Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 997 - Chương 995: Truyền Lệnh

Chương 995: Truyền lệnh Chương 995: Truyền lệnh

Viên Minh chậm rãi tới gần, chỉ cảm thấy có một luồng khí tức tươi mát đập vào mặt, vô hình vô chất nhưng lại khiến người ta thoải mái trong lòng, tạp niệm lập tức tiêu tán vô tung.

Hắn duỗi một bàn tay ra khẽ vuốt nhẹ lên thân trúc, cảm nhận được cảm giác như ngọc, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm vui sướng khó hiểu.

Trúc xanh ven bờ, muôn hoa đua thắm khoe sắc, linh thảo xanh biếc... tất cả đều được Thế Giới thụ che chở bên dưới. Mỗi cây đều quý hiếm dị thường, như thể là bảo tàng mà thiên nhiên cố ý thiết lập.

Ngũ Hành đồng tử đang tỉ mỉ chăm sóc đám thực bên cạnh cây, cảm nhận được Viên Minh đến bèn lập tức quay người cung kính hành lễ với Viên Minh.

"Khổ Trúc mọc thế nào rồi?" Viên Minh mỉm cười khoát tay áo, ý bảo Ngũ Hành đồng tử không cần phải giữ lễ nghĩa quá.

"Khổ Trúc đã được một vạn ba ngàn năm, sinh cơ bừng bừng." Ngũ Hành đồng tử đáp lời, mang theo một chút tự hào.

Sau đó y lại báo cáo tình huống cấy ghép linh dược khác kỹ càng, trạng thái sinh trưởng mỗi cây đều rõ như lòng bàn tay. Viên Minh nghe được mà gật đầu liên tục, còn tỏ vẻ tán thưởng với tài nghệ đào tạo linh thực của Ngũ Hành đồng tử. Hai người vừa trò chuyện, vừa chậm rãi dạo bước quanh Thế Giới thụ, thị sát cảnh tượng linh dược phồn thịnh này.

Đột nhiên lông mày Viên Minh khẽ nhướng lên, ánh mắt rơi xuống một bóng người cách đó không xa.

"Sao nàng ta lại ở đây?" Viên Minh chỉ về phía người kia, kinh ngạc hỏi.

Chỉ thấy Khâu Nữ đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện, khí tức tu vi tản mát từ trên người của nàng mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều vậy. Vậy mà nàng này đã đạt đến tiêu chuẩn Kết Đan hậu kỳ.

"Năm năm trước, Khâu Nữ tấn chức thành công Linh Thực sư cấp bốn. Tiền bối Diệp Tâm Dao cho rằng tài nghệ của nàng đã vượt qua chính mình bèn đề cử nàng này đến chỗ ta, để ta tiếp tục dạy bảo." Ngũ Hành đồng tử vội vàng giải thích.

"Chỉ ngắn ngủn mười lăm năm đã có thể trở thành Linh Thực sư cấp bốn, thiên phú của nàng này cũng thật phi phàm." Viên Minh cảm thán nói.

"Không chỉ như vậy, nàng đi theo ta vẻn vẹn năm năm đã có thể nắm giữ được phân nửa tri thức của ta. Nếu không phải tu vi có hạn thì e là nàng đã trở thành Linh Thực sư cấp năm rồi. Thiên phú như vậy, vượt qua ta cũng chỉ là vấn đề thời gian." Ngũ Hành đồng tử gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần cảm khái.

Viên Minh nghe vậy càng cảm thấy kinh ngạc.

Phải biết rằng Ngũ Hành thân đồng tử là linh thực biến thành, có được ưu thế trời ban trong việc đào tạo linh thực. Nhưng Khâu Nữ còn ở phương diện này hơn được y thì tuyệt đối không thể dựa vào Thiên Linh Căn thuộc tính mộc có thể lý giải được.

Nghĩ lại chuyện Khâu Nữ có thiên phú thần thông câu thông với thực vật, Viên Minh không khỏi dâng lên một tia hiếu kỳ.

Được trời ưu ái Thiên Linh Căn chẳng qua là trên mặt tu luyện có được ưu thế trời ban, nhưng thức tỉnh thiên phú thần thông chỉ thường xảy ra khi linh căn đã có dị biến, hoặc có được linh thể đặc thù nào đó.

