Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 967 - Chương 965: Đỉnh Hiện

Chương 965: Đỉnh hiện Chương 965: Đỉnh hiện

Dịch: Vong Hồn

Ô Lỗ nhìn thấy một màn này phát sinh trên thân của Hạ Hiệt, cả người gã giống như bị sét đánh trúng, miệng thì há hốc còn người thì ngẩn ra.

Gã chưa hề nghĩ tới, Hư Niệm Công lại có diệu dụng như thế này.

Hạ Hiệt cũng không để ý đế chuyện Ô Lỗ bị chấn kinh, tiếp tục nói :”Thôi, tâm tính của ngươi tuy cứng cỏi, nhưng tư chất lại có chút khiếm khuyết, đi theo ta đi, ta lại chỉ điểm cho ngươi thêm một đoạn thời gian nữa.”

Nói xong, Hạ Hiệt liền dẫn Giới Sát đi tới không gian thông đạo.

Giới Sát thấy thế thì giận dữ nói :”Hạ Hiệt, ngươi muốn mang ta đi đâu? Ta là khí linh của Tam Giới Tiên Thuyền, cũng không có tâm tư nhúng tay vào chiến đấu của các ngươi và Ma Giới đâu.”

Ô Lỗ cũng lấy lại tinh thần, cũng hoảng hốt nói vội :”Tiền bối, Tam Giới Tiên Thuyền có ý đồ phá hư Hồng Quân Thạch Trụ của Bạch Đế Thành, hủy đi Thiên Hồng Đại Trận, vãn bối lực lượng nhỏ yếu không làm gì được, khẩn cầu ngài xuất thủ tương trợ!”

Bước chân của Hạ Hiệt hơi dừng lại một chút, trên mặt hiện lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, rồi nhàn nhạt nói ra :”Hiện tại còn không phải thời điểm ta hiện thân.”

Nói xong, Hạ Hiệt liền dẫn theo Giới Sát bay vào không gian thông đạo, lần này cũng không quay đầu lại nữa.

Ô Lỗ nhìn phương hướng hai người biến mất, lại nhìn về hướng Bạch Đế Thành một cái, sau đó cắn răng, rồi dậm chân lấy đà, bay theo vào bên trong không gian thông đạo.



Bên trong Tam Giới Tiên Thuyền.

Ở vùng đất núi lửa dung nham cuồn cuộn, tất cả đám Yêu Vương Yêu Tướng của Vạn Yêu Quốc đều đang tụ tập ở đây, bầu không khí vừa trang nghiêm vừa căng thẳng.

Vu Vũ đột nhiên có cảm giác trong lòng, nàng đưa tay ra một cái, trong hư không bỗng hiển hiện ra một mặt gương đồng.

Nàng vuốt khẽ pháp quyết, linh quang trên gương đồng lưu chuyển, dần dần ngưng tụ ra một bức tranh.

Trong tranh là hình Tam Giới Tiên Thuyền đang bay như tên bắn, hướng về phía Bạch Đế Thành, dần dần tiếp cận.

Chúng yêu thấy thế thì nhao nhao nhìn lại, ánh mắt tất cả đều lộ ra vẻ mong chờ.

Hắc Hùng Vương không giấu nổi sự vui mừng, nói :”Đạo ánh sáng này là Trụ… là Bạch Đế Thành, không sai! Tam Giới Tiên Thuyền đang tiến về Bạch Đế Thành, xem ra hết thảy vẫn đang tiến hành theo kế hoạch, thật sự là quá tốt rồi!”

Những Yêu Vương Khác đều lộ vẻ mặt vui mừng, nhao nhao phụ họa.

Trong mắt Vu Vũ cũng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng lập tức lại bị nàng éo xuống.

Nàng trầm giọng truyền âm câu thông xuống vị bên dưới lòng đất :”Xong chưa, chúng ta sắp đến Bạch Đế Thành, hết thảy phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Mặt đất bỗng lấp lóe bóng đỏ, thân ảnh Đại Nhật Lưu Ly Viêm chậm rãi hiển hiện ra.

Nàng nhìn qua hình ảnh trong gương đồng, lơ đễnh nói :”Tam Giới Giáo chẳng phải đã đem Tham Giới Tiên Thuyền chạy tới sao? Ngươi còn lo lắng cái gì nữa.”

Đám Hắc Hùng Vương và các vị Yêu vương khác nhìn thấy Đại Nhật Lưu Ly Viêm hiện thân, đều dừng hết miệng lại.

