Chương 993: Âm Nguyệt chi thể
Chương 993: Âm Nguyệt chi thể
Viên Minh đắm chìm trong mớ âm thanh lộn xộn ở đằng kia, lại cảm thấy xa cách không thể nói ra được.
Hắn khao khát được trôi nổi bên ngoài vòng xoáy vận mệnh hỗn loạn này chứ không muốn hãm sâu vào bên trong.
Ý nghĩ này vừa mới tràn lên thì Nguyệt Hoa chi lực nguyên bản bao phủ quanh người hắn đã như thuỷ triều bắt đầu rút lui, chậm rãi co rút lại, cuối cùng chỉ tập trung hội tụ cả về phía mi tâm của hắn.
Tâm thần Viên Minh run lên, cảm thấy có một lực lượng huyền diệu mà ẩn nấp đang bao chặt lấy mình.
Lúc này hắn tập trung ngưng thân tĩnh khí, toàn thân cảm nhận lực lượng hội tụ đến này. Trong lúc nhất thời, tâm cảnh của hắn như tiến nhập vào một loại Không linh cảnh nào đó, mà hỗn loạn bên ngoài như thể đã hoàn toàn biến mất cả rồi.
Biến hóa kỳ dị trên không trung Bạch Đế thành này đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Xem ra chủ nhân sắp tiến giai Mệnh Vu rồi." Hậu viện phủ thành chủ, Hoa Chi nhìn lên không trung, chắc chắn nói.
"Ta cũng cảm nhận được luồng lực lượng thần hồn cường đại kia." Lôi Vũ cũng hưng phấn mà phụ họa theo.
Mà trong đại điện xử trí chính vụ của phủ Thành chủ, Vương Phục Long đang nghị sự cùng với mấy vị tu sĩ phủ Thành chủ, không hẹn mà đồng loạt ngừng lại, nhao nhao đi ra khỏi đại điện.
Mọi người ngửa đầu nhìn về phía dị tượng ngân nguyệt trên không trung, trên mặt ai nấy đều ngập tràn kinh hỉ.
"Thành chủ đại nhân đột phá, lúc này mới ngắn ngủn chừng hai mươi năm mà thành chủ đã đột phá đến cảnh giới Mệnh Vu. Để xem mấy thành chủ khác, còn có những tông môn một mực ngấp nghé Bạch Đế thành chúng ta xem còn ai dám đến đây gây sự nữa không?" Một gã tu sĩ trung niên mặc áo bào trắng đầy vui vẻ kêu lên.
Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu đồng tình.
Vương Phục Long và Hà Tu Văn liếc nhìn nhau, trong lòng cả hai đều cảm thấy khá phức tạp, nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Những năm này, bọn hắn đã không còn cừu hận cũng như sợ hãi Viên Minh bao nhiêu nữa, ngược lại tận trong lòng còn chấp nhận hắn, cũng đã trở nên phục tùng, thậm chí có chút ít sùng kính nữa.
Đặc biệt là Vương Phục Long, dứt bỏ gông cùm xiềng xích của Lạc Nhật tông, không có Thiên Bằng thương hội cản tay, Viên Minh còn chừa cho y rất nhiều tự do cùng ủng hộ, khiến y có thể toàn tâm thoải mái ở trong Bạch Đế thành này. Thế nên trong lòng của y đầy cảm kích với Viên Minh.
Không có những vướng bận nặng nề trên người, dù sự vụ Bạch Đế thành bề bộn nhiều việc, thời gian tu hành bị giảm đi nhiều nhưng tu vi của y lại đề tăng lên.
Hà Tu Văn thì nhận được tài nguyên tài bồi mà Viên Minh đã hứa hẹn, bởi vậy cũng thật sự bỏ công sức quản lý Bạch Đế thành.
