Đây là một người đàn ông tham vọng, nhìn vào đôi mắt tràn ngập dã tâm của ông ta, ai cũng có thể nói như vậy. Ông ta có một cặp lông mày màu trắng bạc, giống như lưỡi phi đao lạnh lẽo, bộ râu vuông vức được gọt đẽo với vẻ sắc bén, làm khuôn mặt ông ta giống như một thước vuông chuẩn mực, lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm nghị. Ông ta mặc quân phục xanh lá, đội chiếc mũ rộng vành của quân đội, phía trên là một huân chương hình hai cánh chim một đen một trắng nổi bật, bộ dáng quân nhân tiêu chuẩn, còn là một vị tướng cực kỳ lãnh khốc, sát phạt.
Ít nhất thì đánh giá của Hoài Nam với ông ta là như vậy.
Thượng tướng Frost Raven, 80 tuổi, năm xưa là một trong những tướng quân hiếm hoi còn sống sót sau kháng thần chiến, ghi danh tại Liên Hiệp Quốc nhưng chỉ ở sau màn rất nhiều năm sau đó.Nhờ công nghệ lấy được từ Thần Tộc, người trái đất giờ có thể sống tới gần 150 tuổi mới lo già chết, tuổi thọ của ông ta lúc này vừa là đỉnh cao phong độ nhất.
Một trong những người ở thế hệ trước theo King của IMI dẫn dắt loài người thoát khỏi sự xâm lăng của Thần tộc. Công lao rất lớn, nhưng LHQ không muốn thừa nhận vị “đại thần” này, bởi tư tưởng của ông ta nghiêng về việc thống nhất trái đất dưới cờ IMI. Vì thế trong LHQ, địa vị của ông ta cũng rất vi diệu. Công to, chức lớn nhưng không có thực quyền.
Đợt thuyên chuyển từ sự nhượng bộ của LHQ này đã giải phóng gông cùm nhiều năm cho ông ta. Cuối cùng ông ta cũng đứng dưới lá cờ IMI như mình muốn, hơn nữa còn dắt theo rất nhiều tinh anh quân đội trong phạm vi thế lực của mình.
Nhiều năm như vậy, không hề che giấu răng nanh và móng vuốt của mình, tồn tại như một cục đá lầm lỳ chắn dưới dòng suối ngầm ở LHQ vững vàng thối hoắc, cuối cùng cũng đợi được đến lúc này.
Tuy nằm trong phạm vi kỳ thị ở LHQ, nhưng sự tồn tại của ông ta cũng vì thế mà càng rõ ràng nổi bật hơn, cuối cùng cũng lọt vào mắt xanh cao tầng ở IMI.
Nghe nói sự thuyên chuyển của ông ta được đích thân King của IMI đề bạt.
Lần công chiếm tầng trời thứ tư này, ông ta được toàn quyền chỉ đạo, nói đơn giản một chút, thì là thống soái tối cao của chiến dịch này.
…
Trong đại sảnh của chiến hạm chuyên trở, lẫn trong đám quân nhân mặc đồng phục xanh lá sậm màu, Trung Thành và Hoài Nam chắp tay sau lưng đứng thẳng nghiêm chỉnh, cổ họng không nhúc nhích, nhưng vẫn tạo được âm thanh truyền tin tức cho nhau.
Cái này gọi là phúc ngữ.
Dùng nội tạng để chèn ép ra âm thanh.
“Ba thằng kia đâu !?” Hoài Nam liếc mắt hỏi.
Trung Thành nhún vai, lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Hoài Nam thở dài, hôm nay giống như lễ khai giảng của binh đoàn vậy, thế mà ba đứa con ông cháu cha này vẫn trốn cho được. Rốt cuộc còn phải bao che cho tụi nó đến bao giờ đây.
