Bổn mạng viêm hỏa của Từ Huyền và Ma Đạo chân hỏa của thanh niên cụt tay ngạnh bính với nhau sinh ra uy năng trùng kích kinh hồn động phách, ma khí viêm quang dư tán khiến tu giả tranh đấu ở phụ cận chật vật không chịu nổi, luống cuống tay chân, nhao nhao trốn tránh.
Thanh thế của nó thậm chí còn ảnh hưởng đến sự áp chế của ma lang lão đại cẩm bào trung niên đối với mấy người phe sa đạo, hắn ghé mắt nhìn qua bên kia, khó có thể tin được.
- Thật tốt quá!
Uông Thủy mập mạp mặt lộ vẻ vui mừng, vốn thấy Từ Huyền vượt cấp chém giết tu giả luyện thần tứ trọng hắn đã cảm thấy ngạc nhiên rồi, giờ phút này vậy mà đối chiến với một tu giả luyện thần thất trọng mà không hề thua kém, đây là kinh hỉ bực nào chứ.
- Tiểu tử này thật sự là tu giả luyện thần tứ trọng sao? Thực lực lại đáng sợ như vậy!
Hắc khải nam tử thủ lĩnh sa đạo sắc mặt âm tình bất định, nhưng lại nửa vui nửa buồn.
Yên Mi tránh được một kiếp, lòng còn sợ hãi, nhìn qua cái thiếu niên anh tuấn thần võ kia, trong đôi mắt đẹp dịu dàng nổi lên dị sắc, cũng tràn ngập cảm kích.
Bành!
Hai đại chân hỏa chỉ ngạnh bính trong một hơi, Từ Huyền định lập bất động, đứng nguyên tại chỗ.
Trái lại, thanh niên một tay kia lại kêu lên một tiếng, bị đẩy lui ra xa mấy trượng, Hắc Viêm trong tay ảm đạm hơn phân nửa, hiển nhiên về mặt lực lượng đã bị thất thế rồi.
Đồng thời lại có thêm một cổ viêm độc cực kỳ khó chơi chạy loạn trong thể nội, khiến thanh niên cụt tay không thể không dùng ma khí miễn cưỡng áp chế lại.
Một kích chiếm cứ thượng phong, Từ Huyền hét lớn một tiếng, âm thanh như lôi đình, dũng mãnh vô địch phi thường, trực diện xông lên, lại bộc phát ra một vòng công kích.
Thanh niên cụt tay không địch lại, ẩn ẩn bị áp chế, kinh sợ bạo lui về phía sau, lấy ra một thanh ma nhận dài ba xích, cách không điều khiển chém ra một mảnh khí nhận màu đen, rậm rạp chằng chịt bao phủ về phía Từ Huyền.
Tiên tu hoặc là ma tu, thường thì đều là công kích từ xa cả, cũng có thể là cận thân công kích, cái đó phải tùy xem từng người.
Hiển nhiên thanh niên cụt tay kia am hiểu cận thân, nhưng không đánh lại Từ Huyền nên lại đổi lấy pháp bảo công kích.
Nhưng mà, Từ Huyền là người thế nào chứ, hắn hóa thành một đạo hỏa ảnh màu hồng trực tiếp tiến lên, bên ngoài thân tự động hiện lên một tầng cường lực màu bạc.
Leng keng phanh, khí nhận màu đen đáng sợ kia công kích lên trên tầng cường lực, tóe lên hỏa hoa mỹ lệ, nhưng cũng chỉ lưu lại một dấu vết thật mờ ở ngoài thân Từ Huyền.
Tầng cường lực trong suốt màu bạc kia bám vào bên ngoài thân Từ Huyền giống như một kiện ngân giáp hoa mỹ trong suốt, uy phong lẫm lẫm, cực kỳ phong cách.
Mấy tên tu giả ở phụ cận thấy mà ngây cả người, trơ mắt nhìn qua Từ Huyền mạnh mẽ xông lên, một hồi quyền đấm cước đá, cho dù là pháp bảo chính diện đánh tới cũng bị hắn một chưởng đập bay.
Không quả ngươi là ma tu tiên tu, pháp thuật hay là pháp bảo, ở trước mặt ta, hết thảy đều một quyền đánh bay!
Hoành hành tàn sát bừa bãi, bễ nghễ bát phương, đây mới thực sự là Thể Tu!
Từ Huyền đánh đến vui vẻ đầm đìa, không nghĩ tới sau khi tấn chức luyện thần tứ trọng thực lực của mình lại được tăng lên không ít, thanh niên cụt tay lập tức trợn tròn mắt, hắn chưa từng gặp được một tu giả nào cường hoành như vậy cả, dưới sự áp bách của Từ Huyền, hắn phải liên tục bại lui về phía sau.
