Chương 968: Đóng băng vạn vật
Chương 968: Đóng băng vạn vật
Băng Lan lão tổ đưa một tay lên nhanh chóng kết ấn. Lòng bàn tay đột nhiên sáng chói ánh sáng băng lam chói mắt. Tiếp theo ông ta phất tay áo vung lên, tia sáng kia như mãnh thú ào ào tàn sát bừa bãi mà ra.
Toàn bộ không gian lòng đất lập tức bị hào quang băng lam bao phủ, hàn ý lạnh thấu xương đến cực điểm mãnh liệt tràn ra như thể đóng băng hết thảy sinh cơ lại.
Tiếng ken két không ngừng bên tai, không gian lòng đất bị hàn ý bao phủ nhanh chóng biến thành hầm băng màu lam.
Cột đá Hồng Quân tức thì bị một tầng băng lạnh dày đặc bao phủ chặt chẽ. Đến mặt trời đỏ cực lớn vừa mới bay lên cũng không may mắn thoát khỏi, cả hỏa diễm nóng bỏng của nó đều bị phong ấn ở trong hầm băng này.
Đám yêu Vạn Yêu quốc thấy thế đều lộ ra vẻ hoảng sợ, nhao nhao quay người chạy trốn khỏi hầm băng. Nhưng tốc độ lan tràn của hàn ý cực nhanh, rất nhiều Yêu vật thậm chí còn không kịp quay người đã bị hàn khí cắn nuốt hết.
Hàn khí này cực kỳ bá đạo, dù chúng vạn yêu có linh quang hộ thể thì đối với hàn ý cũng chỉ như tờ giấy, dễ dàng bị xuyên thấu qua. Thân hình bọn chúng dần biến thành tượng băng, đóng băng tại chỗ, không thể động đậy, vẫn còn giữ bộ dạng như lúc trước khi bị đóng băng như thể thời gian bị đông cứng lại.
Thậm chí đến Vu Vũ cũng không may mắn thoát khỏi, hai đồng tử trong đôi mắt tuyệt mỹ vẫn còn giữ lại cả một tia kinh ngạc.
Trong tràng tai nạn đóng băng này, chỉ có Đại Nhật Lưu Ly viêm vẫn còn giữ được một tia sinh cơ.
Lúc hàn quang băng lam bộc phát, nàng ta đã nhận thấy nguy cơ bèn vội vàng thúc giục hỏa lực bản thân hóa thành một đạo một tia lửa đỏ thẫm quay người bỏ trốn. Ngay khi hàn khí kéo tới, quanh thân nàng ta cũng dâng lên ngọn lửa màu vàng kim rực rỡ như biến thành một vầng mặt trời nhỏ hừng hực thiêu đốt mới tạm thời chặn lại được khí tức cực hàn kia.
Chẳng qua dù sao thì Băng Lan lão tổ cũng là tồn tại Đại Thừa kỳ, Đại Nhật Lưu Ly viêm cũng không thể tránh khỏi vận mệnh bị đóng băng.
Tay phải Băng Lan lão tổ lại lần nữa kết ấn, một tia sáng màu lam như như mũi tên bắn ra, tinh chuẩn nhắm trúng Đại Nhật Lưu Ly viêm đã trốn chạy phía xa, dễ dàng xuyên thủng qua thân thể nàng ta.
Một tiếng vang nhỏ rặc rặc.
Đại Nhật Lưu Ly viêm cũng biến thành tượng băng. Ngọn lửa quanh người nàng ta cũng như mặt trời đỏ cực lớn đều bị đóng băng bên trong lớp hàn băng này.
Trong động quật dưới mặt đất vang lên tiếng ken két không ngừng, hư không cũng bắt đầu tràn ngập từng tầng băng tinh màu lam.
Thân thuyền Tam Giới tiên chu cũng bị một tầng băng dày bao bọc, hàn khí còn xuyên qua hư không xâm nhập vào bên trong thuyền. Nhiệt độ bên trong tiên chu lập tức hạ thấp xuống.
Bên ngoài tháp bạc chín tầng đã bắt đầu có bông tuyết nhỏ rơi.
Gió lạnh gào thét lăng liệt lạnh lẽo thấu xương, không ngừng từ bên ngoài rót vào phía trong.
....