Lúc trước Viên Minh không để ý nhiều đến Khâu Nữ, thấy nàng có được Thiên Linh Căn bèn giao cho Diệp Tâm Dao dạy bảo. Hôm nay lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn không khỏi hoài nghi bản thân đã bỏ sót chuyện gì?

Lúc này Khâu Nữ cũng từ trong tu luyện tỉnh lại, nhìn thấy Viên Minh cùng Ngũ Hành đồng tử đứng trước mặt bèn cuống quít đứng lên, cung kính hành lễ với bọn họ.

Viên Minh trầm ngâm một lát, sau đó lần nữa tràn thần thức ra dò xét lại tình huống linh căn của Khâu Nữ cho rõ.

Một lát sau, trên mặt của hắn lộ ra vẻ kinh dị.

"Hả? Linh căn của ngươi... Tuy rằng biên độ gia tăng không lớn nhưng quả thật có tăng cường được?" Viên Minh đầy kinh ngạc hỏi.

"Thiên Linh Căn cũng có thể gia tăng sao?" Khâu Nữ nghe vậy mà mờ mịt, hỏi lại.

"Trong truyền thuyết, phía trên Thiên Linh Căn còn có Tiên Linh Căn, có tiềm lực gấp mười lần so với Thiên Linh Căn. Chẳng qua tình huống linh căn tấn thăng cực kỳ hiếm thấy, huống chi là Thiên Linh Căn. Trong khoảng thời gian này ngươi từng phục dụng qua thiên tài địa bảo gì không?" Viên Minh giải thích một chút, lại hỏi.

"Không có, trong khoảng thời gian này ta một mực ở bên cạnh Thế Giới thụ tu luyện, chưa từng rời đi, cũng chưa từng ăn vụng qua bất luận linh dược gì." Khâu Nữ hiểu lầm Viên Minh đang nghi ngờ mình ăn vụng linh dược bèn vội vàng lắc đầu giải thích.

Viên Minh cau mày, bỗng nhiên vung khẽ tay lên, một luồng lực Vạn Mộc bản nguyên chậm rãi rót vào trong cơ thể Khâu Nữ.

Lập tức linh căn bên trong Khâu Nữ xuất hiện một hấp lực mãnh liệt, như cự thú bị đánh thức, tham lam cắn nuốt lực lượng này.

Sau đó, linh căn của nàng lại lại lần nữa tăng lên, biên độ to lớn vượt xa lúc trước, tốc độ thu nạp linh khí cũng biến đổi.

Viên Minh thấy như vậy, không khỏi âm thầm giật mình.

Hắn tính toán một phen, quyết định tiếp tục rót Vạn Mộc bản nguyên vào trong cơ thể Khâu Nữ nữa, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc thì linh căn của nàng có thể thu nạp đến cực hạn nào.

Trong nháy mắt, linh căn của Khâu Nữ liên tục thu nạp mười ba đạo Vạn Mộc bản nguyên. Đến khi đạo mười bốn dũng mãnh tiến vào, hấp lực mãnh liệt kia lập tức biến mất, thay vào đó chính là một loại lực lượng khó hiểu nào đó bắt đầu xuất hiện trong cơ thể Khâu Nữ.

Giờ phút này, linh quang trên người Khâu Nữ xuất hiện, linh khí bên ngoài như thể mãnh thú hồng hoang tuôn vào trong cơ thể nàng, phát ra tiếng gió rít gào.

Nàng chấn động, vội khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp điều tiết linh khí.

Mà Viên Minh tức thì thu tay về, lẳng lặng nhìn biến hóa của Khâu Nữ.

Sau một lát, linh quang bên ngoài thân Khâu Nữ dần dần tiêu tán, nàng mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ.

"Đại nhân, Linh căn của ta thật sự tấn chức rồi!" Khâu Nữ hưng phấn đứng dậy, trong mắt lóe ra hào quang kích động.

"So với lúc trước có gì khác không?" Viên Minh tò mò hỏi.

Hắn cũng là lần đầu tận mắt nhìn thấy Tiên Linh Căn trong truyền thuyết, muốn biết Linh căn này ngoại trừ có tốc độ tu luyện nhanh hơn thì còn có chỗ đặc biệt gì khác nữa.