Đồng thời ở một bên, cẩm bào trung niên và nữ tử áo đen kia cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi cả.
Đặc biệt là từ sau khi Từ Huyền chiếm cứ ưu thế, dũng mãnh phi thường xuất kích, thì khí thế mọi người lại được đẩy lên nhiều
Cẩm bào trung niên và áo đen nữ tử, tu vị thực lực tuy mạnh, nhưng tiếc rằng một người đánh sáu bảy người, có thể làm được một bước này cũng đã không tệ rồi.
Đập vào đập vào, Từ Huyền cảm thấy tu giả luyện thần thất trọng cũng không gì hơn cái này cả, hắn đang xem xét xem có nên trả một cái giá lớn để chém giết thanh niên cụt tay này không.
- Các vị dừng tay, cứ đánh tiếp như vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, chẳng lẽ phải liều đến ngươi chết ta sống sao?
Uông Thủy mập mạp nhảy ra khỏi vòng chiến, cao giọng quát lên một tiếng.
Cẩm bào thanh niên thân hình nhoáng một cái, mang theo thanh niên cụt tay và nử tử áo đen rời khỏi đám người.
Thanh niên cụt tay lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn Từ Huyền, khó tưởng tượng được mình lại gặp phải tu giả có thân thể mạnh mẽ đáng sợ như thế.
Từ lúc giao phong đến giờ, Uông mập mạp cùng với một phương sa đạo chỉ chết có một người mà thôi. Bên phía Ma Lang Tam Sát thì thanh niên cụt tay chịu chút vết thương nhẹ, hai người khác cũng hao tổn không ít pháp lực, dù sao cũng là một người đánh mấy người, nếu như trong thời gian ngắn không giải quyết được thì pháp lực sẽ phải tiêu hao rất lớn.
Kế tiếp, đội ngũ hai phe bắt đầu thương lượng nghị hòa
Hắc khải nam tử và Uông Thủy cũng kéo Từ Huyền ra ngoài đàm phán.
Từ Huyền khí định thần nhàn, lại không nói một lời, chuyện đàm phán đều giao cho Uông Thủy cả.
Song phương liên xuất hiện tranh chấp về mặt phân phối bảo vậy.
Uông Thủy kiên trì phân chia 5: 5, mà Ma Lang Tam Sát một phương lại kiên trì phải chiếm 6 phần.
Cuối cùng, Từ Huyền có chút không kiên nhẫn mà nói:
- Bảo bối trong một tòa cổ thành, cho thời gian mười ngày nửa tháng các ngươi cũng cầm không hết. Chư vị hay là nên cân nhắc làm thế nào để đối mặt với nguy hiểm không biết bên trong thì hơn, có thể có được bao nhiêu bảo bối, mọi người tất cả đều dựa vào bổn sự, không phục có thể giết người đoạt bảo, ước định gì đó đều là nói nhảm cả!
Thái độ của hắn rất cường thế không khách khí, Ma Lang Tam Sát hai mặt nhìn nhau, sắc mặt âm trầm, hung hăng trừng mắt liếc Từ Huyền, ma uy cường đại phủ đến.
Từ Huyền lạnh nhạt tự nhiên, bất vi sở động, ba người kia không thể làm gì, cảm thấy rất nhụt chí.
Cuối cùng song phương chỉ đành buông tha thương nghị, mọi người cùng nhau tiến vào thành cổ, có thể đạt được bao nhiêu bảo bối, đều dựa vào bổn sự cả.
Đôi ngũ hai phe tách ra, từng người lựa chọn một đường, bước về phía nội thành.
Cầu thang thành lâu, rất dài rất dài, cũng không biết đã đi bao lâu những vẫn chưa đến được chỗ sâu trong cổ thành.TruyenGG/p>- Tòa cổ thành này cũng quá lớn đi!
Không ít tu giả oán giận nói.
- Đa tạ ân cứu mạng vừa rồi của Từ đạo hữu.
Thiếu nữ váy hoa xinh đẹp vừa rồi đi cùng một chỗ với Từ Huyền, thản nhiên hạ thấp người hành lễ, biểu đạt lòng cảm tạ.
- Yên cô nương không cần khách sáo. Tất cả mọi người đều cùng chung lợi ích cả, Từ mỗ ra tay trợ giúp một hai cũng là việc nên làm.
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, mỹ nữ hắn đã gặp rất nhiều nên sức miễn dịch cũng được tăng lên nhiều.
Ngược lại Yên Mi kia, hai gò má đỏ hồng, đôi mắt sáng khi đối mặt hơi có chút trốn tránh, tâm hồn thiếu nữ nhảy lên như hươu.