Mà ở phương bắc Bạch Đế thành, trong một tòa trong trạch viện u tĩnh, một đại hán tóc vàng đang ngưng trọng nhìn nhìn chằm chằm lên trên không thành trì. Trong tay gã đang nắm chặt một miếng Truyền Tấn pháp bàn, cùng tin tức giao tới: "Thành chủ đại nhân, Bạch Đế thành chủ đột phá Mệnh Vu cảnh..."
Bên kia Truyền Tấn pháp bàn đã trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi trả lời: "Thôi vậy, mang theo người của chúng ta lui về cả đi."
Đại hán Tóc vàng nghe vậy, trầm giọng đáp: "Vâng."
Trong mắt của gã hiện lên một tia không cam lòng, nhưng đa phần là bất đắc dĩ cùng thoải mái hơn cả.
...
Cách nơi đây chừng vài dặm, ở trong mật thất tĩnh mịch nằm trong một khách sạn cổ xưa.
Một phu nhân áo bào xanh đứng lặng bên cạnh Truyền Tấn pháp trận, hai đầu lông mày để lộ ra một vẻ ngưng trọng, đang nhẹ giọng thuật lại động thái mới nhất trong Bạch Đế thành với bóng người màu xanh bên trong pháp trận kia.
Trong pháp trận lập loè ánh sáng xanh, chiếu rọi ra một gương mặt uy nghiêm mà thâm sâu, là Âm Sơn thành thành chủ.
Gã nghe thuộc hạ báo cáo, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó lâm vào trầm mặc một lúc lâu.
Phu nhân áo bào xanh thấy thế, trong lòng thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: "Thành chủ, chúng ta ẩn núp đã lâu, chỉ sợ thân phận đã sớm bại lộ. Hôm nay thành chủ Bạch Đế thành đột phá cảnh giới, thực lực tăng nhiều, chúng ta có nên tạm thời rút lui tránh đi hay không?"
Âm Sơn thành chủ trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng nói ra: "Không cần rút lui, ta sẽ lập tức lên đường, đích thân tiến về Bạch Đế thành chúc mừng bọn họ."
Cùng lúc đó, bên ngoài đại điện truyền tống của Bạch Đế thành hiện đã đông kín người, hai hàng người kéo dài đến phía xa. Những tu sĩ này đều là đang muốn truyền tống rời khỏi Bạch Đế thành, trên mặt tràn ngập bất an và lo lắng.
Ở cửa đại điện có mấy tu sĩ mặc áo đen thêu kim văn đứng sừng sững. Bọn họ là đệ tử Kim Cực môn chịu trách nhiệm canh gác lúc này. Cầm đầu là một lão giả tuy đã cao tuổi nhưng tinh thần quắc thước, mắt hổ sáng ngời có thần.
Lão thỉnh thoảng lại liếc nhìn đại điện truyền tống, lại nhìn về phía chân trời, nơi vẫn còn dị tượng cực kỳ rõ ràng.
Một phu nhân dáng người đẫy đà đến lão giả bên cạnh đến lão giả, lo lắng mà hỏi: "Hồng trưởng lão, chúng ta thật sự phải ở lại đây sao? Chủ sự họ Hà của Phủ Thành chủ đang một mực âm thầm điều tra chúng ta, chỉ sợ lai lịch của chúng ta đã bị bọn họ lần ra rồi. Nếu là bọn họ nổi lên sát tâm, e là chúng ta khó mà chống lại được."
"Vì sao chúng ta phải đi? Nếu bọn họ thật đã biết lai lịch của chúng ta, há có thể đơn giản động thủ? Chỉ sợ hiện tại bọn họ đang đau đầu làm sao ứng phó được với thế lực sau lưng chúng tay đấy." Hồng trưởng lão cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
Mọi người nghe vậy, trong lòng buông lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
"Được rồi, chúng ta trở về đi. Báo cáo chi tiết tình huống nơi này cho Khuyết Nguyệt công tử, đợi hắn định đoạt hành động tiếp theo vậy." Hồng trưởng lão thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.
Nói xong, lão quay người mang theo mọi người rời đi.
....
