô Lỗ lộ ra vẻ vui mừng.

Vốn dĩ gã chỉ muốn lặng lẽ đi theo Tư Mã Trường Cầm, cũng không muốn lộ diện, tuy nhiên khi cảm nhận được bảo vật ở trong cái hộp ngọc màu tím này có cộng hướng với Vạn Thần Độc Trủy của mình, khiến lòng tham của gã nổi lên, mạo hiểm đoạt lấy hộp ngọc bỏ vào túi cua rminhf.

Tuy nhiên, hộp ngọc có cấm chế rất chắc chắn, gã đã cố gắng giải khai nhưng không thành công.

“Tiền bối nếu là có hứng thú, vãn bối xin hai tay dâng lên cho ngài.” Ô Lỗ nhanh chóng suy nghĩ rồi lấy cả Vạn Thần Độc Chủy ra, đặt vào bên trong hộp ngọc.
Bình Luận (0)
Comment