Công kích như thế thậm chí vượt qua khỏi công kích của nam nhân xấu xí Thiên Hạt tộc ngày đó ở Tử Hải rồi. Dù sao Đông Phương Quý là Nguyên Đan lão quái danh chấn côn vân, dùng Danh Kiếm Ngân Thận phát động công kích, đã đạt tới tình trạng làm cho Thiên địa biến sắc rồi.
Dưới cổ nguy cơ như thế Từ Huyền hét lớn một tiếng, hai đấm lóe lên tinh quang hai màu đỏ vang, như nổi trống oanh kích hư không.
Phanh băng rầm rầm rầm, hư không chấn động, hồng quang xông thiên và thổ quang bao la, viêm liệt cương mãnh, trầm trọng như núi, một vòng tiếp một vòng, như songscar mãnh liệt, càng ngày càng nghiêm trọng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, động tác Từ Huyền nhìn như chậm chạp nhưng kì thực trong nháy đã đánh ra hơn mười quyền.
Quang hoa tươi đẹp kia đan vào vô số kiếm quang, trong một sát na, bỗng dưng nổi lên hoàng kim chân lực bá mãnh cường hoành, như bị vạn mã bôi lôi chi lực thôi động, công kích lại lần nữa kéo lên.
Xùy Xùy Xùy~~
Kiếm quang phi hồng kia luân chuyển với hoàng kim chân lực luân, sinh ra mũi nhọn chói mắt gần như liệt nhật, dùng lực lượng mang tính áp đảo đột phá tầng phòng ngự của Từ Huyền.
Từ Huyền thân hình liên tục rút lui, hai đấm múa không ngừng, kiếm quang chói mắt kia tốc độ nhanh hơn nữa, trong chớp mắt đột phá, trảm đến trước người.
Phanh Xùy~~ phanh!
Thân thể Từ Huyền lảo đảo một cái trên hư không, liên tục quay cuồng, kêu rên một tiếng, một đạo huyết quang xoẹt qua trên người.
- Sư đệ!
Nhạc Phong quá sợ hãi.
- Công kích của Ngân Thận kiếm nay cả phòng ngự cường đại của Từ Huyền cũng không thể ngăn cản...
Trong lòng Đổng Băng Vân run lên.
- Trong kiếm quang của Ngân Thận kiếm, áp súc súc tích võ tu chân lực... "
Từ Huyền cuối cùng miễn cưỡng ngã xuống ở tầng mây phụ cận, hô hấp gấp gáp, quá mức sợ hãi.
Chỉ thấy trên người hắn, có một vết máu nhìn thấy mà giật mình, dài đến nửa xích, sâu chừng nửa tấc!
Lực lượng của Ngân Thận kiếm kia đã đột phá Kim Bá Vương Thể của Từ Huyền, tạo thành tổn thương nhất định.
- Thế mà cũng không thể giết chết tiểu tử này!
Dông Phương Quý ở một bên tâm thần nghiêm nghị, uy năng của một kiếm kia hắn rất rõ, coi như Nguyên Đan cùng giai cũng không dám đón đỡ.
Nhưng nhìn tình hình lúc này, công kích của một kiếm này cũng chỉ tạo thành tổn thương nhất định cho Từ Huyền thôi, xa chưa đủ khiến tánh mạng hắn gặp nguy hiểm.
- Không hổ là Côn Vân Tứ đại Danh Kiếm.
Từ Huyền hít sâu một cái, ánh mắt bình thản, lại chậm rãi bay cao, tới gần Đông Phương Quý.
Linh Thành bên dưới rất nhiều người đang quan chiến đều cảm thấy kinh tâm động phách.
- Từ Huyền kia có thể đạt tới một bước này, đã thập phần cao minh, rất khiến người bội phục rồi.
- Đáng tiếc hắn không có Bảo Khí cường đại, không cách nào địch nổi Ngân Thận kiếm, chỉ sợ sẽ phải ăn thiệt thòi...
Tu giả trong linh thành nhao nhao nghị luận.
Đồng thời, Nhạc Phong và Đổng Băng Vân ngưng mắt nhìn thân ảnh đầy máu của Từ Huyền, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Cùng lúc đó, bên trong ký ức tinh hải, tàn hồn kiếp trước thản nhiên nói:
- Không có vũ khí ngươi rất thiệt thòi.
Từ Huyền khẽ gật đầu, không quan tâm hơn thua, khi đên gần Đông Phương Quý trăm trượng thì mới bỗng nhiên dừng lại.
Đông Phương Quý thầm sinh lòng đề phòng, dưới sự uy hiếp từ Ngân Thận kiếm của mình, đối phương còn có thể bình thản ung dung như thế, tất nhiên có chỗ dựa vào.
- Vốn không định sử dụng cái này nhanh như vậy...
Từ Huyền thở dài một hơi, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, nắm chặt vào hư không.
Ông!
