Luyện thể cửu trọng, mỗi một tam trọng là một cái vách năn, Từ Đại Hổ đạt được luyện thể tứ trọng mới cường hãn như vậy.
Nhìn tình cảnh này, cho dù có bốn năm luyện thể tam trọng cũng không làm gì được hắn.
Từ Huyền vô cùng kinh hãi, chỉ biết đem hết toàn lực chống đỡ, nhưng chỉ có thể phòng ngự là chính.
Một một lần giao kích hắn đều bị đẩy lui vài bước.
Thế nhưng Từ Đại Hổ kia vô luận là lực lượng, tốc độ đều vượt qua hắn, bước tiến cũng vô cùng lão luyện, gắt gao bám lấy hắn.
- Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn cũng bị hắn đả thương.
Từ Huyền thầm cảm thấy không ổn.
Nắm lấy một khe hở. thân thể hăn lùi về sau nhanh hơn, sau đó vận lực lăng không nhảy lên.
Trong khoảnh khắc Từ Đại Hổ tấn công, thân hình Từ Huyền chợt trở nên nặng nề, bỗng nhiên tung một cước ra.
Mượn bí quyết chữ Phiêu, hắn súc tích lực chỉnh thân thể, uy lực của một cước này bộc phát viễn siêu luyện thể tam trọng.
- Muốn chết!
Từ Đại Hổ cười lạnh, hai chân ngồi chồm hổm dưới mặt đất, hít sâu một hơi, cánh tay mơ hồ run lên.
Khi một cước của Từ Huyền đá tới, cánh tay của hắn đang run đột nhiên phồng lên, xương cốt kêu lách cách, bàn tay mạnh mẽ đánh lên!
Ầm ầm!
Từ Đại Hổ lấy địa thế bất lợi hung hãn dùng chưởng tiếp một cước súc lực của Từ Huyền.
Trước đây uy lực một cước như vậy đã đánh ngã Từ Tiểu Hổ cùng giai!
Xoạt xoạt xoạt…
Thân ảnh cao to của Từ Đại Hổ bị một cước kia ngạnh sanh đẩy lùi vài bước, vẻ mặt hắn chợt kinh ngạc.
Mà Từ Huyền thân ở giữa không trung cũng chợt kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, hầu như mất đi trực giác.
Thời điểm quyền cước ngạnh kháng nhau kia, Từ Huyền chỉ cảm thấy lòng bàn tay Từ Đại Hổ bắn ra một cỗ kình lực thoáng cái tiến nhập vào trong cơ thể hắn!
Phác thông!
Trong tiếng kêu rên, Từ Huyền hạ xuống giữa không trong, trong đó một chân đau nhức cùng cực.
- Nội… nội kình!
Sắc mặt Từ Huyền tái nhợt, rốt cục hắn đã ý thức được chính mình quên mất cường giả luyện thể tứ trọng và phàm sĩ bình thường có một nhân tố chênh lệch.
Chỉ thấy khí huyết toàn thân Từ Đại Hổ sôi trào như lửa, hai bàn tay đỏ rực so với bình thường thô to hơn.
Dưới công kích được gia trì nội kình, uy lực một quyền của Từ Đại Hổ có lực phá hoại đối với thân thể hầu như tăng gấp đôi.
- Tiểu tử! Chịu chết đi!
Trong mắt Từ Đại Hổ lộ ra lệ mang, sát ý trên mặt không che giấu chút nào.
Vào thời khắc nguy cơ, Từ Huyền vận chuyển Thổ Nạp quyết, khí huyết toàn thân chảy ngược về phía chỗ chấn thương.
- Từ Đại Hổ, vì sao ngươi muốn giết ta, lẽ nào bởi vì ân oán giữa ngươi và cha ta sao?
Từ Huyền cắn chặt hàm răng, một chân chạm đất, một tay chống trên mặt đất.
- Hừ, lúc phụ thân ngươi trẻ tuổi áp chế ta một bậc nhưng hiện giờ chỉ là một phế nhân, còn không đủ để ta vì vậy mà giết ngươi.
Hàn quang trong mắt Từ Đại Hổ chợt lóe:
- Muốn trách… thì trách tốc độ tu luyện của ngươi quá nhanh, còn ngăn cản con ta cơ hội tiến nhập vào Trấn Học phủ.
- Trấn Học phủ?
Tinh mang trong mắt Từ Huyền chợt lóe, lập tức hiểu được nguyên do bên trong.
Danh ngạch của Trấn Học phủ trong thôn chỉ có sáu, trong đó ba cái đã là ván đóng thuyền.
Mà ba danh ngạch lại thì có hai thiếu niên mạnh hơn Từ Tiểu Hổ từ nhỏ.
Nếu như không có dị số Từ Huyền này, Từ Tiểu Hổ vừa mới tấn chức luyện thể tam trong không lâu rất có cơ hội tiến nhập vào Trấn Học phủ. Thế nhưng đột nhiên Từ Huyền lại xuất hiện chặn lấy con đường tiến lên của Từ Tiểu Hổ.
- Có Từ Đại Hổ ta ở đây, Từ gia của ngươi đừng mong trở mình!
