Tiên Hà Phong Bạo

Chương 102

Từ Huyền hồn nhiên như không có phát giác hắn nhìn mình vậy, nhưng trong lòng thì không ngừng cười lạnh.

Thẳng đến một hồi, Phí sư huynh bắt đầu an bài lộ tuyến tuần tra, đều tự bảo trì khoảng cách nhất định, lẫn nhau chiếu ứng, cũng phụ trách khu vực nhất định.

- Vạn Phúc Sơn, ngươi mang hai người, qua bên kia núi, đề phòng nhân sĩ làm loạn tiếp cận sơn môn.

Phí sư huynh thản nhiên nói, dù sao Vạn Phúc Sơn là tiểu đội phó tuần tra.

Từ Huyền ghé mắt xem xét, một khu vực đen kịt như vậy, bên trong là rừng nhiệt đới thanh thúy tươi tốt.

Ánh mắt Vạn Phúc Sơn xẹt qua mấy người, chuẩn bị điểm người, rơi xuống trên người Từ Huyền, hình như có chút do dự, dù sao dụng tâm của hắn, đã bị mọi người khám phá.

Nhưng còn không đợi hắn lên tiếng, Từ Huyền chủ động đứng ra, chính khí nghiêm nghị nói:

- Ta nguyện ý đi theo Vạn sư huynh!

Lời vừa nói ra, không chỉ Vạn Phúc Sơn, ngay cả mấy đệ tử khác, cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Vị Phí sư huynh kia nao nao, mặt lộ vẻ vẻ cổ quái, nhưng không có can thiệp.

Nhưng trong lòng Vạn Phúc Sơn lại phẫn hận, cảm tình Từ Huyền này chủ động đi theo mình, không biết hắn đánh tâm tư gì.

Chỉ chốc lát, Từ Huyền cười mỉm đi theo Vạn Phúc Sơn tiến về phiến rừng rậm kia.

Phí sư huynh chân đạp Tử Thanh Mộc Bản cổ xưa, lơ lửng giữa không trung, đưa mắt nhìn ba người Từ Huyền đi xa, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:

- Tiểu tử này rất có ý tứ.

Trong ngôn ngữ mơ hồ có vài phần tán thưởng, vài tên ngoại môn đệ tử khác rất nhanh giật mình, một chiêu này của Từ Huyền thật sự cao minh, hắn không để lại dấu vết nói ra ý đồ trong nội tâm của Vạn Phúc Sơn, đưa tới mọi người đều tập trung chú ý.

Dưới loại tình huống này, dù Vạn Phúc Sơn có tu vi Luyện Khí tiên sĩ, muốn ra tay với Từ Huyền cũng có chút cố kỵ.

Nhưng mà, sự thật là như thế sao?

Từ Huyền theo Vạn Phúc Sơn, đến gần khu vực rừng nhiệt đới thanh thúy tươi tốt kia.

Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện biên giới núi rừng này, là vách đá dựng đứng cao tới mấy trăm mét.

Vạn Phúc Sơn dẫn đường ở phía trước, trong nội tâm tức giận không có chỗ phát tiết, oán hận cùng lửa giận đối với Từ Huyền, đã bay lên đến một điểm tới hạn.

Trừ lần đó ra, hắn cũng cảm giác Từ Huyền khó chơi cùng cay độc, nhìn về phía trên hoàn toàn không giống một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, ngược lại càng giống như một lão hồ ly.

Đây là xui xẻo từ đâu tới, lại trêu chọc nhân vật số má như vậy.

Một vị nội môn tiên sĩ khác đi theo Vạn Phúc Sơn, cũng âm thầm líu lưỡi, khi dò xét Từ Huyền, trong lòng cổ quái, vị tiểu sư đệ còn chưa có đạt tới Luyện Khí kỳ này, vậy mà lấy bị động làm chủ động, kích cho Vạn Phúc Sơn nổi trận lôi đình, lại thúc thủ vô sách.

- Ngươi đi vào trong rừng dò xét một vòng, nửa cái giờ sau đến nơi đây hội hợp.

Vạn Phúc Sơn trước tiên đuổi vị nội môn Tiên sĩ kia đến bên trong tuần tra.

Từ Huyền cũng không nói lời nào, cùng hắn đi đến vách đá dựng đứng.

- Ngươi đứng ở nơi này quan sát, chú ý tu luyện giả từ phía trên không lẻn vào.

Vạn Phúc Sơn tức giận phân phó nói.

Từ Huyền dựa theo hắn phân phó, đứng ở bên cạnh vách đá dựng đứng, nhìn sơn cốc sâu mấy trăm mét dưới chân, trên mặt không hề bận tâm.

Mà Vạn Phúc Sơn thân ở sau lưng hắn, một đôi con ngươi lạnh lùng, định ở trên người Từ Huyền.