Sau một khắc, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kích trọng khí tạo hình dữ tợn, thân kích màu vàng lợt hiện ra một tia lam vân quỷ dị, tràn ngập một cổ khí tức bạo ngược hủy diệt, rất có một cổ khí thế bá lâm thiên hạ.
Một sát na khi Phương Thiên Họa Kích xuất hiện, một phương linh thành, rất nhiều pháp bảo run rẩy không hiểu, giống như gặp phải một phương Bá Giả, cúi đầu xưng thần vậy.
Ngân Thận kiếm trong tay Đông Phương Quý trong một sát na kia cũng không hiểu rung nhẹ lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền hiện giờ đã khác xưa, sáp nhập vào lực lượng của "Lôi dị thạch", sinh ra biến hóa không thể đánh giá, lại được tu bổ tinh luyện, đã đạt tới cấp bậc Tứ phẩm Bảo Khí rồi.
Đây là Phượng Hoàng Niết Bàn lần nữa từ sau khi Phương Thiên Họa Kích ngạnh bính với Thiên Hạt Ma Kiếm bị tổn thương.
- ông Phương Quý, trận chiến hôm nay, ngươi không bại cũng phải bại!
Từ Huyền chậm rãi nâng Phương Thiên Họa Kích lên, trong mắt bắn ra thần quang lạnh thấu xương, tỏ rõ quyết tâm cường đại của hắn.
Một trận chiến này, phải thắng!
Một sát na khí tin niệm này ngưng tụ đến mức tận cùng, trong mắt Từ Huyền bừng lên thần quang, Phương Thiên Họa Kích trong tay phá không chém một cái, trong hư không lập tức sinh ra một đạo sấm sét giữa trời quang.
Ầm ầm, phiến lam sắc lôi hồ nổ vang chấn động hư không, túm tụm một đạo quang trảm xích kim sắc thế như phá núi, một khắc này giữa Thiên Hư phảng phất xuất hiện một đạo khe hở kim sắc, bốn phía lôi điện nổ vang, dung nhập hủy diệt lực lượng vô tận vào trong một kích này.
Đông Phương Quý hoảng hốt, cổ khí phách bễ nghễ hủy thiên diệt địa này khiến trong lòng hắn sợ run, hét lớn một tiếng, Ngân Thận Danh Kiếm trong tay hóa thành phi hồng lóa mắt, dẫn dắt vô số mũi kiếm Trường Hà, ngược dòng nghênh tiếp ~~~~~
Một tiếng kim thiết nổ tung trong hư không, nương theo lôi điên bén nhọn rít gào, khí lãng sáng rọi phô thiên cái địa khiến một phương linh thành ẩn ẩn rung lên.
Sau khi giao thủ, Từ Huyền vàg Đông Phương Quý lập tức nhanh chóng rời khỏi mười trượng.
Oa!
Thân hình Đông Phương Quý lảo đảo một cái, lúc này nhổ ra một búng máu, sắc mặt trắng như tờ giấy, hổ khẩu bị rách tả tơi, Ngân Thận kiếm trong tay vầng sáng ảm đạm vài phần, không ngừng run rẩy.
Từ Huyền tay cầm Phương Thiên Họa Kích, chỉ xéo Thiên Hư, khí thế kinh thiên, sắc mặt thoáng trắng bệch, Thần Quang tàn nhẫn, lăng lệ ác liệt.
- Tiểu tử họ Từ, xem như ngươi lợi hại! Nếu không phải bổn tọa thương thế chưa lành, chỉ có thể phát huy bảy tám phần thực lực, ngươi cũng không thể nào thắng được đâu!
Đông Phương Quý nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra cừu thị và không cam lòng thấu xương, hóa thành một đạo vầng sáng vàng chói như thiểm điện thoát đi khỏi Hoàng Long linh thành...
Hai kiện Bảo Khí ngạnh bính giao kích, chỉ trong thời gian cực ngắn.
Đông Phương Quý bị thua, lập tức bỏ chạy, không làm có một tia chần chờ, có thể tưởng tượng hắn bị thương nặng thế nào, càng khả năng ảnh hưởng đến vết thương trước kia nữa.
Từ Huyền tay cầm Phương Thiên Họa Kích, cảm nhận được từ trên thân kích truyền đến một cổ khí tức hủy diệt xao động, chiến ý rào rạt, bá đạo lăng lệ ác liệt, còn có một cổ lực lượng kỳ dị cộng minh huyết dịch khiến lòng hắn thần phấn chấn, tất cả thương thể đều như không.
Hắn mơ hồ phát giác, sau khi dung nhập "Lôi dị thạch" thì Phương Thiên Họa Kích đã sinh ra một ít biến hóa không muốn người biết, so sánh với trước kia thì càng thêm một cổ khí tức hủy diệt, lực phá hoại và lực công kích tăng nhiều, uy năng còn lâu mới có thể dùng Tứ phẩm Bảo Khí để cân nhắc, hoàn toàn còn hơn Ngũ phẩm Bảo Khí bình thường nữa.