Tiên Hà Phong Bạo

Chương 390

Mặt ngoài Phương Thiên Họa Kích, có một đạo hoa văn thần bí quỷ dị, sờ sờ, lộ ra thô ráp bất bình, còn có một loại cảm giác tang thương khác thường.

Từ Huyền phảng phất có một loại ảo giác, nắm trong tay không phải một kiện Bảo khí mới xuất thế, mà là một kiện Cổ Khí lưu lao thiên cổ.

- Đạt tới Bảo khí nhất phẩm, nhưng uy năng còn hơn nhị phẩm, thậm chí tiếp cận Tam phẩm, đây là tác phẩm hoàn me nhất của cuộc đời lão hủ.

Ánh mắt Hạ đại sư chớp động, lâm vào trạng thái say mê nào đó.

Từ Huyền mỉm cười gật đầu, đối với luyện đúc lại Phương Thiên Họa Kích, tự nhiên cũng hết sức hài lòng.

- Hạ đại sư, khối lôi dị thạch này làm sao bây giờ?

Từ Huyền lấy ra khối dị thạch màu tím mà trước kia đạt đượng trong thủy động.

Dị thạch nà chính là Thiên Địa dị vật, lúc trước Thủy yêu là nhờ nó mà sinh ra dị biến, thực lực còn hơn cùng giai không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà mới bắt đầu luyện chế, ngay cả Hạ đại sư cũng không thể đánh giá dung luyện dị thạch này, cũng không có dung nhập trong Phương Thiên Họa Kích. Một là tu vi Hạ đại sư không có đạt tới đan đạo, tự giác không có nắm chắc được bao nhiêu phần. Hai nếu như là thành công dung luyện vào, Từ Huyền căn bản không có khả năng khống chế, đến lúc đó cũng phiền toái.

- Cái kia có thể tạm gác lại ngày sau, trong túi trữ vật này của ta, có thợ rèn nhất mạch truyền thừa, cùng với kinh nghiệm trăm năm qua, dùng thiên phú của ngươi, ngày sau nhất định có thể làm cho trọng khí này danh chấn thiên hạ.

Hạ đại sư nhẹ nhàng thở dài, đem một túi trữ vật bên hông, đưa cho Từ Huyền.

- Trong túi trữ vật này, còn có lệnh bài động phủ bí mật này, cùng với khế đất cửa hàng trong Thiên Xà trại. Thời điểm ta không có mặt, ngươi có thể hỗ trợ nhìn tiệm thợ rèn một chút, nhưng nếu ở trong Thiên Xà trại ngốc không nổi nữa, cũng không cần quản nó khỉ gió.

Từ Huyền tiếp nhận túi trữ vật, nhưng lại khẽ giật mình, tâm thần chấn động: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Hạ đại sư, ngài cái này là...

- Nếu muốn để cho Phương Thiên Họa Kích này, có được linh tính chính thức, có đủ tiềm lực phát triển càng lớn, như vậy còn kém một bước cuối cùng.

Hạ đại sư dứt lời, hít sâu một hơi.

Hô ông ~

Trong chốc lát, trên người Hạ đại sư dâng lên Thanh Viêm rào rạt, phát ra hỏa linh chi khí vô cùng cường thịnh.

- Dừng tay!

Từ Huyền quát một tiếng, ý thức được không ổn.

Thế nhưng mà mỗi một tấc huyết nhục cùng Tinh Nguyên toàn thân Hạ đại sư, đã bắt đầu thiêu đốt, quang diễm quanh quẩn như một hỏa nhân, phát ra uy áp bàng bạc kinh người.

Khí tức Viêm Hỏa này, thậm chí trực tiếp vượt qua đan đạo tam cảnh, bằng với Ngưng Đan kỳ.

- Ngươi là muốn...

Thân hình Từ Huyền bất động, biến sắc, bị cổ khí thế kia chấn nhiếp.

- Lão hủ thọ nguyên còn thừa không đến mười năm, dứt khoát dùng pháp lực cùng tinh huyết cả đời, cưỡng ép bước vào đan đạo, xả thân huyết tế, chế tạo đỉnh phong chi tác chính thức có được tiềm lực hoàn me!

Trong ngọn lửa rào rạt kia, truyền đến thanh âm kiên định, làm việc nghĩa không được chùn bước của Hạ đại sư.

Từ Huyền thậm chí có thể cảm nhận được mỗi trong chữ lộ ra run rẩy cùng hưng phấn.

Xả thân luyện khí!

Cái này từng là thủ pháp tế luyện trong truyền thuyết của luyện khí đạo!

Một hô hấp sau, một thân huyết nhục của Hạ đại sư hóa thành hư ảnh ánh sáng màu đỏ, dung nhập vào trong Phương Thiên Họa Kích.

Ông oanh trong chốc lát, Phương Thiên Họa Kích màu vàng lợt bộc phát ra ánh sáng màu đỏ lưu ly, dùng xu thế cường hoành bễ nghễ, bay thẳng đến vân tiêu.

- Đó là cái gì...