"Hôm nay liên hệ giữa ta với Linh khí mộc thuộc tính tăng cường lên mấy chục lần, hơn nữa ta còn đã thức tỉnh một thần thông mới!" Khâu Nữ mừng rỡ đáp.

Không để Viên Minh mở miệng hỏi, nàng liền chủ động ngồi xổm xuống, lấy một hạt giống từ bên cạnh ra, nhẹ nhàng vùi sâu vào trong đất.

Sau đó, nàng đưa tay đặt nhẹ lên phía trên hạt giống, nơi lòng bàn tay bắn ra một đạo linh quang màu xanh lục bao phủ lấy hạt giống.

Chỉ trong một hơi thở, Viên Minh đã kinh ngạc chứng kiến hạt giống chui từ dưới đất lên, nhanh chóng lớn lên, đơm hoa, đón gió nở ra tản mát hương hoa thơm mát.

"Đạo thần thông này tên là Thanh Mộc Huyền Quang, có thể cưỡng ép thúc đẩy linh thảo. Nhưng mỗi lần sử dụng phải trả giá bằng tuổi thọ, Một năm tuổi thọ có thể khiến dược hiệu linh thảo gia tăng mười năm." Khâu Nữ giải thích.

"Không tệ, chẳng qua thọ nguyên của ngươi có hạn, không thể lạm dụng." Viên Minh dặn dò.

"Đại nhân yên tâm, đây chỉ là một đóa hoa cỏ bình thường, thúc nó lớn lên chỉ hao tổn vài ngày thọ nguyên của ta mà thôi." Khâu Nữ vội vàng nói.

Viên Minh gật gật đầu, lại thử rót vào trong cơ thể Khâu Nữ một đạo Vạn Mộc bản nguyên, nhưng thấy linh căn của nàng ta đã ổn định lại, không biến hóa hấp thu nữa như vừa rồi nữa bèn thôi. Hắn chỉ điểm Khâu Nữ tu hành một phen, lại để cho Ngũ Hành đồng tử tiếp tục dạy dỗ tri thức Linh Thực sư, sau đó rời khỏi Thế Giới thụ đi đến Cực Hỏa cảnh.

Bên trong Cực Hỏa cảnh có rất ít người, vẻn vẹn hai người cư trú.

Một trong số đó chính là Điếm Tiểu Tam.

Lúc Viên Minh đi đến, ông ta đang nhắm mắt tu luyện phiên bản đơn giản hóa của Minh Nguyệt quyết, không hề phát hiện có người đến. Viên Minh cẩn thận đánh giá Điếm Tiểu Tam một phen, phát hiện hồn lực của ông ta đã đạt đến Ngôn Vu đỉnh phong, cách cảnh giới Mệnh Vu cũng chỉ hơn nửa bước nữa.

Trong lòng của hắn không khỏi cảm thán. Quả nhiên Minh Nguyệt quyết trải qua cải tiến vô cùng cường đại, tuy rằng phải hi sinh bỏ phần năng lực thần thông nhưng cảnh giới lại đề tăng như thế cũng quá kinh người.

Đương nhiên loại gia tăng này cũng chỉ kinh thế hãi tục ở phần biểu hiện ra mà thôi.

Sau khi tu luyện phương pháp này, dù có thể trở thành Mệnh Vu nhưng cũng chỉ có hồn lực cường đại mà thôi, căn bản không có năng lực thực chiến gì cả.

Có lẽ bởi toàn tâm tu luyện phiên bản Minh Nguyệt quyết đơn giản hóa, thực lực pháp tu của Điếm Tiểu Tam cũng không có tiến bộ lớn, nhưng cũng gần tới Phản Hư đỉnh phong rồi. Viên Minh hỏi qua, hiểu được tình hình tu luyện của Điếm Tiểu Tam cũng không quấy rầy nhiều, lặng yên rời khỏi nơi đây tiến về đại điện luyện khí.

Vừa bước vào đại điện, khí tức nóng bỏng ập vào mặt khiến hắn không khỏi nheo mắt. Hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Hi Hòa Tử đang ngồi trên Chu Thiên Linh Lung đỉnh, hai đầu lông mày mang đầy vẻ suy tư.