Mọi người một đường đi tới, mất trọn vẹn cả nửa canh giờ rốt cục cũng tiến được vào thành cổ.
Trong thành cổ, một mảnh khí tức tang thương cũ kỹ, đứng vững một tòa cơ giới sừng sững do linh mộc và linh quáng cùng nhau đúc thành, bề ngoài được bao phủ bởi một tầng hạt bụi lịch sử dày đặc.
Ở trước mặt nó, mọi người đều sinh ra cảm giác mình nhỏ bé như một con sâu cái kiến vậy.
- Phong cách kiên tạo trong cổ thành khác một trời một vực với đời sau, ta đã từng thấy được cái giống thế này trong sách cổ, nơi này chính là kiến trúc của Thiên Cơ nhất tộc.
Yên Mi dò xét kiến trúc của cổ thành, trong mắt lộ ra ngạc nhiên hứng thú, lầu bầu nói.
Thiên Cơ nhất tộc?
Bọn người Uông Thủy mập mạp lại giật mình không thôi.
- Tục truyền, Thiên Cơ nhất tộc chính là một trong cửu tộc Thần Hoang Viễn Cổ, là chủng tộc thần bí nhất, am hiểu diễn toán và kiến tạo cơ giới, thời kỳ viễn cổ, rất nhiều khí giới công thành, hoặc là trọng thành cỡ lớn đều là do bọn họ kiến tạo cả.
- Di lạc cửu thành, mỗi một tòa đều đại biểu cho một chủng tộc cường đại nổi tiếng thời kỳ Viễn cổ Thần Hoang, xem ra tòa cổ thành này nhất định chính là một trong chín tòa thành trong truyền thuyết rồi.
Mọi người hưng phấn dị thường, bắt đầu tìm tòi trong cổ thành.
Tòa thành cổ khổng lồ này, có thể nói mỗi một tấc thổ địa, mỗi một tấc tài liệu, đều là thạch tài trân quý trong tu giới, tu giả luyện thần kỳ khó có thể làm tổn thương đến nó.
Về phần tài liệu của tường thành cũng là Ngũ Ám Nguyên Thạch hiếm gặp trong truyền thuyết.
Mọi người thử qua, vô luận là pháp thuật hay là pháp bảo, đều không thể làm tường thành kia tổn hại được.
Đặc biệt là pháp thuật đánh lên Ngũ Ám Nguyên Thạch liền trực tiếp bị hấp thu, lăng không tan rã.
Mọi người sau khi cuồng hỉ trong ngắn ngủi, rất nhanh liền sầu mi khổ kiểm.
Tòa thành cổ khổng lồ này, mỗi một tấc tài liệu, đều khiến người động tâm, nhưng hết lần này đến lần khác lại không lấy được chút nào cả.
- Di lạc cửu thành, xem ra chúng ta đã đến quá sớm rồi.
Từ Huyền cũng thử qua, lấy thất bại chấm dứt, hắn thở dài một hơi.
Tất cả mọi người đều là tu giả cấp bậc Thoát Phàm tam giai, nếu như có thể đạt tới cấp độ Đan Đạo Tam Cảnh thì khẳng định có thể lấy đi rất nhiều bảo bối trong thành cổ rồi.
Đi đến một chỗ, phía trước có người kinh hô một tiếng, ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Từ Huyền phát hiện, mọi người tiến nhập vào một quảng trường khổng lồ, dưới chân tất cả đều là sàn nhà màu xanh thẳm, giống như châu báu vậy.
Ở bốn phía quảng trường có một thủy tinh trì đường kính cả trăm trượng, phun ra thủy dịch đặc biệt, quang vụ bao phủ, hệt như mộng huyễn thiên đường vậy.
Cái này không tính là cái gì, khiến cho người khác rung động nhất chính là ở chính giữa quảng trường có một tượng thần khổng lồ.
Cả tòa tượng thần kia cao tới ngàn trượng, đó là một vị lão giả cơ trí, mặc bạch ngọc trường bào, ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa, tay cầm một cái quạt lông, nho nhã bình thản, trong đôi mắt thâm thúy phảng phất ẩn chứa trí tuệ nhìn thấu thế gian vậy.
Trên pho tượng khổng lồ cả ngàn trượng kia, phát ra một cổ tự linh áp kéo dài từ tuyên cổ mà đến, khiến tâm thần mọi người đều rung động.
Bốn phía cự tưởng lão giả áo bào trắng nổi lơ lửng mười mấy món bảo vật lưu quang mê ly, có chút là thi họa, có chút là văn chương châu thạch, giống như chỉ là tác phẩm nghệ thuật vậy, chúng vờn quanh bốn phía, so sánh với cự tượng mà nói, giống như hạt vừng hạt gạo vậy, không dễ dàng phát giác.