Một cổ khí tức lạnh như băng từ sau lưng truyền đến, linh uy của Luyện Khí tiên sĩ, bồi hồi ở quanh thân Từ Huyền, làm cho lòng hắn rùng mình, không dám khinh thị. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com

Lúc này, một khi Vạn Phúc Sơn từ phía sau lưng tập kích, với hắn mà nói, chính là cực kỳ bất lợi.

Sát cơ trong mắt Vạn Phúc Sơn mờ mờ ảo ảo, nếu như đánh Từ Huyền vào vách núi, dưới tình huống không có bằng chứng, nói hắn vô ý rơi xuống dưới phương, dùng thân phận Ohàm sĩ của tiểu tử này, trong môn có ai sẽ làm chủ vì hắn?

Nhưng mà ai biết rõ, trong nội tâm Từ Huyền lại chờ mong Vạn Phúc Sơn ra tay...

Chỉ cần Vạn Phúc Sơn xuất thủ trước, mình sẽ có cơ hội ra tay, thừa cơ đánh hắn vào vực sâu, diệt sát kẻ này, xem chừng cũng có năm sáu thành nắm chắc. Cho dù tông môn tra xét, mình cũng có thể lấy cớ phòng ngự, dù sao ở địa thế hiểm yếu này, may mắn lấy yếu thắng mạnh, cũng nói qua được.

Dù Từ Huyền thất thủ, Vạn Phúc Sơn kia hạ sát thất bại, kinh động những người khác, cũng đủ làm cho hắn gặp nạn không may, dùng môn quy tương tàn đồng môn, ít nhất cũng phải huỷ bỏ tu vi, trục xuất tiên môn.

Đứng thẳng thật lâu, Vạn Phúc Sơn chậm rãi lấy ra Ngân Cương Kiếm, vẻ linh áp cùng hàn ý này, càng ngày càng thịnh.

Thế nhưng mà, Từ Huyền rõ ràng cảm giác hắn chỉ có ý thị uy cùng đe dọa, không có ý tứ ra tay chính thức.

Cái này lại làm cho Từ Huyền phi thường thất vọng, xem như nhìn thấu Vạn Phúc Sơn này, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Vạn Phúc Sơn đã không dám ra tay, trong nội tâm Từ Huyền âm thầm tính toán, nếu như mình chủ động ra tay, có mấy thành nắm chắt?

Nếu như hắn chủ động ra tay, trong khoảnh khắc chém giết Vạn Phúc Sơn, đẩy vào vực sâu phía dưới, cuối cùng cũng có thể nói là tự bảo vệ mình, may mắn lấy yếu thắng mạnh. Dù sao ai cũng sẽ không tin tưởng, một Phàm sĩ có khí phách cùng thực lực chủ động đánh chết Luyện Khí kỳ.

Nhưng mà chủ động ra tay lời mà nói, thiết yếu một kích đắc thủ, không thể có bất kỳ sai lầm, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Kết quả Từ Huyền phát hiện, xác xuất thành công khi mình chủ động ra tay, chỉ có một thành.

Mà trong nội tâm Vạn Phúc Sơn cũng có muôn vàn tính toán, sắc mặt âm tình bất định, cũng không dám ra tay. Trong lòng của hắn ẩn ẩn cảm giác không đúng, Từ Huyền dám chủ động đi theo mình, tất nhiên sẽ có chỗ dựa gì đó.

Trong lúc giằng co vô hình, hai người có thể nói là đấu trí so dũng khí.

Cuối cùng nhất, hai người đều kiệt lực khắc chế, không có ra tay.

Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng.

Một đám đệ tử tuần tra trở về núi nghỉ ngơi.

Trên đường phản hồi, không ít đệ tử đều cảm thấy mệt mỏi, trong đó Từ Huyền cùng Vạn Phúc Sơn rõ ràng nhất, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu.

Suốt cả đêm tuần tra, cho dù là Luyện Khí tiên sĩ, cũng có chút mệt rã rời.

- Ai, nhiệm vụ tuần tra như vậy, còn có bao nhiêu lần ah.

Một gã nội môn đệ tử thầm nói.

- Đúng vậy a, gần đây ở bên trong tiên môn, đã xảy ra chuyện gì, lực lượng phòng hộ so với dĩ vãng tăng cường gấp đôi.

Phí sư huynh đi ở chính giữa đám người kia, khóe miệng mỉm cười nói:

- Các ngươi nào biết đâu rằng, hai đại tông phái trên Tinh Vũ Sơn, ở phía dưới Vô Uyên Vực phát hiện Bí Cảnh không gian của Tinh Vũ Môn mấy trăm năm trước lưu lại. Chỉ là bởi vì Bí Cảnh không gian kia không ổn định, không thích hợp nhân loại sinh tồn, thập phần đáng tiếc.

Bí Cảnh không gian?

Conn mắt chúng đệ tử đều sáng ngời, tựa hồ nghe đến những thứ mới lạ, có bộ phận đệ tử lại biết rõ.

Trong trí nhớ kiếp trước của Từ Huyền, lập tức hiện ra học thức có quan hệ tới Bí Cảnh không gian.
Bình Luận (0)
Comment