Từ Đại Hổ quát lớn một tiếng, thân hình như lang như hổ lao tới.
Lúc này hắn vận chuyển nội kình, lực lượng và tốc độ tăng lên rất nhiều.
Từ Huyền đang ngồi trên mặt đất thấy Từ Đại Hổ công kích tới, thân hình chợt linh hoạt như con báo bật dậy xoay người bỏ chạy.
Cái gì!
Từ Đại Hổ kinh hãi, một chưởng bao hàm nội kình vừa rồi vốn nên đánh gãy chân hắn mới đúng, thật không ngờ khôi phục nhanh như vậy.
- Chạy đi đâu?
Từ Đại Hổ mang theo sát khí cường liệt, hai chân nhảy vút lên ba bốn thước, nhanh chóng kéo gần cự ly.
Hô!
Cảm giác kình phong gào thét phía sau, Từ Huyền thầm kêu một tiếng, thân thể giống như linh xà nằm sấp xuống mặt đất.
Ngay sau đó hắn thi triển thủ đoạn, thân hình giống như cá chạch, vặn vẹo hoặc uốn cong lần lượt thoát khỏi công kích của Từ Đại Hổ, có thể nói mạo hiểm vạn phần.
- Hảo tiểu tử, xem ngươi còn có thể giãy dụa tới lúc nào…
Từ Đại Hổ dừng thân hình lại, một tay đặt bên hông rút ra một cây Huyền Thiết tiên.
Huyền Thiết tiên này dùng để quất lao công tại quáng địa.
Từ Huyền chăm chú nhìn, không khỏi hít sâu một ngụm lãnh khí vào trong người, Huyền Thiết tiên kia chính là do huyền thiết và bạc tạo thành.
- Trước ngươi… đã có hai tên ngu ngốc đối nghịch với ta, đều bị chết dưới roi này.
Vút vút.
Một đạo hàn quang mang theo lệ phong lạnh thấu xương vút tới.
Từ Huyền mạnh mẽ xoay người tránh thoát được một roi.
Chát!
Nguyên bản chỗ hắn đứng chợt để lại một khe ránh sâu chừng nửa tấc, nhìn thấy mà giật mình.
Từ Huyền phát lạnh, toàn thân đầy mồ hôi.
Nếu một roi này đánh lên người chẳng phải sẽ thương gân đoạn cốt sao?
Gặp phải Huyền Thiết tiên, hôm nay Từ Huyền khó có thể đào sinh.
Lấy thực lưc luyện thể tứ trọng của Từ Đại Hổ, Huyền Thiết tiên quán chú nội kình có uy năng kinh hãi thế tục, dù cho tiên sĩ tới cũng phải động dung.
- Ha ha ha… chịu chết đi!
Âm thanh bén nhọn lại tới lần nữa.
Từ Huyền đạp một chân xuống đất, thân thể lùi lại tránh một roi kia, nhưng lệ phong vẫn kịp lướt qua da hắn, lưu lại một vết máu.
Hắn vừa mới chuẩn bị tiếp tục lùi lại, nhưng phát hiện hiện phía sau là vách núi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenggg.com
Không tốt!
Từ Huyền bị buộc đến tuyệt cảnh.
- Xem ngươi còn chạy đâu!
Từ Đại Hổ sắc mặt dữ tợn quán chú công lực vào trong Huyền Thiết tiên.
Hô!
Tiên ảnh vang dội phong bế kín đường lui của Từ Huyền, trừ phi hắn nhảy xuống vách núi.
Trong thời khắc sinh tử treo lơ lửng này, Từ Huyền dứt khoát không thèm nhìn vực sâu không đáy, mượn lực nhảy vọt lên bầu trời.
Xoát xoát!
Huyền Thiết tiên vút tới đánh sượt qua gáy Từ Huyền, thế nhưng Từ Huyền cũng bởi vậy mà rơi xuống vách núi.
Không nhảy cũng phải chết, không có lựa chọn!
- Ha ha ha… trong cái làng này, người muốn đối nghịch với Từ Đại Hổ ta đều không có kết cục tốt! Ngươi lại có thiên phú, ta muốn bóp chết ngươi trong nôi, vĩnh viễn không trở mình được!
Từ lúc Từ Đại Hổ nhìn thân ảnh của Từ Huyền rơi xuống vách núi, hắn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, vẻ mặt dữ tợn đắc ý.
Mà biểu tình dữ tợn độc ác kia vĩnh viễn không bao giờ phai mờ trong mắt Từ Huyền… suốt cuộc đời này khó quên!
Hô…
Thân hình nhanh chóng trụy xuống, Từ Huyền không cam lòng.
- Lẽ nào ta cứ như vậy mà chết…
Từ Huyền không chịu cam lòng, thân thể tự nhiên vận chuyển Thổ Nạp quyết.
Dung hợp ký ức hai cuộc đời, trong tuyệt cảnh sinh tử, trong lòng hắn vô cùng yên lặng.
Giờ khắc này, trong đầu hắn chợt tái hiện lại cảnh nhảy sang vách núi đề hái Lam Tinh Duệ Liên.