Ở trong mật thất yên tĩnh sâu trong Phủ Thành chủ, phảng phất như ngăn cách với ngoại giới hỗn loạn.
Viên Minh ngồi ngay ngắn bên trong, Nguyệt Hoa chi lực dần dần ngưng tụ nơi mi tâm, cuối cùng hóa thành một chùm sáng lớn chừng ngón tay cái, lặng yên dung nhập vào mi tâm của hắn, lập tức biến mất vô tung.
Theo chùm tia sáng biến mất, chỗ mi tâm Viên Minh có một ấn ký Ngân Nguyệt mờ mờ chậm rãi hiển hiện, tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Hắn chậm rãi đứng dậy, ấn ký Ngân Nguyệt lóe lên hào quang, thân hình của hắn trở nên mờ nhạt như thể sáp nhập vào hư vô chung quanh.
Vừa sải bước ra, Viên Minh đã hóa thành một tia sáng mông lung, lặng yên không một tiếng động đi tới hậu viện phủ Thành chủ.
Ở hậu viện lúc này, Hoa Chi đang thuận tay cầm lấy một miếng bánh ngọt tinh xảo thưởng thức mỹ vị, vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trong mắt nàng, dị tượng dần dần tiêu tán trên kia còn có một tia hàm súc thú vị khác.
Mà Lôi Vũ thì đang ngồi trên một chiếc ghế đá, tay gối đầu, con ngươi trống rỗng như đang suy nghĩ đến vấn đề khó giải quyết nào đó.
Cho dù Viên Minh đã đứng bên cạnh hai người nhưng cả Hoa Chi lẫn Lôi Vũ vẫn không ai phát giác được sự hiện hữu của hắn.
"Hiệu quả ẩn nấp của Âm Nguyệt Chi Thể quả thật tốt hơn cả tưởng tượng. Hai cái đứa Đại Yêu cấp năm này còn không phát hiện ra chút gì." Viên Minh thầm suy nghĩ.
Sau khi tiến giai Mệnh Vu, Viên Minh không chỉ đã thức tỉnh Âm Nguyệt Chi Thể, thể chất này giúp hắn trong quá trình thúc giục ra như được phủ thêm một tầng bình chướng vô hình, có thể che đậy thiên cơ ở một mức độ nhất định khiến người khác như không phát hiện được sự hiện hữu của hắn.
Viên Minh không hiện thân nói chuyện với hai người kia mà vẫn tiếp tục cất bước đi về phía trước, nhanh chóng tới đại điện chính vụ.
Lúc này trong đại điện, mọi người đang hội họp thương thảo việc thanh trừ các mật thám của các môn các phái cùng mười tám tòa thành trì khác trong Bạch Đế thành.
Hà Tu Văn đang cầm trong tay một tờ giấy ghi rõ từng tình huống của các thám tử cùng biểu hiện bên ngoài của bọn họ cho mọi người xem xét.
Tất cả nhìn qua, đều lộ ra vẻ kinh hãi, cả Vương Phục Long cũng không ngoại lệ. Gã chau mày, trầm giọng nói: "Sao lại nhiều như vậy?"
"Tất cả tông môn khác không biết gì về thực lực thành chủ chúng ta, lại hiểu lầm hắn dựa vào quen biết mới được sắp xếp tới quản lý Bạch Đế thành. Bởi vậy bọn hắn đều có tâm tư âm thầm bồi dưỡng khôi lỗi, khống chế Bạch Đế thành. Mà đám thành chủ của mười tám thành trì Thiên Hồng đại trận trước kia theo Kim Mộ, như thiên lôi sai đâu đánh đó. Nhưng sau khi Kim Mộ chết đi, bọn hắn đều không cam lòng thần phục mà muốn biến thành đệ nhất thành chủ của mười chín tòa thành, tiếp quản toàn bộ Vạn Yêu sơn mạch." Hà Tu Văn giải thích nói.
"Nếu muốn thanh trừ toàn bộ, chỉ e gặp phải không ít lực cản." Một người tu sĩ trung niên mặt tròn nghe vậy, trầm giọng nói.