Cùng lúc đó, tại sâu bên trong không gian tháp bạc cũng đã bắt đầu sáng ngời lên.
"Đây là thế nào? Tô Vô giở trò quỷ sao? Hay là Tam Giới tiên chu xảy ra biến cố gì rồi?" Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chủ hồn bên trong Thâu Thiên đỉnh đang ngồi trên Bạch Ngọc Liên đài, dùng nguyện lực câu thông với Ngụy Lăng.
Lúc trước hắn để Ngụy Lăng bên ngoài cũng là vì việc này.
Lúc này Ngụy Lăng vẫn ở trong đội ngũ tại tầm bảo, đang rút lui khỏi Hỏa Nham sa mạc. Lúc này y mới thuật lại hết thảy mọi chuyện trước mắt, trong đó có cả chuyện phân thân đã lẻn vào trong Tam Giới tiên chu.
"Thì ra là thế, xem ra Tam Giới giáo cùng Vạn Yêu quốc đã sớm tỉ mỉ chuẩn bị hết thảy, nhất định phải có Tam Giới tiên chu bằng được." Chủ hồn Viên Minh thầm nghĩ.
Vào lúc này chợt có luồng khí tức lạnh lẽo thấu xương chui vào, trong động quật cũng đã bắt đầu đóng băng. Dù ẩn thân trong thế giới đại thụ nhưng Viên Minh vẫn không cách nào miễn dịch được cảm giác cực hàn này. Hắn đành phải thúc giục công pháp chống cự, đồng thời cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận hàn băng chi ý mãnh liệt thế này trong Tam Giới tiên chu, lập tức nhận ra có người đang công kích nơi này.
"Là Băng Lan lão tổ đóng băng Tam Giới tiên chu, ngươi không cần phải xen vào chuyện khác, tranh thủ chuyển dời Thế Giới Chi Thụ, không được trì hoãn." Giọng nói nhắc nhở của Không chợt vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Viên Minh.
Viên Minh nghe thấy Băng Lan lão tổ xuất hiện mà lắp bắp kinh hãi, càng thêm hiếu kỳ tình hình bên ngoài thế nào. Chẳng qua lúc này không phải là thời điểm dò xét bên ngoài, hắn bèn tiếp tục thúc giục thế giới đại thụ chuyển dời vào bên trong Tu La cung.
Lúc này phần lớn pháp trận cấm chế ở động quật trong lòng đất đã bị cực hàn ảnh hưởng mà ngừng hoạt động, dù có còn hoạt động thì uy lực cũng đã giảm bớt đi nhiều. Chuyện này đã khiến liên hệ giữa Tam Giới tiên chu và thế giới đại thụ cấp tốc yếu bớt, quá trình chuyển dời cũng trở nên trôi chảy dị thường.
Viên Minh khống chế thế giới đại thụ, đưa hơn mười nhánh rễ cây cuối cùng đồng loạt tiến vào trong Tu La cung.
Khi tất cả rễ cây đã cắm vào trong không gian Tu La cung, thế giới đại thụ cực lớn cũng được chuyển vào nguyên vẹn.
Lúc thế giới đại thụ hoàn toàn tiến vào Tu La cung, tất cả rễ cây bắt đầu điên cuồng cắm rễ, kéo dài đến tất cả ngóc ngách trong không gian Tu La cung. Tán cây khổng lồ chập chờn không thôi, chạc cây cũng nhao nhao xâm nhập vào trong hư không, để lại một cảnh tượng loang lổ.
Lúc này Tu La cung cũng rung chuyển kịch liệt, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Toàn bộ không gian Tu La cung được một lực lượng vô hình thúc đẩy mà mạnh mẽ mở rộng ra, dù là không gian chỗ tháp đen hay không gian Ân Đô thành, thậm chí là không gian Dược Viên đều nhanh chóng bành trướng.
Ngoài việc không gian biến lớn thì nguyên bản lực lượng không gian tương đối rời rạc bên trong Tu La cung cũng đang không ngừng được củng cố vững chắc hơn, thiên địa linh khí cũng gia tăng mãnh liệt, hoàn cảnh nơi đó cũng vì vậy mà xảy ra thay đổi cực lớn.