“Việc quan hệ tới đại nghiệp của Vạn yêu Quốc ta, không thể có nửa điểm sơ suất nào, mà chắng biết tại sao, trong lòng ta luôn có một loại dự cảm xấu, cho nên chúng ta phải làm tốt chuẩn bị cả hai tay.” Vu Vũ lắc đầu, khé nhíu mày nói.

“Dự cảm không tốt? Chẳng phải ngươi tính ra vị Tô Vô kia thân có đại khí vận, nhất định có thể cướp đoạt được Tam Giới Tiên Thuyền hay sao? Bây giờ Bạch Đế Thành đã gần ngay trước mắt, Tam Giới Tiên Thuyền va chạm Hồng Quân Trụ đã là kết cục đã định, còn có thể có cái gì có thể thay đổi thế cục?” Đại Nhật Lưu Ly Viêm lộ vẻ kinh ngạc hỏi lại Vu Vũ.

“Theo như lẽ thường thì quả thực là như vậy, chỉ là cái tên Vạn Thiên Nhân kia…từ đầu đến cuối ta nhìn không thấu hắn cũng tính không thấu hắn, hắn có thể chạy ra khỏi Hi Hòa Điện đã nằm ngoài dự đoán của ta, mà hắn lại có thể leo lên đến bậc thang thứ một ngàn cũng càng làm cho tất cả những gì ta bói toán phạm sai lầm, sự tình phát triển đến bây giờ, kỳ thực đã có rất nhiều chuyện vượt ra khỏi tầm chưởng chống của ta rồi.” sắc mặt Vu Vũ hơi ảm đạm, nàng chậm rãi nói.

Đại Nhật Lưu Ly Viêm nghe vậy cũng trầm mặc lại, hồi tưởng lại lúc giao phong cùng Viên Minh ở bên trong Hi Hòa Điện, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ hoảng sợ.

Một lúc sau, nàng trầm giọng nói :”Tiểu tử kia xác thực quỷ dị, ở bên trong Hi Hòa Điện, ta gần như dốc hết toàn lực, nhưng vẫn chẳng thể làm gì được hắn, mà ngay cả Minh Hồn Chi Hỏa cũng đều thần phục trước hắn, trên người tiểu tử đó tuyệt đối có chứa bí mật rất lớn.”

“Cho nên chúng ta nhất định phải làm cả chuẩn bị khi chuyện thất bại, mặc dù ta hy vọng hết thảy thuận lợi, nhưng cũng không thể không phòng chuyện lỡ như.” Vu Vũ nhẹ gật đầu, kiên định nói ra.

Đại Nhật Lưu Ly Viên nhấc Liệt Nhật Châu ở trong tay lên, nói ra :”Điểm này ngươi yên tâm, ta đã dựa theo kế hoạch của ngươi, đem Liệt Nhật Châu tế luyện đến đầy đủ hoàn mỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu dùng đến, chỉ cần Tam Giới Tiên Thuyền có chút sai lầm, ta liền lập tức cho nổ tung Liệt Nhật Châu, đem Bạch Đế Thành phá hủy toàn bộ.”

Vu Vũ nghe vậy thì cảm thấy an tâm hơn một chút.

Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn phương hướng Ngân Tháp, nơi đó là trung khu do Tam Giới Tiên Thuyền khống chế, tự lẩm bẩm một mình :”Hy vọng đừng xảy ra sự cố gì.”

Sâu trong động quật ở trong không gian Ngân Tháp, ánh sáng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mông lung.

Thế Giới Chi Thụ lẳng lặng đứng đó, nó vẫn đang bị Thiên Thiền Linh Vực bao phủ, Viên Minh cảm thấy thân thể bỗng nhiên trầm xuống, giống như bị rơi vào trong biển sâu, khí tức nặng nề làm áp lực bốn phía dồn đến khiến hắn ngột ngạt.

Đây cũng phải là lần đầu tiên hắn lĩnh giáo thần thông Linh Vực, lúc trước Tư Mã Trường Cầm cũng đã từng thi triển qua, nhưng uy lực của Linh Vực Tô Vô thì mạnh hơn nhiều so với Tư Mã Trường Cầm.

Lúc này hắn giống như đang bị gông xiềng vô hình trói buộc, pháp lực trên người vận chuyển không được lưu loát, việc di chuyển Thế Giới Chi Thụ cũng đang bị đình trệ.

Tô Vô nhếch khóe môi lên cười lạnh, gã bấm nhẹ ngón tay niệm pháp quyết ấn, Thiên Thiền hắc khí tràn ra mãnh liệt giống như thủy triều, hung hăng cọ rửa mặt ngoài của quang cầu ngân sắc.