Xét hành vi của đám người Robert, Clade hay Shen Jian, nếu tính theo quy chuẩn quân đội đã bị đuổi không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù Hoài Nam rất hoài nghi liệu mình không bao che thì cái tiểu đội này có thật sự bị phân giải hay không, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận làm tốt công tác lý lịch cho từng thành viên trong đội.
Hai gã người Mặt trăng gốc Việt cứ như vậy đứng sóng vai nhau, yên lặng nghe thượng tướng Forst Raven phát biểu, đại khái là một số lời tổng động viên chiến đấu gì đó. Sau đó kêu gào nói rằng tiên nhân là một lũ vừa kiêu ngạo vừa vô sỉ, tính mệnh của loài người không đáng để chúng đặt vào tầm mắt, tùy ý một niệm là quyết định sinh tử trăm ngàn người, nhân loại không có tư cách như đám kiến, chỉ là giai cấp bị thâm nhập bóc lột gì đó…
Nói chung là miêu tả hình tượng Tiên nhân thối hoắc, và là nguy cơ tiềm tàng đe dọa đến hạnh phúc và hòa bình của nhân loại, cần các thanh niên dũng cảm chiến đấu và quét sạch, cống hiến hết mình cho chiến dịch sắp tới.
“Có chuyện này…” Hoài Nam khe khẽ nói.
“Ừm.” Trung Thành cũng ậm ừ.
“Thực ra Tiên nhân cũng là người, cũng có xấu tốt.”
“Tôi biết.” Trung Thành gật đầu.
“Vậy cuộc chiến này là phi nghĩa hay không !? Chúng ta có phải là bọn xâm lược !?”
Trung Thành chưa kịp trả lời, sau lưng Hoài Nam đã vang lên âm thanh lạnh lùng của Shen Jian:
“Chúng ta chính là lũ xâm lược.”
Đậu xanh, thằng này dám chen hàng. Hoài Nam sợ toát mồ hôi hột, nhưng may mắn, chẳng có ai để ý đến góc nhỏ chỗ bọn họ. Hoài Nam đã cố ý đứng cuối quảng trường, nơi gần cửa ra vào nhất để đón lõng đám đồng đội di muộn này. Chỉ đứng trên vài người, may mắn là vị đồng chí đứng sau đại khái cũng nhìn ra biểu tình hung hãn trên mặt ShenJian, thức thời không ý kiến gì.
ShenJian mặt không biểu tình, vẫn bộ dáng coi người khác như ống bơ ven đường, tiếp tục nói:
“Chẳng qua mỗi một thế lực ở Tiên giới đều có thể biến thành kẻ xâm lược. Chúng ta không phải là lũ sói duy nhất. Chẳng qua là giữa một bầy chó đói, con nào mạnh hơn sẽ có được miếng thịt mà thôi. Mà con nào nhỏ yếu, sẽ thành miếng thịt. Nếu chúng ta không muốn trở thành miếng thịt, mạnh mẽ lên là con đường duy nhất. Mà nuốn mạnh mẽ lên, ăn thịt là không thể thiếu rồi.”
Hoài Nam trầm ngâm, trong đáy con mắt thoáng có ánh sáng lấp lóe, không ý kiến gì, bên tai lại có tiếng nói khác:
“Nói rằng ta là người xấu, nhưng ngươi cũng có hơn gì ta chỉ là một kiểu ngụy biện thôi. Đối với Tiên nhân mà nói, tôi chẳng qua là không thích vẻ mặt cao cao tại thượng của tụi nó. Nhìn ngứa mắt như vậy, tốt nhất nên dẵm cho mỗi tên vài cái cho đỡ kiêu ngạo. Không phải là sinh ra ở một thế giới tốt hơn một chút thôi à, có cái rắm để kiêu ngạo ấy.”
Quay sang thì thấy Robert đã đứng đấy từ lúc nào, bộ dáng ngoáy mũi tiêu chuẩn, còn búng một viên rỉ mũi về đằng sau, trúng ngay thanh niêu xấu số vừa bị ShenJian chen hàng.