Phát giác được Viên Minh đi đến, Hi Hòa Tử ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Tới vừa hay, ta đang định tìm ngươi."

"Chẳng lẽ là Chu Thiên Linh Lung đỉnh gặp nan đề trong quá trình cải tạo?" Viên Minh ân cần hỏi.

Trước khi bế quan, hắn có để cho Hi Hòa Tử tự chọn lựa, nhìn xem linh bảo vốn có của mình có tiềm lực tấn chức linh bảo Đại viên mãn hay không. Cuối cùng Hi Hòa Tử chọn trúng Chu Thiên Linh Lung đỉnh.

"Đỉnh này vốn đã tiếp cận cảnh giới Đại viên mãn, chẳng qua những năm này ta tỉ mỉ cải tạo, đã gần như hoàn thiện. Hôm nay chỉ thiếu một loại linh tài cấp bảy nữa là sẽ hoàn toàn tiến giai." Hi Hòa Tử lắc đầu, chậm rãi nói.

"A, là linh tài gì?" Viên Minh hỏi.

"Linh tài này là hạt sen cửu sắc, có hiệu quả điểm hóa linh tính. Đương nhiên nếu có linh tài công hiệu cùng loại cũng có thể thay thế được, chẳng qua hạt sen cửu sắc vẫn là tốt nhất." Hi Hòa Tử giải thích nói.

"Điểm hóa linh tính? Ngươi là muốn trợ giúp đỉnh này dựng dục ra khí linh sao? Ta nhớ lần trước chỉ cần đưa khí hồn vào là được mà?" Viên Minh tỏ vẻ kinh ngạc.

"Món linh bảo lần trước đã được điểm hóa, nên ta có thể trực tiếp rót khí hồn vào. Nhưng đỉnh này chưa điểm hóa, khó có thể thừa nhận chuyện bị khí hồn phân liệt." Hi Hòa Tử cười khổ một tiếng, nói ra.

Viên Minh đã hiểu rõ bèn không hỏi thêm nữa, chỉ hứa hẹn sẽ mau chóng tìm linh tài cần thiết sau đó rời khỏi Tu La cung trở về đại điện thành chủ.

"Truyền lệnh đến thành chủ mười tám thành còn lại, mười ngày sau bản thể phải tự mình đến Bạch Đế thành gặp ta." Viên Minh gọi Vương Phục Long đến, trầm giọng phân phó.

"Đại nhân, tất cả thành chủ Vạn Yêu sơn mạch đều tuân theo quy củ, bản thể không thể tùy ý rời thành. Công nhiên hạ lệnh bắt bọn họ đến đây sợ là không ổn a." Vương Phục Long nghe vậy, lộ vẻ khó xử.

"Quy củ này được thiết lập dựa vào việc thủ hộ Hồng Quân trụ. Hôm nay Vạn Yêu quốc thế suy, bảo bọn họ tạm rời khỏi thành trì cũng không có gì đáng ngại. Huống chi ngươi còn cho rằng đám thành chủ kia đều bảo thủ không chịu thay đổi, không rời thành nửa bước sao?" Viên Minh cười nhạt một tiếng, nói ra.

Vương Phục Long lộ ra vẻ do dự: "Thế nhưng. . .."

"Không cần nhiều lời." Trong mắt Viên Minh hiện lên một tia lạnh lẽo, dừng một chút mới chậm rãi nói.

"Nói cho bọn hắn biết, sau mười ngày, ít nhất phải phái một tu sĩ pháp tướng đến Bạch Đế thành triều kiến. Nếu không đến hoặc không có người đại điện, ta sẽ tự đến đó, tìm một thành chủ xứng đáng hơn tọa trấn."

Vương Phục Long bị lời nói nghiêm túc của hắn chấn nhiếp, toàn thân run lên, nhưng sắc mặt lại rất vui vẻ, ứng một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Ngay khi Vương Phục Long rời khỏi đại điện, một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên: "Ha ha, nhiều năm không gặp, Viên huynh thật là càng ngày càng uy nghiêm."

Viên Minh nhíu mày lại, nghe là là giọng Ô Lỗ.

Hắn khẽ nhắm mắt, thi triển Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn quanh bốn phía.
Bình Luận (0)
Comment