Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 999 - Chương 997: Cùng Lên Đi

Chương 997: Cùng lên đi Chương 997: Cùng lên đi

Viên Minh tiến vào đại điện, âm thanh huyên náo trong điện lập tức im bặt, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Viên Minh.

Viên Minh nhẹ nhàng đi đến chủ vị trong điện, ánh mắt tùy ý đảo qua một đám pháp tướng, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười thâm sâu.

Lúc này chúng thành chủ dùng bản thể đích thân tới, ở mức độ nào đó là bị Viên Minh bức ép mà đến, cho nên thái độ của bọn hắn cũng không làm bộ làm tịch như trước kia.

Đối mặt với ánh mắt Viên Minh, có thành chủ cười lạnh liên tục, có người không tỏ vẻ gì, chỉ có Long Sơn lén cười cười với hắn. Còn những người còn lại mang đầy vẻ mặt bất thiện.

Viên Minh lại không chút để ý, ngồi ngay ngắn phía trên chủ vị, khí độ thong dong, thần thái tự nhiên.

"Nhiều lời thành thừa thãi, ta không nói thêm nhiều. Hôm nay mời các vị đến nghị sự, giản lược lại là từ hôm nay trở đi ta chính thức tiếp quản mười chín thành Vạn Yêu sơn mạch, nếu chư vị đang ngồi có ý định tiếp tục đảm nhiệm thành chủ, ngoại trừ những phí tổn quay vòng thì cần phải nộp thêm chín thành lợi nhuận coi như là tiền thu thuế." Giọng điệu Viên Minh bình tĩnh như nước nhưng lại mang theo uy nghiêm tuyệt đối.

Lời vừa nói ra, lập tức kích khởi ngàn cơn sóng.

Chúng thành chủ xôn xao cả lên, đại điện huyên náo đầy những âm thanh như muốn lật tung nóc nhà đại điện nghị sự này lên.

Một số thành chủ còn tức giận đến mức bạo phát ra khí thế pháp tướng nhằm gây áp lực lên Viên Minh, khiến hắn thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.

Trong đám người, đến Long Sơn cũng không nhịn được mà nhíu mày, cũng rất bất mãn với chính sách này của Viên Minh.

" Chư vị nhao nhao đủ chưa? Ta còn chưa nói hết lời." Viên Minh làm như không thấy được phản ứng của mọi người, chỉ là chậm rãi mở miệng, thanh âm lập tức áp đảo mọi người.

Chúng thành chủ lập tức ngậm miệng không nói, sắc mặt bất thiện nhìn Viên Minh xem hắn còn lời gì muốn nói nữa.

"Ta biết rõ trong lòng chư vị không phục, nhưng ta cũng không phải là kẻ chuyên quyền độc đoán chuyên quyền độc đoán. Ta có thể cho các vị một cơ hội. Chỉ cần hôm nay chư vị có thể đánh bại ta, ta phát thệ sẽ vĩnh viễn buông bỏ quyền quản lý Vạn Yêu sơn mạch, không hề nhúng tay vào tất cả sự vụ trong thành. Ngược lại, chư vị cần phát thệ, từ nay về sau sẽ nhất nhất tuân theo hiệu lệnh của ta, không được trái lời." Viên Minh bình tĩnh nói.

Lời vừa nói ra, trong đại điện lại xôn xao cả lên.

"Tốt, ta tới chiếu cố ngươi trước!" Viên Minh vừa dứt lời thì Khuất Lê Tương đã phẫn nộ quát một tiếng rồi đứng dậy. Tu vi của gã cao nhất trong đám thành chủ, chỉ cách cách đột phá pháp tướng hậu kỳ một bước ngắn. Đám thành chủ thấy gã chủ động ra mặt, lập tức an tĩnh lại, ánh mắt nhao nhao nhìn về Viên Minh chỉ chờ hắn ứng chiến.