Hắc cầu run rẩy trong tiếng xèo xèo, hắc khí và linh quang màu bạc va chạm kịch liệt, phát ra tiếng vang chói tai.

Quang cầu ngân sắc là một kết giới không gian, nó như một bức tường vô cùng chắc chắn, dưới sự ăn mòn của Hắc Khí Thiên Thiền, lớp vỏ bên ngoài đã dần dần trở nên mỏng manh.

Vào lúc này, thế giới trên cây đại thụ đột nhiên nổi lên linh quang màu nâu xanh, mộc khí bản nguyên không ngừng liên tục tuôn ra, cấp tốc chữa trị chỗ bị tổn hại của lớp vỏ bên ngoài.

Hai bên đọ sức lẫn nhau, như hai đầu quả cân trên cây cân Thiên Bình, không ai nhường ai.

Trên mặt Tô Vô hiện lên một tia kinh ngạc, trong lòng Viên Minh cũng vô cùng rung động.

Mặc dù hắn chưa tu thành Linh Vực, nhưng cũng đã từng đọc qua ghi chép trong điển tịch, cũng đã từng hỏi qua Tịch Ảnh, và Không tiền bối về sự huyền diệu của Linh Vực.

Thần thông lớn nhất của Linh Vực, chính là lực áp chế tuyệt đối, một khí triển khai thì ở bên trong phạm vi nó bảo phủ, đều chịu sự chưởng khống của chủ nhân Linh Vực đó, trừ khi có Linh Vực mạnh hơn hoặc ngang nhau mới có thể chống lại được.

Gốc Thế Giới Đại Thụ trước mắt này lại có thể không chịu sự ảnh hưởng của Thiên Thiền Linh Vực, đây quả thực vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Viên Minh cấp tốc hồi thần, nếm thử dùng Thế Giới Chi Thụ của bản thân để câu thông cùng Thế Giới Đại Thụ.

Một cỗ bản nguyên mộc khí vọt tới, Thế Giới Chi Thụ của hắn vậy mà cũng bắt đầu thoát khỏi sự áp chế của Thiên Thiền Linh Vực, Pháp Lực cũng đang chậm rãi lưu chuyển lại bình thường.

Theo thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều rễ cây đi sâu vào Tu La Cung, toàn bộ cung điện càng phát ra sinh cơ dào dạt, linh lực nồng nặc tới mức gần như hóa thành chất lỏng, không gian cũng ngày càng dày đặc, phảng phất như có dấu hiệu tự thành thiên địa, độc lập cùng ngoại giới.

Ở bên ngoài, sắc mặt của Tô Vô thì lại càng lúc càng u ám.

Gã phát hiện ra dưới sự xuất thủ toàn lực của bản thân, vậy mà không có cách nào ngăn chặn được đối phương.

Mặc dù mất đi Thế Giới Chi Thụ sẽ không dao động được việc gã chưởng khống Tam Giới Tiên Thuyền, nhưng như vậy thì uy năng của Tam Giới Tiên Thuyền sẽ giảm bớt đi rất nhiều, đây là điều mà gã tuyệt đối không thể chịu đựng.

Gã nhìn qua Viên Minh ở bên trong không gian ngân sắc kia, hàn ý trong mắt lóe lên, giống như đã quyết định một sự quyết tâm nào đó.

Hai tay của gã vỗ một cái, rồi đột nhiên hấp khí, chỉ một thoáng, một cơn gió lốc từ trong mũi gã tuôn ra, hút hết Thiên Thiền Hắc Khí ở xung quanh lại vào trong thân thể của mình.

Bụng của gã nhanh chóng trướng lên, chỉ trong chốc lát đã to đến cực hạn, giống như chỉ cần sau một giây là sẽ nổ tung.

Ngay sau đó, gã ngửa đầu há miệng, tay phải thì hóa thành kiếm chỉ, chậm rãi huy động ở trên cổ họng mình.

“Vù vù vù!”

Vô số linh khí màu tím bị ép ra khỏi miệng gã, ngưng tụ và nén lại giữa không trung, sau đó nhanh chóng biến thành một quả trứng côn trùng trong suốt, có kích thước bằng hạt gạo.

Khi trứng côn trùng ngưng tụ, bụng của Tô Vô cũng co rúm lại, khí tức trên người gã đột nhiên giảm xuống, cả người trông yếu ớt hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, bên tai Viên Minh đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của Không :”Không tốt, là Thiên Thiền Hồn Đản ! tiểu tử, trước tạm dừng việc thu lấy Thế Giới Chi Thụ, mau trốn ngay vào Thâu Thiên Đỉnh!”

Viên Minh giật mình, lập tức liên muốn làm theo.

