Tiên Hà Phong Bạo

Chương 492

Đưa mắt nhìn hai người Từ Huyền rời đi, trong mắt lão giả họ Lục xoẹt qua một đạo kỳ quang, thấp giọng lẩm bẩm:

- Kẻ này khí tức trên thân một trời một vực với tu giả thế gian, cũng không như võ tu, cũng không giống với Thể Tu bình thường, hơn nữa đối với lực lượng bên trong Cát Thiên Hà lại có được lực chống cự như thế...

Hắn chỉ là sinh lòng hiếu kỳ, suy tư một lát lại hồi phục lại bộ dạng bình thản như không có gì, lại chờ đưa người sang sông ở phụ cận Cát Thiên Hà.

Sau khi rời xa Cát Thiên Hà, tàn hồn kiếp trước trong ký ức tinh hải lần nữa toát ra, thần sắc ngưng trọng nói:

- Cũng may là lão giả kia không có ác ý với ngươi, nếu không thì phiền toái rồi. Người này là tồn tại nắm giữ lực lượng loại không gian hiếm có trong võ tu, tu vị cảnh giới thực sự bị không gian bí thuật phong ấn. Ở chỗ đó ta không dám đơn giản thi triển linh hồn bí thuật để dò xét, nếu không cũng sẽ bị lực lượng của Cát Thiên Hà ảnh hưởng, bởi vậy cũng chưa điều tra được tu vị chính thức của hắn.

Nghe nói lời ấy, Từ Huyền trong lòng khiếp sợ, lại quay đầu xem xét, sớm đã không thấy bóng dáng lão giả kia đâu nữa.

Rời xa Cát Thiên Hà, tiến vào lúc trước thị trấn nhỏ, hai người Từ Huyền hơi dừng lại, liền vào đi vào Bát Hoang Sa Mạc mênh mông bát ngát.

Luận lớn nhỏ, Bát Hoang Sa Mạc cũng không nhỏ hơn Tử Hải bao nhiêu, hoàn cảnh cũng thập phần ác liệt.

Lúc này đây, Từ Huyền không cần sa châu, hai người bằng vào tu vị Ngưng Đan kỳ trực tiếp phi hành trong gió lốc.

Trong quá trình phi hành thì Nhạc Phong phát hiện Từ sư đệ, khi thì sẽ ngừng lại một chút, hơn nữa còn tính toán gì đó

- Từ sư đệ hình như là đang tìm kiếm gì đó hả?

Nhạc Phong rốt cục nhịn không được tò mò hỏi.

Từ Huyền hơi trầm ngâm, đáp:

- Thực không dám dấu diếm, ngày đó Bát Hoang Sa Mạc này từng xuất hiện qua một tòa di lạc cổ thành, ta đang tìm xem vị trí ngày trước, xem có thể tìm thấy chút manh mối nào để lại không.

- Di lạc cổ thành!

Nhạc Phong con mắt sáng ngời, thần sắc hơi có vẻ kích động.

Từ Huyền chậm rãi nhắm mắt lại, tâm thần tiến vào ký ức tinh hải, lần nữa tìm hiểu trí nhớ kiếp trước Thiên Cơ tử lưu lại.

Vị thần linh mà Thiên Cơ tộc cung phụng đã từng có chút quan hệ sư thừa sâu xa với Từ Huyền, bằng vào những manh mối này, Từ Huyền hy vọng có thể tra được cái gì đó.

Trên thực tế, sau khi tiến vào Thần Hoang, Từ Huyền cũng không hề quên kinh nghiệm ở trong Thiên Cơ cổ thành, thậm chí từng tốn hao rất nhiều thời gian để tìm hiểu, mơ hồ cảm thấy khắp Bát Hoang Sa Mạc, giống như là một bàn cờ lớn, mà Thiên Cơ cổ thành kia chính là một nhân tố không thể xác định trong đó.

Bá!

Bỗng dưng, trong tay Từ Huyền xuất hiện một quyển sách phong cách cổ xưa, trên đó có mấy chữ cổ triện, tên viết: 《Độn khứ đích nhất 》.

Độn Khứ Đích Nhất, bản thư tịch cổ này được từ tầng 50 của Thiên Cơ lâu cực kỳ thần bí trong Thiên Cơ cổ thành.

Lúc trước khi phát hiện ra bản sách cổ này thì Từ Huyền đã xác định vật này là thứ trọng yếu nhất trong phòng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, quyển sách này chưa chắc là thứ hữu dụng nhất đối với hắn.

Yên Mi học thức uyên bác, hiểu được Thần Hoang cửu tộc từng nói cho hắn biết, cuốn sách này thích hợp cho tiên diễn sư sử dụng.

Lúc ấy, ý niệm của Từ Huyền chính là lưu lại bản sách cổ này, nhưng vẫn lẳng lặng đưa tặng.