Mọi người ở đây cho rằng sẽ có một cuộc kịch chiến sắp bộc phát thì Viên Minh lại khoát tay áo, bình thản nói: "Khuất thành chủ, hình như ngươi đã hiểu lầm ý ta. Lời ta vừa nói, không phải là một chọi một với đám các người."

"A? Không phải ngươi sợ rồi chứ?" Khuất Lê Tương cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ chế nhạo.

“Ta chỉ cảm thấy một chọi một quá quá lãng phí thời gian." Viên Minh khẽ mỉm cười nói.

Dứt lời, hắn chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn toàn trường, trong mắt hiện lên một tia chiến ý ngạo nghễ, gằn từng chữ: "Chư vị, vẫn là cùng lên đi."

Lời vừa nói ra, tất cả đều hoảng hốt.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Viên Minh không rõ sao hắn dám cuồng ngôn như vậy.

Khuất Lê Tương càng là giận quá hóa cười, hừ lạnh nói: "Viên thành chủ thật mạnh miệng, không sợ lật xe sao? Quá xem thường chung ta rồi!"

Viên Minh lại không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhiều lời vô ích. Chư vị nếu ứng chiến, thì theo ta ra ngoài thành thôi."

Hắn dứt lời, cũng không để ý tới phản ứng của mọi người mà quay người đi ra khỏi đại điện.

Khuất Lê Tương hừ lạnh một tiếng, theo sát phía sau. Các thành chủ cùng tu sĩ Pháp Tướng kỳ khác cũng nhìn nhau, rồi nhao nhao đứng dậy bước theo sau Viên Minh.

Một đoàn người nhanh chóng đi tới trên không trung một sơn mạch khổng lồ bên ngoài thành.

Viên Minh đứng giữa không trung, không đổi sắc nhìn qua đám thành chủ, tựa hồ không có ý tứ chủ động xuất thủ.

" Chư vị, toàn lực ra tay đi, cũng để Viên thành chủ nhìn thấy chúng ta không phải là phế vật để mặc hắn tùy ý nắn bóp." Khuất Lê Tương cổ vũ một câu, pháp lực toàn thân vọt ra, trực tiếp triệu hồi pháp tướng.

Một tiếng hiệu triệu này rơi xuống, chúng tu sĩ Pháp Tướng kỳ nhao nhao gọi ra pháp tướng của mình.

Trong lúc nhất thời, hai mươi tám pháp tướng đồng thời xuất hiện ở trên trời, pháp lực tứ tán tản ra khiến cả vòm trời biến sắc.

Linh quang khác nhau, mang theo khí thế mênh mông ập đến chèn ép lấy Viên Minh.

Đối mặt với pháp lực pháp lực nồng hậu này, nếu là tu sĩ Pháp Tướng kỳ bình thường chỉ sợ thần hồn đã bị chấn động run rẩy rồi.

Viên Minh chỉ khinh thường cười cười, đến pháp tướng cũng không gọi ra, chẳng qua là đạo ấn Mộng Điệp chỗ mi tâm lóe lên, trực tiếp thi triển ra huyễn thuật.

Ngay khi hắn vừa xuất thủ, rất nhiều pháp tướng như có dự đoán trước, đồng loạt lấy phù lục ra vỗ lên mi tâm. Trong chốc lát, trên người pháp tướng của đa số đồng loạt lóe lên tia sáng linh quang màu lam nhạt, lẫn nhau thành từng sợi với nhau, liên kết với tất cả thức hải mọi người lại.

Vào lúc này, huyễn thuật rơi xuống.

Khiến người ta kinh ngạc là huyễn thuật này vậy mà không nổi lên chút tác dụng nào.

Chúng pháp tướng được linh quang màu lam nhạt bảo vệ lập tức tránh được trói buộc huyễn thuật, hai mắt khôi phục thanh minh.

" Xem ra hôm nay chư vị đến đây vốn đã có chuẩn bị cả rồi." Khóe miệng Viên Minh khẽ nhếch, nhẹ nhàng cười cười, trong thanh âm để lộ ra vài phần trêu tức.