Đoàn đội Liệp Yêu Giả còn ở bên ngoài hơn mười dặm, cả đám kinh hãi nhìn lên Thiên Hư.

Chỉ thấy một tầng hỏa diễm khó có thể hình dung, xông lên phía chân trời, nhuộm đỏ tầng mây phụ cận.

Ánh sáng màu đỏ kia, dần dần khuếch tán, ở giữa tầng mây truyền sáng chiếu rọi, một lát tầm đó, lại nhuộm đỏ ngàn dặm, phảng phất cả hư không đều bị thiêu đốt.

Ngàn dặm ráng đỏ!

Ánh sáng màu đỏ sáng long lanh kia ở giữa đám mây thành từng mảnh, cũng truyền ra một cổ khí phách đáng sợ.

Một chuyến bảy tám Liệp Yêu Giả, kể cả Hắc Ma cầm đầu, pháp bảo trong túi trữ vật, đều mãnh liệt rung động lắc lư.

- Đến cùng là chuyện gì xảy ra, một kiện Bảo khí vừa sinh ra đời, lại sinh ra dị biến như thế này...

Bộ mặt Hắc Ma âm hàn, bị ánh sáng màu đỏ kia chiết xạ xuống, lộ ra sáng tối bất định.

Đồng thời, hắn mơ hồ cảm nhận được một cổ khí tức Ngưng Đan cấp đột nhiên, cũng rất nhanh biến mất.

- Hạ đại sư...

Từ Huyền tay cầm Phương Thiên Họa Kích màu đỏ óng anh không ngừng lập loè kia, tâm thần sợ run.

Trong đại điện luyện khí trống rỗng, chỉ còn lại có Từ Huyền.

Lão giả râu bạc trắng vừa rồi vẫn còn ở trước mắt, lúc này đã thiêu đốt lực lượng sinh mệnh toàn thân, dùng huyết nhục tánh mạng, tế luyện ra tác phẩm của mình.

Phần chấp nhất, phách lực cùng kính dâng này, làm cho Từ Huyền rung động, thật lâu khó có thể bình phục.

Mà anh quang màu đỏ mặt ngoài Phương Thiên Họa Kích kia, vẫn còn biến ảo lập loè, Từ Huyền mơ hồ cảm nhận được khí tức của Hạ đại sư, rất nhạt rất nhạt, dần dần dung nhập Phương Thiên Họa Kích.

Lúc này, Phương Thiên Họa Kích nhìn về phía trên tựa hồ không có biến hóa, lại nhiều ra một loại cảm giác khó có thể hình dung.

- Hạ đại sư, ta có thể cảm nhận được ngươi tồn tại, nhờ phúc của người, Bảo khí này được trao thêm Linh tính cùng tiềm lực, còn cưỡng ép đột phá đến Bảo khí nhị phẩm.

Từ Huyền tay cầm Phương Thiên Họa Kích, có một loại thông thuận cùng cảm giác thân thiết.

Cho dù Phương Thiên Họa Kích này đột phá Bảo khí nhị phẩm, uy năng đáng sợ hơn, nhưng Từ Huyền cảm giác, mình có thể sử dụng nó, không chịu bất cứ lực cản gì.

Duy nhất đáng tiếc chính là, một khi sử dụng họa kích này, chắc chắn một cái chớp mắt sẽ rút ra gần hết Nguyên lực của Từ Huyền, cũng không biết có thể chèo chống mấy cái.

Hắn đặt Phương Thiên Họa Kích ở trên đài luyện đúc, hít sâu một hơi, tôn trọng, kính nể, vô cùng trịnh trọng bái ba bái.

Từ Huyền cả đời này sẽ không hướng cường giả cúi đầu quỳ xuống, nhưng mà đối mặt Hạ đại sư xả thân hiến tế, hắn sinh ra rung động vô danh.

Lúc này, ngay cả tàn hồn kiếp trước ở bên trong trí nhớ Tinh Hải, cũng lẳng lặng nhìn qua, trầm mặc không nói. Hắn đột nhiên nghĩ đến, chủ nhân ở kiếp trước trước khi vẫn lạc, lúc đó chẳng phải cũng xả thân vì hậu thế, lưu lại cho kiếp sau một con đường đỉnh phong sao?

Qua thật lâu, ánh sáng màu đỏ mặt ngoài Phương Thiên Họa Kích hoàn toàn dung nhập đi vào.

Từ Huyền rốt cuộc cảm thụ không đến khí tức của Hạ đại sư, nhưng mà có thể khẳng định, Hạ đại sư vẫn theo bên cạnh mình, có lẽ trong tương lai một lúc nào đó, còn có cơ hội gặp mặt.

Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến dị thanh.

- Đến! Chính là trong này...

- Cái Bảo khí kia, có lẽ đản sinh ở địa phương này.

Ở bên trong thần thức của Từ Huyền, đột nhiên cảm nhận được một cổ nguy cơ.

Hắn vội vàng cầm lấy lệnh bài động phủ có khắc chữ "Hạ", khống chế đại trận Hỏa Nhai phủ.
Bình Luận (0)
Comment