Nhưng mà Tô Vô lại đột nhiên đưa tay ra, điểm về phía trước một cái.

Trên đầu gã bỗng xuất hiện một chuôi Hắc Kiếm trong nháy mắt, sau đó nó bắn ra một tiếng ầm vang, lóe lên một cái liền đến phía trước quang cầu ngân sắc, lăng không đâm xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang khe khẽ “Phốc phốc”, quang cầu ngân sắc mới đang chỉ bị Thiên Thiền hắc khí ăn mòn được một chút, vậy mà lại bị xuyên thủng ra một cái lỗ lớn.

Trong lòng Viên Minh kịch chấn, chỉ thấy quả trứng côn trùng kia hóa thành một đạo lưu quang màu tím đen, bắn nhanh vào trong này như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, rơi thẳng đến chỗ Thế Giới Chi Thụ.

Quả trứng côn trùng trong nháy mắt xuyên thấu qua các lớp ngăn cách, giống như một mũi tên phá không, chẳng chút trở ngại nào chui vào trong thức hải của Viên Minh.

Trong thức hải của hắn lập tức bị nhấc lên sóng to gió lớn.

Viên Minh chỉ cảm thấy một hồi đau đớn kéo tới, hồn lực giống như bị cuồng phong cuộn sạch, mất khống chế tuôn về hướng quả trứng côn trùng đột nhiên xuất hiện kia.

Trứng trùng dưới sự bồi dưỡng của hồn lực, cấp tốc trưởng thành, lực hút nó phóng ra càng lúc càng mạnh, ngay cả thần hồn của Viên Minh cũng bắt đầu lắc lư, bị trứng trùng hấp xả ra từng chút một.

Trong lòng Viên Minh vô cùng run sợ, hắn muốn phản kháng nhưng lại phát hiện ra thần hồn của mình giống như đang bị gông xiềng vô hình trói buộc, ngay cả một chút Hồn Lực cũng không thể điều động được.

Ngay lúc Viên Minh sắp tuyệt vọng thì Thâu Thiên Đỉnh đột nhiên tự hành, từ trong cơ thể hắn chui ra, lơ lửng trên đỉnh đầu Viên Minh.

Trên miệng đỉnh có vô số nguyện lực phun ra ngoài, hóa thành từng chùm từng chùm sáng, trực tiếp bắn vào trong thức hải của Viên Minh

Trứng trùng giống như cảm nhận được điều gì đó không ổn, nó phát ra một tiếng ve kêu bén nhọn chói tai, trên trứng trùng tuôn ra một mảng lớn linh quang tử sắc nhàn nhạt, muốn ngăn cản nguyện lực xâm nhập.

Nhưng mà nguyện lực chứa đựng bên trong Thâu Thiên Đỉnh khổng lồ biết bao, mặc dù bị linh quang tử sắc không ngừng đánh tan, nhưng vẫn có càng nhiều nguyện lực không ngừng được rót vào.

Dưới sự vây quanh của vô tận nguyện lức, chỉ trong thời gian hai cái hô hấp, bề mặt trứng trùng đã bị một tầng vỏ trứng bao trùm, do nguyện lực ngưng kết mà thành, đem nó phong ấn ở bên trong đó.

Mặc cho tiếng ve kêu lên chói tai như thế nào, u quang xông loạn bốn phía ra sao, nhưng nó vẫn bị Thâu Thiên Đỉnh phong ấn lại không thể nhúc nhích nữa.

Thức hải của Viên Minh cũng nhờ đó mà khôi phục lại bình tĩnh, thần hồn tạm thời được giải thoát đi ra.

Nhưng hắn còn chưa kịp buông lỏng một hơi, thì đã nghe thấy Tô Vô đột nhiên cất tiếng cười to.

“Ha ha, tốt, tốt, tốt! Hóa ra ngươi chính là người thần bí đi tìm tới Tô Dĩnh Tuyết kia, thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được lại chẳng tốn chút công phu nào, xem ra đây chính là thiên ý, Thâu Thiên Đỉnh sớm muộn muốn rơi vào trong tay của ta!”

Ánh mắt của Tô Vô nhìn chằm chằm vào Thâu Thiên Đỉnh đang treo trên đỉnh đầu của Viên Minh, trong mắt lóe lên sự tham lam khó giấu.

Vừa nãy gã mới phun ra trứng trùng nên giương mặt vẫn còn tái nhợt, lúc này lại hồng hào hẳn lên vì quá mức kích động, giống như nhìn thấy trân bảo gì đó hiếm thấy lắm.
Bình Luận (0)
Comment