" Thủ đoạn của Viên thành chủ thiên biến vạn hóa, chúng ta không dám khinh xuất." Khuất Lê Tương đắc ý cười cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Lời còn chưa dứt thì hai mươi tám pháp tướng đồng thời bấm niệm pháp quyết, pháp tướng sau lưng cũng lập tức ra tay.

Lập tức trong hư không hừng hực ánh lửa, vòm trời như bị đốt cháy lên, cuồng phong gào thét, đất bằng xoáy lên tầng tầng bụi đá... Vô số thuật pháp như mưa bão đánh xuống, phong tỏa không gian chỗ Viên Minh kín không kẽ hở.

Sau một khắc, bóng dáng Viên Minh lập tức biến mất ngay trong vòng công kích của mọi người, như bị vô tận hỏa lực thôn phệ, hóa thành một mảnh huyết vụ.

Mọi người thấy thế, đều kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới chỉ mấy công kích này đã đủ để bức Viên Minh vào tình cảnh như vậy.

Ngay khi khi bọn hắn còn đang sửng sốt, hào quang giữa không trung chợt lóe lên, Viên Minh lại lần nữa xuất hiện.

Hắn hoàn hảo không tổn hao gì, tay áo bồng bềnh, dường như những công kích vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là hư ảo mà thôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, trong ánh mắt để lộ ra một tia khinh thường, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Chỉ vậy?"

Chúng pháp tướng lập tức trầm mặc không nói, trong lòng vô cùng chấn động.

Trong công kích vừa rồi của bọn họ có dung hợp Ngũ Hành chi lực, càng có thủ đoạn đặc thù nhằm vào thân thể cùng thần hồn, nhưng hôm nay xem ra còn không gây chút tổn thương đến lông tóc của Viên Minh nữa.

"Ta hiểu rồi, là Bất Tử Chi Thể!" Long Sơn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, giọng điệu để lộ vẻ sợ hãi.

Chúng pháp tướng nghe vậy mà trong lòng trở nên nặng nề. Vốn bọn họ đều biết thể tu khó chơi, hôm nay thấy Viên Minh đủ dũng khí lấy một địch chúng đã cảm thấy lời này không sai.

Khuất Lê Tương thấy sĩ khí trầm thấp vội vàng quát: "Đừng để bị hù dọa, dù hắn có Bất Tử Chi Thể thì thế nào? Thể tu không thiện quần công, chỉ cần chúng ta để phòng thủ đoạn hồn tu của hắn, đồng loạt xông lên thì chưa hẳn không thể đánh bại hắn!"

Mọi người nghe vậy cũng biết hôm nay đã là đâm lao phải theo lao, cùng Viên Minh phân ra thắng bại.

Vì vậy bọn hắn nhao nhao chấn chỉnh tinh thần, lại lần nữa ra tay, thuật pháp lập loè hào quang, đồng loạt công kích tới Viên Minh.

Viên Minh lại không nghĩ dây dưa với bọn họ.

Chỉ thấy mi tâm hắn lóe lên hào quang, ấn ký Ngân Nguyệt như ẩn như hiện.

Sau một khắc, hắn như biến vào trong hư không ngay trước mắt mọi người.

Thuật pháp Đầy trời ầm ầm rơi xuống, tất cả đều thất bại.

Chúng pháp tướng vội vàng tản thần thức ra tìm kiếm tung tích Viên Minh, chỉ là thần thức đảo qua chỗ đó cũng không phát hiện ra vật gì, như thể Viên Minh đã triệt để biến mất trên thế gian.

Đúng lúc này, hư không bên cạnh bọn hắn chợt chấn động, dường như có thứ gì đó phá không mà ra. Bọn hắn lại hoàn toàn không thấy vật gì, chỉ cảm thấy thân thể bị xiết chặt như bị thứ gì đó cuốn chặt lấy không cách nào giãy giụa ra được.