- Độn Khứ Đích Nhất, không phải là Thiên Cơ cổ thành phiêu miễu vô định kia sao?

Từ Huyền không khỏi hít sâu một hơi, tim đập đột nhiên nhanh hơn, hắn phán đoán bản sách cổ này rất có thể chính là chìa khóa để mở ra Thiên Cơ cổ thành kia.

Lúc này hắn lại lấy ra sách cổ, chậm rãi mở ra, phát hiện văn tự cổ đại trên đó hắn không biết vị, có lẽ Yên Mi có thể phá giải, hoặc Tuyết Vi thân là Yêu Ngư hoàng tộc cũng có thể biết được một hai.

- Đáng tiếc ah đáng tiếc!

Từ Huyền thở dài một hơi, hơi có chút tiếc nuối, thu hồi sách cổ.

Bản Độn Khứ Đích Nhất này là manh mối trọng yếu có quan hệ đến bóng dáng Thiên Cơ cổ thành, nếu có thể thành công thì Từ Huyền liền có cơ hội lấy được Ngân Từ Thần Châu đặc thù nhất trong Thần Hoang cửu đại di lạc côi bảo rồi.

Nhưng vấn đề là, cho dù Từ Huyền có thể biết được văn tự trên đó, cũng rất khó lý giải được áo nghĩ huyền lí của tiên diễn sư trong đó.

Giờ khắc này, Từ Huyền đột nhiên nhớ tới một người, đó chính là Sở Đông ở Côn Vân Quốc Phương Vân trọng thành năm đó, hắn sở dĩ lựa chọn bản sách cổ này, trong đó có một nguyên nhân cũng là vì Sở Đông, hiện giờ xem ra việc này đều đã có định số cả rồi.

- Đi thôi, nhanh chóng chạy về Côn Vân Quốc! Trước hết cứ để cho nó ngủ say trong cát bụi một thời gian ngắn đã.

Từ Huyền rất nhanh làm ra quyết sách, cùng Nhạc Phong bay về phía Bát Hoanh thành.

Đủ loại nguyên nhân, khiến cho Từ Huyền tạm thời buông tha cho ý niệm tìm kiếm Thiên Cơ cổ thành, nhưng hắn tin tưởng có một ngày mình nhất định có thể khiến cho tòa thành cổ này lại lần nữa xuất hiện, thậm chí có được kiện di lạc côi bảo đặc thù kia.

Hai người vừa bay ra mấy trăm dặm, thì ở giữa sa mạc phía trước phá không bay tới mấy thân ảnh chật vật không chịu nổi.

- Chạy nhanh lên! U Lam Thủy Châu xuất hiện!

Một nam tử hung hãn mặc hắc khải kinh hô một tiếng, dẫn đầu mọi người một đường chạy thục mạng.

Đám tu giả này đều sắc mặt bất thiện, trong đó có không ít người thiếu tay gãy chân.

- Sư đệ, những người này hình như không phải là nhân sĩ bản thổ, thấy giống sa đạo hơn.

Ánh mắt Nhạc Phong quét về phía những tu giả phía trước, có chút địch ý. Nguyên lai là ngày trước khi hắn tiến Thần Hoang đã từng gặp phải sa đạo trong Bát Hoang Sa Mạc, cũng may là đã bị hắn đánh lui.

Hôm nay tao ngộ những sa đạo này, hắn tự nhiên không có vẻ mặt gì tốt rồi.

Ồ!

Ánh mắt Từ Huyền liền dừng trên người hắc khải nam tử kia, cảm giác nhìn rất quen mắt, bỗng dưng nhớ lại ban đầu khi ở trong Bát Hoang Sa Mạc hắn đã gặp phải một thủ lĩnh sa đạo, chính là người này, nhưng lại bị mình và đám Uông Thủy mập mạp đánh bại, cuối cùng từng cùng nhau tiến vào đi lạc cổ thành.

- Là hắn!

Trong đám người một thanh niên cụt tay sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, trong mắt vẫn còn địch ý càng nhiều hơn nữa là bị sợ hãi kiêng kị bao phủ.

Từ Huyền tự nhiên sinh ra cảm ứng, ghét mắt xem xét thì càng thêm giật mình, thanh niên cụt tay này chính là một người còn lại trong ma lang tam sát năm đó.

Ngày xưa trước khi tiến vào di lạc cổ thành, ma lang tam sát kia hùng hổ, đội hình cường đại, tu vị đều đã ngoài luyện thần thất trong, nhưng sau khi tiến vào Thiên Cơ cổ thành, cẩm bào nam tử và nữ tử áo đen trong ma lang tam sát đều bị Từ Huyền chém giết, chỉ còn lại một mình thanh niên cụt tay là trốn đi được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Đứng lại!

Nhạc Phong mắt lộ ra lệ quang, hét lớn một tiếng, đan đạo khí tức hùng hồn cường đại bao phủ toàn trường.
Bình Luận (0)
Comment