‘TIên sư, lại một đứa chen hàng.’
Cả Hoài Nam và vị đồng chí xấu số kia cùng tóe lên ý tưởng này trong đầu.
“Anh bạn này, có thể vui lòng đổi chỗ cho tôi được không !?” Người này còn đang định lên tiếng ý kiến thì sau lưng vang lên giọng nói có chút dè dặt.
Quay đầu lại thì thấy một gã thanh niên tóc đỏ, giữa trán còn có một ngọn lửa màu lam bằng đầu ngón tay đang trôi nổi bập bùng, bộ dáng dị nhân mười phần tiêu chuẩn, anh bạn bị chen hàng xấu số này liền thức thời lùi về phía sau.
“Yo, Claude, giữa trán chú có cái gì vậy !?” Robert ngạc nhiên nhìn đốm lửa giữa trán Claude, đưa tay ra muốn sờ thử, Claude vội vàng rụt đầu lại kinh hoảng nói:
“Anh Robert, đừng động loạn, lửa này dính vào không dập tắt được đâu…”
ShenJian nghe vậy nhíu mày nhìn sang:
“Lam hỏa… ừm, không đúng, cái này còn ẩn ẩn bạch sắc và hồng sắc, tam muội chân hỏa !? Làm sao ngươi có được !?”
“Ủa, ngươi biết cái này !?” Claude ngớ người hỏi.
“Một trong những loại lửa nổi tiếng nhất Tiên giới, có ai mà không biết !?” Shen Jian liếc mắt nói.
“Ý, Claude thăng cấp rồi à !?” Hoài Nam cũng ngó đầu vào hỏi, ngọn lửa trước mắt nhìn giống như vật trang trí giữa trán, chẳng thấy nhiệt độ cao chút nào, nhìn có vẻ vô bổ.
“Nào có…” Claude cười khổ nói:
“Ngọn lửa này là tôi mượn đấy, vì không thể tạo ra nó nên đành giữ nó như thế này. Thứ lửa này có ba trạng thái, lạnh, nóng, và hư vô…”
“Chuyển về trạng thái hư vô thì có thể mang theo được. Nhưng nếu sờ vào nó vẫn sẽ thiêu đốt ngay lập tức, thậm chí có thể đốt được cả nước….”
“Vãi… bá đạo như vậy !?” Hoài Nam tặc lưỡi nói.
“So với Bạch Hỏa của cô Stellar thì thế nào !?”
Claude nghĩ nghĩ rồi nói:
“Hẳn là không giống lắm, video về Bạch Hỏa tôi cũng đã xem qua, Bạch Hỏa là dạng lửa dùng nhiệt độ cực cao khiến mục tiêu bốc hơi trong nháy mắt. Còn thứ lửa này đặc tính ở chỗ bám dai và khó dập. Nếu không có phương pháp đặc thù để xử lý thì nó sẽ bám lấy, thiêu đốt đến thành tro mới thôi.”
“Nói đơn giản thì dính phải bạch hỏa của cô Stellar thì sẽ chết ngay lập tức, còn dính tam muội chân hỏa sẽ bị tra tấn từ từ đến chết.”
ShenJian ở một bên khoanh tay, nhạt giọng nói:
“Tam muội chân hỏa xuất hiện ở tiên giới lâu lắm rồi, phương pháp xử lý có rất nhiều danh môn đại phái biết. Chẳng qua lửa này quá khó khống chế, lại không dễ tạo ra, nên không thể phổ biến với quy mô lớn. Ngươi chơi thứ này, không sợ tự thiêu chứ !?”
“Biết là vậy…” Claude tiu nghỉu nói, mấy thứ này Edward cũng đã nói qua với hắn.
“Nhưng đây là cách duy nhất khiến tôi đủ mạnh để tham gia trận chiến này.”