Không chỉ có như thế, hư không quanh người bọn hắn cũng đồng thời đè ép xuống, triệt để giam cầm bọn họ tại chỗ.

Bọn hắn không cách nào nhúc nhích người được, thậm chí thần thức cũng bị bị phong cấm chỉ có thể tản ra quanh người chừng một tấc, không cách nào kéo ra xa hơn được nữa.

Giờ phút này bọn họ mới giật mình, Viên Minh đã lại lần nữa xuất hiện.

Chỉ có điều lúc này thân thể hắn đã hóa thành một gốc cổ thụ che trời, mà thứ đang quấn chặt lấy thân thể bọn họ chính là rễ của gốc cây này.

Ngoài ra, Viên Minh còn thông qua năng lực sáng tạo không gian của Thế Giới thụ, nhốt riêng mỗi người trong một khoảng không gian hẹp riêng.

Đây chính là nguyên nhân cả thần thức cùng thân thể bọn họ đều bị giam cầm.

Thế Giới thụ do Viên Minh hóa thân đã được hắn không ngừng bồi dưỡng, đạt đến cấp sáu thượng giai. Nguyên bản cây này đã có phẩm giai cực cao, đối phó với một đám thành chủ pháp tướng trung kỳ đương nhiên là sẽ không xuất hiện sơ hở gì.

Sau khi Giam cầm tất cả mọi người, Viên Minh lại không tiếp tục ra tay nữa.

Dù sao cũng không phải là đánh đấu sinh tử, nếu hắn giết hết tất cả mọi người thì sẽ không cách nào giải thích được với Mộc đạo nhân cả.

Mà đám thành chủ này bị giam cầm nhưng vẫn đang tìm nghĩ cách thoát khỏi trói buộc. Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện mình đã không có cách nào đối phó được với đạo thần thông này của Viên Minh. Bọn họ cũng không cách nào câu thông liên lạc với ngoại giới, khiến cho nội tâm bọn họ càng thêm sợ hãi không thôi.

" Viên thành chủ, ta nhận thua, từ này về sau Âm Sơn thành nguyện ý nghe hiệu lệnh của ngươi, dâng chín thành lợi nhuận xem như nộp thuế." Rất nhanh đã có người đầu tiên đầu hàng, là Long Sơn.

Y đã sớm có ý định này, vả lại trước đó cũng đã tỏ thái độ với Viên Minh. Hôm nay thấy tình thế không ổn, đương nhiên y lập tức đứng ra, bày tỏ lập trường của mình không thay đổi.

Đã có Long Sơn đứng ra đầu tiên, những thành chủ khác bị thủ đoạn lôi đình của Viên Minh chấn nhiếp, cũng thuận thế lần lượt tỏ vẻ thần phục dưới trướng Viên Minh.

Thậm chí đến Khuất Lê Tương kiêu ngạo nhất cũng cúi đầu, không nhiều lời nữa.

Cái gọi là tình thế mạnh mẽ hơn người, dù là ở đâu, trước thực lực tuyệt đối thì hết thảy phản kháng cũng chỉ phí công mà thôi.

Bọn hắn có thể tu luyện đến hôm nay, ngồi được ở vị trí hiện tại thì không ai là kẻ cơ bắp cứng nhắc cả, co được dãn được mới có thể tồn tại lâu dài.

Sau đó không lâu, mọi người lại trở lại đại điện thành chủ, nhao nhao ngồi xuống. Trong điện tĩnh lặng, không ai còn dám châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, bầu không khí đã khác hẳn lúc trước.

Viên Minh lần nữa ngồi lên ghế chủ tọa, nhìn quanh đám thành chủ đã không dám nhìn thẳng vào hắn, thoả mãn gật gật đầu.

"Đợi lát nữa ta sẽ cho người lấy khế ước ra, sau khi chư vị ký vào có thể tự tiện rời đi." Hắn phất phất tay, giọng nói lộ ra đầy vẻ uy nghiêm.
Bình Luận (0)
Comment