Nguyên bản không gian tháp đen có chút hoang vu, sau khi Thế Giới Chi Thụ cắm rễ đến thì khắp nơi đều tràn ngập hào quang xanh biếc. Hoa cỏ lác đác được linh lực nồng đậm gia trì bắt đầu điên cuồng lan tràn. Không bao lâu, không gian tháp đen đã phủ đầy hoa cỏ rực rỡ, xanh mướt mát.
Những khu vực khác ở Tu La cung cũng xảy ra tình huống tương tự.
Dược Viên, Ân Đô thành, Cực Hỏa cảnh, Hàn Vũ, cùng với U Minh cảnh ... Mỗi một không gian đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đặc biệt là trong Dược Viên, biến hóa càng rõ rệt.
Linh dược gieo trồng trong vườn được hai tầng thiên địa kịch biến và linh khí tăng vọt gia trì, nhao nhao sớm thành thục, tản ra mùi thơm thấm vào ruột gan. Những linh mộc do chính tay Viên Minh gieo trồng dùng tốc độ sinh trưởng kinh người như nhảy vọt qua mấy trăm năm, đột ngột biến đổi thành dược linh mấy trăm năm, cành lá sum xuê, sinh cơ bừng bừng.
Bầu trời không gian Tu La cung trở nên cao xa hơn, như thể đã chạm được vào những ngôi sao mờ ảo xa xăm. Mặt đất cũng trở nên dày dạn mà vững chắc, mang theo vô tận sinh cơ cùng sức sống. Thiên địa linh khí lưu chuyển, trên bầu trời còn xuất hiện nhiều đám mây trắng như thể tiên cảnh trong tranh vẽ, khiến tâm thần thoải mái không thôi.
Biến hóa này khiến Tu La cung càng lúc càng giống thế giới bên ngoài, tràn đầy thần bí cùng mị lực.
Về phần những tu sĩ cùng người phàm sinh hoạt trong Tu La cung, trước sau đều cảm nhận được không gian này biến đổi kịch liệt. Bọn họ kinh hỉ vì không gian mở rộng cùng linh khí nồng đậm, cũng có sợ hãi vì không biết gì về những biến hóa, không rõ ràng tương lai ra sao, nhất thời không nên hỏi ai về những chuyện này?
Thế giới đại thụ nhanh chóng triệt để cắm rễ tại chỗ sâu trong Tu La cung, càng ổn định thì những biến hóa ở Tu La cung cũng dần đình chỉ.
Viên Minh cẩn thận cảm ứng một lát, trong lòng lập tức tràn dâng đầy kinh hỉ.
Hắn phát hiện không gian Tu La cung vậy mà rộng hơn gấp ba, bốn lần, không gian cứng cỏi đã ngang với không gian ở Tam Giới tiên chu.
Điều này có nghĩa là Tu La cung đã có đủ năng lực chịu đựng cũng như năng lực phòng ngự, đủ để ứng chiến nhiều khiêu chiến cùng nguy cơ hơn nữa.
Trong không gian Tu La cung vẫn đang giam giữ mấy tên tu sĩ pháp tướng, cũng là điều khiến Viên Minh âm thầm buồn lo không thôi. Hắn lo lắng những kẻ đó có thể đánh xuyên qua không gian mà trốn thoát, bởi vậy còn đặc biệt giam cấm bọn họ trong đại trận cấp sáu. Nhưng hiện tại, không gian mở rộng và mức độ cứng cỏi gia tăng, hắn đã hoàn toàn không cần phải lo lắng vấn đề này nữa.
Dù là pháp tướng đỉnh phong như Cầm Ma, Vu Vũ... nếu không có linh bảo chuyên môn phá vỡ hư không thì chắc chắn không cách nào tách mở không gian kiên cố này được.
Thiên địa linh khí bên trong Tu La cung cũng càng trở nên nồng đậm, tăng lên gấp mấy lần lúc trước. Chuyện này cũng giải quyết xong vấn đề linh lực nguyên bản chưa đủ, hiện đã có thể cung cấp hoàn cảnh cùng điều kiện ưu việt hơn cho các tu sĩ tu luyện.