ShenJian há mồm, nhất thời không biết nên nói từ gì cho hợp. Dù sao từ lúc hắn đến Tiên giới, tốc độ tu luyện cứ thể một đường thẳng tiến, nào có bao giờ gặp phải chướng ngại gì, khó có thể hiểu được tâm tình của những người phải đuổi theo mình hàng ngày. Rốt cuộc ngại ngùng một hồi, cũng tìm ra được một hai lời an ủi:
“Ừ… ừm… Thực ra trên chiến trường dính phải tam muội chân hỏa, thường sẽ chết trước khi gặp được cứu viện… à thì… đây cũng là một vũ khí không tồi đâu.”
Thoáng thấy vẻ mặt ngại ngùng của Shen Jian, và vẻ mặt cảm động của Claude, ba người còn lại đều nuốt ngược tiếng cười cổ quái vào trong cổ họng.
Đến lúc này, thì đoạn diễn thuyết của thượng tướng Forst Raven phía trên bục cũng đã đến cao trào.
“Hôm nay chúng ta đã đủ mạnh mẽ.”
“Hôm nay chúng ta sẽ trực diện đối mặt với những bóng đen thao túng nhân loại nhiều năm qua.”
“Hôm nay chúng ta dùng sức mình nói cho Tiên giới biết.”
“Chúng ta là nhân loại !!!!!”
“Uooooooooo”
Phía dưới đáp lại là một tràng âm thanh kích động, từng cái tay nhấc lên thành hình nắm đấm đầy quyết tâm. Khí thế hừng hực của đám quân nhân trẻ tuổi khát vọng ra chiến trường lập công, sự háo hức chứng tỏ sức mạnh của loài người trước lũ ngoài hành tinh dị loại, căng thẳng và kích thích song hành nhanh chóng cảm nhiễm mỗi một góc quảng trường.
Góc nhỏ chỗ bọn Hoài Nam đứng giống như xây dựng một bức tường ngăn cách với đám đông biểu tình hưng phấn bên ngoài. Tầm mắt của bọn họ không giống với đám binh sĩ mới được chiêu mộ về này, không hề có cái ảo tưởng rằng nhân loại đã đủ mạnh mẽ để chiến đấu với những quái vật cưỡi phi kiếm rải linh lực kia. Mặc dù đối với những thanh niên kia mà nói, bọn họ cũng thật sự cần một điểm tựa lòng tin như vậy, mới có đủ can đảm để liều mạng ngoài chiến trường.
Dẫu sao cũng không ai muốn chiến đấu một trận chiến mà không thể chiến thắng cả.
Hoài Nam đút tay vào túi quần, sờ sờ thấy gói thuốc lá bên trong, theo bản năng muốn đưa lên hút, thế nhưng vừa mới nhớ ra đây là đâu, liền thức thời đút trở lại. Liếc nhìn sang bên cạnh, Trung Thành nãy giờ vẫn trầm ngâm như vậy, không biết đang nghĩ gì, liền hỏi:
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.”
Trung Thành liếc sang, ngẩn người.
“Chúng ta có phải lũ xâm lược xấu xa !?” Hoài Nam lặp lại câu hỏi.
Trung Thành nghĩ nghĩ rồi đáp:
“Tôi từng ở cùng với King của IMI một thời gian. Cậu ta sẽ không làm gì tổn hại đến ích lợi của nhân loại.”
Hắn nhíu mày, ánh mắt có chút mông lung:
“Hơn nữa… người đó, tuyệt đối không phải người xấu.”
Đáp án là tôi tin hắn là không phải người xấu, vậy nên trận chiến hắn khởi xướng, tuyệt đối sẽ không xấu xa. Những điều này Trung Thành không nói ra, nhưng Hoài Nam cảm nhận được.
‘Vậy là chỉ còn mình vẫn không rõ ràng thôi nhỉ.”
Dưới nụ cười tự giễu của Hoài Nam, tràng chiến tranh chính diện với Mặc Gia của Mặc Vân Hải, chính thức bắt đầu.