"Sợ cái gì, chẳng qua bọn hắn không biết được thực lực chân chính của thành chủ chúng ta. Chờ bọn hắn thấy được, tất sẽ không dám có suy nghĩ không an phận nào." Trịnh Hành cười lạnh nói.
"Hay cứ điều tra cho kỹ, rõ ràng tất cả đều thế lực sau lưng mấy ám tử này đã, sau đó chia ra chuẩn bị xử lý." Vương Phục Long càng thêm cẩn thận, nói.
Ngay khi bọn hắn đang kịch liệt thương thảo, lại không biết Viên Minh đang lẳng lặng đứng ở một bên. Thân hình của hắn vẫn hư ảo mờ mịt như trước, không ai phát hiện ra.
Hắn động tâm niệm, trong thức hải lập tức có ánh sáng ngưng tụ lại, một con mắt màu vàng nhạt chậm rãi hiển hiện, cuối cùng hiện ra ngay chỗ mi tâm của hắn.
Đây chính là thần thông thức tỉnh khác của hắn sau khi tiến lên Mệnh Vu, ngoại trừ Âm Nguyệt Chi Thể, là Luân Hồi nhãn.
Chỉ thấy Luân Hồi nhãn nơi mi tâm Viên Minh quay tròn, một tia sáng vàng kim xuyên suốt bắn ra, lặng yên bao phủ trên người Vương Phục Long.
Trong nháy mắt tiếp theo, trong thức hải Viên Minh như mở ra một đại môn đi xuyên qua thời gian, lần lượt xuất hiện từng hình ảnh như đèn kéo quân lưu chuyển qua.
Những hình ảnh này như thể năm tháng qua gần trăm năm được áp súc lại trong một thoáng chốc, tái hiện vào trong thức hải Viên Minh.
Trong hình là Vương Phục Long từ trẻ trung thiếu niên đến trung niên trầm ổn, trải qua đủ loại sự tích, như thời gian hồi tưởng lại lần lượt bày ra trong thức hải Viên Minh. Những hình ảnh càng gần hiện tại càng rõ ràng liền mạch như thể Viên Minh tự mình đã trải qua tất cả những chuyện, những người cùng sự việc mà Vương Phục Long gặp phải. Mà càng xa hơn thì hình ảnh lại càng vụn vặt trơ trọi, nhưng mỗi hình ảnh được khắc họa ra đối với Vương Phục Long mà nói thì đều là những giây phút cực kỳ trọng yếu trong đời.
Ánh mắt Viên Minh từ trong thức hải thu về, ngước nhìn về một chiếc lư hương đồng đỏ được tạo hình theo phong cách cổ xưa đặt trên bàn.
Lư hương kia nhìn như bình thường, chẳng qua dâng hương có thể khiến làm cho lòng người yên tĩnh lại, cũng không có gì đặc biệt.
Lúc Luân Hồi nhãn của Viên Minh phóng một tia sáng vàng kim chiếu rọi lên, vậy mà cũng có hàng loạt hình ảnh đứt quãng dần dần hiển hiện trong thức hải hắn.
Viên Minh tỉ mỉ nhìn những hình ảnh này, phát hiện chúng đều hiển hiện chặng đường từ lúc lư hương đồng đỏ này được luyện chế thành công đến ngày hôm nay. Từ chủ nhân đầu tiên của nó, đến mỗi lần qua tay chủ nhân khác, mỗi người nó từng tiếp xúc qua đều được hiển hiện trên tấm hình.
Ngay khi Viên Minh đang định tiếp tục xem xét sâu hơn thì chợt hắn có sở cảm, cả người khẽ động, lại lần nữa trở về trong mật thất.
Lúc hắn vừa mới dừng lại, một loại lực lượng đại đạo huyền diệu khó giải thích lại lần nữa hàng lâm, như ánh mặt trời ôn hòa bao phủ lên người hắn.