"Không tệ, phẩm cấp của Tu La cung tăng lên một khoảng lớn, dù là lực lượng không gian ẩn chứa nơi đây hay thiên địa linh lực đều đã vượt xa linh bảo bình thường rồi. Chỉ còn thiếu hụt ở chỗ cấm chế trong nội cung, vẫn chỉ dựa vào thượng nhân bố trí trước kia, bởi vậy không thể có khí linh ra đời. Chẳng qua chuyện này với ngươi mà nói thì không khó giải quyết." Giọng nói của Không vang lên, chỉ ra sai sót cho Viên Minh.
Viên Minh gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, hắn vung tay khẽ vẫy, cột gỗ cấm chế của Tam Giới tiên chu đã xuất hiện trong tay hắn.
Trên cột gỗ này có ghi chép tất cả trận đồ pháp trận cấm chế bên trong Tam Giới tiên chu, trong đó bao gồm không gian cấm chế đạt tới trình độ cấp bảy.
Hắn định gia tăng tu vi trận pháp của mình lên mới tiến hành bố trí cấm chế không gian cấp bảy bên trong Tu La cung. Đến lúc đó nói không chừng có thể khiến Tu La cung lột xác thành linh bảo không gian sánh ngang với Tam Giới tiên chu.
Ngay khi Viên Minh chuẩn bị tiến hành bố trí cấm chế thì hàn khí chỗ động quật trong lòng đất lại gia tăng kịch liệt, bắt đầu thẩm thấu vào bên trong Tu La cung.
Cảm nhận được hàn ý này, Viên Minh không dám ở lại lâu, lập tức thúc giục thế giới đại thụ, chuẩn bị mang theo Tu La cung rời khỏi nơi sắp bị đóng băng này.
Mấy nhánh rễ thô to màu xám xanh chui ra khỏi Tu La cung, như đại đao lăng không đánh xuống. Theo rễ cây vung lên, hư không bị rạch ra vài kẽ nứt giăng ngang dọc, rồi Tu La cung nhanh chóng từ trong không gian vỡ nát này độn đi, biến mất không còn gì nữa.
Thế giới đại thụ hoàn toàn rời đi, cấm chế bên trong Tam Giới tiên chu cũng triệt để ngừng vận chuyển. Càng có nhiều hàn khí chen chúc mà đến nữa, nhiệt độ cơ hồ đã hạ xuống mức thấp nhất, nhanh chóng biến toàn bộ không gian này thành thế giới băng tuyết.
Băng Lan lão tổ dừng lại ở Tam Giới tiên chu, ánh mắt ngưng tụ, trong hai tròng mắt bắn ra hai luồng sáng sắc bén.
Ánh mắt của ông ta như một thanh cương đao đâm thẳng vào bên trong Tam Giới tiên chu như tìm kiếm thứ ẩn giấu bên trong.
...
Sâu trong Tam Giới tiên chu, mờ mờ mà yên tĩnh.
Thân thể Tô Vô đã dần dần khôi phục sinh cơ lúc trước. Lúc này gã đang nhắm mắt ngồi xuống, điều trị khí tức trong cơ thể. Gã cau mày, trong lòng đầy kinh nghi xen lẫn không cam lòng.
Gã không nghĩ tới bên người tên Vạn Thiên Nhân kia lại có ẩn giấu một vị Mệnh Vu tương trợ.
Nếu không phải gã kịp phản ứng chỉ sợ đã sớm vẫn lạc dưới thủ đoạn quỷ dị kia rồi.
"Xem ra lần sau làm việc phải cẩn thận chú ý hơn nữa." Tô Vô nghĩ thầm.
Ngay lúc gã còn đang định điều tức tiếp thì nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp xuống, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương kéo tới.
Ngay sau đó trên bầu trời bắt đầu có tuyết rơi xuống, khí tức cực hàn xuyên thấu qua khe hở lòng đất tiến đến.
Tô Vô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như điện, lạnh lùng nhìn về phía vòm trời.
Nơi đó, gã cảm nhận được một luồng chấn động thần thức cường đại, chính là khí tức của Băng Lan lão tổ.
"Phát hiện rồi? Con rận trốn trong cống ngầm nhà ngươi!" Giọng nói lạnh lùng của Băng Lan lão tổ vang lên trong đầu Tô Vô, như mũi dao băng đâm vào tinh thần của gã.
Trong nháy mắt tiếp theo, một tia sáng băng lam xuyên thấu hư không, từ phía trên không trung lao xuống, như một con cự long lạnh như băng vọt về phía Tô Vô.