Từ Huyền ý thức được một chi tiết, hai cánh tay của lão giả kia cũng không hề nhàn rỗi.
Trong đó một tay nắm chặt một thanh quạt lông, lập loè ra từng tia ánh sáng màu trắng chói lọi, trên tay còn lại nâng một bản thiết thư trầm trọng cũ kỹ, phát ra khí tức tang thương xa xưa.
- Khí tức này rất quen thuộc, rất gần...
Tàn hồn kiếp trước trong đầu nỉ non tự nói.
- Xin hỏi Yên Mi cô nương, ngươi có biết lai lịch của tòa cự tượng này không?
Từ Huyền trong nội tâm khẽ động, cười hỏi.
- Vị lão giả này, hẳn là thần linh hoặc là tổ sư mà Thiên Cơ nhất tộc cung phụng, lai lịch cụ thể, ta cũng không rõ lắm.
Yên Mi không chắc lắm nói.
Từ Huyền híp mắt, nhìn chằm chằm vào tòa tượng cự đại kia, trong nội tâm có một loại trực giác không hiểu, lão giả áo bào trắng được cung phụng ở giữa quảng trường này hẳn là có một tia quan hệ đến kiếp trước, nhưng lại nói không rõ là thế nào.
Trên quảng trường có không ít bảo vật, linh dịch phun ra từ trong ao thủy tinh chia làm kim, hồng, tím, hắc, phát ra áp bách cường đại, hiển nhiên là vật phi phàm.
Còn nữa, bảo vật trôi nổi ở bốn phía cự tượng, ít nhất đều là cấp bậc bảo khí cả, mà quạt lông và thiết thư trầm trọng trong tay lão giả kia càng khó có thể đánh giá.
- Ah
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Một tu giả luyện thần xâm nhập vào quảng trường, vừa tiếp cận thần tượng cự đại thì một đạo tia chớp bạch sắc đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Vừa mới chạm vào tia chớp màu trắng kia, tu giả luyện thần kỳ kia liền trực tiếp hóa thành khói xanh, ngay cả một hạt bụi cũng không còn lưu lại.
Mọi người hít sâu một hơi, thân hình đứng thẳng bất động nguyên tại chỗ, bị khí tức vô hình nhiếp hồn bao phủ, giống như nửa chân đã đạp vào Quỷ Môn Quan vậy.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị cấm chế ở phụ cận tượng thần kia hù dọa.
- Uy lực của tia chớp màu trắng kia, chỉ sợ dù là cường giả Ngưng Đan kỳ cũng sẽ bị giây sát.
Từ Huyền hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người, tồn tại có quan hệ đến kiếp trước của mình không ngờ lại khủng bố như thế.
Đạo sấm sét vừa rồi, hiển nhiên là đến từ cấm chế chùng quanh tượng thần chung quanh, tuyệt đối không phải tu giả thoát phàm tam giai có thể ngăn cản được, cho dù là cường giả Ngưng Đan kỳ cũng phải sợ hãi.
Giờ phút này, cho dù trong quảng trường có rất nhiều người ham mê bảo vật, nhưng những người này lại câm như hến, không dám đơn giản xúc phạm.
- Cơ quan cấm chế, là kỹ nghệ mà Thiên Cơ nhất tộc am hiểu, nếu như hiểu được học thức của Thượng Cổ Thiên Cơ nhất tộc thì có thể né tránh cấm chế, đạt được bảo vật ở phụ cận tượng thần.
Yên Mi lặng yên đứng cạnh Từ Huyền, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào bảo vật của Thượng Cổ chủng tộc lưu lại kia, lập loè lên thần sắc động lòng người, còn có vài phần si mê nữa.
Cho đến khi một cơn gió mát tang thương trong thành cổ thổi qua làm chiếc váy đã bị đốt của nàng tốc lên, lộ ra càng lớn một mảnh chân tuyết trángư, cơ hồ đạt tới gốc, khiến xuân quang lộ cả ra ngoài.
Từ Huyền vừa vặn bắt phải khoảng khắc đó, khí huyết trong thể nội xao động một hồi, ánh mắt hơi chút ngẩn ngơ, vừa lúc bị nàng này phát giác cũng không có ý rời mắt khỏi.
Khuôn mặt Yên Mi đỏ bừng như máu, liền vội vươn tay giữ lấy phần bị rách kia, cũng không nhàn rỗi đi chất vấn chuyện Từ Huyền "rình coi" xuân quang của mình làm gì.
Từ Huyền khí huyết vững vàng, khôi phục trấn định, phủ lên cho nàng một bộ thanh sam.